[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 110 : Ngự Tiền Luận Võ chuyện này chính là. . . Nghe miễn phí đứng xa một chút!
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Ta bế tắc nói: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nếu ngươi không nói, làm sao ta biết nên giúp ai?"
Tô Hiểu đang nửa dựa vào ta bỗng nhiên nhảy lên, xoay người lại mắt to nháy nháy, không dám tin nhìn ta: "Vậy mà ngươi không hoàn toàn giúp ta? Làm huynh đệ tốt không phải nên bất kể nguyên do ủng hộ ta sao?"
Đứa nhỏ này, học được tính cách không thèm nói đạo lý của nữ nhân từ bao giờ? !
"Đúng á đúng á, ta hoàn toàn giúp ngươi." Ta sờ đầu nhỏ của Tô Hiểu, thay đổi trọng điểm nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Hiểu tỏ ra dễ chịu như con mèo được phơi nắng, hé miệng cười nói: "Chúng ta hàn huyên một lát, vốn đang hảo hảo."
Ta đã nói rồi, kỳ thực cá tính Tô Hiểu rất hợp với Bạch Liên, hẳn có thể trở thành hảo bằng hữu.
"Nhưng mà! Lúc chúng ta nói đến Ngự Tiền Luận Võ, nàng toàn nói lời làm người giận."
"Ngự Tiền Luận Võ?"
"Đúng vậy a, nàng nói cái gì lần này tuyển thủ không ít, nhưng cao thủ chân chính không nhiều, chỉ sợ cuối cùng không chọn được quá ba người."
Ta kém chút bật cười. Ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lão thành, thích lên mặt dạy đời của Bạch Liên. Khẳng định là giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó kiêu ngạo nghểnh chiếc cổ thon dài trắng như tuyết lên: Ngươi đã hỏi, ta liền đại phát từ bi nói cho ngươi.
Sau đó khẳng định là bắt đầu tràn đầy tự tin khoe khoang với Tô Hiểu ánh mắt của mình chuẩn thế nào, võ lâm tri thức phong phú ra sao. Đủ loại phân tích đi ra. Nàng vốn thích tán gẫu chuyện trong chốn võ lâm.
Ta không khỏi cười khổ lắc đầu. Như vậy sẽ dọa chạy bạn mới a, Bạch đại tổng quản.
Tô Hiểu tiếp tục nói: "Nàng đây, đột nhiên tằng hắng một cái, sau đó nói cái gì 'Nếu ngươi đã hỏi, ta liền nói cho ngươi đi. Không phải ai ta cũng nói' . Sau đó nàng bắt đầu nói linh ta linh tinh."
Khụ khụ khụ, ta không cười, ta thật không có cười. . . Phốc!
"Lúc đầu ta cũng nghe được, thế nhưng nàng vừa nói trong chúng ta không có nhân tài ta liền không vui. Mà lại, làm cho người tức nhất chính là, nàng xem thường Lục Phiến môn chúng ta." Tô Hiểu tức giận nói: "Nàng nói mặc dù chúng ta có bốn người trúng tuyển, nhưng khẳng định không đánh đến cuối cùng. Còn nói chiến thắng không phải Long Tại Thiên, chính là người nào đó trong võ sĩ tại dã, tức chết ta rồi!"
"Nàng nói như vậy thật. . ."
. . . Rất đúng trọng tâm.
Thế cục của Lục Phiến môn chúng ta người nào nhìn vào cũng thấy không quá tốt. Ngay cả Thẩm lão đại cũng cảm thấy chỉ cần chúng ta có thể đi vào chung kết đã xem như thắng. Mạnh nhất Quân Vương trắc Thiết Hàn Y đã rơi đài, còn lại không được mấy người tốt. Lấy ánh mắt Bạch Liên, không cần quan sát nhiều cũng có thể đoán được công lực cao thấp.
Chẳng qua Bạch Liên thật không biết làm người, nàng dương dương đắc ý phê bình thống khoái Lục Phiến môn ngay trước mặt, đương nhiên sẽ làm Tô Hiểu tức chết a.
