[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 165 : Thần Nguyệt giấu bí tông, thành bại công dã tràng (hạ)

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Phía bên kia.
"Ngươi biết thân phận của ta?" Minh Phi Chân nhìn Lôi Mộ Vân, "Lúc nói chuyện với Giả Vân Phong, ta dùng nội lực che tiếng, ngươi ở xa như vậy còn có thể nghe thấy, xem ra tu vi nội lực những người ở đây, không ai hơn được ngươi. Quả thật không tầm thường."
Lôi Mộ Vân không dám mất cấp bậc lễ nghĩa chút nào.
"Tiểu nhân trời sinh tai thính, xưa nay có thể nghe được âm thanh ở xa. Cũng không phải cố ý nghe trộm việc tư của tôn giả cùng Cuồng Thiên đại nhân, xin tôn giả minh giám. Xin hỏi tôn giả, tiểu nhân ẩn thân trong võ sĩ tại dã, chi viện trong bóng tối, ngay cả Cuồng Thiên đại nhân cũng không biết, làm sao tôn giả biết được?"
"Cũng không có gì khó. Phong cách làm việc của Sát Liên luôn luôn là như thế, tổ chức sát thủ làm việc, bọn hắn phụ trách chi viện. Nếu nói hành động lớn như vậy, bản thân Sát Liên không phái ra tinh nhuệ phối hợp, ta mới thấy kỳ quái. Những người này từng trúng độc, lại bị phong bế huyệt đạo, hiện tại thời tiết rét lạnh, cóng đến phát run là nhân chi thường tình. Chỉ có một mình ngươi không giống bình thường, ngươi vốn không có chuyện gì, nội lực tự nhiên hộ thể, không lừa được người."
"Đa tạ tôn giả chỉ giáo. Bởi vì nhiệm vụ trong người, tiểu nhân không thể không dùng trang phục này gặp người. Chỗ thất lễ, xin tôn giả không trách."
"Không có gì đáng trách, nói thẳng ra, rõ ràng hơn nhiều." Con mắt đỏ ngầu của Minh Phi Chân đảo qua thân thể hắn, Lôi Mộ Vân chợt cảm thấy như rơi vào hầm băng, chỉ chốc lát sau toàn thân không tự kìm hãm được run rẩy. Chỉ cảm thấy, trong tứ chi bách hài tràn ngập hàn khí thấu xương, không bao lâu sau sẽ đông lạnh thành cột băng.
Lôi Mộ Vân thầm nghĩ: Rốt cuộc vẫn không tha cho ta!
Nhưng hắn tự biết, tính mệnh những người phe mình có thể bảo toàn hay không, phải nhìn cửa này, không dám vận công kháng lạnh. Chỉ cắn chặt hàm răng cố nhẫn nại, cũng coi như ngạnh hán.
Minh Phi Chân khá tán thưởng liếc hắn một cái: "Trong những người Sát Liên ở đây, hẳn thân phận ngươi cao nhất? Phía dưới Sát Liên lão bản có ngũ đại chủ sự, mười hai phó chủ sự, ngươi là vị nào?"
Lôi Mộ Vân chịu đựng hàn ý: "Tiểu, tiểu nhân há có thể đánh đồng với chủ sự đại nhân. Tiểu nhân vào Sát Liên từ thiếu niên, đến nay đã hai mươi hai năm, tích công mà lên, bây giờ thẹn làm phó chủ sự chi bộ Nam Kinh."
Nói rõ rõ ràng ràng tin tức của mình, như gặp cấp trên.
Minh Phi Chân cười nói: "Ngươi cũng hiểu chút quy củ, khác với những gia hỏa muốn chết kia."
"Tiểu nhân vừa thấy tôn giả hiện thân, đã biết chuyện ngày hôm nay quyết không thể thành. Sát Liên ta chú trọng làm việc cơ biến, một lần không được, quyết sẽ không cả đời không được. Những người này tự tiện xúc phạm lão nhân gia ngài, ngu xuẩn mà thôi."
