[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 169 : Tô Hiểu ngươi rất đẹp trai!

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

"Tô bách hộ, Tô bách hộ, ta vào đây. Ách. . . Ngài còn chưa ngủ dậy a?"
Dược đồng kêu vài tiếng nhưng Tô Hiểu không ứng thanh. Ngẫm lại, cảm thấy chắc là hắn chưa rời giường.
"Vậy ta đặt mứt hoa quả ở đây, lúc nào tiện thì ngài dùng. Tiểu lui xuống trước."
Dược đồng nói xong lời này thì ra cửa, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ấy thật là hiểm a.
Nhìn thấy cánh cửa kia vừa mở, ta tiến vào thần thông chi cảnh, lập tức bước dài một bước, xông lên giường!
Vén màn lên, trước khi đối phương kịp phản ứng, nhìn được ta, ta đã thấy rõ ràng dáng dấp của đối phương.
Trên giường, một mỹ nhân còn rất trẻ đang ngồi, mái tóc như thác nước vắt ra sau lưng. Con mắt vừa tiếp xúc, ta liền có cảm giác khó mà hô hấp.
Ta chưa từng thấy nàng thả tóc, như một nữ tử mệt mỏi ngồi làm biếng, tùy ý nằm ngang dọc trong khuê các.
Lông mi của nàng đen nhánh rậm rạp, chiếc mũi dễ thương trắng như tuyết vừa cao vừa thẳng, con ngươi lóng lánh mỹ lệ như biển sao đêm trăng.
Trên người nàng, quần áo lộn xộn, dường như vì vừa nãy bôi dược cao lên bàn chân cùng bụng dưới. Hiện tại, bắp đùi thon dài thẳng tắp nhưng không mất nhục cảm đang co thành một đường cong mê người. Mà quần áo chỗ bụng dưới cũng hơi vén lên, lộ ra cái rốn trơn bóng dễ thương.
Nàng đã trút bỏ quần lót, hạ thân chỉ dùng áo vạt áo che khuất. Một chân quấn trong chăn, còn một chân lại lỗ mãng lộ ra ngoài. Áo rủ xuống phất phơ như váy, chân trần trắng hơn tuyết. Có lẽ là bởi vì ngủ trong chăn, trên người nàng có chút mồ hôi, một vệt dịch quang động lòng người từ chân dài tinh tế trơn bóng trắng như tuyết chảy xuống. Ngay cả ta cũng không khỏi cảm thấy hơi khô nóng.
Ta xem như nhìn không ít chân người. Thẩm lão đại thể nhu đa kiều, tiểu sư di cùng Hồng Trang công chúa cũng tỉ lệ thon dài. Nhưng về vẻ đẹp đường cong thì không gì có thể sánh được đôi chân này. Ánh mắt men theo đường cong của đùi, đến đôi bàn chân nhỏ trơn bóng.
Đôi chân nhỏ bóng loáng, tuyệt không giống từng tập võ nghệ, càng không giống chân của nha đầu xấu. Chẳng biết tại sao, ta không tự chủ được vận tụ nội lực, theo bản năng hít một hơi. Trong lỗ mũi truyền đến hương hoa nhàn nhạt. Không giống mùi thơm trên người nàng, dường như tỉ mỉ ngâm qua hương dịch. Cho nên đôi chân mới trơn bóng tinh tế, ngay cả tế văn vốn nên có cũng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Bụng dưới đúng như lúc trước nói, cho dù ngồi xuống cũng không có một tia thịt thừa. Từ quần áo rộng mở, đường eo bốc lửa nhìn lên, trong đầu ta không tự chủ được xuất hiện hai con thỏ ngọc mập mạp, màu mỡ trắng như tuyết. . .
Dừng lại dừng lại! Tiếp tục nhìn ta chính là biến thái!
Hít sâu hít sâu. . . Cho dù 'Nàng' có đủ loại phong tình động lòng người, ta vẫn rất tỉnh táo, bởi vì 'Nàng' là Tô Hiểu a!
Lại nói. . . Tô Hiểu bôi bạch dược cao lên mặt sao? Nếu ta thật sự là lưu manh, ngươi bôi cái này thì làm được gì a?
