[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 144 : Hậu cung tìm vịt, hàng long thập bát
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Thẩm lão đại được đám người Long Tại Thiên đưa về.
Mà lúc này, ta đang rón rén lẻn vào hậu cung.
Mặc dù ta không muốn trêu chọc Sát Liên, thế nhưng đối phương muốn biến thiên thì lại là chuyện khác. Ta còn muốn ở lại Lục Phiến môn một thời gian rất dài. Ngay cả triều đại cũng thay đổi thì sao được? Huống chi đương kim thánh thượng thuận mắt hơn tên bao cỏ Tranh vương nhiều.
Ta quyết định thân xuất viện thủ.
Thế nhưng ta không thể trực tiếp nhúng tay, thứ nhất hoàng thượng biết ta, nếu bị hắn nhận ra, cuộc sống thoái ẩn của ta cũng chỉ tới hôm nay mà thôi. Thứ hai, nếu Phục Tượng biết ta là Dạ La bảo chủ, những người khác trong Minh Đồ cũng biết, nếu bọn hắn nhận ra được ta, vậy thì cuộc sống của bọn hắn cũng chỉ tới hôm nay mà thôi.
Cho nên ta cần một ít đồ dùng để hóa trang, làm cho song phương đều không nhận ra ta. Ta nghĩ trái nghĩ phải, địa phương gần nhất hẳn là hậu cung. Dù sao ta từng thủ tiểu Nam môn, phía sau chính là lãnh cung. Lãnh cung liền với hậu cung, ta vẫn đi đúng đường.
Ta dán vào mặt tường thành cung phi nhanh, vểnh tai nghe âm thanh xung quanh, tránh đụng phải người không nên đụng như là tiểu cung nữ gì đó. Hại ta nhất định phải thi triển hàng long thập bát mô để giải quyết vấn đề.
Hàng long thập bát mô của ca lâu không xuất giang hồ. Sợ là có người hoài nghi diệu kỹ của lão giang hồ.
Đột nhiên, ta nghe được một một tiếng kêu to duyên dáng.
"Cẩu tặc gan to bằng trời!"
Nữ hiệp tha mạng!
Ta bị dọa đến vội vàng dán vào tường không nhúc nhích. . .
Khụ khụ, đừng khinh bỉ ta! Ta vẫn bình tĩnh a!
Mấu chốt là, đây không phải chỗ bình thường, mà chính là hậu cung a! Người bình thường ngay cả vào khuê các của nữ tử cũng phải suy đi nghĩ lại. Trong hậu cung toàn là khuê phòng của nữ tử, từ nơi ở của hoàng hậu nương nương đến tiểu cung nữ, không chỗ nào không dành riêng cho nữ nhân.
Ta cũng không phải hái hoa tặc, lấy đâu ra tâm lý tố chất để liên tiếp xông hơn hai mươi khuê phòng của phụ nhân. . .
Nhưng mà, cũng không thấy có người đuổi theo kêu bắt tiểu thâu, bắt dâm tặc các loại. Ta thoáng yên tâm, vểnh tai tiếp tục nghe. Từ tiểu hoa viên bên kia, truyền đến tiếng nói chuyện của mấy nữ tử.
"Lá gan cũng quá lớn." Dường như tiểu cung nữ đang nổi giận, tức giận nói: "Những người này thật sự là gan to bằng trời, ngay cả hậu cung cũng dám xông loạn. Nếu không phải võ công Bạch tổng quản lợi hại, e rằng đã để bọn hắn đi vào."
Một tiểu cung nữ khác tiếp lời: "Đúng nha đúng nha. Những người này không biết tốt xấu, còn dám nói hậu cung giấu người muốn bắt, còn muốn xông vào, thật là."
Ta nghe tiếp mới biết được đại khái.
Nguyên lai người của Tranh vương chẳng những phong tỏa Phi Ngư bình, khống chế hệ thống cấm quân, còn dẫn người về phía hậu cung điều tra tung tích của hoàng thượng. Cũng không biết là nhân số không đủ hay là như thế nào, vậy mà vừa đến hậu cung liền bị Bạch Liên đánh ra ngoài.
Ta tưởng tượng ra đôi mắt to kiều mị động lòng người, phảng phất biết nói chuyện của Bạch tổng quản. Nhưng miệng lưỡi nàng lại rất vụng về, nói tới nói lui, hơi một tí là đỏ mặt, trước mặt người ngoài, sắc mặt lại lạnh như băng. Lúc ấy vì thủ hộ hậu cung nhất định là sắc mặt hung ác phát hỏa một trận. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi buồn cười.