"Là người hiểu chuyện."
Ánh mắt Minh Phi Chân chợt biến, Lôi Mộ Vân cảm thấy hàn khí dừng khuếch trương, tim được một hơi ấm bảo vệ, trong lòng biết giữ được tính mệnh.
"Chớ nói nhảm, Minh Đồ làm việc, lần này mang theo bao nhiêu sát thủ."
"Khởi bẩm tôn giả, hết thảy bốn trăm bảy mươi hai người."
Bên kia, hoàng thượng nghe được đột nhiên kinh hãi, ngoại trừ cấm quân của Tranh vương, Minh Đồ cùng Hắc Phong Thập Tam Dực, thì ra còn có hơn bốn trăm tên sát thủ tiềm phục trong cung. Nếu không phải bốn thủ lĩnh Minh Đồ bị phân tán đánh tan, bọn hắn mà lĩnh quân hành động, trận giết chóc này không biết đến bao giờ mới dừng.
"Bao nhiêu người có tố chất như các ngươi?"
"Không nhiều hơn một trăm người."
"Hắc, người nói, sau Thần Nguyệt giáo, ngoại đạo tứ ma cũng chỉ còn một Sát Liên. Ta thấy lời này không giả. Chỉ một chi bộ kinh thành, vội vàng làm việc đã có thể triệu tập hơn bốn trăm sát thủ. Quả thật là nhân tài đông đúc a."
"Thần Nguyệt giáo căn cơ thâm hậu, dài đến mấy trăm năm, sao lại nói là chỉ còn Sát Liên, tôn giả khiêm tốn."
"Đừng khiêm nhường a. Thần Nguyệt giáo ta phong lưu vân tán, nếu nói tìm người, ba năm người còn có, muốn tập hợp mười người cũng coi như muốn mạng của ta. Nào hơn được các ngươi ha ha ha ha. Chỉ không biết, nhiều người như vậy, mấy người có thể đỡ được một chiêu của ta như Lôi phó chủ sự."
Lôi Mộ Vân kêu khổ trong lòng. Đừng nói là một chiêu, vừa mới bị hắn trừng mắt một cái, nếu không phải đối phương có ý buông tha, mình đã đông cứng.
Nơi này Minh Đồ đã đi, cao thủ như Lôi Mộ Vân cũng chỉ còn một mình hắn. Những người còn lại, dù có nhiều hơn nữa, cũng không phải là địch thủ.
Mồ hôi trán Lôi Mộ Vân chảy ròng ròng: "Tôn giả vọng trọng võ lâm, danh khắp thiên hạ. Hơn nữa, nghe nói quá khứ ngài từng gặp mặt lão bản một lần, không đến mức nguy nan tiểu bối chúng ta."
"Hừ!"
Nghe được Minh Phi Chân hừ mạnh một tiếng không vui, Lôi Mộ Vân không khỏi sợ hãi. Hắn biết quá khứ một trong Tuyệt Thánh Thập Tọa, Sát Liên đại lão bản từng chạm mặt Tán thần tôn. Nhưng song phương đều là nhân vật đại biểu của một thế lực lớn ngoại đạo, sau khi gặp mặt, hội đàm cái gì đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài. Chỉ không biết lúc ấy bầu không khí song phương thế nào. Lôi Mộ Vân chờ mong chính là song phương đều hùng bá một phương ngoại đạo, ngày đó nên không tệ. Nhưng hiện tại xem ra, dường như đặt sai cửa. Lại nghe được Minh Phi Chân nói: "Ta có giao tình với lão bản, đầu óc tiểu tử ngươi rất nhanh nhạy a."
Lôi Mộ Vân mới thoáng yên tâm.
"Nhưng, cho dù ta không đối phó các ngươi, các ngươi có thể có kết quả tốt sao? Ngươi cho rằng nơi đây chỉ có một mình ta nhìn thấu thân phận của ngươi sao?
"Xin tôn giả yên tâm, ngụy trang của tiểu nhân mặc dù không dám xưng thiên y vô phùng, chung quy vẫn có chút tạo nghệ."