"Nàng có nói nguyên nhân không?"
"Nàng nói đây." Tô Hiểu tức giận gật gật đầu, "Nàng nói bốn người chúng ta đều có khuyết điểm. Đầu tiên là ta võ công không đủ, chiến thắng bán kết là dựa vào vận khí. Tại chung kết vừa động thủ với người, không đến hai mươi chiêu sẽ thua. Còn nói, mặc dù võ công Đường Dịch cao cường, thế nhưng vận khí hơi kém. Bán kết hắn gặp Thiết Hàn Y, không thể không toàn lực ứng phó, lộ ra toàn bộ võ công nội tình. Khiến cho quá nhiều người chú ý. Về sau hơn phân nửa sẽ hỏng việc. Tống tổng đốc võ công nội tình không tệ, thế nhưng thiếu khuyết kinh nghiệm động thủ, lôi đài không đánh được. Còn có ngươi là phế vật."
". . ."
"Minh đại ca, giảng đạo lý a." Gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu hơi trầm xuống, rất chân thành mà nhìn ta, "Các ngươi thì cũng thôi đi, võ công ta cũng xem như không tốt sao?"
Ngươi lại tìm đường chết sao! !
Câu đánh giá ngươi là đúng trọng tâm nhất a! Thậm chí còn xem như khen ngươi!
"Người ta nói không sai." Ta khoát khoát tay, "Ngươi cũng không biết Ngự Tiền Luận Võ trọng yếu bao nhiêu. Người tham gia đều dốc toàn lực ứng phó, chúng ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ căn bản không sánh được."
Tô Hiểu không phục nói: "Tại sao chúng ta thua kém? Không phải chỉ là luận võ sao?"
"Ngươi không hiểu."
Ta kiên nhẫn giải thích cho Tô Hiểu chỗ đặc thù của Ngự Tiền Luận Võ.
Đấu võ cấp bậc như Ngự Tiền Luận Võ phải hao phí nhân lực vật lực không nhỏ. Truyền thống là cách năm năm mới tổ chức một lần.
Bây giờ mới cách lần Ngự Tiền Luận Võ trước ba năm, cho nên có thể nói là hoàng thượng cho Thẩm lão đại đủ thể diện, nếu không có tầng quan hệ này, lấy tác phong luôn luôn việc chung làm chung của đương kim hoàng thượng, nói cái gì cũng sẽ không tổ chức Ngự Tiền Luận Võ sớm hai năm.
Ta móc từ trong ngực ra một bản Hắc Bạch Giám của ba năm trước, lật đến trang giải thích kỹ càng lần Ngự Tiền Luận Võ năm ấy. Trong này giải thích cặn kẽ tầm quan trọng của Ngự Tiền Luận Võ, còn có truyền thống ý nghĩa của nó.
Từ trước đến nay Ngự Tiền Luận Võ luôn là thủ đoạn của quân vương bản triều để đề bạt võ sĩ cùng tuyển lựa nhân tài. Dù có Lục Phiến Thần Cơ Bảng, lệ cũ Ngự Tiền Luận Võ này vẫn duy trì.
Có không ít người so sánh Ngự Tiền Luận Võ với trận tuyệt thế chi chiến của ba người Phi Ngư, Thanh Lân, Ứng Long năm đó. Mặc dù độ trọng yếu cùng võ công người tham dự kém xa, nhưng trên ý nghĩa lại tương đối giống nhau. Giống nhau là Ngự Tiền Luận Võ vì triều đình tuyển chọn nhân tài, khác biệt là Tuyệt Phong tam nhân kia tranh giành vị trí đệ nhất thiên hạ, phổ thông Ngự Tiền Luận Võ tranh giành cơ hội vươn lên.
Võ sĩ chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ tương đương với cao trúng trạng nguyên. Ngoại trừ trên hoạn lộ sẽ được thăng chức, ngay cả nhân sinh quỹ tích cũng có thể thay đổi.
"Ngươi xem một chút, trang này viết đây."
