[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 171 : Chưa xong
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Gần đây, kinh thành phát sinh vài chuyện lớn, ngoại trừ Tranh vương tạo phản bị bắt, náo động nhất không gì bằng chi nhánh kinh thành của Sát Liên bị người nhổ tận gốc.
Chi nhánh kinh thành của Sát Liên, bị Thẩm Y Nhân được Minh Phi Chân cho gợi ý chuẩn xác, dẫn người tận diệt. Thẩm Y Nhân ghi một đại công, thuận tiện Minh Phi Chân cũng được khen ngợi. Nhưng chỉ bắt được chút binh tôm tướng tép, ngay cả cán bộ Sát Liên cao cấp hơn một chút cũng không có. Thẩm Y Nhân rất là nhụt chí.
Minh Phi Chân lại sớm biết như thế, Sát Liên làm việc chu đáo chặt chẽ bực nào, bắt đầu từ giờ khắc Phục Tượng bại lộ thân phận, bọn hắn đã biết nơi này không an toàn, cho nên sớm di chuyển. Nếu không, Minh Phi Chân cũng không giao địa chỉ Sát Liên ra. Với hắn mà nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đối nghịch với Sát Liên cần dũng khí. Bọn hắn là sát thủ chuyên nghiệp một trăm năm, kinh nghiệm xử lí rất phong phú, đương thời không người sánh được.
Khẩu hiệu của Sát Liên là: Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng giết người vô số.
Cho dù ngươi vô địch thiên hạ, trên đời luôn có người ngươi quan tâm. Ngươi không sợ ám sát, chẳng lẽ không sợ thân bằng hảo hữu, thê tử nhi nữ của ngươi gặp bọn hắn a? Cho nên, dù thế lực Ma giáo mạnh hơn Sát Liên, nhưng triều đình thà tiêu diệt toàn bộ Ma giáo, cũng không nguyện ý trêu chọc Sát Liên. Bởi vậy, với chuyện tiêu diệt Sát Liên, Minh Phi Chân hoàn toàn không có hứng thú.
Chẳng qua, phân bộ kinh thành của Sát Liên kinh doanh nhiều năm, lần này bị dọn sạch, chỉ sợ cần một năm nửa năm để khôi phục. Càng không biết phải chờ tới khi nào mới có thể ngóc đầu trở lại.
Sát Liên chi bộ bị phá, Lôi Mộ Vân đã sớm mang theo tất cả sát thủ rút lui đến những phân bộ khác. Chỉ bỏ lại ba người Minh Đồ.
Chung Ngưng bị đánh thành não tàn nhốt trong lao, khó khăn lắm mới khôi phục được một chút. Lúc có người hỏi hắn tên gì, hắn vừa mơ mơ màng màng trả lời một câu 'Lão phu Chung Ngưng', liền bị bọn thị vệ xung quanh cuồng ẩu một trận, suýt chút nữa lại bị đánh thành não tàn.
Nghe nói, bởi vì hắn đùa giỡn công chúa nên chọc tới thị vệ trong cung, cuối cùng dưới mệnh lệnh của một vị đại nội tổng quản 'Hừ! Đùa giỡn công chúa? Gan hắn thật to! Kéo đi thiến', bị người ta đưa vào phòng đao. Tưởng tượng, Chung Ngưng một đời dâm ma, tung hoành phong nguyệt nhiều năm, làm hỏng danh tiết vô số nữ tử, cuối cùng lại bị tịch thu công cụ gây án. Quả thật cảm thán thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng a.
Nam Kinh một nhà dân, tầng hầm.
Bên trong phòng tối, ánh đèn như đậu.
Giả Vân Phong nhìn chằm chằm ánh nến không nhúc nhích. Trong phòng tối , từng đợt mùi thối bốc lên, như súc sinh bài tiết. Thì ra trên hai tấm chiếu rơm, Phục Tượng đang nằm. Hắn bị chưởng lực của mình phản phệ, gãy xương nhiều chỗ, đã thành phế nhân không thể tự đảm đương sinh hoạt.
Tầng hầm này không có lỗ thông gió, vừa oi bức vừa vừa không có nước, một khi có mùi gì sẽ làm cho người khó chịu muốn chết.
Nhưng Giả Vân Phong vẫn ngơ ngác nhìn ánh nến, lẳng lặng nhìn nó cháy rụi, như vậy lại qua một ngày.
Minh Đồ bị Sát Liên từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ.
Chỗ lợi hại của Minh Đồ, ngoại trừ bốn người võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, càng ở chỗ những người này đều có hai tầng thân phận. Đặc biệt là Giả Vân Phong, chính là chính đạo một phái chi tôn, Nam Tuấn Phi là thái giám bên người hoàng thượng. Bình thường, bọn hắn có thể thu hoạch được lượng lớn tình báo mà chỉ có chính đạo nhân sĩ cùng người trong triều đình mới có thể biết, muốn giết người thực sự thuận tiện hơn rất nhiều sát thủ.
Thậm chí Phục Tượng, người duy nhất có quan hệ thâm hậu với Sát Liên, thân phận ngoài sáng của hắn là người liên lạc của chi nhánh kinh thành, có thể thấy rất được tín nhiệm. Nhưng ngay cả hắn, cũng rơi vào hạ tràng thê thảm.
