[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 166 : Tóc trắng
Ngày đăng: 12:34 01/08/19
Ta đạp trên cảnh đêm, tiến lên trong bóng tối.
Lôi Mộ Vân không nói láo, thật rút sát thủ Sát Liên ẩn nấp trong hoàng cung về. Về phần còn tàn đảng hay không, ta cảm thấy tỉ lệ không cao. Dù sao, ta lấy thân phận Thần Nguyệt giáo Tán thần tôn nói chuyện với hắn, hắn làm Sát Liên phó chủ sự đáp lại. Nếu xử lý không thỏa đáng, sẽ là vấn đề giữa hai thế lực lớn ngoại đạo, Lôi Mộ Vân còn không gánh nổi trách nhiệm này.
Trên đường đi, ta thấy không ít quân sĩ cấm quân vội vàng chuẩn bị xuất phát, nghe bọn hắn nói Tranh vương đúng là bị bắt sống ở Phi Ngư bình. Tử Cấm thành hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhưng nguy cơ còn chưa kết thúc. . . Nguy cơ của ta còn chưa kết thúc.
Mặc kệ cái khác, đầu tiên, ta cần phải giải quyết mái tóc trắng này!
Nói đến đây, đề phòng có người còn chưa biết, ta không thể làm gì khác hơn là trịnh trọng nói một lần.
Tóc của ta, là màu trắng.
Nguyên bản là màu trắng.
Ân, không sai, cũng chính là cái gọi thiếu niên đầu bạc.
Ta nhớ, lúc nhỏ ta còn có một mái tóc đen, đến khi ta bắt đầu luyện Dịch Cân Kinh, bắt đầu trọng thương nôn ra máu, sau đó chữa trị, lại trọng thương nôn ra máu, lặp lại mấy lần từ từ không còn nôn ra máu. Sau đó thân thể bắt đầu cường tráng.
Ta nhớ được, đại khái luyện đến sáu bảy thành hỏa hầu, màu tóc bắt đầu có chút biến hóa. Luyện thêm nửa năm, tóc thành nửa đen nửa trắng.
Lúc ấy sư phụ ta uống hai chén, lờ đờ lim dim cười nói: "Như vậy là được rồi, hòa thượng luyện thành Dịch Cân Kinh đều là lão đầu, lão đầu đều có tóc trắng. Hàng năm sư phụ dẫn ngươi đi Thiếu Lâm tự, ngươi không thấy nhiều lão hòa thượng tóc trắng như vậy sao? Đúng! Chính là màu tóc này, luyện tiếp!"
Lúc ấy, ta vẫn đần độn tin là thật, tiếp tục luyện xuống. Đến khi ta bắt đầu luyện Thái Cực Thần Công, rốt cuộc đã luyện toàn bộ tóc thành màu trắng. Ngẫu nhiên soi gương còn thấy đẹp đây.
Đến nhiều năm sau, ta mới phát hiện, hòa thượng - - vốn là không tóc! ! Lão hòa thượng tóc trắng thần mẹ nó! ! Đó là lão hòa thượng râu trắng! !
Sau khi ta tóc trắng, mỗi ngày đệ tử toàn gia trên dưới đều đến vây xem màu tóc mới của ta. Dường như mấy tiểu cô nương ở Đại La sơn thôn còn rất yêu thích, suốt ngày vây quanh ta. Rốt cuộc, sư thúc bị ta hại mắc chứng dương lãnh cũng thò đầu vào phòng ta, tràn đầy ghen tỵ làm một câu: Nhữ chính là thiên kiêu, sao không lên cửu tiêu?
Lúc ấy tiểu sư di còn khi phụ ta, cầm bút lông vẽ tranh trên tóc ta, mực nước dính vào mấy ngày cũng không trôi, da đầu ngứa từng trận. Ai. . . Cũng không biết bây giờ tiểu sư di thế nào. Nếu nàng biết hôm nay ta đuổi sát thủ Sát Liên đi, không biết có cảm thấy vui mừng hay không.
Ít nói nhàn thoại, nói về truyện chính.
Lúc ấy ở Hoán Y ti, đám người Trần Vân bị Hồng Trang điện hạ chém cho nát bét, người khác cũng bị bắt tại trận. Ta bị Hồng Trang công chúa ép cho không thể đến hậu cung trộm đạo cụ hoá trang. Rơi vào đường cùng, đành phải dùng mặt nạ trong tay, còn dùng Súc Cốt Công thu nhỏ xương cốt, miễn cưỡng mặc vừa một thân y phục dạ hành.
