Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 61 : Không phải cô muốn tìm chết sao

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


"Anh Hải, bao năm qua rồi, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi." Quách Thanh Tú đau buồn nói.



Vẻ thất vọng trong ánh mắt Tăng Thanh Hải dần trở nên sâu hơn, đúng vậy, mười năm là một khoảng thời thời gian rất dài, là một khoảng trống đáng sợ.



Anh không ở bên cạnh cô, có lẽ cô có người khác...



Mãi lâu sau, Tăng Thanh Hải mới bình tĩnh hỏi: "Thanh Tú, phải chăng em đã có... bạn trai?"



Đây có lẽ là lý do duy nhất để cô từ chối đến gần anh!



Quách Thanh Tú trầm mặc một hồi, là bạn trai ư? Có lẽ kẻ thù, hoặc là ông chủ bao nuôi thì càng chính xác hơn.



Cô lúc này tựa như đang rơi vào một vòng xoáy cực đoan, lại không thể nào tự thoát khỏi được.



Nhìn Quách Thanh Tú gật đầu một cách máy móc, sắc mặt Tăng Thanh Hải trở nên ảm đạm, như là đóa hoa mất đi sắc màu...



Sau một hồi lâu, Tăng Thanh Hải vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, đi vòng đến trước mặt Thanh Tú.



"Không sao cả, Thanh Tú, chỉ cần em thích thì em có thể đến đây bất cứ lúc nào. Toàn bộ nơi này đều dành cho em..."



Sợ Quách Thanh Tú lại từ chối, Tăng Thanh Hải hạ thấp giọng, nói tiếp: "Thanh Tú, trong mười năm nay, đây chính là chuyện duy nhất anh làm cho em, xin em hãy tiếp nhận nó, có được không?"



Quách Thanh Tú lắc đầu: "Thật xin lỗi, anh Hải, em nghĩ em phải đi rồi."



Quách Thanh Tú xoay người, bước nhanh xuống lầu.



Tăng Thanh Hải kéo tay cô: "Thanh Tú, em tức giận ư?"



Cô tức giận sao? Cô còn có tư cách tức giận? Anh Hải đối xử với cô tốt như vậy, cô còn có tư cách tiếp nhận chăng?



Suy nghĩ hồi lâu, Quách Thanh Tú mới nhìn Tăng Thanh Hải, cười nói: "Em nghe nói có người ác ý đả kích công ty Thanh Tú Bút Màu này, em thấy vẫn nên anh Hải quản lý nó đi, em sợ mình không chịu nổi."



Quả thực vậy, một cô gái mới ra trường thì lấy đâu ra năng lực quản lý đây.



Tăng Thanh Hải nghe cô nói thế mới mỉm cười vui vẻ: "Được, chuyện này cứ giao cho anh xử lý! Thanh Tú, em yên tâm, chuyện này sẽ không đánh đổ được anh đâu. Chờ sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ chuyển giao Thanh Tú Bút Màu cho em, đến lúc đó không cho em từ chối nữa."



Quách Thanh Tú chỉ mỉm cười mà không đáp ứng.



Biết đâu cô khi đó cũng không còn như bây giờ nữa!



Sau khi rời khỏi công ty, Tăng Thanh Hải đứng trước cửa xe: "Thanh Tú, anh đưa em về!"


"À ừm, tôi sắp xếp vài người vào công ty Thanh Tú Bút Màu. Không ngờ vào được chưa đến một ngày thì chẳng hiểu ra sao đã bị điều ra nơi khác!"



"Cô nói là bọn họ sinh lòng nghi ngờ?"



"Đúng vậy, tôi đoán không chừng có người tiết lộ bí mật của chúng ta..."



"Làm sao có thể như vậy được, chuyện này chỉ có cô và tôi biết, lập tức đi điều tra..."



Lâm Việt Thịnh nổi giận quát lên, tên Tăng Thanh Hải kia xem ra thật không đơn giản, anh ta vậy mà dễ dàng nhìn thấu dụng ý của hắn như vậy?



"A, có lẽ bọn họ vốn tương đối mẫn cảm thôi! Nghe nói nhân viên của Thanh Tú Bút Màu đều do chủ tịch của họ tự mình chọn ra, nhà thiết kế cũng tự mình chiêu mộ đến..."



Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lóe lên chút lạnh lùng.



Trước nay quy tắc trò chơi trên thương trường đều do Lâm Việt Thịnh hắn định ra, một nhà đầu tư nhỏ mới về trong nước chẳng bao lâu còn có thể nhảy nhót mấy ngày chứ?



"Lập tức điều tra rõ chuyện này. Mặt khác, đừng xếp người vào nữa. Chúng ta trực tiếp thu mua công ty này."



"Thưa ngài, giá cổ phiếu của họ rất cao!"



"Nghĩ cách đi, động não đi, ngày mai trước khi đến giờ làm tôi muốn được xem từ ba phương án hoàn chỉnh trở lên!"



"Được, được rồi, tôi sẽ đi làm ngay!" Huỳnh Minh San nhức đầu mà cúp điện thoại.



Người ta là một công ty quốc tế có kết hợp giữa nhà thiết kế hàng đầu thế giới với dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất, cô phải đánh như thế nào đây?



Đúng, nhà thiết kế! Huỳnh Minh San chợt lóe lên ý tường, lúc này cũng chỉ có con đường đó mới đi được thôi.



Lâm Việt Thịnh cúp điện thoại, bước vào phòng tắm. Quách Thanh Tú đã dựa vào cạnh bồn tắm mà ngủ, trên gương mặt trắng trẻo còn mang theo chút ửng đỏ sau khi ân ái, trên cổ hiện đầy dấu hôn của hắn, vô cùng bắt mắt.



Khóe miệng Lâm Việt Thịnh nhếch lên một nụ cười ta, con bé này, mệt đến vậy sao?



"Đau chân..."



Trong lúc ngủ mơ, trong miệng Quách Thanh Tú mơ hồ nói mớ.



Thân người cao to của Lâm Việt Thịnh từ từ ngồi xuống, bàn tay cầm lấy chiếc chân trái nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, chầm chậm massage, dùng sức vừa đủ, tràn đầy yêu thương.



Quách Thanh Tú, cái đồ ngốc này, ngay cả bản thân mình cũng không tự biết chăm sóc.



Đi ra ngoài tạm biệt bạn học vậy mà làm chân bị thương nặng thêm, xem ra không nên dễ dàng thả em ra ngoài nữa.