[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 177 : Giết hay không giết (thượng)

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

"Thưởng!"
Vương Thổ Thủy Vương công công đứng trong Kim Loan đại điện, âm thanh trong trẻo cao giọng xướng.
"Quân Vương trắc Thiết Hàn Y Thiết hộ vệ, tận trung cương vị, cứu giá Ngự Thư phòng, lệnh thăng quan hai cấp, thưởng năm mươi lượng hoàng kim, hai trăm lượng bạch ngân."
"Tạ chủ long ân!"
Thiết Hàn Y rất vui vẻ, tiếp nhận phong bao đỏ chót tiểu thái giám đưa tới, biết rõ bên trong là khen thưởng, bèn khom người tạ ơn.
Lễ chế bản triều vẫn tương đối rộng rãi.
Trên triều đường triều thần gặp hoàng thượng không cần quỳ xuống, nếu không phải là sự kiện đặc biệt trọng đại, tạ ân thì khom người là được không cần dập đầu. Cho nên Thiết Hàn Y chỉ khom người tạ ân.
Hoàng thượng nheo hai mắt có vẻ hơi mệt nhọc lại, mỉm cười: "Thiết hộ vệ tinh trung, xứng là tấm gương cho bách quan. Bản thân vừa giải độc đã lập tức chạy đến chỗ trẫm, phần tâm này, trẫm nhớ kỹ."
Thiết Hàn Y là người thành thật, kỳ thực hắn chỉ chạy loạn theo người, không ngờ tìm được hoàng thượng thật. Lúc này vâng vâng dạ dạ, khom lưng tạ ơn, cũng không nói gì khác.
Một mình Thiết Hàn Y ra khỏi hàng tạ ơn, cho nên mới đứng giữa đại điện, vị trí nguyên bản của hắn ước chừng tại trung gian quan võ. Mà hàng cuối cùng của quan võ, lại có người đang ghen tị trừng đôi ngưu nhãn lên.
Long Tại Thiên ở hàng cuối cùng, nhìn Thiết Hàn Y lĩnh thưởng mà oán hận trong lòng!
Nghĩ đến. trong 'Sự kiện Trừng Không Quân' biểu hiện của lão Long ta xuất sắc cỡ nào a. Gián điệp hai mang, thả tin tức, hạ độc khắc chế Kinh Cức Lệ, trên Phi Ngư bình lực chiến Hắc Phong Thập Tam Dực. Cứu được Thẩm phó tổng đốc, cuối cùng còn dẫn người đi cứu hoàng thượng đây. Biểu hiện tầng tầng lớp lớp như thế mà không được ngợi khen.
Thiết Hàn Y là cái quái gì, trận đầu tiên hắn bị Đường Dịch đánh ngã, sau đó ngồi vẩy nước một trăm năm, cho đến cuối cùng mới thượng tuyến. Hắn chẳng qua chỉ đánh xì dầu trong trận chiến cuối cùng, vậy mà cũng có thể tấn thăng một cấp? !
Trong sự kiện 'Dìm nước bảy quân' . . . Long Tại Thiên làm cho hoàng thượng khai cả người. Chọc cho hoàng thượng hầm hầm tức giận, suýt chút nữa chém đầu chó của hắn. Nếu không phải thấy hắn mệt mỏi lập kỳ công, trung thành tuyệt đối. Dù bị Tranh vương cưỡng bức dụ dỗ, vẫn công sự tư đức lưỡng tướng vô song, đúng là đáng quý, hoàng thượng suýt chút nữa tùy tiện tìm cớ róc xương lóc thịt hắn. Nếu không cũng phải đưa vào phòng đao, để Chung Ngưng đã làm thái giám hảo hảo khuyên bảo.
Kỳ thực Long Tại Thiên cũng biết lần này hoàng thượng không thịt hắn đã là đặc biệt khai ân. Đổi một hoàng thượng khác, bị thần tử tiểu trên người còn có không mất đầu sao? Chỉ là, nguyên bản chí ít Long Tại Thiên cũng là Kỳ Lân vệ phó thống lĩnh a, bây giờ lại lăn lộn thành bách hộ, cùng cấp với Tô Hiểu. Kỳ thực theo quy củ, trên triều đình ngày hôm nay ngay cả vị trí hắn cũng không nên có. Chỉ là tốt xấu hắn còn kiêm thân phận người chủ sự Kỳ Lân vệ kinh thành, thân phận này không có quan hệ với quan thân, là do Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh tự mình chỉ định, cho nên còn có thể đứng ở chỗ này. Long Tại Thiên nước mắt đầm đìa, mặc dù đứng sau cùng thỉnh thoảng vẫn nhô ra khỏi đội ngũ, ném một ánh mắt ai oán cho hoàng thượng.
Bệ hạ! Lão Long ta ủy khuất a! !
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt chư vị đại thần cùng Long Tại Thiên, biết thời điểm đến, liếc hoàng hậu ngồi một bên, mở lời nói.
