Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 63 : Khốn nạn, anh đừng đến đây
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
"Xin chào, cho hỏi là ai?" Giọng nói êm tai của Tăng Thanh Hải truyền ra từ trong điện thoại di động.
Trái tim Quách Thanh Tú cũng đang khẽ run run, chỉ có giọng nói của anh Hải mới có thể mang đến cho cô cảm giác thật an toàn.
"Anh Hải, là em đây..." Quách Thanh Tú kích động nói.
"Thanh Tú!"
Tăng Thanh Hải khẽ gọi một tiếng, bên kia lại vang lên một giọng nói khác: "Thưa ngài, cuộc họp sắp bắt đầu ạ."
"Hoãn lại mười phút đi..."
"Vâng!"
Quách Thanh Tú trầm mặc, cô cảm thấy có lẽ mình đã quấy rầy Tăng Thanh Hải, suy cho cùng lúc này đang là thời gian làm việc.
"Thanh Tú, anh đây, em nói đi."
"Anh Hải, thật ngại quá, lại gọi lúc anh đang làm việc..."
"Không sao cả, Thanh Tú, anh đã hoãn việc lại rồi. Thanh Tú, bây giờ em đang ở đâu? Anh ta có đối xử tốt với em không?"
Giọng nói của Tăng Thanh Hải vô cùng căng thẳng, thể hiện ra sự quan tâm sâu sắc đến cô.
Một dòng nước ấm chảy vào trong trái tim, khiến cho Quách Thanh Tú cảm thấy yên bình mà lại ấm áp, khóe mắt ươn ướt, cô bỗng dưng lại muốn khóc.
"Anh Hải... em..."
Quách Thanh Tú chợt nhớ đến cơn ác mộng kia, nếu như Lâm Việt Thịnh thật sự chính là tên ác ma sát hại cả nhà cô, vậy cô nên làm gì bây giờ?
"Đừng sợ, Thanh Tú, nếu anh ta không đối xử tốt với em, anh sẽ đến chở em đi, em chỉ cần nói cho anh nghe bây giờ em ở đâu?"
Giọng nói của Tăng Thanh Hải chậm rãi mà vững vàng, mang lại cảm giác bao dung và an toàn.
"Không, không có chuyện gì cả. Anh Hải, em có việc muốn làm phiền anh một chút."
"Thanh Tú, em nói đi, sao em còn khách sáo như vậy, chuyện của em chính là chuyện của anh mà."
Cổ họng Quách Thanh Tú nghẹn ngào, sau hồi lâu cô mới khẽ nói ra: "Là bác em, ông ấy tên là Quách Tuấn Kiệt. Hai ngày trước ông ấy bị bảo an bắt ở ngân hàng Trung Quốc, hiện giờ có thể đang ở trong một nhà tù nào đó. Anh có thể giúp em một chuyện hay không, em muốn gặp ông ấy một lần."
Tăng Thanh Hải trầm mặc một hồi: "Thanh Tú, anh lập tức sẽ cho người đi điều tra ngay. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng cho em một kết quả rõ ràng."
Nhìn thấy Quách Thanh Tú ngồi trên xe lăn, bọn họ còn tưởng rằng cô là người tàn tật.
"Anh đẹp trai, có hứng kết bạn không hả, hì hì, tôi là người tay chân đầy đủ, anh có thể làm càng nhiều chuyện hơn, không giống cái cô khuyết tật ngồi xe lăn này, chắc chắn là chán lắm..."
Người đẹp gợi cảm có tóc xoăn vàng xung phong đứng ra, đôi mắt to như phóng điện, bạo dạn liếc vào vạt áo sơ mi đang mở rộng của Lâm Việt Thịnh, trong thấy làm da màu lúa mạch rắn chắc, tràn đầy cám dỗ mãnh liệt.
Người đẹp tóc xoăn không kiềm được, nũng nịu sấn lại trước mặt Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh nghiêng người, nheo mắt lại, con ngươi chợt lóe lên, gần như trong tíc tắc, hắn nắm cổ áo cô gái kia lên, dồn cô ta đến trên vách thang máy, lạnh lùng quát lên: "Cô nói ai tàn tật?"
Người đẹp tóc xoăn bị bóp cổ, thở không ra hơi, vẻ mặt sợ hãi đến trắng bệch: "Tôi, tôi nói cô ấy..."
Lâm Việt Thịnh vung tay tát, một tiếng vang lớn, người đẹp tóc xoăn nghẹn ngào, hét ầm lên: "Anh đánh tôi..."
Hai người đi cùng cô ta thấy tình cảnh như vậy, sợ đến mức nấp vào một góc, còn liên tục run rẩy.
Cửa thang máy mở ra, hai người nọ như là thấy quỷ, bỏ mặc bạn mình mà chạy cho êm chuyện.
Lúc này, hành khách bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong đây đều hét lên thất thanh, không dám đi vào.
Người đẹp tóc xoăn vẻ mặt tái mét: "Thả tôi ra, thả tôi ra..."
Lâm Việt Thịnh dùng sức đẩy cô ta sang một bên, lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu như để cho tôi nghe thấy cô nói thêm lời ong tiếng ve gì nữa thì tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu."
Cô gái kia sợ đến bật khóc, lông mi giả lẫn nước mắt trôi xuống lớp phấn trên mặt, vệt trắng vệt đen, vô cùng đáng sợ: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không dám nữa..."
Lúc cửa thang máy mở lại, cô gái kia sợ đến ngay cả túi xách cũng chẳng thèm lấy thì đã mau chóng bỏ chạy.
Quách Thanh Tú cười khổ nhìn về phía Lâm Việt Thịnh.
"Xem ra bản lĩnh đánh nhau của anh thật là lợi hại nhỉ!"
Lâm Việt Thịnh cũng không hiểu ra ý mỉa mai trong lời nói, ngược lại còn vô cùng đắc ý: "Chứ sao!"
Vốn là cao ốc bốn mươi tám tầng, kết quả thang máy đến tầng bốn mươi ba thì ngừng lại.
Sau khi cửa mở ra, Lâm Việt Thịnh ngăn nhân viên phục vụ canh giữ ở cửa thang máy lại mà hỏi: "Vì sao không thể lên tầng thứ bốn mươi tám?"
"Thật xin lỗi hai vị, thang máy từ đây lên tầng bốn mươi tám đã hỏng. Nếu như hai vị muốn đi lên thì chỉ có thể đi thang bộ."