Bạch tổng quản bảo hộ hậu cung, thật là người tài ba!
Lại nghe được tiểu cung nữ kia thở hổn hển nói: "Đều do mấy cẩu tặc này hại! Bạch tổng quản muốn chúng ta ở lại nơi này trông chừng. Tức chết người ta."
"Ngươi còn nói sao. Bạch tổng quản nói trong cung xảy ra đại sự, nguy hiểm đừng đi loạn. Ta nhìn a, Bạch tổng quản là mặt lạnh tim nóng, mỗi ngày chúng ta bị nàng quở trách, nhưng có ai bị phạt nặng bao giờ chưa? Trái lại có những công công chán ghét nữ nhân, thường hay đánh tỷ muội chúng ta đấy."
"Ngươi nói có đạo lý, thế nhưng bởi vậy lại hại ta không được nhìn biểu hiện của Tô bách hộ, ai. . ."
Cái gì? Ta nghe được khẽ giật mình, Tô Hiểu?
Lại một tiểu cung nữ bị hoa si nói: "Nghe nói Tô bách hộ còn thanh tú hơn nữ tử. Thiếu niên như hoa, nếu hắn chịu nhìn ta một cái a, ta gả cho hắn cũng nguyện ý."
"A hừ! Ngươi đương nhiên nguyện ý, Tô bách hộ người ta a, tuổi còn trẻ đã là quan lão gia nha. Sao có thể coi trọng ngươi?"
Hóa ra hội fan hâm mộ của Tô Hiểu đã tiến vào hậu cung?
Ta nói, Tô Hiểu a, ngươi tai họa Liễu Nguyên thì cũng thôi đi, hại nhiều tiểu cung nữ tương tư như thế có ổn không? Đừng trêu chọc phải quý phi nào đó a, đến lúc ấy ngay cả hoàng thượng cũng muốn truy sát ngươi. . .
Sau đó chỉ là líu ra líu ríu nói chút việc vặt, ta không lưu lại nữa, tiếp tục men theo mặt tường bò vào như thạch sùng.
Ta cẩn thận vạn phần, di động nhẹ nhàng chậm chạp, vừa hành tẩu vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh, khẩn trương như tiểu mao tặc mới ra đời.
Cái gì? Đêm vào khuê phòng, tràng diện hương diễm? Người trẻ tuổi, để lão giang hồ dạy dỗ ngươi, đêm vào khuê phòng cũng phải xem là của ai? Đây không phải là hậu hoa viên nhà đại phú, là hậu hoa viên nhà hoàng đế a!
Cái gì? Bọn hắn không bắt được ta, khẩn trương cái gì?
Hình vẽ của ngươi a!
Hậu cung không thể so với bên ngoài, mọi cử động phải chú ý cẩn thận, nếu như bị phát hiện, bị người truy sát lại là việc nhỏ. Nếu không cẩn thận bị nhớ kỹ dung mạo, vẽ thành tranh dán khắp thiên hạ, ta còn sống được không?
Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau.
Tóm lại phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Tìm gian phòng nhất định phải ba mặt thông gió, đối diện đại viện, bên trong còn có cửa sổ. Nếu không, một khi xảy ra chuyện, muốn chạy trốn cũng chỉ có thể đánh vỡ nóc nhà. . . Động tĩnh đó có thể kéo đám cấm quân tạo phản tới truy sát ta, cũng quá phách lối.
Ta lại đi vào trong tìm kiếm, dường như đã tìm được một gian phòng nhỏ. Xưa nay nữ tử thích chưng diện, trong phòng chắc chắn có nhiều đồ để trang điểm. Ta chỉ cần lấy được một ít là đủ để cải trang thành một bộ mặt khác.
Đột nhiên ta ngửi được mùi thơm, ân?
Thơm quá, đồ ăn?
Lúc nghĩ tới chỗ này, chân ta đã không nhịn được chạy vào gian nhà phát ra mùi thơm!
Trong đầu miên man bất định.
Ngươi là một con vịt vô cùng thơm ngon. Hơi thịt thanh nhã, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng xông vào mũi. Có lẽ là lấy nước tương thượng hạng ngâm qua đêm, lại nhẹ nhàng nướng với lửa nhỏ, làm cho lớp da vàng óng. Lúc mùi thơm bốn phía, thừa dịp còn mềm gỡ xuống. Lại cắt nhanh, chọn phần mềm giòn thơm ngát. Tuyệt. . . Còn có rượu! Trên bàn còn có một bình rượu hoa quế.
