[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 172 : Còn tiếp
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Ba tháng trước, Long Nha sơn.
Núi này bởi vì sơn phong cao vút, khí thế lăng lệ, giống dáng vẻ hung ác của long nha mà gọi tên.
Giờ phút này trên Long Nha sơn, trận phân hai bên, lặng lẽ tiến hành một hồi quyết đấu vạn chúng chú mục.
Thân phận song phương mười phần đặc thù.
Một trong số đó, chính là dòng chính truyền nhân của Kim Ngân tông, thuộc Bạch Vương thất quan, bại tận Giang Nam, cao thủ thanh niên, đệ nhất đao vương - - Kim vương tôn!
Danh hào Bạch Vương thất quan đã định ra từ niên đại thái tổ bản triều, nhưng kỳ thật lịch sử mỗi nhà thậm chí còn lâu đời hơn. Không nói chùa cổ ngàn năm Hàn Sơn tự, mấy trăm năm trước các đại môn phái như Lư Sơn kiếm quan đã danh thùy giang hồ. Như Tương Tư hạp Bạch gia cũng có cơ nghiệp mấy trăm năm.
Được xưng tân quý thất quan, là trăm năm trước, thời điểm thái tổ ban tên mới bắt đầu lập nghiệp, tựa như Dương Châu Tống gia cùng chiếm cứ Trấn Giang Kim Ngân tông.
Kim Ngân tông không giống những Bạch Vương thất quan khác, vừa là môn phái võ lâm, nhưng đồng thời cũng làm ăn lập nghiệp. Môn hạ Kim Ngân tông đều tinh thông thương đạo, tính toán mưu đồ, không phí một giọt. Bởi vậy làm được sinh ý rất lớn. Lúc đó thái tổ khởi nghĩa, cần binh mã tiền lương, Kim Ngân tông tiên tổ xuất lực rất lớn, bởi vậy được phong làm một trong Bạch Vương thất quan, hứa hẹn một ngày còn bản triều, Kim Ngân tông làm ăn vĩnh viễn miễn thuế.
Kim Ngân tông vốn hào phú, có câu này của thái tổ cùng tín dự Bạch Vương thất quan, lại thêm chừng trăm năm tích lũy. Kim Ngân tông nói một tiếng phú khả địch quốc, cũng không phải là nói ngoa. Thương hội dưới cờ bọn hắn vững vàng xếp vào một trong tam đại thương hội toàn quốc, luận đến tài phú, ở võ lâm Giang Nam không người có thể đuổi kịp.
Nhưng bởi vì như thế, Kim Ngân tông lúc nào cũng bị Bạch Vương thất quan khác cho là hơi tiền đầy người, võ công không đáng nhắc tới.
Nào ngờ, tuy võ học của Kim Ngân tông chẳng ra gì, nhưng có một chỗ tốt, chính là da mặt đủ dày. Người Kim Ngân tông chỉ tính toán lợi hại, đâu để ý liệt tiết. Kim Ngân tông tự biết đặc quyền đến từ tên tuổi Bạch Vương thất quan, bởi vậy một mực tận sức tăng cường võ học bản môn, chơi chiêu trăm sông hội tụ, dựa vào tài lực hùng hậu quảng thu thiên hạ bí tịch võ công cho mình dùng. Trăm năm trôi qua, võ công cũng thấm sâu sắc.
Kim vương tôn học thành một thân võ công thượng thừa như thế.
Hắc Bạch Giám từng xếp hạng cao thủ thanh niên đời thứ hai trong chốn võ lâm, xếp mười bảy thanh niên kiệt xuất vào trong đó, xưng là Thập Thất Giao Long. Hạng nhất Giao Long bảng bị một đệ tử Đại La sơn không có danh tiếng gì ôm đi, mà Đại La sơn Truy Nguyệt kiếm hiệp Liên Truy Nguyệt cũng danh liệt thứ mười, có thể nói chiến tích bưu bảng.
Kim vương tôn được người xưng Giang Nam Đao Vương này thì danh liệt thứ hai, không thể nói là không mạnh mẽ.
Nhưng cho dù có xuất thân hiển hách như thế.
Phần lớn người vẫn cảm thấy trận chiến này Kim vương tôn căn bản không có hi vọng. Đối thủ của hắn, trong mắt rất nhiều người, là một tên không nên khiêu chiến.