Những sự tình này chỉ phát sinh trong nháy mắt, sau một khắc, ta đã vọt đến bên cạnh Tô Hiểu ngốc manh.
Thủ pháp của ta cực nhanh, một tay che miệng nhỏ nhu nhuận, tay kia che khuất đôi mắt to sáng ngời. Xoay người một cái, biến thành từ sau lưng ôm lấy 'Nàng', kéo vào trong chăn, chăn lớn cùng ngủ.
Đến khi dược đồng rời đi, ta mới thở phào vén chăn lên.
Tô Hiểu vùng vẫy mấy lần, ta không thể không ôm chặt hơn, ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng. Nhưng bây giờ, cặp đùi trơn bóng của Tô Hiểu làm cho ta có cảm giác rất kỳ quái. Tô Hiểu càng giãy dụa ta càng lúng túng.
Đại muội tử! Không phải ta muốn ôm ngươi, mà là ta không thể bị phát hiện a!
Bây giờ ta đang tóc trắng, lại không mang mặt nạ, bị nhìn thấy thì xong.
Ta ghé vào tai nhỏ trắng sáng như tuyết: "Chớ quấy rầy, lão phu không nhìn trúng ngươi, sẽ không làm gì ngươi. Chỉ cần lão phu không bị phát hiện, đương nhiên sẽ thả ngươi. Nghe hiểu không?"
Thế là ta hơi buông tay ra, Tô Hiểu trong ngực kêu lên: "Không tin! Ngươi chính là người xấu! Cứu mạng. . ."
Này! ! Muội tử ngươi nói láo a! !
Ta đành phải che miệng Tô Hiểu lần nữa. Gia hỏa này lật lọng cũng quá trôi chảy!
Ta thấp giọng nói: "Không được ồn ào, nếu không ta cởi sạch ngươi diễu phố thị chúng."
Tô Hiểu lại vặn vẹo mấy cái, đột nhiên ngừng lại.
Ân? Hình như uy hiếp có hiệu quả.
Nhưng Tô Hiểu không phải hoàn toàn bất động, mà là nhích về phía sau. Tô Hiểu dính vô cùng sát, cơ hồ làm ta hoài nghi trên người hắn không mặc quần áo. Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên rất khô nóng, ta bắt đầu có cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cánh tay không tự kìm hãm được kéo về, ôm con mèo nhỏ không nghe lời này chặt hơn. Xúc cảm mềm mập trên tay làm ta đắm đuối.
Nhưng ta vẫn nói: "Ngươi, ngươi làm gì! ! Chớ lộn xộn!"
Nhưng Tô Hiểu cũng mặc kệ ta nói cái gì, giãy dụa vài cái trong ngực ta, sau đó mũi nhỏ trắng như tuyết loạn ngửi. Trong nháy mắt, ta có cảm giác bị con mèo nuôi trong nhà trèo lên người.
Tô Hiểu chợt im lặng, chần chừ một lát, nói hai câu gì đó.
Để nghe cho rõ, ta buông lỏng ngón tay ra một chút.
Tô Hiểu nói chính là: "Minh đại ca? Là ngươi?"
Chết rồi! Ta đổ mồ hôi lạnh.
Ai nói Tô Hiểu ngốc, đứa nhỏ này trí gần như yêu a! !
"Ta không phải Minh đại ca gì đó, lão phu Chung Ngưng, nếu ngươi lại nói bậy, lão phu lột sạch ngươi."
Tô Hiểu hơi hoảng sợ, nhưng thân thể căng thẳng đột nhiên dừng lại. Thân thể mềm mại run rẩy, cười lên khanh khách.
"Minh đại ca, ta biết là ngươi, ta đoán được mà. Còn có ai, trên người toàn là mùi lê, bánh bao, vịt a. Khắp cả Nam Kinh, tham ăn như thế cũng chỉ có ngươi."
Dọa cho ta nói tục một câu, ta kinh nghi bất định: "Ngươi chỉ ngửi liền biết là ta?" Càng ngày càng không thể xem thường Hiểu. Thậm chí bắt đầu có óc thám tử.
