[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 131 : Ôn nhuận như ngọc, duy ngã Trừng Không

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Trên Phi Ngư bình, Phục Tượng bị Long Tại Thiên làm cho mặt không còn chút máu, cuối cùng là bọn thủ hạ không chịu thua kém, rốt cuộc đến báo danh.
Hơn nữa không phải một đội, tổng cộng tới, một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy đội ngũ!
Chính là bảy đội ngũ này không tới bẩm báo hành tung, hiện tại rốt cuộc bọn hắn cũng đến, Phục Tượng cảm thấy thổ khí dương mi sâu sắc, lườm Long Tại Thiên, thấy hắn rầu rĩ không vui, trong lòng Phục Tượng khuây khoả, cao giọng nói: " Mấy người các ngươi, tiến lên báo cáo cho điện hạ, còn không mau mau!"
Sau đó, vẫn không quên quay người tranh công xin thưởng với Tranh vương: "Lão phu đã nói là lập tức tới ngay, xin điện hạ yên tâm, người lão phu đào tạo ra không kém được. . ."
Lời còn chưa nói xong, Long Tại Thiên ở một bên xuỵt nói: "Ôi ôi ôi! Ngươi nói chuyện với điện hạ như thế sao? Cậy già lên mặt a, mở miệng một câu lão phu, ngươi cảm thấy mình đủ già, hay là cảm thấy địa vị mình cao a?"
Lời này quá âm hiểm, Phục Tượng biến sắc nói: "Long Tại Thiên, ngươi muốn gì! Từ trước đến nay, lão phu vẫn nói như thế, ngươi đừng có châm ngòi ly gián trước mặt điện hạ."
"Quá, quá, quá, quá đáng. Diễn kỹ của ngươi còn phải sửa đổi một chút." Long Tại Thiên ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phục Tượng: "Ta nói Phục Tượng lão đệ, quan trường thủ trọng luân lý, chuyện này lão ca ca ngươi vẫn phải dạy dỗ ngươi."
Phục Tượng nhất thời im lặng, năm nay hắn hơn sáu mươi tuổi, Long Tại Thiên nhiều lắm là bốn mươi, nếu nói làm cha Long Tại Thiên cũng được. Gia hỏa này há miệng là Phục Tượng lão đệ? Nhưng Long Tại Thiên cao lớn thô kệch. Phục Tượng chú trọng dưỡng sinh, tuy dung nhan không phải tuấn tú, nhưng tinh khí thần lại vô cùng tốt. Đứng chung một chỗ với Long Tại Thiên, thật đúng là không nói được tuổi ai lớn hơn. Nếu phản bác thì thật không biết nên nói cái gì cho phải. Đành phải nuốt cơn tức này xuống.
Long Tại Thiên lại nói: "Diễn kịch mà. Ai làm thần tử mà không diễn kịch? Ngươi hỏi điện hạ xem, có phải thần tử chúng ta thường xuyên diễn kịch không? Nhưng hí kịch của ngươi không thể quá đà a! Tuyệt đối không được quá đáng. Đây là làm cho điện hạ tức giận. Ngươi nói ta châm ngòi ly gián, ta hiểu, không phải chỉ để giữ thể diện trước mặt điện hạ sao? Thế nhưng giọng điệu này quá nặng đi, tổn thương hòa khí giữa đồng liêu, vậy thì không xong. Thần nói có đúng không, điện hạ?"
Long Tại Thiên này thực sự hỗn trướng, vậy mà hắn bảo mình diễn kịch ngay trước mặt Tranh vương. Nếu nói thần tử diễn trò trước mặt chủ quân, từ xưa tới nay giống nhau, từ khi có triều đình đã có tình trạng này. Nhưng mà trong tay kẻ già đời quan trường như Long Tại Thiên lại có thể biến ra hoa dạng. Hắn biết hoàn cảnh lớn lên của Tranh vương, đương nhiên tinh thông những sáo lộ này, bởi vậy lấy Tranh vương ra uy hiếp mình.