Môn phái Kim vương tôn muốn khiêu chiến, gọi là Dạ La bảo.
Người hắn muốn khiêu chiến, gọi là Dạ La bảo chủ.
Trước khi bắt đầu, trận chiến này đã lưu truyền ra ngoài, từng oanh động giang hồ, cách nhìn của đại bộ phận người trong võ lâm là như thế này:
Thiếu Lâm phương trượng: A di đà phật, a di đà phật, người xuất gia không lừa dối. Thí chủ, luận võ loạn đấu làm đất trời oán giận, không phải là chuyện tốt. Vừa động thủ sẽ chết người, vừa chết người bần tăng không thể không làm phép siêu độ. Hiện nay, Thiếu Lâm tự làm pháp sự còn mua một tặng một, ta nói đi qua tạt qua đừng bỏ lỡ a! Mọi người để lại liên hệ, kết giao bằng hữu cũng được a.
Thắng hay là thua? Vấn đề này còn phải hỏi sao, hay là chúng ta hàn huyên một chút. . . Đứng lại! Nghiệt chướng khá lắm! Vào Thiếu Lâm ta, không để lại ba lượng tiền hương hỏa là lấn lên đầu chúng ta. Đường đường Đạt Ma truyền nhân, há lại để ngươi khi vũ như thế! Người tới, bày La Hán trận!
Võ Đang chưởng môn: Vô lượng thiên tôn! Tiểu huynh đệ, bần đạo thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, không đến ba ngày sẽ chết! ! Tới tới tới, bần đạo ban cho ngươi ba chữ, coi không trúng không lấy tiền. Mời giao phí báo danh một lượng bạc.
Nga Mi sư thái: Còn cần phải đánh? Kim vương tôn điên ư? Động thủ với tên kia thuần tự tìm đường chết. Đúng rồi, ngươi lên Long Nha sơn gặp tên kia thì chuyển lời cho ta, bảo hắn tranh thủ thời gian đến thăm đồ đệ ta. Năm đó nói xong không chịu trách nhiệm sao?
Kim Ngân tông tông chủ: Thắng? Ha ha ha ha ha ha, ôi ôi không được, để lão phu hít một hơi. Ôi ôi ông trời của ta? Nằm mơ à? Chưa tỉnh ngủ à? Ngươi từng thấy lấy trứng chọi đá, mà ném vỡ tảng đá chưa? Ta để tiểu độc tử này đi khiêu chiến Minh bảo chủ là cho hắn chút giáo huấn. Cho hắn biết bản lĩnh không luyện nhanh được, còn Giang Nam đao vương? Ta chính là muốn cho hắn chút giáo huấn, để hắn biết biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Minh bảo chủ danh xưng Giang Nam đánh mặt vương a. Oắt con nhà ai giáo dục không tốt, chỉ việc đưa qua, để Minh bảo chủ trị cho một hồi, cam đoan chữa khỏi. Năm đó chính là như thế, nhãi con nhà Lư Sơn kiếm quan, bình thường ngang như cua. Lúc ấy ta bèn nói với hắn, hài tử, ngươi cần trị liệu. Đóng gói gửi qua Minh bảo chủ, không đến ba ngày a, tính tình lập tức tốt. Hiệu quả trị liệu như thần.
Nói như thế, nhi tử ta đánh thua, ta còn cho người đưa Minh bảo chủ hai ngàn lượng hoàng kim, đó là phí giáo dục biết không? Giáo dục hài tử phải dùng tiền, không tốn tiền dạy không tốt. Thắng? Đánh thắng? Hắc, ta nói cho ngươi thế này, ngươi cứ việc viết ra, quảng phát giang hồ. Không thành vấn đề, ta nói. Ngươi ghi lại toàn bộ, nhớ kỹ a.
Nhi tử ta, đứa phá nhi tử này, nếu hắn có thể đánh thắng Minh bảo chủ. A, lời này ta đặt ở đây, vị trí tông chủ này, ta từ bỏ, từ bỏ gia tài bạc triệu, cho hắn hết. Đương nhiên cho hắn, ngay cả Minh bảo chủ hắn cũng đánh thắng, trâu con chơi ngã - - ngưu bức trùng thiên a. Ta còn nói cho ngươi, ta không làm tông chủ nữa, hồi hương nuôi bò giống. A ha ha ha ha ha ha.
