[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 143 : Tuyết rơi kinh bạo, trong mệnh có câu

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Phục Tượng co quắp thành bùn nhão, bây giờ ta nên xử lý thụy mỹ nhân trong ngực.
Cúi đầu nhìn Thẩm Y Nhân đang hải đường xuân thụy, trong lòng ta cô nương này ngủ say cực kỳ. Phảng phất mấy ngày mấy đêm không ngủ, lại giống như tiểu hài tử sợ mất đi phụ mẫu yêu thương, kéo chặt cổ áo của ta không chịu buông. Bình thường, Thẩm Y Nhân rất tùy tiện, nói bậy còn hơn cả nam tử hán, nhưng dáng vẻ lúc an tĩnh lại làm lòng người đau đớn. Ta không tự chủ được đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp trơn bóng của nàng. Da thịt vào tay co dãn kinh người, dường như bóp một cái cũng có thể chảy ra nước.
Lão đại bảo dưỡng thật là. . .
Đột nhiên giai nhân trong ngực rên khẽ một tiếng.
Dọa cho ta vội vàng rút tay về! Quan huyện đại nhân, không phải ta làm!
Thấy Thẩm lão đại không giống sắp tỉnh lại, dường như là nói mê. Ta mới yên lòng.
Nàng đang mơ hồ gọi gì đó, ta phải vận công mới có thể nghe rõ nàng đang nói cái gì. Không nghe được thanh tuyến dương cương xưa nay nữa, đổi lại là một thanh tuyến vừa ỏn ẻn vừa nhu nhuyễn: ". . . Đại ca ca."
Khi một nữ nhân xinh đẹp bình thường vênh mặt hất hàm sai khiến ngươi, nằm trong ngực ngươi, dính sát thân thể ấm áp cùng mềm mại vào người ngươi, nàng còn nói một câu nũng nịu như vậy. . . Ngươi sẽ như thế nào?
Ta xấu hổ trơ ra như đá. . .
Nhưng mà ta đột nhiên lấy lại tinh thần, đại ca ca?
Nàng đang gọi ai?
Ta ôm Thẩm Y Nhân phảng phất nửa mê nửa tỉnh, mắt nàng mở ra một đường nhỏ, lộ ra mỹ mâu mơ mơ hồ hồ bên trong, hiển nhiên vẫn mười phần buồn ngủ. Nàng mở mắt ra, dường như nhìn thấy ta, cũng không kinh ngạc, trong con ngươi anh hoa nội liễm thoáng hiện một tia kinh hỉ, khóe miệng cong lên, ngây thơ đáng yêu như uống rượu say: "Đại ca ca, ngươi tới rồi. . . Ta rất nhớ ngươi."
"Ta. . ."
Đại ca ca? Đây chẳng lẽ là nhũ danh Thẩm lão đại đặt cho ta?
Không đúng không đúng, lão đại ngoại trừ gọi ta Phi Chân ra thì chỉ có ngớ ngẩn, ngu xuẩn, con lừa ngốc, còn có rất hung ác gọi tên đầy đủ của ta 'Minh Phi Chân! Ngươi chán sống sao' mà thôi. Không thể có ngoại hiệu khác.
". . . Đại ca ca. . . sao ngươi lại có tóc?"
Ta rất muốn biết, nàng rốt cuộc đang gọi ai? !
Đại ca ca kia không có tóc! !
Một tên đầu trọc rất mạnh nào đó? !
"Những năm này Y Nhân rất cố gắng a. . ." Trong giây lát này Thẩm Y Nhân như là tiểu nữ sinh vui mừng chờ đợi đại ca ca tán dương, tinh mâu cong cong, cười híp mắt nhìn ta. Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, lúc nói chuyện mang theo âm mũi buồn buồn tinh tế, kiều diễm động lòng người.
"Đại ca ca. . . Y Nhân phải lập gia đình. . ." Nói đến đây, giọng nói của nàng mang theo một tia thương cảm. Có lẽ, đây mới là bí mật trong nội tâm Thẩm Y Nhân. Tất cả ý nghĩ đều ẩn trong vỏ ngoài Lục Phiến môn phó tổng đốc cứng rắn, nếu không phải đến mức này, chỉ sợ nàng cũng sẽ không nói ra.
"Nhưng ta không thích người kia. . ."