"Khụ khụ, giữa đồng liêu a, không nên quá căng thẳng. Hai vị đều là nhân tài trụ cột, cũng đừng tranh cãi."
Vừa nãy, Tranh vương ai cũng không giúp, giờ lại nói: "Phục Tượng a, tương lai ngươi cũng cùng một đường với bản vương, tự xưng lão phu thực sự là. . . Thế này đi." Tranh vương thấp giọng nói: "Ta phong ngươi làm quan Võ Đô ti, về sau gặp bản vương, phải gọi là thần mới được."
Phục Tượng biết chức Võ Đô ti này không nhỏ, nhưng so với Long Tại Thiên điện tiền đại tướng quân thì kém xa. Hơn nữa đây là Tranh vương tiếp thu ý kiến của Long Tại Thiên, vẫn là chèn ép khí diễm của Phục Tượng, Phục Tượng không khỏi có chút chán nản: "Tạ ơn điện hạ, không, thần tạ ơn điện hạ."
Có Long Tại Thiên xen vào như thế, Phục Tượng tự biết, sợ là trong lòng Tranh vương công lao ngày hôm nay phải giảm một chút. Hắn nửa đời hành tẩu giang hồ, võ công cao cường trí kế bách xuất, nhưng không ngờ thua bởi mấy trò quan trường tâm kế này, bất giác trong lòng có chút nguội lạnh.
"Tốt, người đều lên đi. Từng người báo cáo với bản vương."
Tranh vương quát một tiếng, những tư binh báo cáo này nối đuôi nhau mà vào, nguyên một đám như đào lỗ trồng củ cải, chỉnh chỉnh tề tề ngồi ngồi trước mặt Tranh vương.
Phục Tượng đang muốn dựa vào bọn thủ hạ được huấn luyện nghiêm chỉnh này để vãn hồi thể diện. Nhưng vừa nhìn, trong lòng lộp bộp một tiếng, mặt đám thủ hạ này đều có vẻ xanh xao. Nguyên một đám thở hồng hộc, tựa như vừa mới chạy về từ cõi chết.
Đang muốn nhắc nhở, lại chậm một bước, một tiểu hỏa tử lên báo cáo, thanh âm to như hồng chung.
"Báo, báo cáo điện hạ! Tiểu, tiểu đội thứ năm, không có người."
"Ân." Tranh vương gật gật đầu xong mới phát giác hắn đang nói cái gì: "Cái gì? Không có? !”
Long Tại Thiên lòng đầy căm phẫn, đại thủ trực tiếp quơ một quả cam ném thẳng vào đầu, suýt nữa làm tiểu hỏa tử này ngất đi, Long Tại Thiên mắng: "Không thấy! Lời nói láo như vậy ngươi cũng phun ra được! Trừng Không quân đại vị đăng cơ hôm nay đang nhìn, ngươi nói tiếng chim gì thế! Nói tiếng người!"
Tranh vương trái lại kinh ngạc nhiều hơn tức giận, nhưng vừa nghe đến Trừng Không quân ba chữ lập tức lâng lâng. Tiếp theo chú ý tới chuyện này rất lớn, sao có thể lãnh đạm, bắt đầu cảm thấy không vui với Minh Đồ. Không khỏi thưởng thức Long Tại Thiên mấy phần, đến cùng là người của triều đình mới, đại tướng quân khâm định của bản vương a, nhất định sẽ vì ta suy nghĩ.
"Long khanh bình tĩnh đừng nóng, người trong giang hồ, không khỏi qua loa." Lời này mắng cả Phục Tượng, Phục Tượng hơi biến sắc mặt, trong lòng tức giận. Chỉ là hắn lão luyện thành thục, không phát tác. Tranh vương tiếp tục nói: "Nói rõ chi tiết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Vâng, vâng!" Tiểu tử kia bò dậy, bắt đầu vụng về nói: "Chúng ta đi qua chỗ đó, sau đó phát giác có người ở trong, liền vào xem, ai biết không tập trung liền bị người đánh. Tiểu đội chúng ta chỉ còn lại một mình ta, tiểu nhân vội vàng trở về báo cáo, liền, liền chạy về."
