[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 111 : Tranh ca cùng phụ hoàng
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Bình An điện.
Đây là một cung điện trong Tử Cấm thành. Là nơi để hoàng tộc nhân viên tụ hội, làm chút hoạt động giao lưu. Thông thường do hoàng thượng chủ trì, hoàng tử hoàng nữ, hậu cung phi tử, hoàng thân quốc thích đều sẽ tụ tập tại đây.
Mặc dù hoàng thượng bận rộn, mỗi tháng vẫn rút ra mấy ngày đoàn tụ với người nhà, hưởng thụ thiên luân.
Có lẽ bởi vì Lục Long Tỏa Quốc làm hắn mất cơ hội ở chung với ái nhi, hoàng thượng đặc biệt trân quý cốt nhục thân tình.
Ngoại trừ sáu vị hoàng tử, dưới gối hoàng thượng còn có ba vị công chúa.
Hình như hoàng thượng dồn toàn bộ tình yêu thương với nhi tử vào ba vị ái nữ này, đối ba vị công chúa thiên y bách thuận, muốn cái gì cho cái đó, không chỉ đơn giản là hòn ngọc quý trên tay.
Chẳng hạn như, bản triều lập quốc võ phong hừng hực, hoàng tử hoàng nữ ít người không tập võ luyện công, nếu như hoàng tử hiếu động muốn tiến vào giang hồ lịch luyện một phen, mặc dù bề ngoài hoàng đế không mở miệng, nhưng trong lòng vẫn ngầm đồng ý. Nhưng dù không hợp thói thường đến mức nào, cũng không thấy công chúa có thể xuất nhập giang hồ.
Nguyên Thánh đế ta chính là người mở đầu. Nhị công chúa thích võ, hơn nữa sở trường đao pháp, liền năn nỉ hoàng thượng muốn tìm danh sư học nghệ trong võ lâm. Hoàng thượng bị dây dưa không thoát ra được, đành để nàng nặc danh dấn thân vào một môn phái. Ân điển này, ngay cả các hoàng tử cũng chưa từng có.
Có thể nói lịch đại hoàng đế đến nay, bản triều Nguyên Thánh thiên tử đáng được xưng là đệ nhất nữ nhi khống.
Đáng tiếc chính là, bây giờ trong cung có hoạt động náo nhiệt như vậy, trưởng công chúa xuất giá tòng phu trường cư ngoài cung. Nhị công chúa nghe nói là võ nghệ đại thành đang trên đường về, bây giờ vẫn không thấy người, đại khái hôm nay cũng không đến được. Tam công chúa thì luôn không thích đấu võ, căn bản không nể mặt hoàng thượng.
Một hồi Ngự Tiền Luận Võ, bên người nữ nhi khống Nguyên Thánh đế không có một đứa con gái làm bạn, quả thật thổn thức không thôi.
Hoàng thượng ngồi một mình trong Bình An điện, chờ đợi người nhà đến đông đủ, muốn cùng xuất phát đi xem trận đầu luận võ. Nhưng trái chờ không được phải chờ không được, hơn nửa ngày mới có người vào điện.
Chỉ thấy một thanh niên cao lớn đi vào Bình An điện, mặc một thân màu cam, trong ung dung lộ ra một phái ưu nhã, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.
Tranh vương đi vào Bình An điện, dừng cách hoàng thượng năm bước, hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Hành lễ cũng phong độ nhẹ nhàng, thích đáng. Mấy tiểu cung nữ trong điện thấy thế đỏ ửng cả mặt, nếu không phải trước mặt hoàng thượng thì đã che mặt thét ầm lên.
Bản triều sáu vương gia ai cũng có sở trường riêng, nhưng nói đến dung nhan nhã tú, anh tuấn tuấn lãng, vẫn phải là Tranh vương.
Tranh vương kế thừa xương cốt rộng lớn trời sinh của Lý gia, lưng dài vai rộng, thân hình cao lớn thẳng tắp. Dung mạo hắn có phần khí khái hào hùng bất phàm của cha hắn, ánh mắt sáng ngời có thần. Nhưng mặt hoàng thượng là chữ quốc, uy nghiêm túc mục, khuôn mặt Tranh vương lại là trái xoan, giống hoàng hậu nương nương. Mặc dù không đủ uy nghiêm, nhưng phương diện tuấn mỹ lại hơn hoàng thượng không chỉ một bậc.