Bởi vì lão đại các phái quá phóng khoáng, ký giả Hắc Bạch Giám suýt chút nữa không còn mạng đăng kỳ này. Nhưng nhờ hiệu quả thổi phồng rõ mồn một, trận chiến này cũng bị tuyên truyền thần hồ kỳ thần.
Bây giờ trên Long Nha sơn, hai phái giằng co, Kim vương tôn dẫn môn nhân Kim Ngân tông, đối phương cũng mang môn nhân của mình đến.
Một phe là Bạch Vương thất quan, danh xưng một trong những thần thoại của võ lâm Giang Nam.
Một phe là môn phái truyền kỳ. Đứng đầu trong chính đạo, kế là tà đạo nhất lưu.
Nhân vật đại biểu của bọn họ đón gió đứng thẳng, đối mặt với Kim vương tôn, lặng lẽ cười lạnh.
Kim vương tôn nói: "Đao của ta, đã đói khát khó nhịn."
Đối phương nói: "Nước tiểu của ta, chuẩn bị cho nó uống."
Kim vương tôn nổi giận nói: "Vô sỉ! Thô bỉ!"
Đối phương nói: "Mẹ ngươi nổ! Mẹ ngươi nổ!"
Khí thế giữa hai người căng thẳng như tiểu hài chơi nhà chòi cãi nhau. . .
"Nhị đương gia!"
Phía sau vang lên một tiếng hô to, một đệ tử truyền lệnh vội vàng hấp tấp chạy tới. Nam tử được xưng là nhị đương gia quay đầu nói: "Im lặng!"
Sau đó liếc qua Kim vương tôn đang tức giận: "Thua người không thua trận, trong phòng có việc."
Nhị đương gia vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng vào nhà gỗ đóng tạm trên núi. Trong phòng còn có mấy người, đều là đệ tử Dạ La bảo.
"Làm sao thế? Vội vội vàng vàng?"
Đệ tử truyền lệnh nói: "Nhị đương gia, đại đương gia còn chưa trở lại. Lát nữa hắn còn phải quyết đấu với người đây. Chuyện này xử lý thế nào?"
"Vội cái gì? Chúng ta thua bao giờ chưa? Có đại đương gia ở đây, chúng ta không thua được."
"Nhưng đại đương gia hắn. . ."
Nhị đương gia khoát tay chặn lại: "Không có chuyện gì, ta cho ngươi biết, đại đương gia đã sớm nói với ta. Muốn ta hảo hảo kinh doanh Dạ La bảo, đây là ý gì? Đây là muốn vấn đỉnh giang hồ a! Ta đã sớm gửi thư cho đại đương gia, với khinh công của lão nhân gia người, một canh giờ đến không thành vấn đề. Để phòng vạn nhất, ba ngày trước ta đã mời tam đương gia tự mình đi mời đại đương gia. Đến lúc đại đương gia tới, nhìn ta nhổ món đồ chơi Kim Ngân tông này, bảo hắn nhảy trước mặt ta. Hôm nay cho hắn biết Mã vương gia ba con mắt!"
Đệ tử truyền lệnh cũng vui lây, tiếp theo rầu rĩ nói: "Thế nhưng trận chiến này do chúng ta tiếp lấy, vạn nhất đại đương gia không chịu đánh thì làm sao bây giờ?"
"Không có chuyện gì." Nhị đương gia nở nụ cười lạnh, dáng vẻ trí tuệ vững vàng, "Ngươi còn không hiểu đại đương gia a? Ta sớm đã chuẩn bị đại sát khí đối phó hắn."
Nhị đương gia nhẹ nhàng nói mấy chữ, mấy người còn lại lập tức nở nụ cười hiểu ý.
"Như thế rất tốt! Đại đương gia sẽ dính chiêu này."
Đệ tử canh cổng ngoài cửa bỗng nói: "Nhị đương gia, Kim vương tôn bên kia hỏi lúc nào đánh?"