"Nơi nào nơi nào?"
Ta chỉ vào tờ kia đọc cho Tô Hiểu nghe.
Ba năm trước đây, cũng chính là lần Ngự Tiền Luận Võ trước. Có một vị nhân huynh tài nghệ trấn áp kiệt sĩ, võ quan anh hào, đánh cho quần hùng bó tay. Nhất cử đoạt lấy danh đầu Ngự Tiền Luận Võ.
Hoàng thượng long tâm đại duyệt, chẳng những thăng quan ba bậc, về sau còn mười phần coi trọng. Không chỉ như vậy, luận võ vừa kết thúc, ngay trước cả triều văn võ bá quan hoàng thượng đồng ý gả trưởng công chúa cho hắn. Ngay tại chỗ cho hắn xưng hào Tĩnh An phò mã.
"Vì sao gọi Tĩnh An phò mã?"
"Điều này ngươi cũng không biết?" Ta trợn trắng mắt nhìn Tô Hiểu, tức giận nói: "Bởi vì trưởng công chúa được phong Tĩnh An công chúa, phò mã nàng dĩ nhiên là Tĩnh An phò mã."
Tô Hiểu gật gật đầu: "Nguyên lai công chúa gọi Lý Tĩnh An a."
"Ngươi nói. . . Thật đúng là không sai."
Nói đến đây không thể không nói, kỳ thực hoàng thượng chúng ta làm người còn rất sơ ý chủ quan. Bình thường mà nói, khuê danh công chúa chỉ có một số ít người được biết. Nhưng hoàng thượng chúng ta trực tiếp xem danh tự công chúa như phong hào chiếu cáo thiên hạ. Thế là danh tự của Tĩnh An trưởng công chúa khắp thiên hạ đều biết. . .
Tô Hiểu vừa nghe ta nói vừa gật cái đầu nhỏ, nghe đến chỗ này mở to hai mắt nói: "Nguyên lai đánh thắng còn có thể cưới công chúa a?"
"Trèo lên long môn nhanh như vậy, cho nên Ngự Tiền Luận Võ mới có thể rầm rộ hơn bao giờ hết a." Ta hơi lim dim mắt nói: "Cho nên a. Bốn người chúng ta chẳng qua là vì nhiệm vụ mới để ý như vậy. Nhưng với người khác đây lại là cơ hội cả đời khó gặp, độ liều mạng đương nhiên khác biệt. Ngươi cũng phải cẩn thận, gặp phải bính mệnh tam lang trực tiếp tránh, chớ triền đấu với người. Thua không chết được, chết còn phải thua. Loại buôn bán này không đáng."
Tô Hiểu gật đầu như giã tỏi, cười nói: "Không biết lần này người thắng sẽ được khen thưởng cái gì. Lần trước đã thưởng công chúa, phần thưởng lần này hẳn cũng không kém a?"
Cái này khó mà nói chắc được.
Lại nói, lần này hình như hoàng thượng không nói phần thưởng là gì. Sẽ không phải lại gả công chúa chứ?
Ta tính toán. . . Hoàng thượng có ba nữ nhi, trưởng công chúa gả, nhị công chúa tam công chúa khuê nữ, nếu như hoàng thượng nghĩ quẩn thì có khả năng thật a.
"Có lẽ lại gả công chúa đây."
"Thật?"
"Vậy ta phải cố gắng thử xem."
"Cái này không làm khó được ta! Ta muốn hoàng thượng nhìn thấy sở trường của ta!"
Làm sao đột nhiên nhiều tiếng trả lời như vậy? !
Ta vừa nhìn ra sau lưng, bảy tám kẻ không quen biết đang đứng nghe đến say sưa. Nhìn kỹ, đây đều là võ sĩ sắp tham gia chung kết, ngay cả bọn hắn cũng không biết giá trị của Ngự Tiền Luận Võ, các ngươi tới thật sao?
Có nhân huynh còn khó khăn nói: "Lão huynh, ngươi nói ta có hi vọng cưới công chúa không?"