"Nếu là như vậy, vì sao ngươi bị Long Tại Thiên, Đường Dịch, Thiết Hàn Y ba người này vây vào giữa."
Lôi Mộ Vân vừa nghĩ tới tình hình thực tế thật sự là như thế, đột nhiên biến sắc.
"Không phải bọn hắn không nhìn thấu, chỉ không vạch trần, muốn nhìn ngươi là người bên nào thôi. Uổng cho ngươi còn xem thường bọn hắn."
Minh Phi Chân tiếp tục nói: "Hệ thống cấm quân hiện đang khôi phục, tìm hoàng thượng khắp hoàng thành. Mặc dù nơi này đã có một chi, nhưng không ai đi báo tin tức, ta thấy một hồi bọn hắn sẽ còn phái người qua. Trong hoàng thành có hơn vạn cấm quân, mấy trăm sát thủ cỏn con các ngươi, không biết có thể chịu được bao nhiêu phát vũ tiễn. A đúng rồi, cấm quân quân tứ đại thống lĩnh, hình như có một người chết ở bên kia, các ngươi chuẩn bị huyết chiến cho đến chết chưa?"
Lôi Mộ Vân cũng không kinh hoảng, từ khi Minh Phi Chân hiện thân đến nay, hắn hắn đã suy tính qua đủ loại hậu quả. Lời Minh Phi Chân nói, hắn đã nghĩ minh bạch. Hắn là lão giang hồ, làm sao không nghe ra trong lời Minh Phi Chân có ý khác.
"Tiểu nhân thỉnh cầu tôn giả chỉ điểm một con đường sáng."
"Muốn ta nói, kỳ thực cũng đơn giản. Trên danh nghĩa, nhìn như từng tổ chức sát thủ cùng một nhịp thở với Sát Liên, kỳ thực các làm các. Bọn hắn phụ trách tiếp đơn, các ngươi phụ trách chi viện. Chuyện này là Minh Đồ cùng Hắc Phong Thập Tam Dực khiêu khích đến, kỳ thực không có quan hệ với những người các ngươi. Các ngươi cần gì tranh đoạt vũng nước đục này? Ta đã sớm nói, ta chỉ đi ngang qua đây, nhìn thấy cố nhân mới ra tay. Các ngươi không chọc đến ta, đương nhiên ta cũng không chọc giận các ngươi."
Lôi Mộ Vân đảm nhiệm Sát Liên phó chủ sự, đương nhiên tinh thông tin tức giang hồ. Hắn thấy, từ trước đến nay Thần Nguyệt giáo Tán thần tôn như nhàn vân dã hạc, cho dù là giáo vụ cũng không thích xử lý. Lại nghe được đối thoại của hắn với Giả Vân Phong, biết bọn hắn là quen biết cũ. Lúc này tin chín thành chín.
"Ý của tôn giả. . ."
"Tới thế nào, đi thế đó."
"Tiểu nhân minh bạch!"
Lôi Mộ Vân biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Vội vàng quay đầu lại vẫy một cái, cũng không thấy hắn nói chuyện, chỉ dùng thủ thế đã làm bọn sát thủ giống bầy dơi rút lui như thủy triều.
Minh Phi Chân nhìn bọn hắn rời đi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống.
Trong chuyện này, đáng sợ không phải Minh Đồ cùng Hắc Phong Thập Tam Dực, mà là Sát Liên xuất lực không nhỏ. Chỉ có bản thân tổ chức Sát Liên, mới có bản lĩnh trực tiếp khiêu chiến hoàng quyền. Như Lôi Mộ Vân nói, nếu còn thừa lại mấy trăm sát thủ không sợ chết, bọn hắn lại sở trường ẩn nấp, ẩn thân chi thuật, cho dù Minh Phi Chân chịu, nhưng muốn giết sạch bọn hắn, nói nghe thì dễ.
Đây là kết quả tốt nhất, song phương đều không phải tiếp tục đổ máu.
