[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 170 : Mùa thu hoạch

Ngày đăng: 12:34 01/08/19

Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng gần.
Ta tuyệt không thể chờ chết!
Ta nhảy ra khỏi giường, hai mắt nhìn quanh. Chỉ thấy gian phòng rách nát này không có nhiều đồ vật.
Lão Đới làm người đơn giản, ngoại trừ học y thì không còn sở thích gì, trong phòng này tìm không được bao nhiêu đồ. Ngoại trừ giường lớn, chỉ còn một tủ sách, một giá đồ nghề, còn có một thùng gỗ lớn dùng để ngâm thuốc tắm, hình như bên trong đựng đầy nước nóng.
"Minh đại ca, ngươi làm sao vậy, a!"
Xong đời, quên Tô Hiểu còn trong phòng. Tóc sắp bị nhìn thấy!
Ta đang định trốn lên xà nhà, chợt nghe Tô Hiểu kinh hô một tiếng, đầu nhỏ nhô ra lại rụt trở về.
Ta không lo được cho mình, quay đầu hỏi: "Hiểu, không sao chứ? Có phải thương thế tái phát không?"
"Không, không có chuyện gì. Không phải chuyện đó." Dường như thanh âm của Tô Hiểu cũng nhuộm thành màu đỏ, ngượng ngùng nói: "Hạ, hạ thân ta không có gì, bây giờ để trần hai chân, không tiện ra ngoài."
Trong đầu ta hiện lên cặp đùi đẹp vừa mảnh vừa thẳng, căng mịn khỏe khắn, da thịt tinh tế trơn bóng trắng như tuyết, giao thoa quấn bên hông ta. Sau đó, Tô Hiểu nhẹ nhàng thì thầm với ta. . . Tiếng bước chân càng ngày càng gần đã đánh nát ảo tưởng!
Mẹ nó! Vậy mà ta còn lãng phí thời gian!
Ta vội vàng quay đầu, trước mặt là một tủ sách, một thùng gỗ chứa đầy nước, ta nên chọn cái gì?
Còn phải nói sao!
Ta vội vàng chạy về phía bàn đọc sách.
Tiếng bước chân đã đến trước cửa, cửa phòng ứng thanh mở ra. Hai vị mỹ nhân đồng thời xuất hiện ngoài cửa. Một bộ áo trắng, khuôn mặt kiều mị, eo thon xinh xắn, tất nhiên là Bạch Liên. Một thân lam sam, cự nhũ eo nhỏ, ào ào đi tới thì là Thẩm lão đại.
Hai người thấy ta từ xa, cùng giậm chân đi đến, Bạch Liên cùng Thẩm lão đại suýt chút nữa giẫm chân nhau. Cấp trên của ta cùng hoàng cung đại tổng quản tràn đầy địch ý nhìn nhau, không trung lạch cạch lạch cạch, hỏa hoa bốn phía.
Ta vội vàng vận công để sắc mặt nhìn hơi tái nhợt, sau đó giả bộ như vô lực nằm nhoài trong thùng gỗ.
Thẩm lão đại cùng Bạch Liên không nhường nhau chút nào, hai lệ ảnh mang theo gió thơm hóa thành gió lốc bước vào cửa.
Đi được nửa đường, Tô Hiểu đột nhiên hô: "Phó tổng đốc! Ta ở đây!"
Thẩm Y Nhân duyên dáng kêu to một tiếng: "Hiểu Hàn! Ngươi không có việc gì? Rốt cuộc ngươi đi đâu? Trong cung phát sinh rất nhiều đại sự, ngươi vẫn tốt chứ." Nửa đường liền đi tới nhìn Tô Hiểu.
Bạch Liên thì đi thẳng qua, mới có một ngày, ta cảm thấy Bạch tổng quản gầy đi không ít. Hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, một mình nàng phải quản lý hậu cung, phụ trách an nguy của phi tần, đương nhiên là mệt mỏi.
"Bạch tổng quản." Ta ngẩng đầu nở một nụ cười bất lực, "Hồi lâu không gặp, ngươi còn tốt chứ?"
"Cha gia đương nhiên rất tốt, nhưng cha gia nghe nói ngươi bị người đả thương, đến, đến thăm ngươi một lát."