Phẩm vị tốt! Hương vịt thoang thoảng, hương tửu thanh u, hay cho một bàn vịt đêm tuyết.
Nhữ, nhữ hẳn là vịt hoa quế cung đình trong truyền thuyết!
Ta vừa mở cửa phòng, bên trong không có một ai, chỉ có một con vịt mỹ lệ vừa thái xong, còn đang tỏa ra hơi nóng cùng người vừa thấy đã yêu nó, là ta đây. . . Quả nhiên chính là vịt hoa quế!
Nhưng khi định thần lại, ta mới nhìn ra, căn phòng ta đi vào này, ngoại trừ đại môn ra thì ba mặt tường trắng, chắc chắn là phòng của cung nữ.
Chết rồi! Vậy mà ta gặp phải chuyện xấu hổ của đời nam nhân, vào nhầm chỗ!
Khụ khụ khụ, lão giang hồ đánh xe bất ngờ không kịp chuẩn bị. . .
Trong lúc ta rơi vào thiên nhân giao chiến, có nên trộm con vịt rồi chuồn đi hay không, sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện, trái tim ta lập tức đập mạnh!
Trong tai nghe được thanh âm nữ tử có hầu âm dịu dàng, giọng hơi thấp, chứa từ tính động lòng người, ngữ khí lại khá uy nghiêm, thản nhiên nói: "Đây là lễ vật ta tặng cho nương nương cùng tử đại nhân. Vịt ăn cùng với rượu là ngon nhất, không được để nguội."
"Đúng vậy, tiểu tỳ để nó trong phòng trống, trong thời gian ngắn không lo bị nguội."
Thanh âm nữ tử dễ nghe kia thản nhiên nói: "Ân, dẫn ta đi xem một chút."
Nói xong lời này, hai người không đi mấy bước đã đến cửa gian phòng ta, tay đặt lên cửa.
Trong phòng, ta ngơ ngác nhìn mái ngói khá dày. . . Đâm không?
Cánh cửa bị chậm rãi đẩy ra, xong xong xong! Nên làm cái gì bây giờ!
Lúc này, trong đầu của ta nảy ra một đáp án hoang đường vô cùng: Hàng long thập bát mô.
Mà lúc này, ta đang rón rén lẻn vào hậu cung.
Mặc dù ta không muốn trêu chọc Sát Liên, thế nhưng đối phương muốn biến thiên thì lại là chuyện khác. Ta còn muốn ở lại Lục Phiến môn một thời gian rất dài. Ngay cả triều đại cũng thay đổi thì sao được? Huống chi đương kim thánh thượng thuận mắt hơn tên bao cỏ Tranh vương nhiều.
Ta quyết định thân xuất viện thủ.
Thế nhưng ta không thể trực tiếp nhúng tay, thứ nhất hoàng thượng biết ta, nếu bị hắn nhận ra, cuộc sống thoái ẩn của ta cũng chỉ tới hôm nay mà thôi. Thứ hai, nếu Phục Tượng biết ta là Dạ La bảo chủ, những người khác trong Minh Đồ cũng biết, nếu bọn hắn nhận ra được ta, vậy thì cuộc sống của bọn hắn cũng chỉ tới hôm nay mà thôi.
Cho nên ta cần một ít đồ dùng để hóa trang, làm cho song phương đều không nhận ra ta. Ta nghĩ trái nghĩ phải, địa phương gần nhất hẳn là hậu cung. Dù sao ta từng thủ tiểu Nam môn, phía sau chính là lãnh cung. Lãnh cung liền với hậu cung, ta vẫn đi đúng đường.
Ta dán vào mặt tường thành cung phi nhanh, vểnh tai nghe âm thanh xung quanh, tránh đụng phải người không nên đụng như là tiểu cung nữ gì đó. Hại ta nhất định phải thi triển hàng long thập bát mô để giải quyết vấn đề.
Hàng long thập bát mô của ca lâu không xuất giang hồ. Sợ là có người hoài nghi diệu kỹ của lão giang hồ.
Đột nhiên, ta nghe được một một tiếng kêu to duyên dáng.
"Cẩu tặc gan to bằng trời!"
Nữ hiệp tha mạng!
Ta bị dọa đến vội vàng dán vào tường không nhúc nhích. . .
Khụ khụ, đừng khinh bỉ ta! Ta vẫn bình tĩnh a!