Hoàng thượng thấy phản ứng của mấy tiểu cung nữ cũng không nhịn được mỉm cười, trong lòng tự hào: Đến cùng là nhi tử trẫm, ngay cả trên bàn tiệc vẫn có khí phái!
Tranh vương phạm nhiều sai lầm, hoàng thượng lại vẫn yêu thương hắn như thế, ngoại nhân có lẽ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nếu đổi chỗ mà xử, kỳ thực cũng không có gì to tát. Hoàng thượng nhìn sáu vương gia lớn lên, sớm đã quen với sự thật nhi tử mình là ngôi sao tai họa. Bảy năm trước thời điểm muốn dời Lam vương đi đất phong, thế mà hùng hài tử đó tụ chúng ba ngàn tuyên bố muốn đánh vào hoàng cung, nhưng chưa tới một canh giờ đã bị Nhạn Thập Tam dẫn người bình loạn.
Mặc dù Lam vương không tạo thành tổn hại gì, nhưng cũng là cầm vũ khí nổi dậy —— tuy nói không nổi can qua—— cũng coi như nhất đẳng đại tội. Khi đó hoàng thượng còn bỏ qua, huống chi Tranh vương chẳng qua là tham ô nhận hối lộ, trò trẻ con thôi.
Hoàng thượng hòa nhã nói: "Tranh nhi, vẫn là ngươi đến."
Tranh vương nhìn Bình An điện rỗng tuếch, 'Kinh ngạc' nói: "Mẫu hậu cùng các vị nương nương còn chưa tới sao?" Hoàng hậu cùng hậu cung phi tử không thể đến tự nhiên là Tranh vương tận lực an bài. Hắn phân phó bọn thủ hạ cáo tri hậu cung hai canh giờ sau luận võ mới bắt đầu. Lúc này các phi tử còn đang ngủ đây.
"Đi đi đi, trên đường rồi nói."
Hoàng thượng kéo Tranh vương, hai cha con sóng vai đi ra ngoài. Phía trước Kỳ Lân vệ cao thủ mở đường, đằng sau một đám thái giám cung nữ tùy hành, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến Phi Ngư bình.
"Thái hậu cùng Xích nhi đi Tử Thánh sơn chưa về. Mẫu hậu ngươi đã quen đến trễ. Ha ha ha ha." Hoàng thượng cởi mở cười nói: "Cữu cữu ngươi từ trước đến nay không đáng tin cậy, chắc sẽ đến muộn, xem ra chỉ có hai chúng ta cùng đi."
Tranh vương đương nhiên gật đầu: "Vâng."
Kỳ thực người nhà hoàng thượng không ít.
Ngoại trừ bảy hoàng tử ba vị công chúa và một đám phi tần. Thái hậu nương nương cũng còn tại thế, hoàng hậu đệ đệ quốc cữu gia cũng mười phần thân mật với hoàng gia. Loại hoạt động này từ trước đến nay không chịu bỏ qua.
Chỉ là thái hậu thờ phụng Đạo giáo, ngày này hàng năm đều muốn đi đạo cảnh Tử Thánh sơn tế thiên. Để cầu Đạo Tổ che chở triều ta quốc phúc kéo dài, bách tính cơm no áo ấm. Nàng lão nhân gia mang theo Xích vương cùng quốc sư tùy hành, chắc giờ phút này mới đến nơi. Tự nhiên không rảnh trở về.
Quốc cữu gia tính cách ham chơi, có lẽ chậm trễ ở đâu đó. Mắt thấy thời gian còn lại không nhiều, hoàng thượng đành phải cùng Tranh vương đi trước một bước.
Hoàng thượng nhanh chân đi trước, Tranh vương nhắm mắt đi theo. Thở mạnh cũng không dám, dáng vẻ có chút khẩn trương. Hoàng thượng liếc nhìn nhi tử, cười nói: "Tranh nhi, còn đang suy nghĩ chuyện sổ sách sao?"