Chỉ là, như vậy còn chưa đủ, tỉ lệ bị người nhận ra vẫn không nhỏ. Ta không biết cuối cùng sẽ gặp phải bao nhiêu người, nhưng tối thiểu hoàng thượng là quyết không thể bị nhận ra. Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, đành phải làm tay chân trên tóc.
Tóc đen của ta. . . Là bôi thuốc nhuộm mà thành.
Mà lúc đó, ta ở Hoán Y ti, bên người có đồ dùng thanh tẩy cùng nước. Tình huống lúc ấy khẩn cấp, ta lại không thể xác định hoàng thượng ở đâu, đành phải lập tức động thủ tẩy thuốc nhuộm. Khôi phục màu tóc nguyên bản, lại đeo mặt nạ đồng xanh, không khác lúc ta dùng thân phận Tán thần tôn hành tẩu giang hồ là bao. Thế là ta dứt khoát thả tóc ra, nhìn qua có thêm mấy phần phóng túng, lại càng giống dáng vẻ lúc ấy. Cứ như vậy đi Ngự Thư phòng.
Lúc ấy tình thế cấp bách, tẩy sạch thuốc nhuộm màu đen trên tóc. Hiện tại lại phải tìm một bình thuốc nhuộm, ta nên làm thế nào!
Về thuốc nhuộm, ta chỉ tin được kinh thành lão Hoàng ca, danh tiếng lâu năm, đen lâu, bảo đảm uy tín. Mặc dù giá cả mỗi bình đều làm ta muốn chết, hơn nữa tóc của ta lại dài, không chỉ dùng một bình. Thế nhưng hiệu quả rất tốt, mỗi lần nhuộm có thể giữ được năm tháng không phai màu.
Thế nhưng lần này mới dùng ba tháng, ta lỗ tròn hai tháng. . . Ông trời của ta! Sau này, cho dù một nhà hoàng thượng chết sạch ta cũng không tẩy thuốc nhuộm trên đầu!
Ta lặng lẽ trở lại vườn thuốc. Ta đã dặn dò Đới thái y cùng Tô Hiểu ở chỗ này chờ ta trở về. Nhưng vừa đến vườn thuốc, ta lại lấy làm kinh hãi.
Kho thuốc vốn khá yên tĩnh, giờ phút này nằm đầy võ sĩ triều đình trọng thương. Mấy thái y bận trước bận sau, chỉ điểm đồ đệ thủ hạ làm giúp, gà bay chó chạy. Như thương bệnh doanh trên chiến trường.
Ta nhìn kỹ, nơi này toàn là võ sĩ. Một tên cấm quân cũng không có, xem ra kho thuốc tạm thời bị trưng dụng làm nơi chữa thương cho các võ sĩ.
Đây trái lại là ý kiến hay, kho thuốc dược nguyên sung túc, bên cạnh còn có một vườn thuốc, dược thảo tươi sống đều có. Huống chi, đây là nơi y ẩn cư của kinh thành đệ nhất danh y, Đới thái y. Xưa nay hắn thích chế dược làm thuốc, chữa nghi nan tạp chứng. Thuốc trị thương tinh lương hắn có, sang dược thượng hạng hắn cũng có. Hơn nữa một mình hắn tương đương với mười người.
Cũng không biết là chủ ý của ai, thật thông minh a.
"Lý thái y, nơi đây đều là võ sĩ triều đình sao? Hôm nay phản loạn, những võ sĩ này cư công chí vĩ, không được lãnh đạm chút nào."
Một thanh âm trong trẻo mang chút lãnh đạm, trong nhu hòa có chút mệt mỏi hấp dẫn sự chú ý của ta. Thanh tuyến này rất nhẹ, như nữ tử, nhưng ta biết là không phải.
Lý thái y nói: "Đây là chuyện thuộc bổn phận của vi thần. May mà có Bạch tổng quản nghĩ ra ý kiến hay. Nếu không, lão phu cũng không nghĩ ra có thể sử dụng kho thuốc thứ hai này."
Ta vừa nhìn, quả nhiên là Bạch tổng quản mềm mại đáng yêu vô song, đang nói chuyện với một lão thái y để râu văn sĩ.
"Ti chức thẹn làm người đứng đầu Thái Y viện. Đây là chuyện nên làm, nên làm."