Nhị đương gia hừ một tiếng, vương bá chi khí hùng hậu dâng lên: "Bảo hắn cút, kiên nhẫn chờ lấy cái chết!" Sau đó dừng trong nháy mắt, bổ sung một câu: "Thêm một câu, mẹ ngươi nổ."
Đệ tử ngoài cửa hoan thoát: "Vâng ~ "
"Ai, người kém cỏi."
Nhị đương gia ngửa mặt chỉ lên trời, vẻ mặt tịch mịch như tuyết: "Từ khi lão tặc Tây Môn Xuy Đăng cuốn xéo, trên giang hồ không còn mấy đối thủ ra dáng, đáng được Dạ La bảo chúng ta coi trọng như thế." Hắn tịch mịch vuốt ve một hộp vũ khí màu đen.
"Ai, thần binh này không còn được sử dụng, cũng thật sự là tịch mịch."
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Nhị đương gia cả giận nói: "Không phải bảo ngươi nói mẹ nó nổ sao?"
Ngoài cửa yếu ớt nói: "Tam đương gia trở về! !"
"A?" Nhị đương gia ngẩng đầu lên nói: "Lão tam trở về rồi! Mau mời vào đây!"
Ngoài cửa, một người trẻ tuổi cao gầy đi vào, tai đeo một cặp kính mắt Tây Dương, nhìn như con mọt sách. Nở nụ cười âm trầm: "May mắn không làm nhục mệnh."
Nhị đương gia kinh hỉ nói: "Lão đại đến rồi? Ở đâu?"
Tam đương gia thần bí cười một tiếng: "Không đến."
"Không đến? !"
Nhị đương gia một cước đạp tới, phồng mồm quát: "Không đến! Không đến mẹ ngươi, ngươi trở về làm gì?"
"Người không đến, thư tại đây, là viết cho ngài."
"A, nói sớm đi."
Nhị đương gia ngượng ngùng cười một tiếng: "Đáng ghét ~ làm ta sợ muốn chết."
Nhị đương gia giơ lá thư vừa nhận lấy lên: "Xem nào! Xem nào! Trong lúc cấp bách, cần phải lên đường, mà Lão đại vẫn không quên viết thư cho ta."
Hắn mở lá thư này ra, bên trong chỉ viết một câu.
[ Ta thoái ẩn, buôn bán các ngươi tự quyết định ]
". . ."
". . ."
". . ."
Trầm mặc phía trên copy paste một vạn lần.
"Vua hố a! ! !"
Trong lúc nhị đương gia hỗn loạn, đệ tử ngoài cửa thong thả làm một câu: "Hắc, nhị đương gia, tiểu tử Kim vương tôn cầm đao qua chịu chết rồi ~ "
"Chết rồi! ! ! !"
Nhị đương gia vội vàng hỏi: "Chiến thư đâu, chiến thư đâu! Chúng ta không tiếp, ném về!"
"Nhưng, nhưng nhị đương gia ngài đã trả lời người ta."
"Vậy thì giải thích với hắn, đều là võ lâm nhất mạch, có gì mà khó nói!"
"Ngài, ngài toàn nói câu thô tục. . ."
"! ! !"
Nhị đương gia, tao ngộ đại nguy cơ! !
Trận chiến này, bị liệt làm trận chiến buồn cười nhất trong lịch sử võ lâm Giang Nam. Kim vương tôn lấy một người một đao chống cả tòa Dạ La bảo.
Kim Ngân tông rốt cuộc làm chủ Hàng Châu, thế lực đại tăng, cơ hồ sắp sánh vai với Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan. Từ đây tên tuổi Dạ La bảo biến mất tại võ lâm Giang Nam.
Mà bởi vậy, Kim vương tôn nhất cử thành danh, thiên hạ đều biết. Thành công tiếp chưởng vị trí tông chủ Kim Ngân tông, có thể vào triều yết kiến hoàng thượng. Thành công đưa cha hắn về nông thôn chăn trâu.
Trên Long Nha sơn, lập tức nổi lên một tràng âm thanh ăn mừng, thỉnh thoảng còn có vài câu tràn đầy khí khái nam nhân 'Mụ mại phê, đi! Đi tìm đại đương gia! Ôi ôi, nhìn đường, đừng đẩy ta a a a a! !' Dường như có cái gì đó rơi xuống vách núi, trong núi thanh âm quanh quẩn mãi không dứt. . .