Tô Hiểu đắc ý nói: "Lúc đầu ta không chắc lắm, nhưng ta còn sờ ngươi a. Đời này ta chỉ cho một nam nhân là ngươi ôm, cảm xúc rất quen thuộc. Ban nãy, sờ ta cũng sờ, ngửi ta cũng ngửi. Nếu như vậy còn không nhận ra, chúng ta cũng không phải hảo huynh đệ."
Này! Từ lời ngươi nói, tại sao ta cảm thấy chúng ta tệ hơn hảo huynh đệ rất nhiều a!
Ta chán nản nói: "Tốt a tốt a, hảo huynh đệ, đúng là ta. Ngươi. . . Bị thương, bây giờ tới thăm ngươi một lát."
"Minh đại ca, ngươi không có chuyện gì rồi?" Ngữ khí Tô Hiểu lại tung tăng mười phần, "Lúc ấy ngươi bị thương nặng như thế, tất cả mọi người đều nói ngươi không cứu được. Ta mới không tin đây. Cho nên ta mang ngươi đến Đới thái y, hình như hắn rất lợi hại. Thế nhưng, hắn lại không cho ta biết ngươi làm sao, có phải hắn trị được cho ngươi rồi không? Đúng rồi đúng rồi, về sau còn có người xấu tới, bọn hắn thế nào rồi? Có phải đều bị bắt lại không? Tóm lại, Minh đại ca, ngươi không có chuyện gì là tốt quá rồi. Ta lo lắng gần chết. . ."
Cảm giác Tô Hiểu đang khẽ run rẩy, lời của hắn lại hơi nghĩ một đằng nói một nẻo. Ta có thể cảm nhận được ngoại trừ yên tâm cùng vui sướng, dường như còn có chút. . . Phẫn nộ tràn ngập trong không khí.
"Vâng vâng vâng, Hiểu của chúng ta thật thông minh, ngươi đoán đúng toàn bộ. Đới thái y chữa khỏi ta, những người xấu kia đều bị cấm quân bắt đi. Ngươi đừng lo nghĩ nữa."
Đúng vậy a, đứa nhỏ ngốc, ta vẫn luôn không sao.
Nhưng tâm ý của ngươi, đại ca ta biết.
Ta đưa tay vuốt vuốt tóc Tô Hiểu: "Đứa nhỏ ngốc, ta sẽ không xảy ra chuyện, ta cam đoan với ngươi. Ngươi đừng nóng giận, cũng đừng lo lắng nữa được không?"
Tô Hiểu rơi vào trầm mặc. Bỗng nhiên ta cảm thấy, nhiệt độ của thân thể trong ngực lên cao. Không biết vì nguyên nhân gì, mỹ nhân có thân thể nóng hổi mềm mại hơi do dự. Sau đó hơi sợ, sợ đầu sợ đuôi duỗi tay chân tinh tế trắng như tuyết, vòng eo xoay chuyển, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Cánh tay như lung tuyết, nhiệt độ cơ thể phảng phất chạm vào là trầm mê, nhẹ nhàng bao vây ta.
Cảm giác điềm hương say lòng người đang mê hoặc ta. Vẻ đẹp gần như hoàn mỹ chiếu rọi trong mắt, lại càng tàn phá lý trí của ta.
Không thể như vậy! Thế này rất nguy hiểm!
Ta đang định cười ha hả như thường ngày, nói tục một câu rồi đẩy ấm dính trên người ra. Nhưng ngữ khí kiên định lạ thường của Tô Hiểu lại truyền vào trong tai.
"Minh Phi Chân."
Xưng hô bất ngờ này làm ta giật mình, cánh tay đang duỗi ra cũng không tự giác ngừng lại. Từ khi tình cảm tốt lên, đã rất lâu Tô Hiểu không gọi thẳng tên ta , vì sao bây giờ. . .
"Minh Phi Chân. . . Bây giờ, ta rất nghiêm túc nói cho ngươi, không cho phép ngươi làm ta lo lắng như vậy nữa."