Sao ta biết được!
Các ngươi làm cọng lông! Sao tất cả đều lại gần!
Tô Hiểu đang nửa dựa vào ta bỗng nhiên nhảy lên, xoay người lại mắt to nháy nháy, không dám tin nhìn ta: "Vậy mà ngươi không hoàn toàn giúp ta? Làm huynh đệ tốt không phải nên bất kể nguyên do ủng hộ ta sao?"
Đứa nhỏ này, học được tính cách không thèm nói đạo lý của nữ nhân từ bao giờ? !
"Đúng á đúng á, ta hoàn toàn giúp ngươi." Ta sờ đầu nhỏ của Tô Hiểu, thay đổi trọng điểm nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Hiểu tỏ ra dễ chịu như con mèo được phơi nắng, hé miệng cười nói: "Chúng ta hàn huyên một lát, vốn đang hảo hảo."
Ta đã nói rồi, kỳ thực cá tính Tô Hiểu rất hợp với Bạch Liên, hẳn có thể trở thành hảo bằng hữu.
"Nhưng mà! Lúc chúng ta nói đến Ngự Tiền Luận Võ, nàng toàn nói lời làm người giận."
"Ngự Tiền Luận Võ?"
"Đúng vậy a, nàng nói cái gì lần này tuyển thủ không ít, nhưng cao thủ chân chính không nhiều, chỉ sợ cuối cùng không chọn được quá ba người."
Ta kém chút bật cười. Ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lão thành, thích lên mặt dạy đời của Bạch Liên. Khẳng định là giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó kiêu ngạo nghểnh chiếc cổ thon dài trắng như tuyết lên: Ngươi đã hỏi, ta liền đại phát từ bi nói cho ngươi.
Sau đó khẳng định là bắt đầu tràn đầy tự tin khoe khoang với Tô Hiểu ánh mắt của mình chuẩn thế nào, võ lâm tri thức phong phú ra sao. Đủ loại phân tích đi ra. Nàng vốn thích tán gẫu chuyện trong chốn võ lâm.
Ta không khỏi cười khổ lắc đầu. Như vậy sẽ dọa chạy bạn mới a, Bạch đại tổng quản.
Tô Hiểu tiếp tục nói: "Nàng đây, đột nhiên tằng hắng một cái, sau đó nói cái gì 'Nếu ngươi đã hỏi, ta liền nói cho ngươi đi. Không phải ai ta cũng nói' . Sau đó nàng bắt đầu nói linh ta linh tinh."
Khụ khụ khụ, ta không cười, ta thật không có cười. . . Phốc!
"Lúc đầu ta cũng nghe được, thế nhưng nàng vừa nói trong chúng ta không có nhân tài ta liền không vui. Mà lại, làm cho người tức nhất chính là, nàng xem thường Lục Phiến môn chúng ta." Tô Hiểu tức giận nói: "Nàng nói mặc dù chúng ta có bốn người trúng tuyển, nhưng khẳng định không đánh đến cuối cùng. Còn nói chiến thắng không phải Long Tại Thiên, chính là người nào đó trong võ sĩ tại dã, tức chết ta rồi!"
"Nàng nói như vậy thật. . ."
. . . Rất đúng trọng tâm.
Thế cục của Lục Phiến môn chúng ta người nào nhìn vào cũng thấy không quá tốt. Ngay cả Thẩm lão đại cũng cảm thấy chỉ cần chúng ta có thể đi vào chung kết đã xem như thắng. Mạnh nhất Quân Vương trắc Thiết Hàn Y đã rơi đài, còn lại không được mấy người tốt. Lấy ánh mắt Bạch Liên, không cần quan sát nhiều cũng có thể đoán được công lực cao thấp.
Chẳng qua Bạch Liên thật không biết làm người, nàng dương dương đắc ý phê bình thống khoái Lục Phiến môn ngay trước mặt, đương nhiên sẽ làm Tô Hiểu tức chết a.
"Nàng có nói nguyên nhân không?"