Núi này bởi vì sơn phong cao vút, khí thế lăng lệ, giống dáng vẻ hung ác của long nha mà gọi tên.
Giờ phút này trên Long Nha sơn, trận phân hai bên, lặng lẽ tiến hành một hồi quyết đấu vạn chúng chú mục.
Thân phận song phương mười phần đặc thù.
Một trong số đó, chính là dòng chính truyền nhân của Kim Ngân tông, thuộc Bạch Vương thất quan, bại tận Giang Nam, cao thủ thanh niên, đệ nhất đao vương - - Kim vương tôn!
Danh hào Bạch Vương thất quan đã định ra từ niên đại thái tổ bản triều, nhưng kỳ thật lịch sử mỗi nhà thậm chí còn lâu đời hơn. Không nói chùa cổ ngàn năm Hàn Sơn tự, mấy trăm năm trước các đại môn phái như Lư Sơn kiếm quan đã danh thùy giang hồ. Như Tương Tư hạp Bạch gia cũng có cơ nghiệp mấy trăm năm.
Được xưng tân quý thất quan, là trăm năm trước, thời điểm thái tổ ban tên mới bắt đầu lập nghiệp, tựa như Dương Châu Tống gia cùng chiếm cứ Trấn Giang Kim Ngân tông.
Kim Ngân tông không giống những Bạch Vương thất quan khác, vừa là môn phái võ lâm, nhưng đồng thời cũng làm ăn lập nghiệp. Môn hạ Kim Ngân tông đều tinh thông thương đạo, tính toán mưu đồ, không phí một giọt. Bởi vậy làm được sinh ý rất lớn. Lúc đó thái tổ khởi nghĩa, cần binh mã tiền lương, Kim Ngân tông tiên tổ xuất lực rất lớn, bởi vậy được phong làm một trong Bạch Vương thất quan, hứa hẹn một ngày còn bản triều, Kim Ngân tông làm ăn vĩnh viễn miễn thuế.
Kim Ngân tông vốn hào phú, có câu này của thái tổ cùng tín dự Bạch Vương thất quan, lại thêm chừng trăm năm tích lũy. Kim Ngân tông nói một tiếng phú khả địch quốc, cũng không phải là nói ngoa. Thương hội dưới cờ bọn hắn vững vàng xếp vào một trong tam đại thương hội toàn quốc, luận đến tài phú, ở võ lâm Giang Nam không người có thể đuổi kịp.
Nhưng bởi vì như thế, Kim Ngân tông lúc nào cũng bị Bạch Vương thất quan khác cho là hơi tiền đầy người, võ công không đáng nhắc tới.
Nào ngờ, tuy võ học của Kim Ngân tông chẳng ra gì, nhưng có một chỗ tốt, chính là da mặt đủ dày. Người Kim Ngân tông chỉ tính toán lợi hại, đâu để ý liệt tiết. Kim Ngân tông tự biết đặc quyền đến từ tên tuổi Bạch Vương thất quan, bởi vậy một mực tận sức tăng cường võ học bản môn, chơi chiêu trăm sông hội tụ, dựa vào tài lực hùng hậu quảng thu thiên hạ bí tịch võ công cho mình dùng. Trăm năm trôi qua, võ công cũng thấm sâu sắc.
Kim vương tôn học thành một thân võ công thượng thừa như thế.
Hắc Bạch Giám từng xếp hạng cao thủ thanh niên đời thứ hai trong chốn võ lâm, xếp mười bảy thanh niên kiệt xuất vào trong đó, xưng là Thập Thất Giao Long. Hạng nhất Giao Long bảng bị một đệ tử Đại La sơn không có danh tiếng gì ôm đi, mà Đại La sơn Truy Nguyệt kiếm hiệp Liên Truy Nguyệt cũng danh liệt thứ mười, có thể nói chiến tích bưu bảng.
Kim vương tôn được người xưng Giang Nam Đao Vương này thì danh liệt thứ hai, không thể nói là không mạnh mẽ.
Nhưng cho dù có xuất thân hiển hách như thế.
Phần lớn người vẫn cảm thấy trận chiến này Kim vương tôn căn bản không có hi vọng. Đối thủ của hắn, trong mắt rất nhiều người, là một tên không nên khiêu chiến.
