Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 94 : Tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn không đổi

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Nét ôn hòa trên khuôn mặt Tăng Thanh Hải phủ một lớp mây đen, ngay lúc đó Quách Thanh Tú cảm thấy như nghẹn nơi cổ họng, cô đã sớm biết bác Tăng không thích cô.



Đúng thế mà, lúc nhỏ cô đáng yêu ngây thơ, hai nhà lại thân thiết nhiều đời, cũng coi như xứng vai xứng vế.



Nhưng mà, hết thảy đã thay đổi rồi, Quách Thanh Tú cô đã không còn xứng với anh Hải nữa.



Là cô mơ mộng hão huyền, khờ dại cho rằng tất cả vẫn giống như trước, nước mắt cô lã chã rơi xuống bát cơm



"Thật xin lỗi, con đến nhà vệ sinh một chút!"



Quách Thanh Tú đẩy ghế dựa, đứng dậy đi ra ngoài, cô sợ bản thân không khống chế nổi, sẽ khóc lớn trên bàn ăn mất.



Cô đã biết từ trước, vì sao vẫn tới chứ?



Tăng Thanh Hải gọi nhẹ một tiếng, "Thanh Tú!"



Anh nhìn Quách Thanh Tú tổn thương xoay người đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng phải cực lực kiềm chế.



Nhất định là ba anh cố ý, biết rõ anh dẫn Thanh Tú về không phải để ôn chuyện mà vì muốn công khai quan hệ của bọn họ.



Không ngờ được ba lại thừa dịp anh chưa nói ra, trực tiếp đánh gãy mơ ước viển vông của anh.



"Ba, ba biết rõ con và Vi Vi đã chia tay rồi, vì sao còn như vậy?"



"Như vậy?" Tăng Chí Thành đặt bát cơm xuống, lạnh lùng nhìn Tăng Thanh Hải, "Con dùng giọng điệu gì nói chuyện với ba đấy?" Đôi mắt Tăng Thanh Hải trở nên rất đau buồn.



"Ba, Thanh Tú là một cô gái tốt!"



"Nói láo!" Tăng Chí Thành gầm nhẹ một tiếng, "Cô gái tốt? Cô gái tốt sẽ vì tiền mà làm tình nhân cho người ta? Cô gái tốt sẽ quyến rũ anh rể làm chị mình tức chết? Cô gái tốt sẽ khiến con vì vô ta mà chút nữa táng thân dưới súng đạn...."



"Ba!" Tăng Thanh Hải lo lắng đè giọng gọi một tiếng, Quách Thanh Tú vẫn ở trong nhà vệ sinh chưa ra, chỉ cách một cánh cửa, ba lại cố ý nói to, rõ ràng là nói cho Quách Thanh Tú nghe, để cô biết khó mà lui.



"Ba, ai nói với ba những lời này, cô ấy không phải người giống như ba nghĩ...."



Tăng Chí Thành không để cho Tăng Thanh Hải giải thích tiếp, nghiêm túc nói: “Quách Thanh Tú bây giờ, một là hoàn cảnh gia đình không tốt, hai là không có chỗ dựa, căn bản không trợ giúp được con trên mặt sự nghiệp. Ba thấy đứa nhỏ này cũng mong manh yếu ớt, chỉ có thể làm một con sâu gạo ký sinh trên người đàn ông. Đứa con gái như vậy có thể làm được gì? Lý Vi Vi là con dâu tương lai mà ba chọn, con muốn chơi bời, tốt nhất là đừng mơ tưởng..."



Lời nói của hai cha con truyền rõ ràng tới tai Quách Thanh Tú, hai tay cô siết chặt lại.
Tăng Thanh Hải vội vàng ngăn cản cô, "Thanh Tú, ăn tối xong rồi đi, ba anh ra ngoài rồi, em không cần ngại."



Nghe thấy Tăng Chí Thành không còn ở đây, Quách Thanh Tú liền đồng ý ở lại.



Có thể ở bên Tăng Thanh Hải, cô cũng rất vui vẻ.



"Đúng rồi, giờ chú Quách có tính toán gì không?"



Tăng Thanh Hải cầm một quả táo, vừa gọt cho Quách Thanh Tú, vừa thân thiết hỏi.



Ánh mắt Quách Thanh Tú chăm chú nhìn bàn tay Tăng Thanh Hải, trong đầu cô không biết vì sao lại nhớ tới một hình ảnh, dường như cũng từng có một bàn tay khác gọt táo như thế ở trước mặt cô.



Nhưng cô không nhớ ra khuôn mặt hắn.



Mỗi lần cô muốn nhớ lại, đều nhớ tới chỗ này thì đau đầu.



"Thanh Tú, em sao thế?" Tăng Thanh Hải nhìn thấy trong mắt Quách Thanh Tú lộ ra nét đau khổ, liền thân thiết hỏi han.



"Không sao ạ, chắc hiện giờ ba em đang muốn tới Á Hân làm việc, cụ thể em cũng không rõ lắm, hôm nay ông ấy đi phỏng vấn, phải đợi buổi tối mới có tin tức."



"Thanh Tú, thế này đi, anh cảm thấy em đừng vội về trường, một thời gian nữa anh tìm trường khác cho em, đổi một môi trường mới, có thể sẽ tốt hơn cho tâm trạng của em." Tăng Thanh Hải nói.



Quách Thanh Tú chần chừ một lúc rồi cười lắc đầu, "Không cần đâu, em không muốn đi học nữa. Chờ qua khoảng thời gian này, em sẽ đi tìm việc."



"Tìm việc? Hay là tới công ty của anh đi..."



"Không được, anh Hải! Em không thể cứ dựa vào anh, em không muốn làm sâu gạo!" Trong mắt Quách Thanh Tú hiện lên một tia buồn bã.



Cô chưa từng muốn mình làm kẻ ăn bám.



Tăng Thanh Hải áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Xin lỗi em, lời ba anh nói, em đừng để ý quá."



"Haha, anh Hải, anh yên tâm, em sẽ không dễ dàng buông tay. Em muốn chứng minh cho bác Tăng thấy, em là một cô gái tốt."



Quách Thanh Tú cười đến xinh đẹp tự tin, Tăng Thanh Hải cũng nhận được sự khích lệ, cho dù khó khăn lớn thế nào, anh cũng sẽ không buông tay cô.