Không nghĩ tới bị nhắc đến việc này, chẳng lẽ bị tra ra cái gì? Tranh vương không khỏi sinh lòng cảnh giác.
"Nhi thần xấu hổ, chuyện sổ sách, nhi thần đã biết sai."
"Này, vậy có là gì." Hoàng thượng khoát khoát tay, dường như bởi vì hôm nay xem luận võ, tâm thái cũng hào khí vượt mây giống như trở lại năm đó xông xáo giang hồ, cười nói: "Ha ha ha, chuyện hoang đường cha ngươi làm lúc còn trẻ còn hơn ngươi nhiều. Ngươi hoang đường hơn nữa, còn có thể hơn được trẫm sao?"
Lông mày Tranh vương nhảy lên, không khỏi có chút chột dạ: "Ngài. . . Xác định?"
"Đương nhiên. Chút chuyện nhỏ này của ngươi cũng tính?” Hoàng thượng khoát khoát tay, khinh miệt cười nói: "Trẫm tại tuổi ngươi, giấu giếm mẫu hậu ngươi tàng trữ một khoản tiền riêng, ngươi nói giữa hai chuyện này, chuyện nào lớn?"
". . ."
Tranh vương trầm mặc hồi lâu, giơ ngón tay cái lên khen: "Phụ hoàng phóng khoáng. . . Chuyện của nhi thần khẳng định không lớn bằng ngài a."
"Đúng rồi, trẫm có chuyện nói cho ngươi." Hoàng thượng đi vài bước, đột nhiên thấp giọng nói: " Hôm nay trẫm vừa bảo Hổ Phách đi làm một chuyện, có quan hệ với ngươi."
Hổ Phách xếp hạng thứ bảy trên Lục Phiến Thần Cơ Bảng, chính là cao thủ ít có trong Quân Vương trắc, cơ hồ tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai. Cũng có thể nói là cao thủ mạnh nhất Quân Vương trắc ở kinh thành.
Không chỉ như thế, hắn còn là cận vệ của hoàng đế, thiếp thân bảo hộ an toàn của hoàng thượng.
Hoàng thượng phái hắn đi làm chuyện có quan hệ với mình? Nếu không phải là biết động tĩnh của mình thì sao lại như thế.
Trong lòng Tranh vương nhảy một cái, trái tim kém chút bị dọa cho ngừng đập, sắc mặt không khỏi trắng bệch, dừng bước nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng. . . Ngài. . . Nhi thần. . ." Ngôn ngữ tán loạn, cơ hồ không ra được một câu hoàn chỉnh.
"Khẩn trương cái gì." Hoàng thượng thoải mái cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ta bảo hắn đi đưa chút đồ vật cho phủ thượng ngươi mà thôi."
Tranh vương suýt nữa hạ ám hiệu triệu hoán Hắc Phong Thập Tam Dực hộ giá, trẫm tân hoàng đế này còn chưa đăng cơ đã sắp băng hà! Thế nhưng vừa nghe xong liền chậm lại.
"Không biết phụ hoàng đưa thứ gì cho nhi thần, phải phiền Hổ Phách đại giá."
"Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là chút tiền tiêu vặt." Hoàng thượng cười híp mắt nói: "Trẫm bảo hắn đưa cho ngươi một vạn lượng bạch ngân. Người thường cầm được sao? Ha ha ha ha."
"Một, một vạn lượng?"
"Tranh nhi a. Ngươi là nhi tử trẫm, phải bỏ tiền, chẳng lẽ không biết nói với cha sao?" Hoàng thượng dừng bước, nhìn nhi tử, trong mắt lộ ra từ ái, "Trong các hoàng nhi, ngươi giống trẫm nhất. Tính tình nôn nóng, nôn nóng ghê gớm. Cần cái gì liền muốn có ngay lập tức, cũng không nghe người ngoài khuyên. Nhưng tham ô nhận hối lộ là chuyện ác, là đại ác với bách tính, với quốc gia. Về sau nhớ kỹ, cần tiền, liền nói với trẫm, biết không?"