Môn phái Kim vương tôn muốn khiêu chiến, gọi là Dạ La bảo.
Người hắn muốn khiêu chiến, gọi là Dạ La bảo chủ.
Trước khi bắt đầu, trận chiến này đã lưu truyền ra ngoài, từng oanh động giang hồ, cách nhìn của đại bộ phận người trong võ lâm là như thế này:
Thiếu Lâm phương trượng: A di đà phật, a di đà phật, người xuất gia không lừa dối. Thí chủ, luận võ loạn đấu làm đất trời oán giận, không phải là chuyện tốt. Vừa động thủ sẽ chết người, vừa chết người bần tăng không thể không làm phép siêu độ. Hiện nay, Thiếu Lâm tự làm pháp sự còn mua một tặng một, ta nói đi qua tạt qua đừng bỏ lỡ a! Mọi người để lại liên hệ, kết giao bằng hữu cũng được a.
Thắng hay là thua? Vấn đề này còn phải hỏi sao, hay là chúng ta hàn huyên một chút. . . Đứng lại! Nghiệt chướng khá lắm! Vào Thiếu Lâm ta, không để lại ba lượng tiền hương hỏa là lấn lên đầu chúng ta. Đường đường Đạt Ma truyền nhân, há lại để ngươi khi vũ như thế! Người tới, bày La Hán trận!
Võ Đang chưởng môn: Vô lượng thiên tôn! Tiểu huynh đệ, bần đạo thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, không đến ba ngày sẽ chết! ! Tới tới tới, bần đạo ban cho ngươi ba chữ, coi không trúng không lấy tiền. Mời giao phí báo danh một lượng bạc.
Nga Mi sư thái: Còn cần phải đánh? Kim vương tôn điên ư? Động thủ với tên kia thuần tự tìm đường chết. Đúng rồi, ngươi lên Long Nha sơn gặp tên kia thì chuyển lời cho ta, bảo hắn tranh thủ thời gian đến thăm đồ đệ ta. Năm đó nói xong không chịu trách nhiệm sao?
Kim Ngân tông tông chủ: Thắng? Ha ha ha ha ha ha, ôi ôi không được, để lão phu hít một hơi. Ôi ôi ông trời của ta? Nằm mơ à? Chưa tỉnh ngủ à? Ngươi từng thấy lấy trứng chọi đá, mà ném vỡ tảng đá chưa? Ta để tiểu độc tử này đi khiêu chiến Minh bảo chủ là cho hắn chút giáo huấn. Cho hắn biết bản lĩnh không luyện nhanh được, còn Giang Nam đao vương? Ta chính là muốn cho hắn chút giáo huấn, để hắn biết biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Minh bảo chủ danh xưng Giang Nam đánh mặt vương a. Oắt con nhà ai giáo dục không tốt, chỉ việc đưa qua, để Minh bảo chủ trị cho một hồi, cam đoan chữa khỏi. Năm đó chính là như thế, nhãi con nhà Lư Sơn kiếm quan, bình thường ngang như cua. Lúc ấy ta bèn nói với hắn, hài tử, ngươi cần trị liệu. Đóng gói gửi qua Minh bảo chủ, không đến ba ngày a, tính tình lập tức tốt. Hiệu quả trị liệu như thần.
Nói như thế, nhi tử ta đánh thua, ta còn cho người đưa Minh bảo chủ hai ngàn lượng hoàng kim, đó là phí giáo dục biết không? Giáo dục hài tử phải dùng tiền, không tốn tiền dạy không tốt. Thắng? Đánh thắng? Hắc, ta nói cho ngươi thế này, ngươi cứ việc viết ra, quảng phát giang hồ. Không thành vấn đề, ta nói. Ngươi ghi lại toàn bộ, nhớ kỹ a.
Nhi tử ta, đứa phá nhi tử này, nếu hắn có thể đánh thắng Minh bảo chủ. A, lời này ta đặt ở đây, vị trí tông chủ này, ta từ bỏ, từ bỏ gia tài bạc triệu, cho hắn hết. Đương nhiên cho hắn, ngay cả Minh bảo chủ hắn cũng đánh thắng, trâu con chơi ngã - - ngưu bức trùng thiên a. Ta còn nói cho ngươi, ta không làm tông chủ nữa, hồi hương nuôi bò giống. A ha ha ha ha ha ha.