Ngữ khí Tô Hiểu nhàn nhạt, nhưng lại không thể nghi ngờ, là nghiêm túc hơn bao giờ hết. Có thể khiến người ta cảm nhận được lý trí, càng có thể cảm nhận được tình cảm nóng hổi như dung nham dưới lý trí.
"Ta không biết mình làm sao. Nhưng ta sợ. . . Bắt đầu từ khi đó, mãi mãi không được gặp ngươi nữa."
"A, a."
"Trong thời gian đó, ta lo lắng sắp điên."
Vậy mà ta như muội tử bị công lược, mặt đỏ rần, còn đỏ đến bên tai.
Tô Hiểu, ngươi rất đẹp trai! !
Tô Hiểu ôm ta, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi không thích như thế. . . Nhưng đừng đẩy ta ra. . . Để cho ta như vậy một lúc."
Ta còn có thể nói gì đây?
Ta buông lỏng hai cánh tay, một tay nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của Tô Hiểu, tay kia bao quanh bả vai nhỏ bé đang run rẩy như chó con vừa ra đời. Đầu Tô Hiểu vùi sâu vào ngực ta, mỹ nhân vừa nãy còn rất kiên định, bây giờ đang xụt xịt.
Ta nhẹ nhàng ôm Tô Hiểu, mới nói.
". . . Tốt "
Tiếp theo, Tô Hiểu giống như muốn xác nhận ta còn sống thật, dùng hết toàn lực ôm lấy ta. Trong ngực thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng khóc buồn buồn, bả vai tinh tế trơn bóng run rẩy. Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Sau đó, đợi thút thít dừng lại, ta tiếp tục ôm Tô Hiểu nói chuyện phiếm trên giường. Nói rất nhiều chuyện phát sinh sau khi ngất xỉu, nghe được Tranh vương tạo phản, Tô Hiểu sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên.
Ta vội vàng che hai mắt hơi sưng đỏ do khóc của Tô Hiểu.
"A? Minh đại ca." Tô Hiểu nghiêng đầu nhỏ: "Ngươi che mắt ta làm gì nha?"
Tô Hiểu vặn vẹo uốn éo thân thể kiều nhuyễn trong ngực ta, sau khi bị biết thân phận, gia hỏa này càng kông kiêng nể gì cả. Biên độ động tác tuyệt không kiêng kỵ. Uy uy uy! Ngươi không mặc gì cả, đừng có loạn động!
"Ngươi che như thế, ta không nhìn thấy gì rồi."
"Không nhìn thấy cũng không sao, chúng ta chỉ nằm trên giường nói chuyện phiếm là được!"
"Ta không muốn! Ai muốn tán gẫu như thế a."
Bằng không thì, muội tử ngươi muốn làm gì!
Ngươi cho rằng hàng long thập bát mô của ta dễ đề kháng như vậy sao!
"Ngươi như thế ta không thoải mái, ngô ân. . . Dinh dính, khó chịu!"
Câu nói này mang theo âm mũi hừ ra, cộng thêm xúc cảm trơn bóng phì nhiêu trên người. Ta phát hiện, ta đáng xấu hổ. . .
Tô Hiểu kịch liệt giãy giụa thêm mấy lần, nhưng không có kết quả, bỗng nhiên dừng động tác lại, nghi ngờ nói: "A? Cái thứ cưng cứng sau lưng ta chính là?"
"Tên đần nhà ngươi, đừng hỏi vớ vẩn!"
Tô Hiểu bị ta mắng, phồng mồm không vui.
"Cái gì đó! Ngươi lại mắng ta! Ta nào có ngốc?" Tô Hiểu trực tiếp há to miệng, lớn tiếng hét lên: "Ta không ngốc chút nào, ngươi mới ngốc! Minh đại ca ngốc nhất!"
Tiểu tổ tông! ! Ngươi nhỏ giọng một chút! !
Ta nhất thời an tâm quên gốc rạ này! !
Nhưng mà, ta kinh hãi là có đạo lý, ngoài cửa đồng thời truyền đến hai tiếng kinh thán.
"Minh Phi Chân?"
"Phi Chân?"
Oh my god! ! Thương thiên a đại địa a! Ta không thuận ý vị thiên sứ đại tỷ nào a! !
Dược hoàn! ! !