Minh Phi Chân quay người đỡ Hồng Trang công chúa dậy.
Công chúa bị đại thủ của hắn chạm vào, khuôn mặt mềm mại lập tức nóng lên, muốn đẩy ra lại không biết vì sao không có khí lực.
Công chúa thẹn thùng nói: "Nguyên lai các hạ là. . ."
"A, chỉ là tiểu bảo tiêu của tông giáo." Minh Phi Chân sờ tóc trắng trên đầu, cười ha hả nói: "Phó chức phó chức. Không đề cập tới cũng được."
"Ngài là tôn giả một phái, sao lại ba hoa như vậy."
Công chúa bị hắn đùa cho cười khúc khích. Thương thế của nàng chuyển biến tốt đẹp, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nụ cười này đơn giản là như hoa tươi nở rộ, hiểu lộ ướt át. Minh Phi Chân thấy thế, con mắt trong mặt nạ cũng sắp rớt xuống.
Nhưng hắn không muốn nói thêm chuyện xưa, vội vàng khom lưng cất giọng với đám người hoàng thượng.
"Tại hạ đi. Huyệt đạo thì chư vị có thể chậm rãi dùng nội lực quán thông. Có công chúa ở đây, các vị không cần lo lắng."
Công chúa vừa nghe hắn muốn đi, trong lòng lập tức trống trải. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn.
[ Đúng vậy a, hắn là dư nghiệt Ma giáo, lưu ở nơi đây chỉ thêm nguy hiểm, cần gì phải ở lại ]
Hoàng thượng lại hoàn toàn tương phản, nghe nói hắn muốn đi không khỏi thở ra một hơi: "Trẫm hành động bất tiện, không thể đứng dậy, mời tôn giả cứ tự nhiên."
Minh Phi Chân thấy dáng ngồi của hắn hơi mất tự nhiên, hiển nhiên hai chân tê liệt quá lâu.
"Tại hạ có thể giải huyệt cho hoàng thượng."
"Không cần!"
Hoàng thượng khoát tay chặn lại: "Thủ hạ trẫm tự có người có thể giải huyệt, không nhọc các hạ hao tâm tổn trí. Tôn giả là người trong Thần Nguyệt giáo, đạo bất đồng chẳng thể bàn chuyện, mời."
"Như thế cũng tốt."
Minh Phi Chân ôm quyền với hoàng thượng một cái, đang muốn rời đi.
Đột nhiên thấy dáng vẻ cau mày thâm tỏa của công chúa, hơi kinh ngạc, nghĩ lại, không khỏi mỉm cười, vội vàng kề sát tai nhỏ trong suốt như ngọc.
Hoàng thượng vừa nhìn không khỏi rất tức giận: Có ý tứ gì! Trẫm còn sống sờ sờ ngồi đây! Trêu gái trêu cả nữ nhi trẫm rồi!
Minh Phi Chân thấp giọng nói: "Điện hạ chớ có lo lắng, người vừa rồi ta không giết."
"A?"
Hồng Trang công chúa lại không biết hắn nhắc tới người nào, mở to mắt đẹp nhìn hắn.
Hoàng thượng không biết xảy ra chuyện gì, thấy nữ nhi kinh hỉ, hết sức không thoải mái.
Nói với Long Tại Thiên: "Long khanh, ngươi nói, tiểu tử này đang nói cái gì với công chúa?"
"Đại khái là muốn bắt cóc công chúa."
Long Tại Thiên cố nén đau đớn ở bàng quang, liều mạng vận công xông huyệt, giờ phút này chính là khẩn yếu quan đầu, suýt chút nữa bị câu này của hoàng thượng làm cho hồ đồ.
Hoàng thượng sốt ruột nói: "Có chuyện như thế! Không thể để nàng đi! Long khanh, ngươi nhận quân lệnh trạng, nhất định cản công chúa lại cho trẫm. Không cho phép bọn hắn đi."