Dường như Bạch tổng quản hơi mất kiên nhẫn. Đại khái nàng cũng biết chân chính đệ nhất cao thủ Thái Y viện, thật ra đang ở trong phòng, cho nên nàng mới có thể mang thương binh đến đây. Chỉ thấy Bạch tổng quản hờ hững nghe xong vài câu, lại hơi cười.
Nàng vốn phong tình vạn chủng, khuôn mặt lại cực mị. Nụ cười này quả nhiên câu hồn lão thái y đến đương quy sát vách. Nhưng mà, Bạch tổng quản bình thường luôn hờ hững lạnh lẽo với ta, hóa ra vẫn biết làm người sao?
Không không không, đây không phải là lúc nhìn con gái người ta. . . Công công người ta, việc cấp bách là tìm dược liệu để xử lý tóc.
Bạch tổng quản muốn nói lại thôi: "Thương binh nơi này. . . Hẳn là đủ đi, Lý thái y có trông thấy một người tên là Minh Phi Chân?"
Ân?
Ta vừa định đi vào liền ngừng lại.
Nhắc tới ta?
"Chính là một bộ khoái, dáng người rất cao lớn." Bạch tổng quản không nhịn được hơi đỏ mặt, đón ánh mắt kỳ quái của Lý thái y, gương mặt thanh tú lạnh lùng hơi thẹn thùng nói: "Hắn. . . là bằng hữu của cha gia."
Ông trời của ta! Vậy mà ta thu được tình hữu nghị vĩ đại nhất ở đây. Tình hữu nghị vạn tuế! Bạch tổng quản chờ ta, ta đi nhuộm tóc rồi về ngay.
"Ai đang hỏi Phi Chân?"
A được?
Chỉ thấy Thẩm lão đại bước chân phù phiếm, hơi đứng không vững đi ra từ trong kho thuốc. Kinh ngạc nhìn Bạch Liên ngoài cửa, trong mắt thoáng qua vẻ khó hiểu.
"Ngươi. . . Là bằng hữu của Phi Chân?"
Con mắt Bạch Liên đảo qua bề ngoài thanh tú xinh đẹp của Thẩm Y Nhân, cổ trắng như tiên hạc, cho đến thứ cao vút tròn trịa to lớn. Đột nhiên như có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, híp mắt lại. Đôi môi sung mãn như anh đào, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ.
"Phi Chân?"
Ta bỗng cảm thấy, dường như màu tóc của ta cũng không phải vấn đề gì lớn. . .
Lôi Mộ Vân không nói láo, thật rút sát thủ Sát Liên ẩn nấp trong hoàng cung về. Về phần còn tàn đảng hay không, ta cảm thấy tỉ lệ không cao. Dù sao, ta lấy thân phận Thần Nguyệt giáo Tán thần tôn nói chuyện với hắn, hắn làm Sát Liên phó chủ sự đáp lại. Nếu xử lý không thỏa đáng, sẽ là vấn đề giữa hai thế lực lớn ngoại đạo, Lôi Mộ Vân còn không gánh nổi trách nhiệm này.
Trên đường đi, ta thấy không ít quân sĩ cấm quân vội vàng chuẩn bị xuất phát, nghe bọn hắn nói Tranh vương đúng là bị bắt sống ở Phi Ngư bình. Tử Cấm thành hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhưng nguy cơ còn chưa kết thúc. . . Nguy cơ của ta còn chưa kết thúc.
Mặc kệ cái khác, đầu tiên, ta cần phải giải quyết mái tóc trắng này!
Nói đến đây, đề phòng có người còn chưa biết, ta không thể làm gì khác hơn là trịnh trọng nói một lần.
Tóc của ta, là màu trắng.
Nguyên bản là màu trắng.
Ân, không sai, cũng chính là cái gọi thiếu niên đầu bạc.
Ta nhớ, lúc nhỏ ta còn có một mái tóc đen, đến khi ta bắt đầu luyện Dịch Cân Kinh, bắt đầu trọng thương nôn ra máu, sau đó chữa trị, lại trọng thương nôn ra máu, lặp lại mấy lần từ từ không còn nôn ra máu. Sau đó thân thể bắt đầu cường tráng.
Ta nhớ được, đại khái luyện đến sáu bảy thành hỏa hầu, màu tóc bắt đầu có chút biến hóa. Luyện thêm nửa năm, tóc thành nửa đen nửa trắng.
Lúc ấy sư phụ ta uống hai chén, lờ đờ lim dim cười nói: "Như vậy là được rồi, hòa thượng luyện thành Dịch Cân Kinh đều là lão đầu, lão đầu đều có tóc trắng. Hàng năm sư phụ dẫn ngươi đi Thiếu Lâm tự, ngươi không thấy nhiều lão hòa thượng tóc trắng như vậy sao? Đúng! Chính là màu tóc này, luyện tiếp!"
