Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 11 : Cật Bá Vương Xan Đích Mĩ Nữ

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Bách hoa thành phồn hoa dị thường, vốn là đô thành của Bách Hoa đế quốc, một trong tứ đại danh thành của Vân Mộng đại lục, Bách Hoa Thành đô thị luôn tấp nập biển người,nhưng hiện tại, đại hội ngắm hoa ba năm tổ chức một lần sắp khai mạc, phồn hoa còn hơn cả ngày thường.



Diệp Vô Ưu đang đi bộ trên con đường trung tâm Bách Hoa Thành, vốn là vội vã rời khỏi nhà, giờ chỉ cảm thấy thật là tiếc, hắn giờ cảm thấy quá đói, tự mắng mình lo lắng thái quá, đi quá vội, không mang cái gì theo chứ nói gì tới mang tiền.



“Thơm thật.” Bước qua một tửu lâu, Diệp Vô Ưu không tránh khỏi bị mùi hương thu hút, ngẩng đầu nhìn lên tửu lâu, Diệp Vô Ưu cắn chặt răng, bước tới, hắn đang rất đói, không quản là bây giờ không có xu nào trong túi, cứ vào trước đã rồi hãy nói sau.



“Tiểu cô nương mời.” Điếm tiểu nhị gật đầu xun xoe, trong tim đang kêu cha gọi mẹ, sao lại có cô nương quyến rũ thế này chứ.



Toàn bộ mục quang của tửu lâu cũng đều bị hấp dẫn quay qua, kì quái nhìn vào Diệp Vô Ưu thật quá thu hút này.



“Thiếu gia, người là nam nhân!” Diệp Vô Ưu hằm hằm trừng mắt nhìn điếm tiểu nhị, hắn hận nhất là người khác nhầm hắn thành nữ nhân, ở nhà suốt ngày đã bị tiểu nha đầu đó chọc suốt rồi.



“Nam, nam á?” Chúng nhân ai cũng suýt nữa là rớt cặp mắt xuống sàn.



“Ức, công tử, thật là xấu hổ quá, xin hỏi người muốn ăn gì không?” Điếm tiểu nhị suýt tí nữa đã ngã ngồi tại chỗ, mẹ ơi, nam nhân cũng có thể quyến rũ đến chừng này được sao?



“Có món gì ngon thì mau đem lên đây!” Diệp Vô Ưu phẩy tay một cái, dù sao cũng không có tiền mà, muốn ăn cơm bá vương thì cứ ăn, điếm tiểu nhị bị quyến rũ không suy nghĩ nổi, là người tốt như thế lại không có một xu trong tay, khom lưng uốn gối rồi nhanh chóng chạy đi đáp ứng.



“Cái quỷ gì thế này,chả ngon cái gì cả.” Diệp Vô Ưu lầm bầm trong miệng, vui vẻ nhớ lại tiểu nha đầu đã làm hắn đau đớn khổ sở suốt, cô ta đúng là quá quắt hết chỗ noí a. Bất quá lấp đầy bao tử là khẩn yếu, nên hắn cũng bắt đầu ăn.



Diệp Vô Ưu sau khi ăn sạch sẽ toàn bộ mọi thứ, vỗ bụng phành phạch ra vẻ muốn tẩu, điếm tiểu nhị liền bước tới.
“Bổn tiểu tiên nữ thì có tiền, bất quá, bổn tiễu tiên nữ lại thiếu một tên đầy tớ riêng, thế nào? Có hứng thú hay không?” Tiểu cô nương hi hi cười nói.



“Cái gì? Ta làm đầy tớ riêng cho ngươi? Ta đường đường là Diệp Vô Ưu, làm sao có thể làm đầy tớ cho tiểu nha đầu ngươi, mơ tưởng!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn nàng ta, tiếp tục chế nhạo:” Ngươi như thế này, mà cũng tự xưng tiểu tiên nữ, ta thấy ngươi giống với tiểu bát quái hơn đó.”



“Diệp Vô Ưu, a, nguyên lai đó là tên ngươi, thế lại càng tốt hơn, ta nhất định muốn ngươi làm đầy tớ cho ta!” Trên mặt của tiểu cô nương đã có biểu tình hưng phấn.



“Tên ta thì có liên quan gì tới ngươi chứ? Úy, ta bảo ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng nữa, ta không thể nào làm đầy tớ cho ngươi đâu, ngươi làm đầy tớ cho ta thì ta có khi còn thấy hài lòng.” Diệp Vô Ưu bất hảo cười nói.



“Cha đã nói, kẻ họ Diệp nào cũng không phải là người tốt, thế thì ta nhất định phải kiếm một tên đầy tớ họ Diệp, hi hi, đã nghe cha nói nhiều rồi, giờ để cha bớt đi cái khẩu khí đó, cha khẳng định là sẽ rất vui vẻ, mà đã vui vẻ sẽ không mắng ta bí mật chuồn ra, thật đúng là chuyện tốt!” Tiểu cô nương căn bản không thèm nghe Diệp Vô Ưu nói câu nào, mặt lộ vẻ mơ màng nói lên suy nghĩ của mình.



“Đồ thần kinh, ta không rảnh mà trông nom cô!” Diệp Vô Ưu than nhỏ một câu, quay người bắt đầu đi.



“Úy, ngươi không được phép đi!” Tiểu cô nương không ngờ phản ứng khá nhanh, Diệp Vô Ưu vừa di động là bị cô ta phát hiện ngay.



Diệp Vô Ưu không quan tâm tới cô ta, tiếp tục ngẩn đầu ưỡn ngực bước thẳng tới trước.



“Úy, Diệp Vô Ưu, ngươi dám bỏ đi thì ta sẽ hét toáng lên là ngươi phi lễ với ta đó!” Tiểu cô nương nhanh chóng dịch chuyển thân hình nhỏ nhắn, chắn trước mặt hắn, cánh tay mảnh khảnh nắm lấy góc áo dưới của hắn.



“Ngươi hét toáng lên sao, chỉ là ta không sợ ngươi!” Diệp Vô Ưu hoàn toàn không thèm để ý nói.”Ta vô lễ với ngươi à? Ngươi nói người mà không nhìn lại mình, ngươi không có lễ nghĩa thì ai mà dùng lễ đối đãi với ngươi chứ!”