"Cảm ơn, ta không sao. Đới thái y đã chữa khỏi cho ta."
"Vậy cũng không được, ta cho ngươi biết, ngươi cũng chớ xem thường người. Người đối đầu với ngươi tên là Phục Tượng, một tay Phục Tượng Thần Chưởng chấn động võ lâm. Trong hoàng cung hôm nay, người có thể địch nổi hắn tuyệt đối không nhiều. Ngươi đừng tưởng được Đới thái y trị liệu cho mà chủ quan, phải cẩn thận điều trị mới tốt. Cha gia nói cho ngươi, yếu nghĩa của Phục Tượng Thần Chưởng là. . ." Bạch Liên lão sư còn định mở lớp võ học toạ đàm. Ta đã sắp ngủ gật, sau một khắc lại nghe nàng kinh ngạc thốt lên.
"A! Minh Phi Chân, tóc. . . Tóc của ngươi!"
Thẩm Y Nhân bên kia vừa nghe được Bạch Liên kêu lên, cũng lập tức chạy tới, đồng thời phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: "Phi Chân, tóc của ngươi!"
Quả nhiên. . . Các nàng đều phát hiện ra. Cũng khó mà giấu được.
Bạch Liên cùng Thẩm lão đại đều không thể tin nhìn ta, không biết vì sao, hôm nay hai người rất đồng bộ, đồng thời mở rộng miệng nhỏ, hô: "A! Tóc của ngươi! Bẩn chết!"
Thẩm lão đại thì cau mày nói: "Phi Chân tóc ngươi làm sao vậy? Vì sao. . ."
Đại khái, hôm nay ta trọng thương làm Thẩm lão đại đặc biệt tốt với ta, nàng tuyệt không chê bẩn, lại gần vuốt đầu ta một cái.
"Sao toàn là mực nước?"
Ân. . . Không sai! Mực nước!
Vừa nãy đến bàn đọc sách, là bởi vì ta nhìn thấy một thùng mực rất lớn. Để qua nan quan, ta nhẫn tâm giội toàn bộ mực nước lên đầu. Để bảo đảm không bị nhìn ra, chẳng những là tóc, ngay cả mặt cũng đen hơn phân nửa.
Nhưng mực nước không thể nhuộm tóc, chỉ có thể che khuất màu tóc nguyên bản của ta. Mực nước còn đang chảy xuống từng giọt, cũng không biết giấu được đến bao giờ. Hơn nữa mực nước có hại nhân thể, bây giờ ta có cảm giác mình trúng độc mãn tính, liệu có bị rụng tóc không a! !
"Phi Chân ngươi làm gì thế?"
"Minh Phi Chân, ngươi, ngươi nói chuyện đi a. Bình thường ngươi nói rất nhiều mà."
Đúng vậy a, ta đang làm gì thế? Chính ta cũng đau đầu, ta xuất hiện ở gian phòng này để làm gì.
Ta vịn thùng gỗ, ngẩng đầu khóc không ra nước mắt, dáng vẻ sắp thổ huyết: "Ta, ta tắm rửa. . ."
"Ngươi tắm rửa?"
Con mắt của Thẩm lão đại híp lại như mèo, sắc bén như muốn xuyên thủng trái tim. Ngay cả Bạch Liên cũng ôm cánh tay, 'A' một tiếng.
Đáng chết! Thế này mà cũng tính là cớ! Sao có thể lừa được Thẩm lão đại a! !
"Ta, ta. . ."
"Ngươi tắm rửa ở đây?" Thẩm lão đại kỳ quái nhìn ta, Bạch Liên không giữ được bình tĩnh bổ sung câu tiếp theo, "Ngươi tắm chung với Tô Hiểu?"
Ta đột nhiên lấy lại tinh thần, trên giường còn có một Tô Hiểu ngốc manh đang nhìn chằm chằm ta đây!
"Không không không!" Ta vội vàng lắc lắc tay, "Tắm một mình, tắm một mình! ! Ngươi xem, không phải ta làm bẩn người sao? Ta tắm một mình!"