Một khi mất đi giá trị lợi dụng, Minh Đồ lập tức bị vứt bỏ.
Lôi Mộ Vân không hề có ý dẫn bọn hắn đi. Thân phận Giả Vân Phong cùng Nam Tuấn Phi lộ ra ngoài ánh sáng đã là chết chắc, triều đình chắc chắn phát lệnh truy nã. Về phần Phục Tượng thì cách cái chết không xa.
Những ngày này, chỉ có Nam Tuấn Phi ra ngoài thu xếp chút đồ ăn thức uống, bên ngoài phong thanh đang mạnh, không ai dám chạy trốn vào lúc này. Bọn hắn còn cần ở chỗ này một đoạn thời gian.
Phục Tượng hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào chỗ tối, như mê muội đứt quãng nói: "Y. . . Nhân. . . Thẩm. . . Y Nhân. . ." Hắn thành như thế này, nhưng vẫn không thể bỏ dục niệm với Thẩm Y Nhân, chẳng bằng nói đây là mục tiêu để hắn sống tiếp.
Giả Vân Phong cũng nhìn ánh nến như mê muội.
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn đang suy nghĩ, nghĩ xem mình sai chỗ nào.
Mấy ngày nay tu dưỡng, làm hắn biết mặc dù ma công bị phế, nhưng tu vi võ công lại tiến bộ hơn lúc trước. Trong trận chiến ở hoàng thành, võ công của hắn từng tiến nhanh một lần, nhưng lại không ổn định. Từ khi ma công bị phế, hắn lĩnh hội võ công bản môn sâu sắc hơn, thỉnh thoảng có thể tìm về trạng thái đó. Cảnh giới tông sư mà hắn tùy tiện vung tay, chính là một thức diệu chiêu. Đây làm hắn không cách nào tưởng tượng. Vì sao lại như thế? Thật chẳng lẽ như người kia nói, võ công Hoa Sơn ta đủ để tranh phong với thiên hạ quần hùng, căn bản không cần thỉnh cầu bên ngoài.
Những việc ta làm trong quá khứ, đều sai lầm rồi sao. . .
Giả Vân Phong lâm vào mê mang, hắn mơ hồ biết đáp án, nhưng không dám đâm thủng. Hắn sợ hãi người kia đúng, cũng sợ hãi sư phụ hắn vẫn luôn xem thường đúng. Hắn sợ hãi mình quyết giữ ý, bỏ tôn nghiêm xả thân vào tà đạo, chỉ để đổi lấy hai chữ ngu muội. Hắn là thiên tài bất thế xuất của phái Hoa Sơn, sao có thể tiếp nhận kết quả này.
Nói tới nói lui, vẫn là tự tôn làm cao.
"Ngươi biết vấn đề của ngươi ở đâu a?"
Một giọng nói chợt vang lên trong phòng, là tiếng của người lạ.
Trong mắt Giả Vân Phong hàn quang lóe lên, kiếm chỉ nghiêng ra phía sau, vạch ra một đạo kinh hồng! Thiên Ngoại Phong của hắn thất lạc ở hoàng thành, nhưng một kiếm này vẫn có kỳ phong mang như cũ.
Nhưng thân ảnh động tác người kia quá nhanh, tùy tiện đã tránh được , Giả Vân Phong cũng không còn cơ hội tiếp tục ra chiêu.
Giả Vân Phong nhìn chăm chú, người lẻn vào căn phòng dưới đất này đeo mặt nạ màu đen. Hình thể cùng khuôn mặt đều bị trường bào màu đen cùng mặt nạ bất tường phá hoại sạch sẽ, không nhận ra một chút vết tích quen thuộc.
Giả Vân Phong quát: "Người quang minh không làm chuyện mờ ám, các hạ là ai? Vì sao không dám lấy chân diện mục gặp người?"
"Giả chưởng môn lấy thân phận Cuồng Thiên làm việc, vì sao không tự hỏi đây?"
Người tới đứng ở góc tường đối diện, khoảng cách không xa, thanh âm lại ép thành một tia truyền đến, du đãng một vòng trong phòng, có cảm giác đặt mình trong rừng rậm. Đây là thúc âm thành tuyến, còn cao hơn truyền âm nhập mật một tầng, cần nội công cực kỳ cao minh. Ở điểm này Giả Vân Phong tự vấn không bằng đối phương, càng cảm thấy nghiêm nghị.
"Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn tới nói cho Giả chưởng môn, người của triều đình sắp đến." Bóng người màu đen không nhanh không chậm nói: "Nam Tuấn Phi bị bắt."
Giả Vân Phong không khỏi khẽ giật mình, nhưng tin lời này bảy thành, Nam Tuấn Phi luôn luôn đúng giờ, hôm nay về trễ một nén nhang, nếu không phải bị bắt chính là bị trì hoãn.
Bóng người màu đen tiếp tục nói: "Vừa nãy thấy người Lục Phiến môn ở ngoài đường, đang điều tra từng nhà một, sớm muộn cũng phát hiện nơi này."
Giả Vân Phong thản nhiên nói: "Ngươi không phải người của triều đình, vì sao tới tìm ta?"