Mấu chốt là, đây không phải chỗ bình thường, mà chính là hậu cung a! Người bình thường ngay cả vào khuê các của nữ tử cũng phải suy đi nghĩ lại. Trong hậu cung toàn là khuê phòng của nữ tử, từ nơi ở của hoàng hậu nương nương đến tiểu cung nữ, không chỗ nào không dành riêng cho nữ nhân.
Ta cũng không phải hái hoa tặc, lấy đâu ra tâm lý tố chất để liên tiếp xông hơn hai mươi khuê phòng của phụ nhân. . .
Nhưng mà, cũng không thấy có người đuổi theo kêu bắt tiểu thâu, bắt dâm tặc các loại. Ta thoáng yên tâm, vểnh tai tiếp tục nghe. Từ tiểu hoa viên bên kia, truyền đến tiếng nói chuyện của mấy nữ tử.
"Lá gan cũng quá lớn." Dường như tiểu cung nữ đang nổi giận, tức giận nói: "Những người này thật sự là gan to bằng trời, ngay cả hậu cung cũng dám xông loạn. Nếu không phải võ công Bạch tổng quản lợi hại, e rằng đã để bọn hắn đi vào."
Một tiểu cung nữ khác tiếp lời: "Đúng nha đúng nha. Những người này không biết tốt xấu, còn dám nói hậu cung giấu người muốn bắt, còn muốn xông vào, thật là."
Ta nghe tiếp mới biết được đại khái.
Nguyên lai người của Tranh vương chẳng những phong tỏa Phi Ngư bình, khống chế hệ thống cấm quân, còn dẫn người về phía hậu cung điều tra tung tích của hoàng thượng. Cũng không biết là nhân số không đủ hay là như thế nào, vậy mà vừa đến hậu cung liền bị Bạch Liên đánh ra ngoài.
Ta tưởng tượng ra đôi mắt to kiều mị động lòng người, phảng phất biết nói chuyện của Bạch tổng quản. Nhưng miệng lưỡi nàng lại rất vụng về, nói tới nói lui, hơi một tí là đỏ mặt, trước mặt người ngoài, sắc mặt lại lạnh như băng. Lúc ấy vì thủ hộ hậu cung nhất định là sắc mặt hung ác phát hỏa một trận. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi buồn cười.
Bạch tổng quản bảo hộ hậu cung, thật là người tài ba!
Lại nghe được tiểu cung nữ kia thở hổn hển nói: "Đều do mấy cẩu tặc này hại! Bạch tổng quản muốn chúng ta ở lại nơi này trông chừng. Tức chết người ta."
"Ngươi còn nói sao. Bạch tổng quản nói trong cung xảy ra đại sự, nguy hiểm đừng đi loạn. Ta nhìn a, Bạch tổng quản là mặt lạnh tim nóng, mỗi ngày chúng ta bị nàng quở trách, nhưng có ai bị phạt nặng bao giờ chưa? Trái lại có những công công chán ghét nữ nhân, thường hay đánh tỷ muội chúng ta đấy."
"Ngươi nói có đạo lý, thế nhưng bởi vậy lại hại ta không được nhìn biểu hiện của Tô bách hộ, ai. . ."
Cái gì? Ta nghe được khẽ giật mình, Tô Hiểu?
Lại một tiểu cung nữ bị hoa si nói: "Nghe nói Tô bách hộ còn thanh tú hơn nữ tử. Thiếu niên như hoa, nếu hắn chịu nhìn ta một cái a, ta gả cho hắn cũng nguyện ý."
"A hừ! Ngươi đương nhiên nguyện ý, Tô bách hộ người ta a, tuổi còn trẻ đã là quan lão gia nha. Sao có thể coi trọng ngươi?"
Hóa ra hội fan hâm mộ của Tô Hiểu đã tiến vào hậu cung?
Ta nói, Tô Hiểu a, ngươi tai họa Liễu Nguyên thì cũng thôi đi, hại nhiều tiểu cung nữ tương tư như thế có ổn không? Đừng trêu chọc phải quý phi nào đó a, đến lúc ấy ngay cả hoàng thượng cũng muốn truy sát ngươi. . .
Sau đó chỉ là líu ra líu ríu nói chút việc vặt, ta không lưu lại nữa, tiếp tục men theo mặt tường bò vào như thạch sùng.
Ta cẩn thận vạn phần, di động nhẹ nhàng chậm chạp, vừa hành tẩu vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh, khẩn trương như tiểu mao tặc mới ra đời.