Thẩm lão đại cùng Bạch Liên đang nửa tin nửa ngờ, Tô Hiểu đột nhiên thò đầu ra.
"A? Nhưng đó là bồn tắm của ta a. Đới thái y nói ta phải ngâm thuốc tắm, ta còn cởi cả quần."
Hai chân thon dài trắng như tuyết lại hiện lên trong đầu ta. . . Ta nhổ vào! Không cần chịu khó như thế!
Bạch Liên khoanh tay: "Ngươi định tắm chung với Tô Hiểu thật sao?"
Thẩm Y Nhân thì cau mày: "Ngươi. . . Lừa Hiểu Hàn cởi quần?"
Ta đích thị nghe phải tin tức giả!
Hai vị đại tỷ, vì sao các ngươi không nghe giống ta a! Tô Hiểu tự cởi quần a!
Không đúng không đúng, từ căn bản mà nói, Tô Hiểu rõ ràng là nam a! ! !
"Vì sao ta bị mắng? ! Tô Hiểu là nam nhân a! Cho dù chúng ta tắm chung thì sao?"
Ta vừa nói xong, Tô Hiểu yếu ớt nói: "Nguyên lai Minh đại ca thật muốn tắm chung với ta a. Như thế a. . ."
Thẩm lão đại lại trợn mắt lên: "Ngươi, không cho phép tắm với Hiểu Hàn! Tổn thương phong hoá, đáng bị khiển trách!"
Thế này quá không giảng đạo lý!
Ta kêu như thiên khuất: "Giống như ta muốn tắm chung với Bạch tổng quản, đáng bị khiển trách chỗ nào a?"
"Ngươi, ngươi, ngay cả ta ngươi cũng dám nghĩ!" Bạch Liên đưa tay chính là một chưởng: "Lưu manh đáng chết!"
Ba, chính là một bạt tai! Thương thiên không có mắt a!
Bạch Liên kiều mị lườm ta, cười nói: "Thế nào? Ta đánh ngươi đấy, ngươi không phục sao?" Nàng cười như thiếu nữ hoa quý, mang theo ý cười giảo hoạt như trêu đùa người mình yêu.
Thấy thế, ta không khỏi ngẩn ngơ, cứ thế nói: "Chịu phục, chịu phục."
Thẩm lão đại lại cả giận: "Bạch Liên! Đánh người của ta trước mặt ta, ngươi có ý gì!"
"Hắn nhục ta trước, ngươi đánh Lý thái y, ta không đánh được một tiểu bộ khoái sao?"
"Đương nhiên là không thể!" Thẩm lão đại tức sùi bọt mép, "Ta che chở cho hắn, ngươi thử động vào hắn xem!"
Dường như Bạch Liên rất muốn thử, nhưng nhìn sắc mặt phát xanh của ta, cũng nhịn xuống một hơi, tức giận khoanh tay im lặng không nói.
"Phi Chân, bây giờ ngươi có cảm thấy khó chịu không?"
Thẩm lão đại thấy sắc mặt ta không tốt, cũng lo lắng, dò mạch của ta: "Khí tức ngươi tắc nghẽn không thông, ngực chắc bị ứ. Nhưng đang từ từ chuyển tốt, đây là dấu hiệu trọng thương mới khỏi."
Thẩm lão đại tươi cười rạng rỡ: "Đới thái y quả nhiên là diệu thủ hồi xuân, ngươi trúng liền mười bảy chưởng của Phục Tượng. Vậy mà không cần một ngày hắn đã chữa khỏi cho ngươi."
"Ta thấy Phục Tượng không dùng toàn lực." Ta sờ mặt, cười ha hả: "Hôm nay hắn phải giao thủ với nhiều người a? Nếu toàn lực ứng phó với con tôm nhỏ như ta, chẳng phải là hỏng chuyện sao? Ha ha ha."
"Ta cũng nghĩ như thế. Sao ngươi đến được nơi này?"
Tô Hiểu trên giường reo hò nói: "Là ta là ta! Ta mang Minh đại ca đến. Vốn muốn đi Thái Y viện, nhưng đánh bậy đánh bạ đến nơi này."
"Thì ra là thế. . ."