Bóng người màu đen lại không trả lời, mà chỉ nói: "Vừa nãy Giả chưởng môn công ta một chiêu Kim Ngọc Mãn Đường thật là xuất sắc. Tuyệt nghệ như thế lại chỉ có thể chờ chết ở đây, không cảm thấy đáng tiếc a?"
"Giả Vân Phong xưa đâu bằng nay, các hạ không cần nhắc lại. Giả Vân Phong cũng không phải chưởng môn, huynh đài không cần dùng ba chữ Giả chưởng môn nữa."
Bóng người màu đen cười lạnh nói: "Giả chưởng môn, ngươi chỉ bại một trận, sao lại nản chí như thế?"
Giả Vân Phong dường như lâm vào hồi ức ngày đó, tâm tro ý lạnh nói: "Ta thua rồi. Võ công của người kia xuất thần nhập hóa, ta thua hắn tâm phục khẩu phục."
"Ngươi không cần uể oải như thế. Ngươi có biết người kia là ai?"
Giả Vân Phong chậm rãi gật đầu: "Ma giáo, Tán thần tôn."
“Xem ra ngươi vẫn không hiểu." Bóng người màu đen quỷ dị cười nhẹ một trận, chói tai như cú vọ, âm trầm như quỷ mị: "Ngươi biết thân phận của hắn, nhưng ngươi có biết Tán thần tôn là ai không?"
Giả Vân Phong hoang mang một hồi: ". . . Võ công chúng ta chênh lệch quá xa, ta căn bản không có tư cách thăm dò kỹ xảo võ công của hắn."
Giọng nói của bóng người màu đen đầy nhạo báng: "Nếu ta nói cho ngươi hắn chỉ một phổ thông bộ khoái của Lục Phiến môn, ngươi có cảm tưởng gì?"
Giả Vân Phong không dám tin nói: "Ngươi nói hắn là một tên bộ khoái? Sao có thể?"
Bóng người màu đen tránh không đáp: "Người kia luyện công phu nội gia chính gốc. Trên người hắn có ít nhất hai loại nội lực đặc dị, cho nên nội lực hắn vô cùng lớn, bễ nghễ phản đối giả. Đây là rất hiếm có, nhưng chưa đến mức vô địch thiên hạ."
Giả Vân Phong lặng lẽ nghĩ một hồi, bỗng nói: "Ngươi phí sức tìm đến Giả mỗ như thế, vừa báo động vừa phân tích, là ý gì?"
Bóng người màu đen thản nhiên nói: "Hắn là một trở ngại trên con đường đạt thành mục tiêu của ta, ta nhất định phải diệt trừ hắn. Vì thế, Giả Vân Phong, lực lượng của ngươi là không thể thiếu."
Giả Vân Phong cười lạnh nói: "Nếu ngươi có thể tự mình đối phó hắn, cũng không cần mượn tay Giả mỗ. Giả mỗ tự cam đọa lạc nhập ma đạo, nhưng là anh hùng hảo hán khoái ý ân cừu. Tuyệt không làm đao trong tay người khác!"
"Mượn tay ngươi? Ngươi không khỏi quá đề cao mình. Trên đời này, người tại hạ không giết được, còn chưa ra đời đây."
Thanh âm bóng người màu đen đột nhiên thay đổi vị trí, trước khi Giả Vân Phong kịp nghe rõ hắn ở phương nào, một bóng người màu đen đã xuất hiện trước mắt.
Từ trận chiến ở hoàng thành, Giả Vân Phong ma công tẫn phế, nhưng tu vi lại tinh tiến. Hắn vừa xuất kiếm chỉ, khí kiếm tự thành, trùng hợp đâm vào thân ảnh nhanh tuyệt vô luân của người kia. Nhưng chuyện làm Giả Vân Phong kinh ngạc phát sinh. Thân thể của người kia tựa như u hồn hư vô phiêu miểu, lại như một làn khói nhẹ bay qua người Giả Vân Phong.
Giả Vân Phong kinh hãi từ tận đáy lòng. Hắn nghĩ, coi như võ công mình kém hơn bóng người màu đen này, cũng phải vào mấy chiêu cuối cùng mới quyết ra thắng bại, không ngờ ngay cả cái bóng của người ta cũng không sờ vào được.
Vừa mới quay người nhìn hướng đi của hắn, không nghĩ tới quần áo lại vang lên mấy tiếng dị dạng.
Giả Vân Phong cúi đầu xác nhận, đáy lòng lạnh buốt.
Chỉ thấy, dưới ánh nến nhàn nhạt, trong chớp mắt vừa nãy, quần áo trên người Giả Vân Phong thủng hơn mười lỗ lớn, hiển nhiên bị bóng người màu đen kia đánh lén trong một hơi. Nếu người này động sát cơ, Giả Vân Phong sao có thể còn mạng?
Mồ hôi lạnh trên trán Giả Vân Phong không ngừng chảy xuống, bản thân hắn lấy khinh công trác tuyệt, kiếm pháp cực nhanh xưng thế, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thân pháp như quỷ như mị thế này.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai không trọng yếu, ta chỉ muốn nói cho ngươi. Ta mạnh hơn ngươi, cũng mạnh hơn bộ khoái đánh bại ngươi."