Lúc ấy, ta vẫn đần độn tin là thật, tiếp tục luyện xuống. Đến khi ta bắt đầu luyện Thái Cực Thần Công, rốt cuộc đã luyện toàn bộ tóc thành màu trắng. Ngẫu nhiên soi gương còn thấy đẹp đây.
Đến nhiều năm sau, ta mới phát hiện, hòa thượng - - vốn là không tóc! ! Lão hòa thượng tóc trắng thần mẹ nó! ! Đó là lão hòa thượng râu trắng! !
Sau khi ta tóc trắng, mỗi ngày đệ tử toàn gia trên dưới đều đến vây xem màu tóc mới của ta. Dường như mấy tiểu cô nương ở Đại La sơn thôn còn rất yêu thích, suốt ngày vây quanh ta. Rốt cuộc, sư thúc bị ta hại mắc chứng dương lãnh cũng thò đầu vào phòng ta, tràn đầy ghen tỵ làm một câu: Nhữ chính là thiên kiêu, sao không lên cửu tiêu?
Lúc ấy tiểu sư di còn khi phụ ta, cầm bút lông vẽ tranh trên tóc ta, mực nước dính vào mấy ngày cũng không trôi, da đầu ngứa từng trận. Ai. . . Cũng không biết bây giờ tiểu sư di thế nào. Nếu nàng biết hôm nay ta đuổi sát thủ Sát Liên đi, không biết có cảm thấy vui mừng hay không.
Ít nói nhàn thoại, nói về truyện chính.
Lúc ấy ở Hoán Y ti, đám người Trần Vân bị Hồng Trang điện hạ chém cho nát bét, người khác cũng bị bắt tại trận. Ta bị Hồng Trang công chúa ép cho không thể đến hậu cung trộm đạo cụ hoá trang. Rơi vào đường cùng, đành phải dùng mặt nạ trong tay, còn dùng Súc Cốt Công thu nhỏ xương cốt, miễn cưỡng mặc vừa một thân y phục dạ hành.
Chỉ là, như vậy còn chưa đủ, tỉ lệ bị người nhận ra vẫn không nhỏ. Ta không biết cuối cùng sẽ gặp phải bao nhiêu người, nhưng tối thiểu hoàng thượng là quyết không thể bị nhận ra. Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, đành phải làm tay chân trên tóc.
Tóc đen của ta. . . Là bôi thuốc nhuộm mà thành.
Mà lúc đó, ta ở Hoán Y ti, bên người có đồ dùng thanh tẩy cùng nước. Tình huống lúc ấy khẩn cấp, ta lại không thể xác định hoàng thượng ở đâu, đành phải lập tức động thủ tẩy thuốc nhuộm. Khôi phục màu tóc nguyên bản, lại đeo mặt nạ đồng xanh, không khác lúc ta dùng thân phận Tán thần tôn hành tẩu giang hồ là bao. Thế là ta dứt khoát thả tóc ra, nhìn qua có thêm mấy phần phóng túng, lại càng giống dáng vẻ lúc ấy. Cứ như vậy đi Ngự Thư phòng.
Lúc ấy tình thế cấp bách, tẩy sạch thuốc nhuộm màu đen trên tóc. Hiện tại lại phải tìm một bình thuốc nhuộm, ta nên làm thế nào!
Về thuốc nhuộm, ta chỉ tin được kinh thành lão Hoàng ca, danh tiếng lâu năm, đen lâu, bảo đảm uy tín. Mặc dù giá cả mỗi bình đều làm ta muốn chết, hơn nữa tóc của ta lại dài, không chỉ dùng một bình. Thế nhưng hiệu quả rất tốt, mỗi lần nhuộm có thể giữ được năm tháng không phai màu.
Thế nhưng lần này mới dùng ba tháng, ta lỗ tròn hai tháng. . . Ông trời của ta! Sau này, cho dù một nhà hoàng thượng chết sạch ta cũng không tẩy thuốc nhuộm trên đầu!
Ta lặng lẽ trở lại vườn thuốc. Ta đã dặn dò Đới thái y cùng Tô Hiểu ở chỗ này chờ ta trở về. Nhưng vừa đến vườn thuốc, ta lại lấy làm kinh hãi.
