[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 132 : Quỷ trong Ngự Thiện phòng

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

"Chính là chỗ này."
"Không sai, là nơi này."
Hai đại hán vạm vỡ, một người cầm đao một người cầm côn, lại ngừng chân không tiến trước một căn phòng bếp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Trương huynh, tuyệt học gia truyền Toàn Phong Đại Hoàn Khảm của ngươi, cương mãnh bá đạo, là bá chủ một phương Hà Gian! Lát nữa đi lên đừng khách khí, nhìn thấy con quỷ kia, ba đao chém thành sáu khối! Cho hắn biết tay!"
"Lý huynh, Thập Tự Truy Hồn Côn của sư môn ngươi cũng không kém a. Thập Tự Truy Hồn, đánh cho người hoa mắt chóng mặt không thể nào phản kích, lát nữa nhìn thấy hắn, không cần nhiều lời, đi lên chính là một côn!"
"Đánh mẹ hắn."
"Đánh mẹ hắn!"
Hai người dõng dạc, khí thế như hồng. Thế nhưng rất lâu sau.
". . . Vậy sao ngươi không đi vào?"
"Nói nhảm, bên trong có quỷ, ai muốn đi vào trước a!"
"Ngươi có cần mặt mũi không, không phải ngươi nói ba đao sáu đoạn sao?"
"Ngươi còn nói đi lên chính là một côn đây! Ngươi có cần mặt mũi không!"
Trong lúc hai người ồn ào không tách ra được, trong phòng truyền đến một tiếng xa xôi.
"Các ngươi nói chỗ nào có quỷ?"
Đây đại khái là câu đầu tiên và cũng là câu cuối cùng ta nói với bọn hắn.
Tiếp theo chính là một đoạn thời gian bạt tai vui sướng.
Rốt cuộc những người này từ đâu ra?
Ta không hiểu nhìn hai tên này. . . Cùng mười mấy hắc y nhân bị ta tiện tay đập ngã lúc trước. Những người này mặc y phục dạ hành, vừa nhìn liền biết không phải người tốt. Đã thế còn dám nghênh ngang chạy ra chạy vào trong hoàng cung, đúng là gan lớn không ai bằng.
Đột nhiên có mùi thơm nức mũi, Đới thái y đang bưng một đĩa điểm tâm, cũng không biết là cái gì, nhưng nóng hôi hổi, khiến người thèm nhỏ dãi.
Đới thái y lễ độ cung kính, cười nói: "Nơi này có điểm tâm vừa hấp xong, ngài xem này. . . Ngài đến?" Từ khi ta dạy hắn mấy thứ liên quan tới tâm thức huyệt đạo, hắn dường như đã nhận định ta là sư phụ thứ hai của hắn, sau đó thì thế này. Chẳng qua, về cơ bản, hắn ngoại trừ là tên cuồng y học ra thì người vật vô hại, cho nên để đó mặc kệ cũng không sao.
"Được rồi, cảm ơn ngươi." Ta đón lấy điểm tâm, cắn một cái, răng miệng lưu hương, quả nhiên là sản phẩm của Ngự Thiện phòng!
Đúng.
Ta mang theo Tô Hiểu đã té xỉu, dưới sự dẫn dắt của Đới thái y, bây giờ đi tới Ngự Thiện phòng —— ăn vụng!
Khụ khụ khụ, đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta! Thật ra ta tới đây để suy nghĩ chân tướng của sự việc. . . Sao không tìm được chân giò? Kém!
Ta bất đắc dĩ để những đồ ăn có thể tìm được lên bàn, cộng lại cũng đủ cho ta ăn, thế là ngồi xuống chậm rãi nhai. Tô Hiểu duyên dáng ngủ bên cạnh nồi hơi, dường như đang có một giấc mộng đẹp.
"Cúc cu hắc hắc. . . Minh đại ca, hù ngươi giật mình a. . ."
Hình như Tô Hiểu mơ tới ta, cũng không biết là đang làm gì, cười rất ngọt ngào.
"Tuyết rơi lớn như thế, ngươi ở bên ngoài uống rượu làm gì a?" Tô Hiểu ôm rơm củi, gương mặt nhẹ nhàng chuyển động, "Lá gan ngươi thật nhỏ, có thế mà đã sợ quá khóc."
. . .
Cái gì? ! Chỉ là Tô Hiểu, vậy mà trong mộng lại phách lối như vậy? Ta dùng ngón tay vuốt ít tro của nồi hơi, nhẹ nhàng vẽ mấy nét lên gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu. . .
Khụ khụ, cũng nên làm chút chuyện chính.
Ta lau tay, cầm một chiếc bánh nhỏ, cuốn hành hoa, rau thơm, tương, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng. . . Chuyện Minh Đồ được Tranh vương mời tạo phản là mười phần chắc chín. Mặc dù Tranh vương nhìn qua không quá đáng tin, nhưng lần hành động này lại làm cho người rửa mắt mà nhìn.
Trình tự hành động của hắn cặn kẽ tỉ mỉ, an bài tinh tế, quả thực khiến người đập bàn tán thưởng. Ta nghĩ, hiện nay người ở Phi Ngư bình vẫn bị Tranh vương khống chế, đây đại khái là thực lực cùng phong cách hành sự của Minh Đồ.
Thân là sát thủ tuyệt thế thứ hai Sát Liên, Minh Đồ chẳng những vũ lực hơn người. Phương thức bố trí của bọn hắn có thể nói là không tưởng tượng được.