Người này như quỷ mị không hình thể, lại giống một luồng khói nhẹ, lúc này hội tụ thành một hình thể màu đen ngay trước mắt Giả Vân Phong.
Bóng người màu đen chê cười nói: "Làm sao, ta hảo tâm lưu lại tính mệnh của ngươi, ngươi trái lại không biết cảm ơn?"
"Giả mỗ tạ ơn các hạ không giết."
Giọng nói của Giả Vân Phong cũng phát run. Hắn là giang hồ hào hiệp, có thể trở thành đứng đầu một phái, cuộc đời trải qua vô số đại tiểu chiến. Nhưng đủ loại kinh lịch gần kề tử vong trong quá khứ, bao gồm hai lần Minh Phi Chân đánh bại hắn, đều sử dụng thủ đoạn ôn hòa. Cho nên tất cả đều không hung hiểm, sợ hãi, kinh tâm động phách bằng một đòn ngắn ngủi của bóng người màu đen này.
Hắn cũng không phải sợ chết, mà là hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Trên đời không chỉ một Tán thần tôn lợi hại. Đây phảng phất khiến Giả Vân Phong tìm được ngọn đèn sáng trong mê mang.
"Giả Vân Phong, ngươi hận không?"
Câu nói này tựa như ngọn lửa châm thuốc nổ.
Mấy ngày qua Giả Vân Phong khổ tư, một tia thanh minh dần dần ngộ ra trong đầu, lại bị cừu hận bóp méo.
Hắn phế võ công Sát Liên ta khổ tâm luyện, lại đánh huynh đệ ta thành tàn phế, còn dẫn Lục Phiến môn đi phong Sát Liên chi bộ, làm ta phải trốn ở địa phương này.
Hắn còn làm bộ hảo tâm nói là sư phụ ta nhờ vả, muốn ta sống dưới bóng ma hắn cả đời, ngươi nằm mơ!
"Giả Vân Phong cảm ơn ân công!"
Bóng người màu đen không trả lời, phảng phất không có chân, như u linh chậm rãi tung bay tới trước mặt Phục Tượng.
"Hắc, Phục Tượng Thần Chưởng chưởng lực kéo dài, mấy ngày sau khi trúng chiêu, ngay cả nội tạng cũng bị đánh tan. Nếu không phải nội tình hắn thâm hậu, chỉ sợ không sống tới bây giờ."
Bàn tay quấn trong hắc bào của hắn phất một cái, Phục Tượng vẫn luôn nằm như si ngốc trên giường lần đầu tiên có phản ứng. Dù chỉ trong nháy mắt, Giả Vân Phong cũng thấy rõ, cừu hận liệt diễm hiện lên trong mắt Phục Tượng, tâm thần khẽ động.
Bóng người màu đen quay lại nói: "Giả Vân Phong, chuyện ngươi gia nhập Sát Liên đã chiếu cáo thiên hạ. Ngươi không sợ, chẳng lẽ người nhà của ngươi ở Hoa Sơn cũng không sợ?"
"Kiều kiều nữ đáng thương của ngươi, năm nay cũng chỉ tám tuổi. Một tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc trác a, không biết sẽ bị cừu gia của ngươi đối đãi thế nào?"
". . . Xin các hạ chỉ điểm một con đường sáng!"
"Sao phải kinh hoảng."
Bóng người màu đen chậm rãi đi tới trước mặt Giả Vân Phong, thanh âm như ma quỷ đi ra từ trong cửu u, chậm rãi dụ hoặc kiếm khách sắp đạp nửa bước về chính đạo.
"Ta sẽ tìm một chỗ an toàn để ngươi cùng người của ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức, Nam Tuấn Phi bị bắt ta có thể cứu ra, Chung Ngưng mất tích ta cũng có thể tìm ra."
"Người nhà của ta. . ."
"Tranh vương đã ngã, Sát Liên không cần ngươi nữa, nhưng có ta ở đây. Ai có thể tìm tới người nhà của ngươi? Đệ tử của ngươi? Con gái của ngươi ngây thơ dễ thương như thế, ai lại nhẫn tâm động đến nàng?"
Giả Vân Phong không ngừng run rẩy, ý tứ những lời này ngoại trừ trợ giúp, cũng có thể trong nháy mắt biến thành uy hiếp to lớn.
"Đa tạ các hạ chỉ điểm, Vân Phong nguyện ra sức trâu ngựa!"
"Ngươi yên tâm, Tranh vương có thể cho ngươi. Ta cũng có thể cho. Hắn không thể cho ngươi, ta cũng có thể cho."
Nếu Tranh vương là một con sói có dã tâm, người này chính là bóng ma quỷ dị khó lường.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào?"
"Ngươi có thể gọi ta Ám tiên sinh."
Giả Vân Phong nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là nghĩ không ra người nào trên giang hồ có nửa điểm quan hệ với ba chữ Ám tiên sinh.
"Vậy không biết Ám tiên sinh, hi vọng Giả mỗ làm cái gì?"
Bóng người màu đen - - Ám tiên sinh, phảng phất ác quỷ trở về từ địa ngục, ngửa mặt lên trời phát ra một tràng cười âm trầm đáng sợ. Ngay cả Giả Vân Phong tu vi như thế cũng sinh lòng sợ hãi.
Sau khi cười to, Ám tiên sinh phun ra một ngụm trọc khí.