Thẩm lão đại thả lỏng người, xem ra chuyện của ta mang đến cho nàng không ít phiền toái.
Ta hơi áy náy nói: "Lão đại, thật xin lỗi. . . Ta. . ."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm lão đại bỗng làm một động tác ngoài ý liệu.
Ta thấy khuôn mặt của Tô Hiểu cùng Bạch Liên đột nhiên cứng lại.
Lão đại chợt duỗi hai tay ra, ôm lấy ta, tựa như Tô Hiểu làm lúc nãy.
Vẻ mặt Tô Hiểu như tận thế đến : Rõ ràng, rõ ràng ta tới trước. . .
Bạch Liên thì không nhúc nhích như phong hoá, nhưng ánh mắt lại phẫn nộ: Nữ nhân này! Nữ nhân này! !
Trước ngực có cảm giác hết sức thoải mái.
Ta không dám động, sợ hạnh phúc đang cảm nhận được sẽ biến mất.
Thẩm Y Nhân đang ôm ta bỗng nói: "Ngươi gạt ta."
Trong lòng ta căng thẳng, đang suy nghĩ mình lộ chân tướng ở đâu.
Chợt cảm thấy bả vai nóng lên, lại hơi ướt át. Đây là. . . Ta không kịp phản ứng.
Nhưng thanh âm nghẹn ngào của người ngọc, lại cáo tri tình trạng của ta lúc này.
"Ngươi đã nói ngươi không sao. Ngươi đã nói ngươi sẽ trở lại."
Thẩm Y Nhân bỗng ngẩng đầu, giận dữ trợn mắt nhìn ta: "Minh Phi Chân, ngươi tìm đường chết phải không? Vì sao ngươi muốn đánh với hắn?"
"Ta, ta "
Ta dường như biến thành ngốc tử, một câu cũng không nói được.
"Ngươi có biết không, từ lúc ngươi bị đánh xuống đài, mỗi một khắc ta đều hối hận vì sao lại để ngươi tiếp tục luận võ. Không một khắc không nghĩ tới báo thù cho ngươi. Thế nhưng, cho dù báo thù, ngươi cũng không về được."
Ta cảm nhận được sự quan tâm bao hàm trong ấm áp trên vai, cho dù giọng điệu khác biệt, những lời nàng nói với ta giống Tô Hiểu biết bao. Ta đột nhiên ý thức được, mấy tháng qua, bên cạnh, đã có người quan tâm ta. Ta đã khác trước.
Thẩm Y Nhân nghiêm túc nhìn ta: "Phi Chân, ta muốn ngươi chính miệng đáp ứng, không có mệnh lệnh của ta, không cho ngươi đi chết." Ánh mắt kiên định mà nghiêm túc, giống hệt Tô Hiểu.
Qua một lúc lâu, ta mới từ từ gật đầu, chậm rãi nói: "Ân, ta sẽ không chết. Ta đáp ứng. . . Các ngươi." Không đợi Thẩm lão đại nói, ta vươn tay ôm lấy nàng. Lúc đầu Thẩm lão đại hơi giãy dụa, sau mấy lần cũng vùi đầu vào bờ vai, kề tai ta nói.
"Chỉ lần này. . . Để ngươi chiếm chút tiện nghi, không có lần sau."
Ta cười nói: "Mỗi lần lão đại đều nói như vậy."
Thẩm lão đại trợn tròn mắt, đưa tay quơ lấy nghiên mực trên bàn sách. Được nửa đường lại dừng lại, cười lên một tiếng. Ta cùng nàng nhìn nhau cười.
Ta chợt thấy Bạch tổng quản phía sau cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.
"Cảm ơn."
Ta làm khẩu hình với Bạch tổng quản.
Mặt Bạch tổng quản ửng đỏ, đang muốn ngạo kiều hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn gian nan gật đầu một cái.
Bảo vệ hoàng cung chiến đến đây là kết thúc.
Lúc đầu chuyện không liên quan đến ta, nhưng vẫn rơi vào đầu ta, không thể nói là không oan uổng.
Nhưng vốn nghĩ chỉ là khổ sai, lại thu được rất nhiều thứ so với tưởng tượng.
Đây cũng là dị số.