Trong lòng Tranh vương ấm áp, nhất thời không phản bác được, ngũ tạng hỗn tạp. Rất lâu mới nói ra mấy chữ.
"Phụ hoàng. . . Ta. . ."
"Đừng như thế, một vạn lượng thôi mà." Hoàng thượng có phần hoạt bát cười một tiếng: "Đừng quên cha ngươi là đại địa chủ đệ nhất thiên hạ, chút tiền ấy cũng không lấy ra được sao?" Nhưng bỗng nhiên ngữ khí khẩn trương nói "Nhưng chớ nói cho mẫu hậu ngươi, nàng chắc chắn sẽ hỏi trẫm có tàng tư tiền thuê nhà không."
Hai cha con nhìn nhau, trong mắt như có lời nói không hết, nhưng một câu cũng không nói ra.
Tranh vương cơ hồ không dám đối mặt với phụ thân, trong ánh mắt sáng rực này, bao hàm rất nhiều thứ quá khứ hắn không nghĩ tới, hoặc có lẽ đã sớm từ bỏ, không còn mong chờ gì nữa —— tình cảm thâm hậu. Hắn bỗng nhiên cảm giác được, nam nhân trước mắt này, đúng là phụ thân của mình, hắn thật sự rất yêu thương mình.
"Phụ hoàng. . . Ta. . ."
Hoàng thượng mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai Tranh vương: "Đã đến. Nếu có việc, lưu lại sau Ngự Tiền Luận Võ rồi nói." Nói xung bước nhanh chân, hứng thú bừng bừng đi vào Phi Ngư bình.
Tranh vương nhìn bóng lưng vĩ ngạn mà hơi già nua kia, trong lòng có tư vị không nói ra được.
Đứng tại chỗ hít sâu một hơi, trong lòng mới bớt trầm trọng.
Do dự một chút, cất bước lẳng lặng đi theo.
Trong đầu Tranh vương, giờ phút này chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm: Đậu xanh quá được rồi! Hổ Phách không trong cung, cơ hội thành công của ta lại tăng thêm mấy phần! Lão đầu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết, không trách Tranh ca ta a! Oa ha ha ha ha ha.
Đây là một cung điện trong Tử Cấm thành. Là nơi để hoàng tộc nhân viên tụ hội, làm chút hoạt động giao lưu. Thông thường do hoàng thượng chủ trì, hoàng tử hoàng nữ, hậu cung phi tử, hoàng thân quốc thích đều sẽ tụ tập tại đây.
Mặc dù hoàng thượng bận rộn, mỗi tháng vẫn rút ra mấy ngày đoàn tụ với người nhà, hưởng thụ thiên luân.
Có lẽ bởi vì Lục Long Tỏa Quốc làm hắn mất cơ hội ở chung với ái nhi, hoàng thượng đặc biệt trân quý cốt nhục thân tình.
Ngoại trừ sáu vị hoàng tử, dưới gối hoàng thượng còn có ba vị công chúa.
Hình như hoàng thượng dồn toàn bộ tình yêu thương với nhi tử vào ba vị ái nữ này, đối ba vị công chúa thiên y bách thuận, muốn cái gì cho cái đó, không chỉ đơn giản là hòn ngọc quý trên tay.
Chẳng hạn như, bản triều lập quốc võ phong hừng hực, hoàng tử hoàng nữ ít người không tập võ luyện công, nếu như hoàng tử hiếu động muốn tiến vào giang hồ lịch luyện một phen, mặc dù bề ngoài hoàng đế không mở miệng, nhưng trong lòng vẫn ngầm đồng ý. Nhưng dù không hợp thói thường đến mức nào, cũng không thấy công chúa có thể xuất nhập giang hồ.
Nguyên Thánh đế ta chính là người mở đầu. Nhị công chúa thích võ, hơn nữa sở trường đao pháp, liền năn nỉ hoàng thượng muốn tìm danh sư học nghệ trong võ lâm. Hoàng thượng bị dây dưa không thoát ra được, đành để nàng nặc danh dấn thân vào một môn phái. Ân điển này, ngay cả các hoàng tử cũng chưa từng có.