"Ta muốn các ngươi vì ta - - tranh hoàng quyền!"
Chi nhánh kinh thành của Sát Liên, bị Thẩm Y Nhân được Minh Phi Chân cho gợi ý chuẩn xác, dẫn người tận diệt. Thẩm Y Nhân ghi một đại công, thuận tiện Minh Phi Chân cũng được khen ngợi. Nhưng chỉ bắt được chút binh tôm tướng tép, ngay cả cán bộ Sát Liên cao cấp hơn một chút cũng không có. Thẩm Y Nhân rất là nhụt chí.
Minh Phi Chân lại sớm biết như thế, Sát Liên làm việc chu đáo chặt chẽ bực nào, bắt đầu từ giờ khắc Phục Tượng bại lộ thân phận, bọn hắn đã biết nơi này không an toàn, cho nên sớm di chuyển. Nếu không, Minh Phi Chân cũng không giao địa chỉ Sát Liên ra. Với hắn mà nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đối nghịch với Sát Liên cần dũng khí. Bọn hắn là sát thủ chuyên nghiệp một trăm năm, kinh nghiệm xử lí rất phong phú, đương thời không người sánh được.
Khẩu hiệu của Sát Liên là: Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng giết người vô số.
Cho dù ngươi vô địch thiên hạ, trên đời luôn có người ngươi quan tâm. Ngươi không sợ ám sát, chẳng lẽ không sợ thân bằng hảo hữu, thê tử nhi nữ của ngươi gặp bọn hắn a? Cho nên, dù thế lực Ma giáo mạnh hơn Sát Liên, nhưng triều đình thà tiêu diệt toàn bộ Ma giáo, cũng không nguyện ý trêu chọc Sát Liên. Bởi vậy, với chuyện tiêu diệt Sát Liên, Minh Phi Chân hoàn toàn không có hứng thú.
Chẳng qua, phân bộ kinh thành của Sát Liên kinh doanh nhiều năm, lần này bị dọn sạch, chỉ sợ cần một năm nửa năm để khôi phục. Càng không biết phải chờ tới khi nào mới có thể ngóc đầu trở lại.
Sát Liên chi bộ bị phá, Lôi Mộ Vân đã sớm mang theo tất cả sát thủ rút lui đến những phân bộ khác. Chỉ bỏ lại ba người Minh Đồ.
Chung Ngưng bị đánh thành não tàn nhốt trong lao, khó khăn lắm mới khôi phục được một chút. Lúc có người hỏi hắn tên gì, hắn vừa mơ mơ màng màng trả lời một câu 'Lão phu Chung Ngưng', liền bị bọn thị vệ xung quanh cuồng ẩu một trận, suýt chút nữa lại bị đánh thành não tàn.
Nghe nói, bởi vì hắn đùa giỡn công chúa nên chọc tới thị vệ trong cung, cuối cùng dưới mệnh lệnh của một vị đại nội tổng quản 'Hừ! Đùa giỡn công chúa? Gan hắn thật to! Kéo đi thiến', bị người ta đưa vào phòng đao. Tưởng tượng, Chung Ngưng một đời dâm ma, tung hoành phong nguyệt nhiều năm, làm hỏng danh tiết vô số nữ tử, cuối cùng lại bị tịch thu công cụ gây án. Quả thật cảm thán thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng a.
Nam Kinh một nhà dân, tầng hầm.
Bên trong phòng tối, ánh đèn như đậu.
Giả Vân Phong nhìn chằm chằm ánh nến không nhúc nhích. Trong phòng tối , từng đợt mùi thối bốc lên, như súc sinh bài tiết. Thì ra trên hai tấm chiếu rơm, Phục Tượng đang nằm. Hắn bị chưởng lực của mình phản phệ, gãy xương nhiều chỗ, đã thành phế nhân không thể tự đảm đương sinh hoạt.
Tầng hầm này không có lỗ thông gió, vừa oi bức vừa vừa không có nước, một khi có mùi gì sẽ làm cho người khó chịu muốn chết.
Nhưng Giả Vân Phong vẫn ngơ ngác nhìn ánh nến, lẳng lặng nhìn nó cháy rụi, như vậy lại qua một ngày.
Minh Đồ bị Sát Liên từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ.
Chỗ lợi hại của Minh Đồ, ngoại trừ bốn người võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt, càng ở chỗ những người này đều có hai tầng thân phận. Đặc biệt là Giả Vân Phong, chính là chính đạo một phái chi tôn, Nam Tuấn Phi là thái giám bên người hoàng thượng. Bình thường, bọn hắn có thể thu hoạch được lượng lớn tình báo mà chỉ có chính đạo nhân sĩ cùng người trong triều đình mới có thể biết, muốn giết người thực sự thuận tiện hơn rất nhiều sát thủ.
Thậm chí Phục Tượng, người duy nhất có quan hệ thâm hậu với Sát Liên, thân phận ngoài sáng của hắn là người liên lạc của chi nhánh kinh thành, có thể thấy rất được tín nhiệm. Nhưng ngay cả hắn, cũng rơi vào hạ tràng thê thảm.
Một khi mất đi giá trị lợi dụng, Minh Đồ lập tức bị vứt bỏ.
