Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 62 : Tôi và anh không đội trời chung

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Trước mắt tựa như là một làn sương mù đen kịt, mãi không thấy bến bờ, còn có một giọng nói đang ở nơi cuối cùng của làn sương mù đang gọi cô.



"Thanh Tú..."



"Thanh Tú..."



"Thanh Tú..."



Giọng nói rất quen thuộc, Quách Thanh Tú mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, run rẩy đi về phía trước, cô mê man mà lẻ loi...



Đột nhiên, làn sương mù tiêu tan, từng gương mặt quen thuộc của người thân xuất hiện trong tầm mắt cô.



Là mẹ, còn có ba, chị gái Quách Hoàng Ngân, và cả bác Quách Tuấn Kiệt.



Bọn họ đứng ở phần cuối làn sương mù, ra sức vẫy tay với Quách Thanh Tú.



"Thanh Tú, mau đến đây, mau đến đây..."



Đột nhiên, một bóng người chẳng biết chui ra từ đâu, cầm súng bắn về phía ba mẹ.



Quách Thanh Tú kinh ngạc đến sững sờ, hoảng loạn ngăn cản hắn: "Đừng, đừng, mẹ mau chạy đi, ba mau trốn đi..."



Pằng, pằng... Hai tiếng súng vang lên, ba mẹ ngã xuống trong vũng máu.



Quách Thanh Tú khiếp sợ đến sững người, ngay cả hơi thở cũng tưởng đứt đoạn. Cô chạy về phía mẹ như đang phát điên, thế nhưng bất kể cô có chạy thế nào thì khoảng cách kia vĩnh viễn cũng chẳng ngắn đi, tựa như mãi mãi không có cách nào vượt qua thời không.



"Mẹ..." Cô hét lên xé ruột xé gan.



Lại là hai tiếng súng vang lên, theo sau đó Quách Hoàng Ngân và Quách Tuấn Kiệt cũng nằm trong vũng máu.



"Đừng..." Quách Thanh Tú đau đớn đến co quắp lại, cả người như thể bị ném vào máy trộn vữa, cố gắng chịu đựng đau đớn cô biên này.



Đột nhiên, người cầm súng kia lại chạy về phía Quách Thanh Tú.



Họng súng đen ngòm nhắm vào trái tim Quách Thanh Tú, trong con ngươi đen tràn ngập thù hận tàn bạo.



"Người nhà họ Quách chẳng kẻ nào tốt, người nhà họ Quách đều đáng chết..."



Khi Quách Thanh Tú nhìn rõ mặt mũi của người nọ, hai chân cô lập tức cứng đờ, không cách nào chạy trốn.



"Người nhà họ Quách đều đáng chết, người nhà họ Quách đều đáng chết..."
Quách Thanh Tú vô cùng hiểu chuyện mà nói ra: "Không có vấn đề gì đâu, dù sao cô cũng là đang làm việc ở bên ngoài, chỉ cần tôi không nói, không ai biết cả."



Ngải Mễ chần chờ một chút, Quách Thanh Tú lại khích lệ mấy câu, bấy giờ cô ấy mới cảm ơn mà đứng dậy, lau khô tay, nghe điện thoại.



Massage một tiếng đồng hồ, chân của Quách Thanh Tú rõ ràng đã khá lên nhiều.



Ngải Mễ nhận tiền, chuẩn bị xin phép rời đi.



Quách Thanh Tú nhìn xung quanh không có ai thì níu chặt tay cô: "Cô Ngải, tôi bị trật chân nên ra ngoài không tiện. Nếu như thẻ sim điện thoại này không quan trọng lắm với thì tôi dùng hai trăm đồng mua nó được không?"



Ngải Mễ chần chờ một chút rồi lắc đầu: "Thật xin lỗi, cô Quách. Nhưng mà nếu như cô Quách cần thẻ sim điện thoại, tôi có thể giúp cô mua một cái!"



Quách Thanh Tú gượng cười, im lặng không nói. Ngải Mễ rất thông minh, "Cô Quách, tôi thấy cô rất tốt, cô bị giam lỏng phải không, có cần tôi báo cảnh sát cho cô chứ?"



Lòng tốt của Ngải Mễ khích lệ Quách Thanh Tú rất nhiều: "Ha ha, không phải đâu, chỉ là người nhà không cho tôi liên lạc với vài người bạn. Tôi không muốn để cho họ biết, cho nên mới muốn lén mua một thẻ sim để gọi điện."



Ngải Mễ chớp chớp mắt: "Chuyện nhỏ mà thôi, tôi có thể giúp cô."



Sau khi Ngải Mễ rời đi, khoảng chừng tiếng đồng hồ sau lại quay về.



Lúc này, Quách Thanh Tú ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Dì Nguyễn đi mở cửa, nghi ngờ hỏi: "Sao cô lại quay lại rồi?"



Ngải Mễ cười xin lỗi một tiếng: "Tôi quên lấy túi xách, thật ngại quá, quấy rầy các vị."



Dì Nguyễn quan sát cô không chút khách khí: "Thật là, các người làm việc cũng quá lộn xộn."



Nhưng bà vẫn xoay người mở cửa cho Ngải Mễ vào.



Quách Thanh Tú cầm một chiếc túi xách cầm tay màu đỏ, cười nói: "Cái túi này có phải của cô không? Tôi vừa mới nhìn thấy nó nhưng lại không biết số điện thoại của cô là bao nhiêu, cho nên không gọi được."



Ngải Mễ thấy được ám chỉ trong ánh mắt của Quách Thanh Tú, bèn cười nhận lấy cái ví, trong tay thì lặng lẽ đưa lại cho cô một thẻ sim điện thoại.



Ngải Mễ mỉm cười rời đi, Quách Thanh Tú nắm chặt thẻ sim trong bàn tay.



"Dì Nguyễn, cháu có hơi mệt, cháu lên trên ngủ một giấc đây!"



Dì Nguyễn đỡ Quách Thanh Tú trở về phòng.



Quách Thanh Tú làm gì có chút buồn ngủ nào, nghe tiếng bước chân của Dì Nguyễn biến mất ở ngoài cửa, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng lấy điện thoại ra, gắn sim vào, gọi đến điện thoại của Tăng Thanh Hải.