Long Tại Thiên nhẫn nhịn nguy cơ sắp đái tháo, cắn răng, cười cười bồi nói: "Hoàng thượng, thần đang cố gắng. . ."
Minh Phi Chân bên kia lại ghé tai công chúa cười nói: "Điện hạ là truyền nhân Nga Mi, được Phật pháp khai trí. Cho dù đối phương tội ác tày trời, cũng không thể giết chóc. Điện hạ yên tâm, mấy người vừa rồi, ta đều không giết. Ta cũng không thích giết người."
"Thật? Như vậy Hồng Trang ghi nhớ thần tôn không sát sinh chi đức."
Hồng Trang công chúa thấy hắn là thần tôn một giáo, vậy mà vì mình bỏ qua người chống đối mạo phạm hắn, tâm sinh lay động: "Thần tôn, vì sao ngài, ngài chỉ vì nô gia. . ."
Minh Phi Chân hơi xấu hổ cười nói: "Ách, nguyên lai ta từng thấy một số thứ không nên thấy, lương tâm bất an, người đã quên rồi sao."
"Ân?"
Minh Phi Chân không khỏi đè thấp giọng. . .
"Khụ khụ, lão phu. . . Chung Ngưng."
"A?"
"Lúc ở hậu cung đa tạ điện hạ chiêu đãi."
Minh Phi Chân vội vàng quay người, lòng bàn chân bôi dầu, "Điện hạ từ từ thôi, ta đi trước."
Sau đó nhanh như chớp biến mất. Trôi qua phút chốc mới nghe được nóc nhà phía đông bắc truyền đến một tiếng vang nhỏ do có người giẫm đạp, vậy mà đã đi xa đến thế.
Hồng Trang công chúa ngơ ngác nhìn không trung. Khuôn mặt càng ngày càng đỏ, đỏ như một giọt mồ hôi nhỏ xuống cũng có thể làm thuốc nhuộm.
Hiện tại công chúa có cảm giác bị người lừa gạt cùng đùa giỡn.
"Ngươi gạt ta! !"
Hoàng thượng vừa thấy nữ nhi phát tính tình, mặc dù không biết nội tình, trong bụng vẫn nở hoa.
"Ôi ôi, người chết đánh rắm - - có chậm!"
Long Tại Thiên vỗ tay nói: "Thánh thượng thả hay, thả hay!"
Trong đầu Hồng Trang công chúa điện quang hỏa thạch tái diễn tình cảnh gặp mặt Chung Ngưng, dần dần trùng hợp hai người lại với nhau, đại khái hình dáng tướng mạo tương tự. Nguyên lai, nguyên lai người nhìn lén ta thay quần áo là hắn!
"Tán thần tôn! Cẩu dâm tặc! Ngươi quay lại! ! !"
Hồng Trang công chúa đang muốn đuổi theo, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người chạy tới, cản trước mặt công chúa.
"Điện hạ xin đi thong thả!"
Chính là Long Tại Thiên vừa mới dùng nội lực xông mở huyệt đạo, hắn đột nhiên nhào ra, dọa cho công chúa giật nảy mình. Hồng Trang công chúa theo phản xạ một cước đá lên. Chân trắng thon dài chỉ rung một cái, chính giữa bụng dưới Long Tại Thiên.
Lúc nhào tới, Long Tại Thiên lớn tiếng la hét, chân khí tiết ra ngoài, cửa dưới không quá kiên cố. Trong bụng dưới, một cước này lập tức thiên lôi dẫn ra địa hỏa. Quả thật như thơ mây của Triệu Mạnh Phủ: Thì lai tuyền thượng trạc trần thổ, băng tuyết mãn hoài thanh hưng cô.
Long Tại Thiên phi lưu trực hạ tam thiên xích, dưới háng hoàng bạch mãn thanh tuyền. Một cảm giác thống khoái giải phóng như đại địa khô cạn đến nứt nẻ gặp một trận mưa xuân, không thể ngăn cản đột phá trở ngại, để cuối cùng dòng nước tiếp xúc với đại địa.