Lôi Mộ Vân không hề có ý dẫn bọn hắn đi. Thân phận Giả Vân Phong cùng Nam Tuấn Phi lộ ra ngoài ánh sáng đã là chết chắc, triều đình chắc chắn phát lệnh truy nã. Về phần Phục Tượng thì cách cái chết không xa.
Những ngày này, chỉ có Nam Tuấn Phi ra ngoài thu xếp chút đồ ăn thức uống, bên ngoài phong thanh đang mạnh, không ai dám chạy trốn vào lúc này. Bọn hắn còn cần ở chỗ này một đoạn thời gian.
Phục Tượng hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào chỗ tối, như mê muội đứt quãng nói: "Y. . . Nhân. . . Thẩm. . . Y Nhân. . ." Hắn thành như thế này, nhưng vẫn không thể bỏ dục niệm với Thẩm Y Nhân, chẳng bằng nói đây là mục tiêu để hắn sống tiếp.
Giả Vân Phong cũng nhìn ánh nến như mê muội.
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn đang suy nghĩ, nghĩ xem mình sai chỗ nào.
Mấy ngày nay tu dưỡng, làm hắn biết mặc dù ma công bị phế, nhưng tu vi võ công lại tiến bộ hơn lúc trước. Trong trận chiến ở hoàng thành, võ công của hắn từng tiến nhanh một lần, nhưng lại không ổn định. Từ khi ma công bị phế, hắn lĩnh hội võ công bản môn sâu sắc hơn, thỉnh thoảng có thể tìm về trạng thái đó. Cảnh giới tông sư mà hắn tùy tiện vung tay, chính là một thức diệu chiêu. Đây làm hắn không cách nào tưởng tượng. Vì sao lại như thế? Thật chẳng lẽ như người kia nói, võ công Hoa Sơn ta đủ để tranh phong với thiên hạ quần hùng, căn bản không cần thỉnh cầu bên ngoài.
Những việc ta làm trong quá khứ, đều sai lầm rồi sao. . .
Giả Vân Phong lâm vào mê mang, hắn mơ hồ biết đáp án, nhưng không dám đâm thủng. Hắn sợ hãi người kia đúng, cũng sợ hãi sư phụ hắn vẫn luôn xem thường đúng. Hắn sợ hãi mình quyết giữ ý, bỏ tôn nghiêm xả thân vào tà đạo, chỉ để đổi lấy hai chữ ngu muội. Hắn là thiên tài bất thế xuất của phái Hoa Sơn, sao có thể tiếp nhận kết quả này.
Nói tới nói lui, vẫn là tự tôn làm cao.
"Ngươi biết vấn đề của ngươi ở đâu a?"
Một giọng nói chợt vang lên trong phòng, là tiếng của người lạ.
Trong mắt Giả Vân Phong hàn quang lóe lên, kiếm chỉ nghiêng ra phía sau, vạch ra một đạo kinh hồng! Thiên Ngoại Phong của hắn thất lạc ở hoàng thành, nhưng một kiếm này vẫn có kỳ phong mang như cũ.
Nhưng thân ảnh động tác người kia quá nhanh, tùy tiện đã tránh được , Giả Vân Phong cũng không còn cơ hội tiếp tục ra chiêu.
Giả Vân Phong nhìn chăm chú, người lẻn vào căn phòng dưới đất này đeo mặt nạ màu đen. Hình thể cùng khuôn mặt đều bị trường bào màu đen cùng mặt nạ bất tường phá hoại sạch sẽ, không nhận ra một chút vết tích quen thuộc.
Giả Vân Phong quát: "Người quang minh không làm chuyện mờ ám, các hạ là ai? Vì sao không dám lấy chân diện mục gặp người?"
"Giả chưởng môn lấy thân phận Cuồng Thiên làm việc, vì sao không tự hỏi đây?"
Người tới đứng ở góc tường đối diện, khoảng cách không xa, thanh âm lại ép thành một tia truyền đến, du đãng một vòng trong phòng, có cảm giác đặt mình trong rừng rậm. Đây là thúc âm thành tuyến, còn cao hơn truyền âm nhập mật một tầng, cần nội công cực kỳ cao minh. Ở điểm này Giả Vân Phong tự vấn không bằng đối phương, càng cảm thấy nghiêm nghị.
"Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn tới nói cho Giả chưởng môn, người của triều đình sắp đến." Bóng người màu đen không nhanh không chậm nói: "Nam Tuấn Phi bị bắt."
Giả Vân Phong không khỏi khẽ giật mình, nhưng tin lời này bảy thành, Nam Tuấn Phi luôn luôn đúng giờ, hôm nay về trễ một nén nhang, nếu không phải bị bắt chính là bị trì hoãn.
Bóng người màu đen tiếp tục nói: "Vừa nãy thấy người Lục Phiến môn ở ngoài đường, đang điều tra từng nhà một, sớm muộn cũng phát hiện nơi này."
Giả Vân Phong thản nhiên nói: "Ngươi không phải người của triều đình, vì sao tới tìm ta?"
Bóng người màu đen lại không trả lời, mà chỉ nói: "Vừa nãy Giả chưởng môn công ta một chiêu Kim Ngọc Mãn Đường thật là xuất sắc. Tuyệt nghệ như thế lại chỉ có thể chờ chết ở đây, không cảm thấy đáng tiếc a?"