Điểu huynh xin nén bi thương!
Còn có, cho phép ta cười vài tiếng, phốc. . .
Mặc dù đây đã là bí mật nửa công khai, không thể rõ ràng hơn. Thế nhưng, chính miệng nàng nói ra vẫn khác biệt.
Rõ ràng như vậy càng buồn cười hơn! Phốc ha ha ha ha ha! !
Chỉ nghe Thẩm Y Nhân nói tiếp, giọng nói bi thương nhàn nhạt: "Hắn cũng không yêu ta. Hắn có thể giúp ta báo thù, ta nhất định phải làm như vậy. . ."
Thẩm Y Nhân vô cùng thương tâm tựa vào ngực ta, hơi thở như lan, nhiệt độ trong ngực làm cho tim ta đập nhanh hơn một chút.
"Đại ca ca, vì sao ngươi không nói chuyện với ta. . . Ngươi trách ta phải không. . ."
Ta sợ nàng đột nhiên tỉnh lại giết ta diệt khẩu, cũng không biết giọng đại ca ca kia như thế nào, nhưng dù sao là đầu trọc. . . Ta miễn cưỡng học thanh âm Thiếu Lâm phương trượng: "Ân. . . Lão nạp biết."
Chết rồi! Căng thẳng quá nói sai! !
Thẩm Y Nhân lại ngọt ngào cười, mười phần thỏa mãn nói: "Quá tốt rồi. . ."
Cái gì? Qua ải? Uy uy, Thẩm tiểu thư, đại ca ca của ngài lại là tên hòa thượng? !
"Ngươi biết ta không thích hắn đúng không. . . Lâu như vậy ta vẫn luôn muốn gặp được ngươi. . . Muốn nói cho ngươi. . ."
Con mắt Thẩm Y Nhân nhắm lại một lần nữa , hiển nhiên lại sắp thiếp đi. Nhưng trước khi ngủ, nàng mơ mơ màng màng ném cho ta một tin tức bạo tạc: "Đại ca ca, Y Nhân chỉ thích ngươi. . ."
Nói xong nàng ngủ say.
Uy uy uy uy uy uy uy uy uy! ! ! !
Ta tới cứu ngươi một lần thôi mà, cuối cùng phá vỡ bao nhiêu bí mật a! !
Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!
Thẩm Y Nhân trong ngực lại ngủ say, ta mới hơi yên tâm, cũng không thể một mực ở chỗ này với nàng.
Ta còn chút việc phải làm. . . Lát nữa phải đối mặt với địch nhân, không ra mặt không giải quyết được.
Bọn hắn rất mạnh, cũng tỷ như Phục Tượng, lấy công lực của hắn, ta không thể dựa vào vài miếng hạt dưa ở phía xa mà thu thập được. Đành phải. . . hao chút sức lực, đi hậu cung mượn ít đồ.
Thế nhưng, ta lập tức chú ý tới một vấn đề. . . Bây giờ nàng không mặc gì bên trong a.
Lúc đầu, nàng mặc võ sĩ phục kiểu dáng ngắn gọn phóng khoáng, thế nhưng kết quả của quá ngắn gọn chính là cắt may rất sát người, căn bản không có bao nhiêu vải vóc dư thừa. Muốn dùng chút vải vóc dư thừa che lại chỗ mấu chốt, vá lại cho nàng cũng không được.
Ta tạm thời dùng áo ngoài của mình để giữ ấm cho nàng, nhưng cũng không thể như vậy mãi.
Không chú ý còn tốt, vừa bắt đầu chú ý đã cảm nhận được da thịt trơn bóng trên lưng ngọc. Nửa thân trên của Thẩm lão đại cơ hồ chỉ còn lại nội y. Tay ta ôm một thân thể kiều nhuyễn như dê trắng, đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy khó hiểu. Không được không được! Đây chính là cấp trên!
Ta lắc đầu, động tác hơi mạnh, làm cho áo khoác hơi rớt xuống. Vừa nhìn xuống, quả thực là thấy mà giật mình. Nội y của Thẩm Y Nhân là màu đen, không thể hoàn toàn che giấu ngọc lê to lớn trắng như tuyết. Thậm chí đã sắp không che giấu được núi non nhấp nhô. Từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy thần ngọc lê! Trên thần thể trắng nõn là vài mạch máu nhàn nhạt, giống như tóc đen gấm rối, quả thực là thần khí hòa tan óc nam nhân!