Từ trước Ngự Tiền Luận Võ, Hắc Phong Thập Tam Dực đã bắt đầu liên tục sát hại Kỳ Lân vệ sĩ, chẳng những để chuyển dời ánh mắt, còn để thăm dò thực lực của triều đình. Mà ta trong lúc vô tình khám phá ra thân phận của Hắc Phong Thập Tam Dực, lập tức bị xem như một trong những mục tiêu phải trừ bỏ. Tiếp theo lại bị ta tìm tới cửa, hắn liền tương kế tựu kế, lấy thân phận Sát Liên người liên lạc làm ta an tâm, sau đó từng bước một kéo ta vào trong cuộc, tạo thành một sát cục.
Loại bố trí này phải thể hiện ở mỗi nơi bọn hắn hành động.
Lấy căn thiện phòng này mà nói, dù hôm nay náo nhiệt đến mức nào, các ngự trù ở đây cũng không thể không còn một ai. Nơi này là ngoại thiện, chắc phải thường xuyên cung ứng ẩm thực cho Phi Ngư bình. Thế nhưng nơi này chẳng những không có bất kỳ ai, thậm chí còn lưu lại rất nhiều món ăn đã làm xong, tựa như là làm được một nửa thì bị người gọi ra ngoài.
Hơn nữa. . . Thức ăn dường như cũng không bình thường.
"Đới thái y, ngươi xem cái bánh nướng này có vấn đề gì không?"
Đới thái y còn đang tìm hiểu kiến thức vừa mới học được, ngây ngẩn hơn nửa ngày mới đi qua. Hắn cầm bánh nướng ngửi ngửi, nhíu chặt lông mày nói: "Mùi vị nhàn nhạt như có như không, nhưng lão phu có thể khẳng định bên trong hạ thuốc tê loại mạnh. Hơn nữa phối phương kì lạ, không dễ hóa giải. . . Đây không phải là Kinh Cức Lệ, thì là Truy Hồn Tán."
"Là Kinh Cức Lệ."
Ta cầm một cái bánh bao, nhai hai cái, ân, không sai, chính là Kinh Cức Lệ. Kinh Cức Lệ là đặc sản của Ma cảnh Vân Thiên cung, một khi người trong võ lâm uống vào, qua một đoạn thời gian dược lực phát tác, đan điền chân khí bị ngăn trở, như bị kinh cức trói buộc, hơi động đậy liền đau muốn chết.
Ta nuốt xuống, lại đưa tay cầm một chén rượu.
Cái chén như chế từ bạch ngọc, mỹ quan không gì sánh được. Cung đình Ngọc Dịch Tửu, một trăm tám mươi một chén! Rượu này thế nào a, ta thổi cho ngươi nghe. . . Ta uống một ngụm, úc! Rượu ngon!
Xem ra Kinh Cức Lệ này chính là thủ đoạn Tranh vương dùng để khống chế Phi Ngư bình.
Phục Tượng Chung Ngưng tới, Vũ Dạ cùng Cuồng Thiên hẳn cũng không xa. So với ba người Cuồng Thiên, Phục Tượng cùng Chung Ngưng đi lại tương đối nhiều trên giang hồ, Vũ Dạ lại khá thần bí. Sự tích liên quan tới Vũ Dạ, cũng chỉ có mấy kỳ Hắc Bạch Giám đề cập tới, nói hắn có khả năng dấn thân vào cung đình, trở thành đại nội thị vệ. Cũng không biết là thật hay giả.
Minh Đồ sẽ không đánh nếu không nắm chắc, nếu Tranh vương muốn soán vị, ngọc tỉ truyền quốc cùng hoàng thượng chiếu thư ắt không thể thiếu. Những hắc y nhân này chạy tới chạy lui trong hoàng cung, dù thế nào cũng không phải đang chạy bộ sáng sớm, chắc bọn hắn đang chuẩn bị cho cục diện sau này. Xem ra, phải làm gì để lấy được hai thứ này, sẽ là một bàn cờ khiến cho người ta bội phục khác của Minh Đồ.
Trong đầu của ta lập tức xuất hiện khuôn mặt ngu xuẩn của Phục Tượng. Tên kia nhìn vụng về, kỳ thực tâm tư cẩn thận, chỉ cần cho hắn thời gian, liền có thể nghĩ ra kế hoạch tinh tế phức tạp, là gia hỏa không thể khinh thường.
Ta nhắm mắt suy nghĩ khả năng sẽ phát sinh sau đó. Nhưng từ đầu đến cuối nghĩ không ra.
Làm cho ta lo lắng nhất, là tình hình ở Phi Ngư bình. Lấy tính cách lão đại, khẳng định không coi Tranh vương ra gì, nếu như không cẩn thận làm ầm lên, Tranh vương cũng không phải người biết thương hương tiếc ngọc.
Ta lại nâng chén rượu lên uống một ngụm, đột nhiên ngọt hết cả miệng, chỉ cảm thấy trong rượu hương thơm nồng nàn, rượu hơi ngọt. Rượu này lúc mới uống không cảm thấy, sao uống lần hai lại ngọt như vậy? Ta cẩn thận nếm lại, đây không phải là mùi rượu, là vị rượu thuốc hỗn hợp.
Chờ một chút! Kinh Cức Lệ gần như vô sắc vô vị, không có loại hiệu quả này. Rượu này dường như không chỉ hạ Kinh Cức Lệ, còn có thuốc khác!
Ta uống thêm mấy ngụm, biết đây là thuốc gì. Đột nhiên ta có nhận thức mới với toàn bộ sự kiện. Nguyên lai là như vậy a. . . Ta trầm ngâm một hồi, nói với Đới thái y: "Đới thái y, xem ra càng ngày càng nhiều người đến nơi này, ngươi về trước vườn thuốc, tại hạ có một số việc phải làm."
"A?" Trong mắt Đới thái y tinh mang lóe lên, liếc nhìn xung quanh một vòng, "Không phải đã ăn xong rồi sao?"
"Ta nói là làm chính sự!"