"Giả Vân Phong xưa đâu bằng nay, các hạ không cần nhắc lại. Giả Vân Phong cũng không phải chưởng môn, huynh đài không cần dùng ba chữ Giả chưởng môn nữa."
Bóng người màu đen cười lạnh nói: "Giả chưởng môn, ngươi chỉ bại một trận, sao lại nản chí như thế?"
Giả Vân Phong dường như lâm vào hồi ức ngày đó, tâm tro ý lạnh nói: "Ta thua rồi. Võ công của người kia xuất thần nhập hóa, ta thua hắn tâm phục khẩu phục."
"Ngươi không cần uể oải như thế. Ngươi có biết người kia là ai?"
Giả Vân Phong chậm rãi gật đầu: "Ma giáo, Tán thần tôn."
“Xem ra ngươi vẫn không hiểu." Bóng người màu đen quỷ dị cười nhẹ một trận, chói tai như cú vọ, âm trầm như quỷ mị: "Ngươi biết thân phận của hắn, nhưng ngươi có biết Tán thần tôn là ai không?"
Giả Vân Phong hoang mang một hồi: ". . . Võ công chúng ta chênh lệch quá xa, ta căn bản không có tư cách thăm dò kỹ xảo võ công của hắn."
Giọng nói của bóng người màu đen đầy nhạo báng: "Nếu ta nói cho ngươi hắn chỉ một phổ thông bộ khoái của Lục Phiến môn, ngươi có cảm tưởng gì?"
Giả Vân Phong không dám tin nói: "Ngươi nói hắn là một tên bộ khoái? Sao có thể?"
Bóng người màu đen tránh không đáp: "Người kia luyện công phu nội gia chính gốc. Trên người hắn có ít nhất hai loại nội lực đặc dị, cho nên nội lực hắn vô cùng lớn, bễ nghễ phản đối giả. Đây là rất hiếm có, nhưng chưa đến mức vô địch thiên hạ."
Giả Vân Phong lặng lẽ nghĩ một hồi, bỗng nói: "Ngươi phí sức tìm đến Giả mỗ như thế, vừa báo động vừa phân tích, là ý gì?"
Bóng người màu đen thản nhiên nói: "Hắn là một trở ngại trên con đường đạt thành mục tiêu của ta, ta nhất định phải diệt trừ hắn. Vì thế, Giả Vân Phong, lực lượng của ngươi là không thể thiếu."
Giả Vân Phong cười lạnh nói: "Nếu ngươi có thể tự mình đối phó hắn, cũng không cần mượn tay Giả mỗ. Giả mỗ tự cam đọa lạc nhập ma đạo, nhưng là anh hùng hảo hán khoái ý ân cừu. Tuyệt không làm đao trong tay người khác!"
"Mượn tay ngươi? Ngươi không khỏi quá đề cao mình. Trên đời này, người tại hạ không giết được, còn chưa ra đời đây."
Thanh âm bóng người màu đen đột nhiên thay đổi vị trí, trước khi Giả Vân Phong kịp nghe rõ hắn ở phương nào, một bóng người màu đen đã xuất hiện trước mắt.
Từ trận chiến ở hoàng thành, Giả Vân Phong ma công tẫn phế, nhưng tu vi lại tinh tiến. Hắn vừa xuất kiếm chỉ, khí kiếm tự thành, trùng hợp đâm vào thân ảnh nhanh tuyệt vô luân của người kia. Nhưng chuyện làm Giả Vân Phong kinh ngạc phát sinh. Thân thể của người kia tựa như u hồn hư vô phiêu miểu, lại như một làn khói nhẹ bay qua người Giả Vân Phong.
Giả Vân Phong kinh hãi từ tận đáy lòng. Hắn nghĩ, coi như võ công mình kém hơn bóng người màu đen này, cũng phải vào mấy chiêu cuối cùng mới quyết ra thắng bại, không ngờ ngay cả cái bóng của người ta cũng không sờ vào được.
Vừa mới quay người nhìn hướng đi của hắn, không nghĩ tới quần áo lại vang lên mấy tiếng dị dạng.
Giả Vân Phong cúi đầu xác nhận, đáy lòng lạnh buốt.
Chỉ thấy, dưới ánh nến nhàn nhạt, trong chớp mắt vừa nãy, quần áo trên người Giả Vân Phong thủng hơn mười lỗ lớn, hiển nhiên bị bóng người màu đen kia đánh lén trong một hơi. Nếu người này động sát cơ, Giả Vân Phong sao có thể còn mạng?
Mồ hôi lạnh trên trán Giả Vân Phong không ngừng chảy xuống, bản thân hắn lấy khinh công trác tuyệt, kiếm pháp cực nhanh xưng thế, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thân pháp như quỷ như mị thế này.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai không trọng yếu, ta chỉ muốn nói cho ngươi. Ta mạnh hơn ngươi, cũng mạnh hơn bộ khoái đánh bại ngươi."
Người này như quỷ mị không hình thể, lại giống một luồng khói nhẹ, lúc này hội tụ thành một hình thể màu đen ngay trước mắt Giả Vân Phong.