Có thể nói lịch đại hoàng đế đến nay, bản triều Nguyên Thánh thiên tử đáng được xưng là đệ nhất nữ nhi khống.
Đáng tiếc chính là, bây giờ trong cung có hoạt động náo nhiệt như vậy, trưởng công chúa xuất giá tòng phu trường cư ngoài cung. Nhị công chúa nghe nói là võ nghệ đại thành đang trên đường về, bây giờ vẫn không thấy người, đại khái hôm nay cũng không đến được. Tam công chúa thì luôn không thích đấu võ, căn bản không nể mặt hoàng thượng.
Một hồi Ngự Tiền Luận Võ, bên người nữ nhi khống Nguyên Thánh đế không có một đứa con gái làm bạn, quả thật thổn thức không thôi.
Hoàng thượng ngồi một mình trong Bình An điện, chờ đợi người nhà đến đông đủ, muốn cùng xuất phát đi xem trận đầu luận võ. Nhưng trái chờ không được phải chờ không được, hơn nửa ngày mới có người vào điện.
Chỉ thấy một thanh niên cao lớn đi vào Bình An điện, mặc một thân màu cam, trong ung dung lộ ra một phái ưu nhã, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.
Tranh vương đi vào Bình An điện, dừng cách hoàng thượng năm bước, hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Hành lễ cũng phong độ nhẹ nhàng, thích đáng. Mấy tiểu cung nữ trong điện thấy thế đỏ ửng cả mặt, nếu không phải trước mặt hoàng thượng thì đã che mặt thét ầm lên.
Bản triều sáu vương gia ai cũng có sở trường riêng, nhưng nói đến dung nhan nhã tú, anh tuấn tuấn lãng, vẫn phải là Tranh vương.
Tranh vương kế thừa xương cốt rộng lớn trời sinh của Lý gia, lưng dài vai rộng, thân hình cao lớn thẳng tắp. Dung mạo hắn có phần khí khái hào hùng bất phàm của cha hắn, ánh mắt sáng ngời có thần. Nhưng mặt hoàng thượng là chữ quốc, uy nghiêm túc mục, khuôn mặt Tranh vương lại là trái xoan, giống hoàng hậu nương nương. Mặc dù không đủ uy nghiêm, nhưng phương diện tuấn mỹ lại hơn hoàng thượng không chỉ một bậc.
Hoàng thượng thấy phản ứng của mấy tiểu cung nữ cũng không nhịn được mỉm cười, trong lòng tự hào: Đến cùng là nhi tử trẫm, ngay cả trên bàn tiệc vẫn có khí phái!
Tranh vương phạm nhiều sai lầm, hoàng thượng lại vẫn yêu thương hắn như thế, ngoại nhân có lẽ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nếu đổi chỗ mà xử, kỳ thực cũng không có gì to tát. Hoàng thượng nhìn sáu vương gia lớn lên, sớm đã quen với sự thật nhi tử mình là ngôi sao tai họa. Bảy năm trước thời điểm muốn dời Lam vương đi đất phong, thế mà hùng hài tử đó tụ chúng ba ngàn tuyên bố muốn đánh vào hoàng cung, nhưng chưa tới một canh giờ đã bị Nhạn Thập Tam dẫn người bình loạn.
Mặc dù Lam vương không tạo thành tổn hại gì, nhưng cũng là cầm vũ khí nổi dậy —— tuy nói không nổi can qua—— cũng coi như nhất đẳng đại tội. Khi đó hoàng thượng còn bỏ qua, huống chi Tranh vương chẳng qua là tham ô nhận hối lộ, trò trẻ con thôi.
Hoàng thượng hòa nhã nói: "Tranh nhi, vẫn là ngươi đến."
Tranh vương nhìn Bình An điện rỗng tuếch, 'Kinh ngạc' nói: "Mẫu hậu cùng các vị nương nương còn chưa tới sao?" Hoàng hậu cùng hậu cung phi tử không thể đến tự nhiên là Tranh vương tận lực an bài. Hắn phân phó bọn thủ hạ cáo tri hậu cung hai canh giờ sau luận võ mới bắt đầu. Lúc này các phi tử còn đang ngủ đây.
"Đi đi đi, trên đường rồi nói."