Bởi vì lão đại các phái quá phóng khoáng, ký giả Hắc Bạch Giám suýt chút nữa không còn mạng đăng kỳ này. Nhưng nhờ hiệu quả thổi phồng rõ mồn một, trận chiến này cũng bị tuyên truyền thần hồ kỳ thần.
Bây giờ trên Long Nha sơn, hai phái giằng co, Kim vương tôn dẫn môn nhân Kim Ngân tông, đối phương cũng mang môn nhân của mình đến.
Một phe là Bạch Vương thất quan, danh xưng một trong những thần thoại của võ lâm Giang Nam.
Một phe là môn phái truyền kỳ. Đứng đầu trong chính đạo, kế là tà đạo nhất lưu.
Nhân vật đại biểu của bọn họ đón gió đứng thẳng, đối mặt với Kim vương tôn, lặng lẽ cười lạnh.
Kim vương tôn nói: "Đao của ta, đã đói khát khó nhịn."
Đối phương nói: "Nước tiểu của ta, chuẩn bị cho nó uống."
Kim vương tôn nổi giận nói: "Vô sỉ! Thô bỉ!"
Đối phương nói: "Mẹ ngươi nổ! Mẹ ngươi nổ!"
Khí thế giữa hai người căng thẳng như tiểu hài chơi nhà chòi cãi nhau. . .
"Nhị đương gia!"
Phía sau vang lên một tiếng hô to, một đệ tử truyền lệnh vội vàng hấp tấp chạy tới. Nam tử được xưng là nhị đương gia quay đầu nói: "Im lặng!"
Sau đó liếc qua Kim vương tôn đang tức giận: "Thua người không thua trận, trong phòng có việc."
Nhị đương gia vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng vào nhà gỗ đóng tạm trên núi. Trong phòng còn có mấy người, đều là đệ tử Dạ La bảo.
"Làm sao thế? Vội vội vàng vàng?"
Đệ tử truyền lệnh nói: "Nhị đương gia, đại đương gia còn chưa trở lại. Lát nữa hắn còn phải quyết đấu với người đây. Chuyện này xử lý thế nào?"
"Vội cái gì? Chúng ta thua bao giờ chưa? Có đại đương gia ở đây, chúng ta không thua được."
"Nhưng đại đương gia hắn. . ."
Nhị đương gia khoát tay chặn lại: "Không có chuyện gì, ta cho ngươi biết, đại đương gia đã sớm nói với ta. Muốn ta hảo hảo kinh doanh Dạ La bảo, đây là ý gì? Đây là muốn vấn đỉnh giang hồ a! Ta đã sớm gửi thư cho đại đương gia, với khinh công của lão nhân gia người, một canh giờ đến không thành vấn đề. Để phòng vạn nhất, ba ngày trước ta đã mời tam đương gia tự mình đi mời đại đương gia. Đến lúc đại đương gia tới, nhìn ta nhổ món đồ chơi Kim Ngân tông này, bảo hắn nhảy trước mặt ta. Hôm nay cho hắn biết Mã vương gia ba con mắt!"
Đệ tử truyền lệnh cũng vui lây, tiếp theo rầu rĩ nói: "Thế nhưng trận chiến này do chúng ta tiếp lấy, vạn nhất đại đương gia không chịu đánh thì làm sao bây giờ?"
"Không có chuyện gì." Nhị đương gia nở nụ cười lạnh, dáng vẻ trí tuệ vững vàng, "Ngươi còn không hiểu đại đương gia a? Ta sớm đã chuẩn bị đại sát khí đối phó hắn."
Nhị đương gia nhẹ nhàng nói mấy chữ, mấy người còn lại lập tức nở nụ cười hiểu ý.
"Như thế rất tốt! Đại đương gia sẽ dính chiêu này."
Đệ tử canh cổng ngoài cửa bỗng nói: "Nhị đương gia, Kim vương tôn bên kia hỏi lúc nào đánh?"
Nhị đương gia hừ một tiếng, vương bá chi khí hùng hậu dâng lên: "Bảo hắn cút, kiên nhẫn chờ lấy cái chết!" Sau đó dừng trong nháy mắt, bổ sung một câu: "Thêm một câu, mẹ ngươi nổ."