Bóng người màu đen chê cười nói: "Làm sao, ta hảo tâm lưu lại tính mệnh của ngươi, ngươi trái lại không biết cảm ơn?"
"Giả mỗ tạ ơn các hạ không giết."
Giọng nói của Giả Vân Phong cũng phát run. Hắn là giang hồ hào hiệp, có thể trở thành đứng đầu một phái, cuộc đời trải qua vô số đại tiểu chiến. Nhưng đủ loại kinh lịch gần kề tử vong trong quá khứ, bao gồm hai lần Minh Phi Chân đánh bại hắn, đều sử dụng thủ đoạn ôn hòa. Cho nên tất cả đều không hung hiểm, sợ hãi, kinh tâm động phách bằng một đòn ngắn ngủi của bóng người màu đen này.
Hắn cũng không phải sợ chết, mà là hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Trên đời không chỉ một Tán thần tôn lợi hại. Đây phảng phất khiến Giả Vân Phong tìm được ngọn đèn sáng trong mê mang.
"Giả Vân Phong, ngươi hận không?"
Câu nói này tựa như ngọn lửa châm thuốc nổ.
Mấy ngày qua Giả Vân Phong khổ tư, một tia thanh minh dần dần ngộ ra trong đầu, lại bị cừu hận bóp méo.
Hắn phế võ công Sát Liên ta khổ tâm luyện, lại đánh huynh đệ ta thành tàn phế, còn dẫn Lục Phiến môn đi phong Sát Liên chi bộ, làm ta phải trốn ở địa phương này.
Hắn còn làm bộ hảo tâm nói là sư phụ ta nhờ vả, muốn ta sống dưới bóng ma hắn cả đời, ngươi nằm mơ!
"Giả Vân Phong cảm ơn ân công!"
Bóng người màu đen không trả lời, phảng phất không có chân, như u linh chậm rãi tung bay tới trước mặt Phục Tượng.
"Hắc, Phục Tượng Thần Chưởng chưởng lực kéo dài, mấy ngày sau khi trúng chiêu, ngay cả nội tạng cũng bị đánh tan. Nếu không phải nội tình hắn thâm hậu, chỉ sợ không sống tới bây giờ."
Bàn tay quấn trong hắc bào của hắn phất một cái, Phục Tượng vẫn luôn nằm như si ngốc trên giường lần đầu tiên có phản ứng. Dù chỉ trong nháy mắt, Giả Vân Phong cũng thấy rõ, cừu hận liệt diễm hiện lên trong mắt Phục Tượng, tâm thần khẽ động.
Bóng người màu đen quay lại nói: "Giả Vân Phong, chuyện ngươi gia nhập Sát Liên đã chiếu cáo thiên hạ. Ngươi không sợ, chẳng lẽ người nhà của ngươi ở Hoa Sơn cũng không sợ?"
"Kiều kiều nữ đáng thương của ngươi, năm nay cũng chỉ tám tuổi. Một tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc trác a, không biết sẽ bị cừu gia của ngươi đối đãi thế nào?"
". . . Xin các hạ chỉ điểm một con đường sáng!"
"Sao phải kinh hoảng."
Bóng người màu đen chậm rãi đi tới trước mặt Giả Vân Phong, thanh âm như ma quỷ đi ra từ trong cửu u, chậm rãi dụ hoặc kiếm khách sắp đạp nửa bước về chính đạo.
"Ta sẽ tìm một chỗ an toàn để ngươi cùng người của ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức, Nam Tuấn Phi bị bắt ta có thể cứu ra, Chung Ngưng mất tích ta cũng có thể tìm ra."
"Người nhà của ta. . ."
"Tranh vương đã ngã, Sát Liên không cần ngươi nữa, nhưng có ta ở đây. Ai có thể tìm tới người nhà của ngươi? Đệ tử của ngươi? Con gái của ngươi ngây thơ dễ thương như thế, ai lại nhẫn tâm động đến nàng?"
Giả Vân Phong không ngừng run rẩy, ý tứ những lời này ngoại trừ trợ giúp, cũng có thể trong nháy mắt biến thành uy hiếp to lớn.
"Đa tạ các hạ chỉ điểm, Vân Phong nguyện ra sức trâu ngựa!"
"Ngươi yên tâm, Tranh vương có thể cho ngươi. Ta cũng có thể cho. Hắn không thể cho ngươi, ta cũng có thể cho."
Nếu Tranh vương là một con sói có dã tâm, người này chính là bóng ma quỷ dị khó lường.
"Không biết các hạ xưng hô thế nào?"
"Ngươi có thể gọi ta Ám tiên sinh."
Giả Vân Phong nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là nghĩ không ra người nào trên giang hồ có nửa điểm quan hệ với ba chữ Ám tiên sinh.
"Vậy không biết Ám tiên sinh, hi vọng Giả mỗ làm cái gì?"
Bóng người màu đen - - Ám tiên sinh, phảng phất ác quỷ trở về từ địa ngục, ngửa mặt lên trời phát ra một tràng cười âm trầm đáng sợ. Ngay cả Giả Vân Phong tu vi như thế cũng sinh lòng sợ hãi.
Sau khi cười to, Ám tiên sinh phun ra một ngụm trọc khí.
"Ta muốn các ngươi vì ta - - tranh hoàng quyền!"