Dưới đũng quần hắn chất lỏng cuồn cuộn, một mùi khai đập vào mặt, Hồng Trang công chúa nhăn chiếc mũi trắng như tuyết, ngay tức khắc hiểu đây là chất lỏng gì, lập tức lui mấy bước.
"Y! !"
Hoàng thượng lại có chút tán thưởng, mặc dù Long Tại Thiên này lỗ mãng, nhưng còn có vài phần cơ trí. Hắn không thể đụng vào công chúa, lại không thể động thủ với công chúa, dùng một chiêu này mặc dù bất nhã, nhưng dọa công chúa một cái, cũng chuyển di sự chú ý của nàng với Tán thần tôn. Quả thật không tầm thường, không tầm thường.
"Long khanh, chiêu này không tệ! Trẫm rất vui mừng!"
Long Tại Thiên vừa nghe hoàng thượng hình như không bực, lại khoa tay múa chân lần nữa. Người trong giang hồ, có thể không đi tiểu. Nhưng một khi muốn đi tiểu, thì không thể không tiểu xong a. Thế là lại có mấy giọt lưa thưa từ đũng quần ra ngoài.
Nhưng hoàng thượng chợt thấy không đúng.
"Ân?"
Hoàng thượng chỉ thấy trên mặt đất, một ngấn nước óng ánh như rắn uốn lượn, quanh co, hung mãnh như thú, đang di chuyển về phía mình. Nhìn kỹ, phía dưới còn có màu đồng thau gỉ, hơi có mùi khai, lập tức phát hiện đây là thứ gì!
Hoàng thượng kinh qua vài kiếp, rốt cuộc lộ ra biểu tình hoảng sợ nhất ngày hôm nay.
"Long Tại Thiên! ! Long Tại Thiên! ! Long Tại Thiên! ! ! ! ! ! ! ! Ô oa a a a a a a a! ! !"
"Ân? Hoàng thượng? Hoàng thượng! Hoàng thượng! Cẩn thận có nước tiểu! ! !"
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng thượng quanh quẩn trong hoàng cung, tiếng cuối cùng lại càng kịch liệt.
"Long Tại Thiên, trẫm muốn chém đầu chó của ngươi ! ! !"
Tranh vương tạo phản cuối cùng có một kết thúc.
Hoàng thượng bảy con, Lục Long Tỏa Quốc, Tranh vương lại là nhân vật thứ nhất đứng ra nâng phản cờ. Hắn đột nhiên khởi sự, đánh cho trên dưới hoàng cung vội vàng không kịp chuẩn bị. Càng được Sát Liên sát thủ trợ giúp, suýt chút nữa đắc thủ.
Nhưng nhờ Kỳ Lân vệ Long Tại Thiên phó thống lĩnh xuất sắc ứng biến, đầu tiên đặt mình vào nguy hiểm, làm gián điệp bên người Tranh vương, lại cùng Lục Phiến môn phó tổng đốc nội ứng ngoại hợp bắt sống Tranh vương. Sau đó dưới tay sát thủ Phục Tượng liên tục giúp Thẩm phó tổng đốc, lại biểu hiện ưu dị trong Ngự Thư phòng chi chiến, phấn đấu quên mình bảo vệ an nguy của hoàng thượng cùng công chúa.
Quả nhiên là cư công chí vĩ.
Trận chiến này sẽ vĩnh cửu ghi vào sử sách, cái tên Long Tại Thiên cũng sẽ lưu truyền thiên cổ.
Nhưng không biết vì sao, dân gian lại lưu truyền một phiên bản khác, trong đó thật giả khó phân biệt, ai thật ai giả không biết được. Nhưng lại giải thích chân thực hơn, vì sao sau khi lập xuống đại công, Long phó thống lĩnh lại bị giáng cấp tam đẳng.
Có sách nói: Tranh vương gia nộ phản chân long, Long thống lĩnh dìm nước bảy quân. Ai thành ai bại, một tiểu thành không.
Thật dơ~
(quyển 3 hết)