Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 12 : Diệp Vô Ưu Đích Vĩ Đại Mộng Tưởng

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Ngươi! Ngươi dám nói vậy với bổn tiểu tiên nữ!” Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên,hai mắt nhanh chóng muốn toé lửa,ánh mắt đó làm cả Diệp Vô Ưu cũng cảm thấy không thoải mái.



“Chỉ là một tiểu nha đầu,ta không e sợ sợ ngươi đâu!” Diệp Vô Ưu hừ một tiếng, “Ta đi đây!” Thanh âm của hắn kéo dài, đột nhiên biến thành một cái bóng nhàn nhạt,biến mất ngay trước mắt tiểu cô nương này.



“Toàn là nhờ sự hữu dụng của Vô ảnh thân pháp mà mẹ dạy ta, tiểu nha đầu này chắc tám phần là có bệnh,từ nay về sau cũng không nên để nàng ta đụng chạm đến sẽ tốt hơn!” Một lát sau, Diệp Vô Ưu xuất hiện tại cổng Bách Hoa Thành, những lời bất bình từ trong miệng phát ra oang oang.



“Nhưng bây giờ không có tiền thì làm thế nào đây?” Vừa mới vui mừng vì ly khai được tiểu nha đầu kia,lập tức nhớ tới cái vấn đề phiền toái này, Diệp Vô Ưu lại bắt đầu bước đi một cách khổ não.



“Xú nha đầu, đã có tiền mà không biết cho ta một chút a,lại còn muốn thiếu gia làm người hầu của ngươi,ta thật không muồn nhìn thấy nữa, điều đó thật quá mất mặt.” Diệp Vô Ưu lại bắt đầu trách mắng tiểu nha đầu đáng ghét ấy,chỉ là thật sự không nghĩ ra cách gì để người ta đưa cho hắn tiền?



Người ta bảo một văn tiền cũng làm chao đảo anh hùng, Diệp Vô Ưu mặc dù không phải là anh hùng,thật sự cũng bị tiền bạc làm chao đảo,tóm lại hắn đâu thể ngày nào cũng dùng cách bá vương đi kiếm ăn được.Đột nhiên cảm giác cũng là ở nhà sẽ tốt hơn, như quả không có tiểu nha đầu đó làm hắn khó chịu, thật là quá hoàn mĩ rồi. Bất quá hiện tại mà nói chuyện quay về như thế này, thì thật quá xấu mặt, cho nên hắn nhất định không thể trở về, huống chi, mong ước vĩ đại của hắn vẫn chưa thực hiện được, hơn nữa một khi trở về thì lại phải cùng thành thân với một nữ nhân lạnh lùng như băng và rất hung dữ.



Nói đến mong ước vĩ đại của Diệp Vô Ưu, thì không thể nào không nhắc đến phụ thân hắn, phụ thân hắn không phải ai xa lạ, đó là vào hai mươi năm trước, được mệnh danh Đại Lục Đệ Nhất Vô Lại tên Diệp Phi Phàm,nghe nói Diệp Phi Phàm năm đó làm ra rất nhiều chuyện kinh thiên địa quỷ thần đều khóc, nhưng chuyện đắc ý nhất,chính là cưới được người đương thời là Đại Lục đệ nhất mĩ nữ,Vân Mộng đệ nhất tiên tử Yến Ngọc Dao,Yến Ngọc Dao có vô số kẻ theo đuôi, nhưng cuối cùng bị Diệp Phi Phàm này là một tên gia hỏa lúc đó không có bao nhiêu danh khí lại ôm được mỹ nhân về, đương thời trở thành nhất đại kì văn.




“Ai bảo ta đến đây xin cơm?Vị tiểu huynh đệ này mời ta ăn cơm à.” Hai mắt Lão đầu chớp một cái,trừng mắt nhìn người đó,sau đó chỉ về hướng Diệp Vô Ưu mà nói.



“Ngươi nếu không mời ta ăn cơm, ta sẽ phải nói cho người khác biết tiền của ngươi kiếm ra từ đâu.” Diệp Vô Ưu chính đang cảm thấy kì diệu muốn nói hắn với lão nhân này không có quan hệ gì, thì bên tai lại truyền tới thanh âm của lão đầu.



“Lão đầu chết tiệt,không ngờ uy hiếp ta, ta không thể sợ ngươi.”Diệp Vô Ưu mắng thầm trong lòng, con ngươi xoay chuyển, đột nhiên cười hì hì,nụ cười làm mọi người xung quanh sững sờ, bọn họ bắt đầu hoài nghi Diệp Vô Ưu là nữ cải nam trang.



“Đúng vậy, là ta mời lão ăn cơm,các ngươi tốt nhất quản chuyện khác!” Diệp Vô Ưu nói xong đã tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống,lão đầu có chút đắc ý ngồi đối diện với hắn, hai con ngươi không ngừng quét lên quét xuống trên người Diệp Vô Ưu.



Lão đầu đúng là có thực lượng kinh người,cả một bàn đầy rượu và thức ăn bị hắn ăn tới không còn một miếng nhỏ,kì quái là Diệp Vô Ưu lại không có đụng đũa một tí nào,chỉ ngồi bênh cạnh nhìn hắn.



“Uy,ngươi đi đâu thế? Có phải ngươi không muốn trả tiền không?” Lão nhân cười,vừa lòng vỗ vỗ bụng định tẩu, lại bị Diệp Vô Ưu nhanh chóng chặn lại.