Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 82 : Em lưu luyến trong vòng tay anh

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú hơi chần chừ. Không biết tại sao mà giọng nói của Lý Vi Vi vẫn còn vang vọng bên tai cô.



“Quách Thanh Tú, cô đừng mơ quyến rũ được Anh Hải từ bên cạnh tôi.”



Cô trầm mặc một lúc: “Anh Hải, có khi nào không tiện không, hay là nói luôn ở đây đi.”



“Thanh Tú, anh ta không cho phép em gặp anh à? Hay là em rất ghét anh?”



Đôi mắt màu nâu của Tăng Thanh Hải tràn đầy sự lo lắng.



“Không phải không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu…”



Tăng Thanh Hải đột nhiên đưa tay kéo lấy tay cô. Anh nhìn cô đầy nghiêm túc: “Thanh Tú, nhìn anh, sao em lại muốn trốn tránh anh vậy? Lẽ nào em vẫn còn sợ anh làm em tổn thương sao? Thanh Tú, anh chỉ muốn được nhìn em như thế này, giống như khi em còn bé.”



Giọng nói của Tăng Thanh Hải dồn dập, khuôn mặt đẹp trai tỏ ra lo lắng. Anh hận vì không thể mổ tim ra đưa cho Quách Thanh Tú xem.



Quách Thanh Tú ngây người ra một lúc: “Thôi được, xin lỗi anh Hải, tại em sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”



“Không đâu, Thanh Tú. Em không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Vì có em mà anh sống tốt đẹp hơn.



Quách Thanh Tú cười một cách yếu ớt, ngồi vào xe của Tăng Thanh Hải.



Lần này chiếc xe của Tăng Thanh Hải lượn nửa vòng trong thành phố S rồi đi về phía Nam. Chiếc xe nhanh chóng chạy dọc theo bờ biển, đi vào một khu rừng, chạy dọc theo nó rồi đi ra, sau đó chạy bao quanh theo sườn núi.



Đường núi chầm chậm, rừng rậm âm u, thỉnh thoảng lại có tiếng chim chim tước véo von từ ngoài cửa sổ truyền vào. Cảnh núi màu xanh giống như tranh vẽ hiện lên trước mặt Quách Thanh Tú.



Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở sườn núi. Tăng Thanh Hải nắm lấy tay Quách Thanh Tú bước ra ngoài. Hai người đi xuống dọc theo cánh rừng. Họ lượn qua những bậc thang bằng gỗ đẹp đẽ rồi đi ra đầu cuối của khu rừng.



Một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ nhắn, tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt của Quách Thanh Tú.



Ngôi nhà này có lẽ được coi là biệt thự bằng gỗ. Nó giống một viện ngọc trai được khảm nạm vào sườn núi. Ngôi nhà kết hợp với sườn núi một cách diệu kỳ. Trông nó vừa rộng rãi, thoải mái lại vừa đẹp khéo léo đến tuyệt vời.



Quách Thanh Tú ngây người ra. Tăng Thanh Hải đưa tay đẩy hàng rào bằng gỗ, nói bằng giọng vui vẻ: “Thanh Tú, vào đi!”



“Dạ!”



Họ đi qua đại sảnh của tầng một, tới một gian phòng khách ngoài trời cực lớn. Trên đỉnh đầu được che bằng kính, có thể tự động đóng mở, ở giữa bày một bộ sofa lớn với bàn trà. Ngồi ở đây, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy được biển rộng.



Trên sườn đồi từng đàn chim Đặng Quỳnh sà xuống tựa như ngọn lửa đang nhảy múa. Cảnh đẹp đến mức khiến người khác phải trầm trồ.



“Thanh Tú, đây là ngôi nhà anh mới mua, thiết kế kiểu lãng mạn dành riêng cho em, em thích không?”
Tăng Thanh Hải vừa cười vừa đùa nghịch với chú chó.



“Ừ ừ!”



Quách Thanh Tú lấy một con búp bê bằng vải trên ghế sofa, ném tới ném lui, chơi đùa với Tiểu Bạch. Mỗi lần ném đi, Tiểu Bạch luôn gặm đem về một cách nhanh chóng, còn đưa cho Quách Thanh Tú nữa.



Tăng Thanh Hải nhìn cô gái trước mắt một cách chăm chú. Anh có nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.



“Anh Hải, không còn sớm nữa, em phải về rồi!”



Quách Thanh Tú vừa cười vừa nói. Thực tế, Tiểu Bạch vẫn còn đang cắn váy của cô, nó muốn chơi thêm với cô.



Tăng Thanh Hải không nhúc nhích: “Thanh Tú, tối nay ở lại đi! Tiểu Bạch rất thích em.”



Một nam một nữ ở cùng nhau, Quách Thanh Tú hơi run lên, đầu óc cô cũng nghĩ thấy không thích hợp.



“Không được, anh Hải, hôm khác em lại tới chơi!”



Tăng Thanh Hải đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Quách Thanh Tú vào lòng. Anh ôm cô thật chặt.



“Thanh Tú, đừng đi, ở lại một đêm có được không? Anh bảo đảm sẽ không làm em bị tổn thương.”



Đã mười năm rồi, anh đã đợi mười năm, chỉ cầu xin cô một đêm, hơn nữa còn cam đoan sẽ không làm tổn thương cô.



Trái tim Quách Thanh Tú từ từ tan ra. Sao mà cô không muốn ở lại chứ, nhưng cô không thể.



Cô lo sợ sẽ bị chìm đắm, không thoát ra được khỏi sự dịu dàng của anh. Tình yêu giống như thuốc độc, sẽ khiến con người ta bị nghiện, khiến con người ta ham muốn không ngừng, khiến con người ta trở nên điên cuồng.



Càng đáng sợ hơn là hiện tại cô rất muốn ở lại. Cô cảm nhận được hơi thở của anh giống như thuốc phiện, tràn đầy sự mê mị trong lòng của mình. Đúng hơn không phải là cô đang từ chối anh mà là đang chiến đấu với chính nội tâm của mình.



Giọng nói của anh dạt dào bên tai cô: “Thanh Tú, một đêm nay thôi! Anh muốn cùng em ngắm sao, ngắm mặt trời mọc. Yêu cầu này quá đáng lắm sao? Có lẽ qua ngày hôm nay, sau này chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”



Quách Thanh Tú không nỡ từ chối. Chỉ là ngắm trăng, ngắm mặt trời mọc, đầy là cơ hội duy nhất trong cuộc đời.



Người mà cô đã đợi mười năm, cô chẳng có cách nào để từ chối cả.



Một lúc lâu sau, Quách Thanh Tú đột nhiên quay người lại mỉm cười, gật đầu: “Được ạ, em ở lại, một đêm nay!”



Có sá gì đâu, dù ngày mai có là ngày tận thế thì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh Hải.