Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 96 : Người phụ nữ của ba

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Nhìn Quách Thanh Tú khóc chạy về phòng của mình.



Trong lòng Quách Hoàng Tùng vừa chua vừa chát, ông chưa từng nghĩ, thì ra trong lòng con gái vẫn không chịu tha thứ cho ông.



Cô hận ông, đúng vậy, cô nên hận ông. Bao nhiêu năm nay, ông thực sự chưa hoàn thành trách nhiệm của một người cha.



Nhưng mà, cô không thể nào gả cho Tăng Thanh Hải được.



Đêm nay đối với Quách Thanh Tú mà nói, kéo dài đằng đẵng. Cô cầm lấy di động soạn mấy tin nhắn muốn gửi cho Tăng Thanh Hải, nhưng cuối cùng cô vẫn xóa đi hết, cô biết anh nhất định cũng đang khó chịu.



Cô không thể gây thêm áp lực cho anh nữa.



Trong bóng đêm ngột ngạt, cô rời giường đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng cô ngạc nhiên phát hiện ra một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đứng trước cửa tiểu khu.



Bầu trời chầm chậm đổ mưa, trong cơn mưa bụi mông lung, chiếc xe kia như ẩn như hiện.



Trong đầu Quách Thanh Tú hiện lên một vệt sáng, dường như rất lâu trước đây, ở đâu đó cô đã nhìn thấy chiếc xe này.



"Thanh Tú, ngồi chỗ này nào....." Trong đầu hiện lên ký ức Quách Hoàng Ngân ngồi trong xe.



Bỗng cô cảm thấy như nhớ ra được điều gì.



Một loại cảm giác rất xấu tự nhiên nảy sinh.



Quách Thanh Tú ngây ra hồi lâu, vươn tay kéo tấm rèm lại, nằm lên giường tiếp tục ngủ.



Mãi cho đến khi bình minh cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ nhẹ, tiếng ba từ ngoài vọng vào.



"Thanh Tú, ba đi làm đây, bữa sáng đặt trong nồi, con nhớ ăn nhé!"



Quách Thanh Tú không hé răng, cô không muốn nói chuyện với ông.



Quách Hoàng Tùng đứng ở cửa thở dài một hơi, xoay người rời đi.



Ba nói năm đó ông buộc phải rời khỏi mẹ con cô, nhưng, trên thế giới này còn có chuyện gì quan trọng hơn vợ con mình? Cho dù ông thật sự bất đắc dĩ, vậy vì sao trong mười năm nay, ông chưa từng xuất hiện?



Quách Thanh Tú càng nghĩ càng đau đầu, có đôi khi, cô thà rằng mình chẳng biết gì, cứ sống ngày tháng êm ấm giống như bây giờ.



Chỉ cần nhìn thấy ba là tốt rồi, dù sao ông cũng là người thân thiết nhất trên đời của cô.
Tăng Thanh Hải vô cùng khiêm tốn ngồi phía dưới Quách Hoàng Tùng, trong mắt mang theo hy vọng nhìn ông.



Quách Thanh Tú vô cùng kinh hãi, cô không ngờ anh Hải lại nhắc tới việc cưới gả nhanh như vậy, cô còn tưởng anh ấy chỉ muốn nói chuyện hai bên qua lại với ba thôi.



Quách Hoàng Tùng phản ứng rất chậm, thật lâu sau, trong mắt ông hiện lên một ý cười khó hiểu, "Ba cậu đồng ý cho cậu và Thanh Tú qua lại?"



Tăng Thanh Hải dừng một chút, anh liếc mắt nhìn Thanh Tú, mỉm cười nói, "Không ạ, ba con không đồng ý. Nhưng mà, con yêu Thanh Tú sâu sắc, cả đời này không cưới ai ngoài cô ấy. Con hứa với lòng phải cưới cô ấy, cho dù ba con không đồng ý, con vẫn sẽ cùng Thanh Tú yêu thương nhau một đời."



Quách Hoàng Tùng nhếch môi, cau mày nói, "Theo dáng vẻ này của cậu, tôi không đồng ý là không được?"



Thằng nhóc này mưu đồ cũng thật sâu, mỗi câu nói nhìn như đang phản kháng lại cha mình, thực ra cũng đang bày tỏ thái độ quyết tâm của bản thân. Nhìn khuôn mặt hưng phấn của con gái mình đang đứng sau lưng Tăng Thanh Hải, ánh mắt chờ mong kia không cần nói cũng biết.



Ông bỗng nhiên nhớ tới một đôi mắt khác, năm đó, ánh mắt kia cũng giống vậy biết bao, trong lòng ông chua xót không thôi.



"Haha, chú Quách nói nặng lời rồi ạ. Đương nhiên con tôn trọng quyết định của chú, con có thể tiếp nhận bất kỳ thử thách nào của chú. Con tin rằng, trên thế giới này không có ai yêu Thanh Tú hơn con." Tăng Thanh Hải kích động bày tỏ, những lời này đã chất chứa hàng trăm lần trong trái tim anh.



Quách Hoàng Tùng đối mặt với ánh mắt thẹn thùng e lệ của Quách Thanh Tú, trong lòng ông âm thầm thở dài, đứa con gái ngốc, con chẳng biết chuyện gì cả.



"Thanh Tú, con đi mua hai chai bia về, ba muốn uống vài chén với thằng nhóc này."



Nghe giọng điệu của ba, trong lòng chắc đã nảy sinh cảm tình tốt với anh Hải rồi, vậy cô thật sự phải làm vợ của anh Hải đi thôi.



Ráng mây ửng hồng trên gương mặt Quách Thanh Tú, cô liên tục gật đầu đồng ý, cầm tiền chạy đi.



Quách Thanh Tú nhanh chóng chạy khỏi tiểu khu, tới siêu thị bên ngoài.



Chỗ này là tiểu khu mới xây, tương đối hẻo lánh trống trải, siêu thị nằm cách một quãng đường rất ra.



Trong đó có một đoạn không biết vì sao đèn đường lại không sáng, đường đi tối om. Quách Thanh Tú nhờ cảm giác hạnh phúc cuồng nhiệt trong lòng chống đỡ, cô chạy bước nhỏ về phía trước.



Bỗng nhiên có một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô.



Đôi con ngươi đen nhánh, sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia giống như mang theo chiếc kéo lột sạch quần áo trên người cô.



"Anh, anh, rốt cuộc anh là ai? Vì sao luôn đi theo tôi?"



Bỗng nhiên Quách Thanh Tú nhớ tới cảm giác không ổn mấy hôm nay, tựa hồ đều đến từ ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo tận xương tủy này của hắn.