Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 83 : Thả lỏng chút đi, được không

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Tăng Thanh Hải bưng một chậu nước ấm đi ra từ trong phòng tắm rửa, đặt ở trước sofa, duỗi tay kéo Quách Thanh Tú lại đây, đè cô ngồi lên ghế.



Quách Thanh Tú hơi ngây người: “Đây là gì vậy?”



“Ha ha, anh ngâm chân cho em!” Tăng Thanh Hải nghiêm túc cầm lấy bàn chân nhỏ của Quách Thanh Tú đặt trong nước ấm.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú nhanh chóng đỏ bừng: “Anh Hải, để em tự làm đi!”



Tăng Thanh Hải ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách nghiêm túc: “Thanh Tú, mười năm qua, anh không ở bên cạnh em, không có cơ hội chăm sóc cho em. Chỉ có hôm nay thôi, hãy để anh chăm sóc cho em, giống như trước kia vậy, được không?”



Vành mắt Quách Thanh Tú cay xè, nghẹn ngào gật đầu. Trong lòng anh, cô vẫn trong trắng như trước kia.



Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, hưởng thụ sự chăm sóc và quý trọng của anh Hải giống như là kẻ trộm vậy.



Nhưng mà, cô đã không còn trong trắng nữa rồi.



“Đừng căng thẳng, thả lỏng chút nào!”



Bàn tay to của Tăng Thanh Hải nắm chặt bàn chân nhỏ của Quách Thanh Tú.



Chân của Quách Thanh Tú rất nhỏ, rất trắng, mười ngón chân mũm mĩm, ngón tay hồng hào trơn bóng, cực kỳ đáng yêu.



Tăng Thanh Hải làm rất nhẹ. Anh ngồi trên thảm trải sàn, chăm chú massage cho cô.



“Thoải mái không?” Tăng Thanh Hải ngẫu nhiên lại ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi một câu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ bừng như cà chua chín tới.



“Vâng, thoải mái lắm!”



Ngâm chân xong, Tăng Thanh Hải lau khô chân cho cô bằng khăn mặt.



“Trên lầu, trong phòng của em có quần áo. Em đi tắm rửa trước đi, tắm xong chúng ta ở đây ngắm sao trời.”



“Vâng!”



Mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng hết cỡ, nhanh chóng xông lên lầu. Vào phòng, cô bật đèn lên.



Đèn pha lê xinh đẹp chiếu sáng cả căn phòng.



Trong chiếc tủ quần áo ở bên trái treo đầy những bộ quần áo kiểu dáng thiếu nữ màu xanh nhạt, màu trắng tinh, màu vàng nhạt… Đều là kiểu mà Quách Thanh Tú thích. Cô bỗng nghĩ tới, hình như những bộ quần áo này đều là sản phẩm trên tạp chí Thanh Tú Bút Màu.



Chẳng lẽ những bộ quần áo này đều do Tăng Thanh Hải thiết kế cho cô hay sao?



Quách Thanh Tú lập tức rung động vì suy đoán táo bạo này. Anh Hải, tại sao anh Hải của cô lại đối xử với cô tốt đến vậy?




Cô hận tới mức đầu óc sắp bốc cháy.



Cô đi lại khắp căn nhà, cuối cùng, bỗng thấy bộ quần áo của nữ giới để trong phòng vệ sinh, ghen tỵ bốc cháy như ngọn lửa.



Quách Thanh Tú, cô đã hứa với tôi là sẽ không dụ dỗ Anh Hải nữa, không thể ngờ được rằng cô lại không giữ lời hứa của mình, đúng là hèn hạ!



Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, lại một ngày trôi qua.



Quách Thanh Tú lại ngủ qua đêm trong nhà gỗ.



Sáng hôm sau, Tăng Thanh Hải đưa cô đi làm. Anh treo một chuỗi chìa khóa hình trái tim lên cổ cô.



“Căn nhà gỗ này là của em. Từ giờ trở đi, em muốn trở về lúc nào cũng được. Bình thường có Lưu Hoa trông giữ, mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh. Em chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”



Quách Thanh Tú lấy chìa khóa xuống nhét vào tay Tăng Thanh Hải: “Em không cần đâu anh Hải. Cảm ơn tấm lòng của anh. Em không thể nhận món quà quý giá như vậy được.”



“Ha ha, bé ngốc. Đây không phải là món quà quý giá gì đâu. Nó chỉ là một bữa ăn sáng nếu so với những gì mà em đã giúp đỡ anh. Nhận lấy đi, coi như là một ngôi nhà mà anh tặng cho em. Em yên tâm đi, anh sẽ không có yêu cầu quá đáng gì với em đâu.”



Tăng Thanh Hải dịu dàng nói, lại treo chìa khóa lên cổ Quách Thanh Tú.



“Ngoan, đừng từ chối anh, anh sẽ buồn lắm.”



“Anh Hải!!!”



“Thanh Tú, em có thể không cho anh số điện thoại của em, có thể không cho anh địa chỉ của em, có thể không nói cho anh biết em có sống tốt hay không, nhưng mà, em không thể từ chối sự quan tâm mà anh dành cho em. Đây chỉ là một lời van xin rất nhỏ bé mà thôi. Anh không yêu cầu em phải đến đây mỗi ngày. Anh chỉ nghĩ, khi em cảm thấy mệt mỏi, hoặc là không thể chịu đựng được nữa, hoặc là khi nào nhớ lại quá khứ, thì sẽ có một nơi thuộc về em, em có thể tự do sống cuộc sống của mình…”



Lời nói của Tăng Thanh Hải khiến Quách Thanh Tú hoàn toàn không thể từ chối được.



Hơn nữa cô hoàn toàn không có lý do để từ chối. Anh Hải không khiến cô cảm nhận được chút áp lực nào cả.



“Anh Hải, vậy thì em cứ nhận lấy trước vậy! Căn phòng đó em không nhận được đâu, nhưng sau này những lúc rảnh rỗi em sẽ đến thăm Tiểu Bạch…”



“Được.” Tăng Thanh Hải săn sóc dừng xe lại.



Nơi này cách tập đoàn ST không xa. Anh biết nỗi lo lắng của Quách Thanh Tú, anh không thể mang phiền toái tới cho cô được.



Quách Thanh Tú cảm thấy ấm lòng, bước xuống xe, đi về phía công ty.



Trong lúc vô tình quay đầu lại, cô thấy xe của Tăng Thanh Hải vẫn đỗ ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn cô, chưa bao giờ dời sang nơi khác.



Mãi cho tới khi cô vào công ty, xe của anh mới chậm rãi chạy đi.