"Nàng nói đây." Tô Hiểu tức giận gật gật đầu, "Nàng nói bốn người chúng ta đều có khuyết điểm. Đầu tiên là ta võ công không đủ, chiến thắng bán kết là dựa vào vận khí. Tại chung kết vừa động thủ với người, không đến hai mươi chiêu sẽ thua. Còn nói, mặc dù võ công Đường Dịch cao cường, thế nhưng vận khí hơi kém. Bán kết hắn gặp Thiết Hàn Y, không thể không toàn lực ứng phó, lộ ra toàn bộ võ công nội tình. Khiến cho quá nhiều người chú ý. Về sau hơn phân nửa sẽ hỏng việc. Tống tổng đốc võ công nội tình không tệ, thế nhưng thiếu khuyết kinh nghiệm động thủ, lôi đài không đánh được. Còn có ngươi là phế vật."
". . ."
"Minh đại ca, giảng đạo lý a." Gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu hơi trầm xuống, rất chân thành mà nhìn ta, "Các ngươi thì cũng thôi đi, võ công ta cũng xem như không tốt sao?"
Ngươi lại tìm đường chết sao! !
Câu đánh giá ngươi là đúng trọng tâm nhất a! Thậm chí còn xem như khen ngươi!
"Người ta nói không sai." Ta khoát khoát tay, "Ngươi cũng không biết Ngự Tiền Luận Võ trọng yếu bao nhiêu. Người tham gia đều dốc toàn lực ứng phó, chúng ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ căn bản không sánh được."
Tô Hiểu không phục nói: "Tại sao chúng ta thua kém? Không phải chỉ là luận võ sao?"
"Ngươi không hiểu."
Ta kiên nhẫn giải thích cho Tô Hiểu chỗ đặc thù của Ngự Tiền Luận Võ.
Đấu võ cấp bậc như Ngự Tiền Luận Võ phải hao phí nhân lực vật lực không nhỏ. Truyền thống là cách năm năm mới tổ chức một lần.
Bây giờ mới cách lần Ngự Tiền Luận Võ trước ba năm, cho nên có thể nói là hoàng thượng cho Thẩm lão đại đủ thể diện, nếu không có tầng quan hệ này, lấy tác phong luôn luôn việc chung làm chung của đương kim hoàng thượng, nói cái gì cũng sẽ không tổ chức Ngự Tiền Luận Võ sớm hai năm.
Ta móc từ trong ngực ra một bản Hắc Bạch Giám của ba năm trước, lật đến trang giải thích kỹ càng lần Ngự Tiền Luận Võ năm ấy. Trong này giải thích cặn kẽ tầm quan trọng của Ngự Tiền Luận Võ, còn có truyền thống ý nghĩa của nó.
Từ trước đến nay Ngự Tiền Luận Võ luôn là thủ đoạn của quân vương bản triều để đề bạt võ sĩ cùng tuyển lựa nhân tài. Dù có Lục Phiến Thần Cơ Bảng, lệ cũ Ngự Tiền Luận Võ này vẫn duy trì.
Có không ít người so sánh Ngự Tiền Luận Võ với trận tuyệt thế chi chiến của ba người Phi Ngư, Thanh Lân, Ứng Long năm đó. Mặc dù độ trọng yếu cùng võ công người tham dự kém xa, nhưng trên ý nghĩa lại tương đối giống nhau. Giống nhau là Ngự Tiền Luận Võ vì triều đình tuyển chọn nhân tài, khác biệt là Tuyệt Phong tam nhân kia tranh giành vị trí đệ nhất thiên hạ, phổ thông Ngự Tiền Luận Võ tranh giành cơ hội vươn lên.
Võ sĩ chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ tương đương với cao trúng trạng nguyên. Ngoại trừ trên hoạn lộ sẽ được thăng chức, ngay cả nhân sinh quỹ tích cũng có thể thay đổi.
"Ngươi xem một chút, trang này viết đây."
"Nơi nào nơi nào?"
Ta chỉ vào tờ kia đọc cho Tô Hiểu nghe.