"Nói rõ ràng!” Lời này không minh bạch, ai nghe cũng hồ đồ, Tranh vương cau mày nói: "Ngươi có biết việc này can hệ trọng đại, không dung qua loa không, có phải ngươi cố ý giở trò trước mặt bản vương không?"
Trong mắt Tranh vương lệ khí đại thịnh, tiểu tử kia sợ đến gập cả người, Long Tại Thiên lại đứng lên nói: "Lời này còn khó nghe hơn đánh rắm! Nếu không phải là đứng ở chỗ này chính là Trừng Không quân ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm tốn, đã sớm chém đầu ngươi rồi!"
"Đúng đúng! Tiểu nhân, tiểu nhân!"
Phục Tượng biết tiểu tử này võ công không tệ, nhưng mồm miệng không linh, lập tức chọn một người tương đối biết nói chuyện trong tiểu đội khác: "Ngươi lên nói, giải thích cho điện hạ nghe, là chuyện gì xảy ra."
Người này có tài ăn nói, nói cũng nhanh. Tự thuật nhất thanh nhị sở cảnh tượng, thời gian, địa điểm, tiểu đội bọn hắn nhìn thấy lúc tuần tra. Trước đó, bọn hắn lùng bắt hoàng thượng khắp nơi, nhưng đột nhiên nghe nói một chuyện.
"Không thấy trung đoàn trưởng."
Trung đoàn trưởng, cũng chính là Chung Ngưng, hắn phụ trách hoạt động của những tư binh này, nhưng đột nhiên hắn không còn hình bóng. Vậy thì hơi kỳ quái. Thế là các tư binh vừa tìm kiếm trung đoàn trưởng, vừa tìm hoàng thượng. Lãng phí không ít thời gian.
"Về sau chúng ta gặp. . . Người kia. Tay hắn không nhấc đã đánh chúng ta bay ra ngoài, thậm chí mặt của hắn cũng không thấy rõ. Ngay, ngay cả là người hay quỷ cũng không biết. Nhưng mà, chúng ta vừa đi vào chỗ đó liền bị đánh đi ra, hơn nữa bay ra đều té xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh được. Tiểu đội chúng ta được dạy là tuyệt không được mất liên lạc toàn đội, lũ tiểu nhân đều là người cuối cùng trong đội ngũ, cho nên tranh thủ thời gian tới đây báo cáo."
Tranh vương rốt cuộc đã hiểu. Chung Ngưng không tin tức, cũng không biết tình huống thế nào, thế nhưng nghe ý tứ này, một nơi trong cung đang có người quấy rối, còn đánh ngất xỉu không ít tư binh. Quả thực là buồn cười!
Hôm nay là bản vương lễ lớn, lại có người tới quấy rối, coi thủ hạ bản vương không người a!
Giữa lông mày Tranh vương sát khí ngưng tụ: "Là ở nơi nào?"
Vẻ mặt người báo cáo khó xử, ấp úng nói: "Ở, ở Ngự Thiện phòng. . ."
". . ."
Tranh ca vừa hiểu hắn nói cái gì, lập tức quơ một quả cà chua trên bàn đập vào mặt hắn, một đập nước quả đầm đìa. "Ngự Thiện phòng! Ngự Thiện phòng có thể ra cao thủ cái rắm! Đám người các ngươi đang cái làm gì!"
"Không, không phải a, là thật." Người kia vừa lau nước cà chua trên mặt, vừa tiếp tục nói: "Người kia đang ở Ngự Thiện phòng, rất lợi hại, một quyền liền. . ."
"Một quyền thì làm sao! Trong Ngự Thiện phòng có cao thủ."
Tranh ca nhảy dựng lên làm một cú thỏ đạp ưng, đá cho truyền lệnh viên xui xẻo này răng rơi đầy đất. Luôn luôn ôn nhuận như ngọc Trừng Không quân, rốt cuộc vẫn nhịn không được bạo nộ.
"Thả rắm con mẹ ngươi!"