Cái gì? Đêm vào khuê phòng, tràng diện hương diễm? Người trẻ tuổi, để lão giang hồ dạy dỗ ngươi, đêm vào khuê phòng cũng phải xem là của ai? Đây không phải là hậu hoa viên nhà đại phú, là hậu hoa viên nhà hoàng đế a!
Cái gì? Bọn hắn không bắt được ta, khẩn trương cái gì?
Hình vẽ của ngươi a!
Hậu cung không thể so với bên ngoài, mọi cử động phải chú ý cẩn thận, nếu như bị phát hiện, bị người truy sát lại là việc nhỏ. Nếu không cẩn thận bị nhớ kỹ dung mạo, vẽ thành tranh dán khắp thiên hạ, ta còn sống được không?
Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau.
Tóm lại phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Tìm gian phòng nhất định phải ba mặt thông gió, đối diện đại viện, bên trong còn có cửa sổ. Nếu không, một khi xảy ra chuyện, muốn chạy trốn cũng chỉ có thể đánh vỡ nóc nhà. . . Động tĩnh đó có thể kéo đám cấm quân tạo phản tới truy sát ta, cũng quá phách lối.
Ta lại đi vào trong tìm kiếm, dường như đã tìm được một gian phòng nhỏ. Xưa nay nữ tử thích chưng diện, trong phòng chắc chắn có nhiều đồ để trang điểm. Ta chỉ cần lấy được một ít là đủ để cải trang thành một bộ mặt khác.
Đột nhiên ta ngửi được mùi thơm, ân?
Thơm quá, đồ ăn?
Lúc nghĩ tới chỗ này, chân ta đã không nhịn được chạy vào gian nhà phát ra mùi thơm!
Trong đầu miên man bất định.
Ngươi là một con vịt vô cùng thơm ngon. Hơi thịt thanh nhã, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng xông vào mũi. Có lẽ là lấy nước tương thượng hạng ngâm qua đêm, lại nhẹ nhàng nướng với lửa nhỏ, làm cho lớp da vàng óng. Lúc mùi thơm bốn phía, thừa dịp còn mềm gỡ xuống. Lại cắt nhanh, chọn phần mềm giòn thơm ngát. Tuyệt. . . Còn có rượu! Trên bàn còn có một bình rượu hoa quế.
Phẩm vị tốt! Hương vịt thoang thoảng, hương tửu thanh u, hay cho một bàn vịt đêm tuyết.
Nhữ, nhữ hẳn là vịt hoa quế cung đình trong truyền thuyết!
Ta vừa mở cửa phòng, bên trong không có một ai, chỉ có một con vịt mỹ lệ vừa thái xong, còn đang tỏa ra hơi nóng cùng người vừa thấy đã yêu nó, là ta đây. . . Quả nhiên chính là vịt hoa quế!
Nhưng khi định thần lại, ta mới nhìn ra, căn phòng ta đi vào này, ngoại trừ đại môn ra thì ba mặt tường trắng, chắc chắn là phòng của cung nữ.
Chết rồi! Vậy mà ta gặp phải chuyện xấu hổ của đời nam nhân, vào nhầm chỗ!
Khụ khụ khụ, lão giang hồ đánh xe bất ngờ không kịp chuẩn bị. . .
Trong lúc ta rơi vào thiên nhân giao chiến, có nên trộm con vịt rồi chuồn đi hay không, sau lưng lại truyền đến tiếng nói chuyện, trái tim ta lập tức đập mạnh!
Trong tai nghe được thanh âm nữ tử có hầu âm dịu dàng, giọng hơi thấp, chứa từ tính động lòng người, ngữ khí lại khá uy nghiêm, thản nhiên nói: "Đây là lễ vật ta tặng cho nương nương cùng tử đại nhân. Vịt ăn cùng với rượu là ngon nhất, không được để nguội."
"Đúng vậy, tiểu tỳ để nó trong phòng trống, trong thời gian ngắn không lo bị nguội."
Thanh âm nữ tử dễ nghe kia thản nhiên nói: "Ân, dẫn ta đi xem một chút."
Nói xong lời này, hai người không đi mấy bước đã đến cửa gian phòng ta, tay đặt lên cửa.
Trong phòng, ta ngơ ngác nhìn mái ngói khá dày. . . Đâm không?
Cánh cửa bị chậm rãi đẩy ra, xong xong xong! Nên làm cái gì bây giờ!
Lúc này, trong đầu của ta nảy ra một đáp án hoang đường vô cùng: Hàng long thập bát mô.