Đệ tử ngoài cửa hoan thoát: "Vâng ~ "
"Ai, người kém cỏi."
Nhị đương gia ngửa mặt chỉ lên trời, vẻ mặt tịch mịch như tuyết: "Từ khi lão tặc Tây Môn Xuy Đăng cuốn xéo, trên giang hồ không còn mấy đối thủ ra dáng, đáng được Dạ La bảo chúng ta coi trọng như thế." Hắn tịch mịch vuốt ve một hộp vũ khí màu đen.
"Ai, thần binh này không còn được sử dụng, cũng thật sự là tịch mịch."
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Nhị đương gia cả giận nói: "Không phải bảo ngươi nói mẹ nó nổ sao?"
Ngoài cửa yếu ớt nói: "Tam đương gia trở về! !"
"A?" Nhị đương gia ngẩng đầu lên nói: "Lão tam trở về rồi! Mau mời vào đây!"
Ngoài cửa, một người trẻ tuổi cao gầy đi vào, tai đeo một cặp kính mắt Tây Dương, nhìn như con mọt sách. Nở nụ cười âm trầm: "May mắn không làm nhục mệnh."
Nhị đương gia kinh hỉ nói: "Lão đại đến rồi? Ở đâu?"
Tam đương gia thần bí cười một tiếng: "Không đến."
"Không đến? !"
Nhị đương gia một cước đạp tới, phồng mồm quát: "Không đến! Không đến mẹ ngươi, ngươi trở về làm gì?"
"Người không đến, thư tại đây, là viết cho ngài."
"A, nói sớm đi."
Nhị đương gia ngượng ngùng cười một tiếng: "Đáng ghét ~ làm ta sợ muốn chết."
Nhị đương gia giơ lá thư vừa nhận lấy lên: "Xem nào! Xem nào! Trong lúc cấp bách, cần phải lên đường, mà Lão đại vẫn không quên viết thư cho ta."
Hắn mở lá thư này ra, bên trong chỉ viết một câu.
[ Ta thoái ẩn, buôn bán các ngươi tự quyết định ]
". . ."
". . ."
". . ."
Trầm mặc phía trên copy paste một vạn lần.
"Vua hố a! ! !"
Trong lúc nhị đương gia hỗn loạn, đệ tử ngoài cửa thong thả làm một câu: "Hắc, nhị đương gia, tiểu tử Kim vương tôn cầm đao qua chịu chết rồi ~ "
"Chết rồi! ! ! !"
Nhị đương gia vội vàng hỏi: "Chiến thư đâu, chiến thư đâu! Chúng ta không tiếp, ném về!"
"Nhưng, nhưng nhị đương gia ngài đã trả lời người ta."
"Vậy thì giải thích với hắn, đều là võ lâm nhất mạch, có gì mà khó nói!"
"Ngài, ngài toàn nói câu thô tục. . ."
"! ! !"
Nhị đương gia, tao ngộ đại nguy cơ! !
Trận chiến này, bị liệt làm trận chiến buồn cười nhất trong lịch sử võ lâm Giang Nam. Kim vương tôn lấy một người một đao chống cả tòa Dạ La bảo.
Kim Ngân tông rốt cuộc làm chủ Hàng Châu, thế lực đại tăng, cơ hồ sắp sánh vai với Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan. Từ đây tên tuổi Dạ La bảo biến mất tại võ lâm Giang Nam.
Mà bởi vậy, Kim vương tôn nhất cử thành danh, thiên hạ đều biết. Thành công tiếp chưởng vị trí tông chủ Kim Ngân tông, có thể vào triều yết kiến hoàng thượng. Thành công đưa cha hắn về nông thôn chăn trâu.
Trên Long Nha sơn, lập tức nổi lên một tràng âm thanh ăn mừng, thỉnh thoảng còn có vài câu tràn đầy khí khái nam nhân 'Mụ mại phê, đi! Đi tìm đại đương gia! Ôi ôi, nhìn đường, đừng đẩy ta a a a a! !' Dường như có cái gì đó rơi xuống vách núi, trong núi thanh âm quanh quẩn mãi không dứt. . .