Hoàng thượng kéo Tranh vương, hai cha con sóng vai đi ra ngoài. Phía trước Kỳ Lân vệ cao thủ mở đường, đằng sau một đám thái giám cung nữ tùy hành, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến Phi Ngư bình.
"Thái hậu cùng Xích nhi đi Tử Thánh sơn chưa về. Mẫu hậu ngươi đã quen đến trễ. Ha ha ha ha." Hoàng thượng cởi mở cười nói: "Cữu cữu ngươi từ trước đến nay không đáng tin cậy, chắc sẽ đến muộn, xem ra chỉ có hai chúng ta cùng đi."
Tranh vương đương nhiên gật đầu: "Vâng."
Kỳ thực người nhà hoàng thượng không ít.
Ngoại trừ bảy hoàng tử ba vị công chúa và một đám phi tần. Thái hậu nương nương cũng còn tại thế, hoàng hậu đệ đệ quốc cữu gia cũng mười phần thân mật với hoàng gia. Loại hoạt động này từ trước đến nay không chịu bỏ qua.
Chỉ là thái hậu thờ phụng Đạo giáo, ngày này hàng năm đều muốn đi đạo cảnh Tử Thánh sơn tế thiên. Để cầu Đạo Tổ che chở triều ta quốc phúc kéo dài, bách tính cơm no áo ấm. Nàng lão nhân gia mang theo Xích vương cùng quốc sư tùy hành, chắc giờ phút này mới đến nơi. Tự nhiên không rảnh trở về.
Quốc cữu gia tính cách ham chơi, có lẽ chậm trễ ở đâu đó. Mắt thấy thời gian còn lại không nhiều, hoàng thượng đành phải cùng Tranh vương đi trước một bước.
Hoàng thượng nhanh chân đi trước, Tranh vương nhắm mắt đi theo. Thở mạnh cũng không dám, dáng vẻ có chút khẩn trương. Hoàng thượng liếc nhìn nhi tử, cười nói: "Tranh nhi, còn đang suy nghĩ chuyện sổ sách sao?"
Không nghĩ tới bị nhắc đến việc này, chẳng lẽ bị tra ra cái gì? Tranh vương không khỏi sinh lòng cảnh giác.
"Nhi thần xấu hổ, chuyện sổ sách, nhi thần đã biết sai."
"Này, vậy có là gì." Hoàng thượng khoát khoát tay, dường như bởi vì hôm nay xem luận võ, tâm thái cũng hào khí vượt mây giống như trở lại năm đó xông xáo giang hồ, cười nói: "Ha ha ha, chuyện hoang đường cha ngươi làm lúc còn trẻ còn hơn ngươi nhiều. Ngươi hoang đường hơn nữa, còn có thể hơn được trẫm sao?"
Lông mày Tranh vương nhảy lên, không khỏi có chút chột dạ: "Ngài. . . Xác định?"
"Đương nhiên. Chút chuyện nhỏ này của ngươi cũng tính?” Hoàng thượng khoát khoát tay, khinh miệt cười nói: "Trẫm tại tuổi ngươi, giấu giếm mẫu hậu ngươi tàng trữ một khoản tiền riêng, ngươi nói giữa hai chuyện này, chuyện nào lớn?"
". . ."
Tranh vương trầm mặc hồi lâu, giơ ngón tay cái lên khen: "Phụ hoàng phóng khoáng. . . Chuyện của nhi thần khẳng định không lớn bằng ngài a."
"Đúng rồi, trẫm có chuyện nói cho ngươi." Hoàng thượng đi vài bước, đột nhiên thấp giọng nói: " Hôm nay trẫm vừa bảo Hổ Phách đi làm một chuyện, có quan hệ với ngươi."
Hổ Phách xếp hạng thứ bảy trên Lục Phiến Thần Cơ Bảng, chính là cao thủ ít có trong Quân Vương trắc, cơ hồ tề danh với Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai. Cũng có thể nói là cao thủ mạnh nhất Quân Vương trắc ở kinh thành.
Không chỉ như thế, hắn còn là cận vệ của hoàng đế, thiếp thân bảo hộ an toàn của hoàng thượng.