Ba năm trước đây, cũng chính là lần Ngự Tiền Luận Võ trước. Có một vị nhân huynh tài nghệ trấn áp kiệt sĩ, võ quan anh hào, đánh cho quần hùng bó tay. Nhất cử đoạt lấy danh đầu Ngự Tiền Luận Võ.
Hoàng thượng long tâm đại duyệt, chẳng những thăng quan ba bậc, về sau còn mười phần coi trọng. Không chỉ như vậy, luận võ vừa kết thúc, ngay trước cả triều văn võ bá quan hoàng thượng đồng ý gả trưởng công chúa cho hắn. Ngay tại chỗ cho hắn xưng hào Tĩnh An phò mã.
"Vì sao gọi Tĩnh An phò mã?"
"Điều này ngươi cũng không biết?" Ta trợn trắng mắt nhìn Tô Hiểu, tức giận nói: "Bởi vì trưởng công chúa được phong Tĩnh An công chúa, phò mã nàng dĩ nhiên là Tĩnh An phò mã."
Tô Hiểu gật gật đầu: "Nguyên lai công chúa gọi Lý Tĩnh An a."
"Ngươi nói. . . Thật đúng là không sai."
Nói đến đây không thể không nói, kỳ thực hoàng thượng chúng ta làm người còn rất sơ ý chủ quan. Bình thường mà nói, khuê danh công chúa chỉ có một số ít người được biết. Nhưng hoàng thượng chúng ta trực tiếp xem danh tự công chúa như phong hào chiếu cáo thiên hạ. Thế là danh tự của Tĩnh An trưởng công chúa khắp thiên hạ đều biết. . .
Tô Hiểu vừa nghe ta nói vừa gật cái đầu nhỏ, nghe đến chỗ này mở to hai mắt nói: "Nguyên lai đánh thắng còn có thể cưới công chúa a?"
"Trèo lên long môn nhanh như vậy, cho nên Ngự Tiền Luận Võ mới có thể rầm rộ hơn bao giờ hết a." Ta hơi lim dim mắt nói: "Cho nên a. Bốn người chúng ta chẳng qua là vì nhiệm vụ mới để ý như vậy. Nhưng với người khác đây lại là cơ hội cả đời khó gặp, độ liều mạng đương nhiên khác biệt. Ngươi cũng phải cẩn thận, gặp phải bính mệnh tam lang trực tiếp tránh, chớ triền đấu với người. Thua không chết được, chết còn phải thua. Loại buôn bán này không đáng."
Tô Hiểu gật đầu như giã tỏi, cười nói: "Không biết lần này người thắng sẽ được khen thưởng cái gì. Lần trước đã thưởng công chúa, phần thưởng lần này hẳn cũng không kém a?"
Cái này khó mà nói chắc được.
Lại nói, lần này hình như hoàng thượng không nói phần thưởng là gì. Sẽ không phải lại gả công chúa chứ?
Ta tính toán. . . Hoàng thượng có ba nữ nhi, trưởng công chúa gả, nhị công chúa tam công chúa khuê nữ, nếu như hoàng thượng nghĩ quẩn thì có khả năng thật a.
"Có lẽ lại gả công chúa đây."
"Thật?"
"Vậy ta phải cố gắng thử xem."
"Cái này không làm khó được ta! Ta muốn hoàng thượng nhìn thấy sở trường của ta!"
Làm sao đột nhiên nhiều tiếng trả lời như vậy? !
Ta vừa nhìn ra sau lưng, bảy tám kẻ không quen biết đang đứng nghe đến say sưa. Nhìn kỹ, đây đều là võ sĩ sắp tham gia chung kết, ngay cả bọn hắn cũng không biết giá trị của Ngự Tiền Luận Võ, các ngươi tới thật sao?
Có nhân huynh còn khó khăn nói: "Lão huynh, ngươi nói ta có hi vọng cưới công chúa không?"
Sao ta biết được!
Các ngươi làm cọng lông! Sao tất cả đều lại gần!