Kho thuốc vốn khá yên tĩnh, giờ phút này nằm đầy võ sĩ triều đình trọng thương. Mấy thái y bận trước bận sau, chỉ điểm đồ đệ thủ hạ làm giúp, gà bay chó chạy. Như thương bệnh doanh trên chiến trường.
Ta nhìn kỹ, nơi này toàn là võ sĩ. Một tên cấm quân cũng không có, xem ra kho thuốc tạm thời bị trưng dụng làm nơi chữa thương cho các võ sĩ.
Đây trái lại là ý kiến hay, kho thuốc dược nguyên sung túc, bên cạnh còn có một vườn thuốc, dược thảo tươi sống đều có. Huống chi, đây là nơi y ẩn cư của kinh thành đệ nhất danh y, Đới thái y. Xưa nay hắn thích chế dược làm thuốc, chữa nghi nan tạp chứng. Thuốc trị thương tinh lương hắn có, sang dược thượng hạng hắn cũng có. Hơn nữa một mình hắn tương đương với mười người.
Cũng không biết là chủ ý của ai, thật thông minh a.
"Lý thái y, nơi đây đều là võ sĩ triều đình sao? Hôm nay phản loạn, những võ sĩ này cư công chí vĩ, không được lãnh đạm chút nào."
Một thanh âm trong trẻo mang chút lãnh đạm, trong nhu hòa có chút mệt mỏi hấp dẫn sự chú ý của ta. Thanh tuyến này rất nhẹ, như nữ tử, nhưng ta biết là không phải.
Lý thái y nói: "Đây là chuyện thuộc bổn phận của vi thần. May mà có Bạch tổng quản nghĩ ra ý kiến hay. Nếu không, lão phu cũng không nghĩ ra có thể sử dụng kho thuốc thứ hai này."
Ta vừa nhìn, quả nhiên là Bạch tổng quản mềm mại đáng yêu vô song, đang nói chuyện với một lão thái y để râu văn sĩ.
"Ti chức thẹn làm người đứng đầu Thái Y viện. Đây là chuyện nên làm, nên làm."
Dường như Bạch tổng quản hơi mất kiên nhẫn. Đại khái nàng cũng biết chân chính đệ nhất cao thủ Thái Y viện, thật ra đang ở trong phòng, cho nên nàng mới có thể mang thương binh đến đây. Chỉ thấy Bạch tổng quản hờ hững nghe xong vài câu, lại hơi cười.
Nàng vốn phong tình vạn chủng, khuôn mặt lại cực mị. Nụ cười này quả nhiên câu hồn lão thái y đến đương quy sát vách. Nhưng mà, Bạch tổng quản bình thường luôn hờ hững lạnh lẽo với ta, hóa ra vẫn biết làm người sao?
Không không không, đây không phải là lúc nhìn con gái người ta. . . Công công người ta, việc cấp bách là tìm dược liệu để xử lý tóc.
Bạch tổng quản muốn nói lại thôi: "Thương binh nơi này. . . Hẳn là đủ đi, Lý thái y có trông thấy một người tên là Minh Phi Chân?"
Ân?
Ta vừa định đi vào liền ngừng lại.
Nhắc tới ta?
"Chính là một bộ khoái, dáng người rất cao lớn." Bạch tổng quản không nhịn được hơi đỏ mặt, đón ánh mắt kỳ quái của Lý thái y, gương mặt thanh tú lạnh lùng hơi thẹn thùng nói: "Hắn. . . là bằng hữu của cha gia."
Ông trời của ta! Vậy mà ta thu được tình hữu nghị vĩ đại nhất ở đây. Tình hữu nghị vạn tuế! Bạch tổng quản chờ ta, ta đi nhuộm tóc rồi về ngay.
"Ai đang hỏi Phi Chân?"
A được?
Chỉ thấy Thẩm lão đại bước chân phù phiếm, hơi đứng không vững đi ra từ trong kho thuốc. Kinh ngạc nhìn Bạch Liên ngoài cửa, trong mắt thoáng qua vẻ khó hiểu.
"Ngươi. . . Là bằng hữu của Phi Chân?"
Con mắt Bạch Liên đảo qua bề ngoài thanh tú xinh đẹp của Thẩm Y Nhân, cổ trắng như tiên hạc, cho đến thứ cao vút tròn trịa to lớn. Đột nhiên như có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, híp mắt lại. Đôi môi sung mãn như anh đào, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ.
"Phi Chân?"
Ta bỗng cảm thấy, dường như màu tóc của ta cũng không phải vấn đề gì lớn. . .