Hoàng thượng phái hắn đi làm chuyện có quan hệ với mình? Nếu không phải là biết động tĩnh của mình thì sao lại như thế.
Trong lòng Tranh vương nhảy một cái, trái tim kém chút bị dọa cho ngừng đập, sắc mặt không khỏi trắng bệch, dừng bước nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng. . . Ngài. . . Nhi thần. . ." Ngôn ngữ tán loạn, cơ hồ không ra được một câu hoàn chỉnh.
"Khẩn trương cái gì." Hoàng thượng thoải mái cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ta bảo hắn đi đưa chút đồ vật cho phủ thượng ngươi mà thôi."
Tranh vương suýt nữa hạ ám hiệu triệu hoán Hắc Phong Thập Tam Dực hộ giá, trẫm tân hoàng đế này còn chưa đăng cơ đã sắp băng hà! Thế nhưng vừa nghe xong liền chậm lại.
"Không biết phụ hoàng đưa thứ gì cho nhi thần, phải phiền Hổ Phách đại giá."
"Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là chút tiền tiêu vặt." Hoàng thượng cười híp mắt nói: "Trẫm bảo hắn đưa cho ngươi một vạn lượng bạch ngân. Người thường cầm được sao? Ha ha ha ha."
"Một, một vạn lượng?"
"Tranh nhi a. Ngươi là nhi tử trẫm, phải bỏ tiền, chẳng lẽ không biết nói với cha sao?" Hoàng thượng dừng bước, nhìn nhi tử, trong mắt lộ ra từ ái, "Trong các hoàng nhi, ngươi giống trẫm nhất. Tính tình nôn nóng, nôn nóng ghê gớm. Cần cái gì liền muốn có ngay lập tức, cũng không nghe người ngoài khuyên. Nhưng tham ô nhận hối lộ là chuyện ác, là đại ác với bách tính, với quốc gia. Về sau nhớ kỹ, cần tiền, liền nói với trẫm, biết không?"
Trong lòng Tranh vương ấm áp, nhất thời không phản bác được, ngũ tạng hỗn tạp. Rất lâu mới nói ra mấy chữ.
"Phụ hoàng. . . Ta. . ."
"Đừng như thế, một vạn lượng thôi mà." Hoàng thượng có phần hoạt bát cười một tiếng: "Đừng quên cha ngươi là đại địa chủ đệ nhất thiên hạ, chút tiền ấy cũng không lấy ra được sao?" Nhưng bỗng nhiên ngữ khí khẩn trương nói "Nhưng chớ nói cho mẫu hậu ngươi, nàng chắc chắn sẽ hỏi trẫm có tàng tư tiền thuê nhà không."
Hai cha con nhìn nhau, trong mắt như có lời nói không hết, nhưng một câu cũng không nói ra.
Tranh vương cơ hồ không dám đối mặt với phụ thân, trong ánh mắt sáng rực này, bao hàm rất nhiều thứ quá khứ hắn không nghĩ tới, hoặc có lẽ đã sớm từ bỏ, không còn mong chờ gì nữa —— tình cảm thâm hậu. Hắn bỗng nhiên cảm giác được, nam nhân trước mắt này, đúng là phụ thân của mình, hắn thật sự rất yêu thương mình.
"Phụ hoàng. . . Ta. . ."
Hoàng thượng mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ bả vai Tranh vương: "Đã đến. Nếu có việc, lưu lại sau Ngự Tiền Luận Võ rồi nói." Nói xung bước nhanh chân, hứng thú bừng bừng đi vào Phi Ngư bình.
Tranh vương nhìn bóng lưng vĩ ngạn mà hơi già nua kia, trong lòng có tư vị không nói ra được.
Đứng tại chỗ hít sâu một hơi, trong lòng mới bớt trầm trọng.
Do dự một chút, cất bước lẳng lặng đi theo.
Trong đầu Tranh vương, giờ phút này chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm: Đậu xanh quá được rồi! Hổ Phách không trong cung, cơ hội thành công của ta lại tăng thêm mấy phần! Lão đầu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết, không trách Tranh ca ta a! Oa ha ha ha ha ha.