Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 95 : Tôi phải dạy dỗ em
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Sau khi ăn xong bữa tối, Tăng Thanh Hải đưa Quách Thanh Tú ra cửa, ra tới cửa chính thì gặp Tăng Chí Thành trở về.
"Bác Tăng, con phải về rồi, tạm biệt bác!"
Quách Thanh Tú lễ phép chào, Tăng Chí Thành gật gật đầu rồi quay sang nhìn về phía Tăng Thanh Hải, "Thanh Hải, con tới đây một chút, ba có việc muốn nói với con!"
"Ba, con muốn đưa Thanh Tú về nhà, quay về con sẽ nói chuyện với ba!"
Quách Thanh Tú vội vàng xua tay, "Không cần không cần, nơi này không cách xa nhà em, em tự gọi xe về là được."
Tăng Thanh Hải còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Quách Thanh Tú ngăn lại.
Cô không muốn làm cho mối quan hệ này thêm căng thẳng.
Tăng Thanh Hải chần chừ một hồi, "Vậy được rồi, anh gọi xe cho em."
"Không cần đâu anh Hải, em có tay có chân, tự chăm sóc được mình. Chút nữa về tới nhà em sẽ gọi điện cho anh nhé, anh cứ nói chuyện với bác Tăng đi, em về đây, tạm biệt!"
Quách Thanh Tú đeo túi nhỏ lên lưng mình, trong nháy mắt bước ra khỏi cánh cửa sắt biệt thự, chạy về phía đường cái.
Tăng Chí Thành nhìn chằm chằm vào con trai mình, giọng nói đè thấp, "Đi vào!"
Trong phòng khách, khuôn mặt Tăng Chí Thành đầy u ám, trực tiếp tránh mắng: "Sau này không được phép dẫn Quách Thanh Tú về nhà nữa."
"Vì sao thế ba?!”
Tăng Chí Thành quay lưng về phía Tăng Thanh Hải, "Ba nói rồi, giữa hai đứa không có khả năng. Ba không cho phép hai đứa ở bên nhau."
"Ba, cô ấy thật sự là một người con gái ưu tú, con yêu cô ấy, ba có biết con yêu cô ấy bao nhiêu không?"
Tăng Thanh Hải kích động nói, mười năm nay, Quách Thanh Tú là giấc mộng duy nhất của hắn.
Tăng Chí Thành bỗng nhiên xoay người lại, "Con có biết ba con bé là ai không? Nếu dính dáng quan hệ với ông ta, tập đoàn Tăng Thị của chúng ta sẽ sụp đổ."
"Con mặc kệ, người con muốn lấy là Quách Thanh Tú, dù cho là ba của cô ấy, con mặc kệ ba cô ấy làm gì."
"Ngu dốt!" Tăng Chí Thành giận không kiềm được, ông không ngờ đứa con trai luôn ngoan ngoãn hiểu biết có thể bỗng nhiên trở thành kẻ không biết lý lẽ như vậy.
"Thanh Hải, con thật khiến cho ba thất vọng, con lại vì một người con gái mà tranh cãi với ba!"
Tăng Chí Thành đề cao âm thanh, lớn tiếng quát lên.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa truyền đến, Quách Thanh Tú nhảy xuống giường, cất điện thoại cẩn thận rồi ra mở cửa.
"Ba, ba có chuyện sao?"
"Ừ, nào, tới nói chuyện với ba!"
Hai cha con ngồi trên chiếc ghế sofa làm bằng da thật trong phòng khách, Quách Thanh Tú co chân lại, dùng điều khiển mở TV.
Sau đó quay đầu nhìn ba mình, "Ba tính đưa con đi Mỹ du học, con thấy sao?"
"Nước Mỹ? Không cần đâu, ba, chúng ta vừa mới có cơ hội ở bên nhau, vì sao ba lại muốn đưa con tới nơi xa như vậy?"
"Ừm, ba cũng không nỡ. Nhưng sau này, sau khi ba tiếp quản Á Hân, sẽ có rất chuyện phải xử lý, không có thời gian chăm sóc con. Bây giờ con vẫn nhỏ, phải học thêm nhiều thứ thì tương lại mới có chỗ đứng trong xã hội này, những trường học trong nước ba đã xem qua rồi, đều không ra sao cả..."
Phải đi nước Mỹ ư? Vậy sau này sẽ không gặp được anh Hải nữa rồi, không được không được, anh ấy đã đợi cô mười năm, cô không thể lại khiến hy vọng của anh bị dập tắt.
"Ba, con không muốn đi, tiếng anh của con không tốt, con không muốn đi." Quách Thanh Tú phản đối mạnh mẽ.
Quách Hoàng Tùng trầm mặc trong chốc lát, "Là vì Tăng Thanh Hải?"
Quách Thanh Tú có chút chột dạ, cô không dám ngẩng đầu lên, rụt rè nói, "Ba, con đã hứa với anh Hải rồi."
"Con hứa gì với nó?"
"Con hứa sẽ gả cho anh ấy!" Quách Thanh Tú nhỏ giọng nói.
"Vớ vẩn!" Quách Hoàng Tùng nặng nề vỗ nên mặt bàn, "Chuyện lớn cưới gả mà con không bàn bạc với cha mẹ đã đồng ý, con thật không để ba vào trong mắt."
Quách Thanh Tú tủi thân tới mức nước mắt chực trào, "Ba, anh Hải có gì không tốt?"
"Không được, ba nói không được, chuyện này con đừng nghĩ tới nữa...." Quách Hoàng Tùng nổi giận đùng đùng ngắt lời Quách Thanh Tú.
Trong lòng Quách Thanh Tú vô cùng khổ sở, vừa rồi tới nhà họ Tăng, bác Tăng cũng nói lời phải đối.
Thế giới này rốt cuộc là sao vậy, vì sao người lớn đều muốn thay con cháu quyết định.
"Ba, ba không có tư cách nổi giận với con. Hơn mười năm nay ba đâu để ý tới con, lúc con ngã bị thương, ba ở đâu? Lúc con bị người ta ăn hiếp, ba ở đâu? Lúc con tuyệt vọng mất mát, ba đang ở đâu? Giờ con trưởng thành rồi, có thể đi trên con đường của mình, ba lại chạy về nói với con, con không có tư cách cùng người mình yêu ở bên nhau, mà phải nghe theo quyết định của ba...."
Quách Thanh Tú kích động nói ra hết những lời bất mãn của mình.