Không được không được, ta không thể xem tiếp, bằng không thì ta cũng sắp xảy ra chuyện!
Nhưng y phục. . .
Không lâu sau, Long Tại Thiên mang theo một đội nhân mã hùng hùng hổ hổ chạy tới nơi này, chú ý tới vết tích đánh nhau, lập tức bắt đầu điều tra.
Ta trốn trên thành cung cách đó không xa, hòa làm một thể với hắc ám, giũ sạch sinh tức, làm cho bọn hắn không thể nào phát hiện ra ta.
Một Kỳ Lân vệ sĩ trong đó hô: "Phó thống lĩnh, có phát hiện!"
Lúc bọn hắn đi vào bụi hoa, đầu tiên là phát hiện ra Thẩm lão đại nằm trên mặt tuyết ngáy o o.
Long Tại Thiên hô: "A? Thẩm phó tổng đốc, ngài không có chuyện gì. . . Ngủ rất ngon a." Hắn nhìn kỹ lại, Thẩm Y Nhân mặc trên người một bộ áo đen, giống như những hắc y nhân xông loạn trong cung. Áo đen đương nhiên là ta đi tìm đến.
Ngươi hỏi ai thay?
Ân, đừng hỏi. . . Ôi ôi máu mũi của ta. . .
"Đưa Thẩm phó tổng đốc về, mẹ nó tay bẩn đừng đụng! Mời mấy cung nữ khí lực lớn đến đỡ."
Long Tại Thiên đang nghi hoặc tại sao Thẩm Y Nhân lại ở chỗ này, đột nhiên ánh mắt khẽ động, trông thấy Phục Tượng cách đó không xa, lập tức chạy đến xem xét. Người khác cũng nhao nhao đi qua.
Một người hỏi: "Đây là Phục Tượng. . . Đã chết? Thẩm phó tổng đốc quả nhiên lợi hại!"
Long Tại Thiên lắc đầu, nhướng mày: "Không, còn chưa chết. Nhưng chịu nội thương nghiêm trọng, trạng thái này là tẩu hỏa nhập ma a. Không giống cách làm của Thẩm tiểu thư, ta đoán bởi vì nguyên nhân gì đó của bản thân mà hắn tẩu hỏa nhập ma. Long Tại Thiên mười phần tinh tế dò xét toàn thân Phục Tượng, càng xác nhận thuyết pháp của mình.
Nếu bọn hắn đã tìm được Phục Tượng, cũng có thể chiếu cố Thẩm lão đại, ta phải đi.
Đang muốn rời đi, chợt nghe được một Kỳ Lân vệ sĩ hỏi: "Phó thống lĩnh, lấy công lực của Phục Tượng, tình huống như thế nào mới có thể làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma, xin thứ cho tiểu nhân ngu muội, đoán không ra đạo lý trong đó."
"Ân, đây đúng là một chuyện lạ. Đợi ta ngẫm lại. . ."
Thế mà bọn hắn bắt đầu điều tra chân tướng Phục Tượng ngã xuống, ta làm bí ẩn như vậy, chắc sẽ không bị phát hiện.
"Ân? ! Đúng rồi!" Long Tại Thiên dường như nắm được gì đó, trong mắt tinh mang chợt hiện: "Là Minh Phi Chân! !"
Trên thành cung, ta nín thở, cầm trong tay một nắm hạt dưa, con mắt khóa chặt Long Tại Thiên, trong lòng hoả tốc tính toán sơ hở của mình.
Tên thô kệch này đã cho thấy sự tinh tế cùng bình tĩnh không chỉ một lần, chẳng lẽ gia hỏa này nhìn ra mánh khóe từ chỗ nào đó, nên biết là ta ra tay?
Chỉ nghe Long Tại Thiên cất giọng như chiêng vỡ hét lớn: "Đậu xanh rau muống! Minh Phi Chân thằng ôn thần này, đánh thua cũng có thể hại chết người, trong mệnh hắn có câu a!" Ta suýt chút nữa bởi vì thoát lực mà rơi từ trên thành cung xuống.
Đại gia ngươi!
Trong mệnh ai có câu! ?