"Vì sao Thiết hộ vệ được ngợi khen, trong sự kiện này thành tích của Thiết hộ vệ không bằng rất nhiều người. Chẳng qua là chạy tới vào lúc trẫm nguy nan, vừa hay gặp dịp, bắt được công trạng này. Có lẽ rất nhiều khanh gia không rõ đạo lý trong đó. Nhưng mà trẫm, ngợi khen hai chữ 'Vừa đúng' này của Thiết hộ vệ. Người a, khó khống chế nhất chính là lòng mình. Một khi lòng có dị động, người sẽ trở nên kỳ quái. Chư vị làm trọng thần trong triều, với tâm chi đạo, phải tự khống chế nghiêm khắc."
Hoàng thượng nói xong hình như hữu ý lại như vô ý liếc nhìn Long Tại Thiên, nói bổ sung: "Đương nhiên những bộ vị khác cũng phải khống chế nghiêm khắc, quản mình không tốt, thì quản người khác cũng không tốt." Ánh mắt sáng ngời nhắm thẳng vào Long bách hộ phía sau.
Long Tại Thiên không thể khống chế bàng quang của mình thẹn đến mặt mo đỏ ửng, lập tức rụt về.
Vẻ mặt hoàng thượng nghiêm nghị, thấy thế rất nhiều người hơi rét trong lòng: "Làm quân giả, làm thần giả, đều phải biết tiến thoái. Trẫm đăng cơ ba mươi năm có lẻ, chúng khanh gia cùng quản lý thiên hạ với trẫm. Năm đó trẫm còn thiếu niên, chư vị cũng không phải niên kỷ ngày hôm nay. Có người thì thiếu niên nhanh nhẹn, lúc đến tóc đen, hiện đã là tóc trắng. Trên triều đường tới tới đi đi, từng thay đổi vô số tuấn kiệt. Trẫm ngồi ở chỗ này, cũng đã hơn ba mươi năm. Trẫm già, chư vị, cũng già.
Trong ba mươi năm này, trẫm không dám nói mỗi một việc đều xử lý tốt nhất, nhưng tối thiểu không thẹn với lương tâm. Chư vị ủng hộ trẫm làm quân, trẫm cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Ba mươi năm cùng hội cùng thuyền, trẫm hậu đãi chư vị, chư vị cũng không thể lạnh nhạt trẫm a. Đến bây giờ, chư vị muốn trẫm hạ lệnh chém giết thân sinh nhi tử của mình? Thử hỏi, trẫm mở miệng thế nào?"
Mấy ngày nay vì xử trí Tranh vương, cảm xúc quần thần như sóng nước, nói thiên hạ tuy không có cha giết con, lại càng không có con giết cha. Tranh vương âm mưu giết cha tạo phản, làm nhân tử, làm nhân thần, đều là nghịch loạn nhân luân, tội không thể tha. Cần phải giết để răn đe.
Ba vị lão thượng thư đại nhân của Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ kích động nhất, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tranh vương để biểu lộ khí tiết trung thần của mình.
Ý kiến muốn hoàng thượng trảm Tranh vương vừa ra, đã kinh động đến hoàng hậu nương nương.
Trong 'Sự kiện Trừng Không Quân', hoàng hậu nương nương một mực bị ngăn ở hậu cung không ra được, không biết chuyện phát sinh trong Tử Cấm thành. Sau khi nghe nói là nhi tử tạo phản, lập tức chạy tới chỗ hoàng thượng dập đầu thỉnh tội. Hoàng thượng với hoàng hậu phu thê tình thâm, tất nhiên biết việc này không liên quan đến hoàng hậu, cũng không có một lời nửa câu trách phạt. Nhưng sự lạnh nhạt trong lời nói cử chỉ, hoàng hậu há lại không biết.
Nhưng dù nhi tử có lỗi thế nào đi nữa, hoàng hậu nương nương cũng không thể để hoàng thượng chém hắn. Thế là ở bên ngoài Ngự Thư phòng không ăn không uống, quỳ hoài không dậy cả đêm, vô luận hoàng thượng hảo ngôn khuyên bảo thế nào, từ đầu đến cuối không chịu đứng dậy.
Bản thân hoàng thượng cũng tự hỏi vô số lần, Tranh vương, giết hay không giết.
Nếu đổi thành người khác, nâng cờ tạo phản, cả nhà mất đầu. Hoàng thượng hạ lệnh ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
Nghịch phản đại tội a, thậm chí còn độc hại triều thần, làm hoàng cung đại loạn. Bản triều đế hoàng còn chưa có ai uất ức như thế, bị thích khách bắt sống ngoài Ngự Thư phòng. Từng việc từng việc chẳng những là tội phạm ngập trời, còn là nhục lớn của hoàng thất a!
Nếu lão thái hậu ở đây, với tính tình cương trực, càng già càng cay của lão nhân gia nàng, ắt phải nộ chém Tranh vương để tạ thiên hạ!
Nhưng, phạm tội, là con của mình.
Đến nay hoàng thượng vẫn nhớ, lúc Tranh vương oa oa ra đời, vừa nhỏ vừa mềm, như viên mì lớn. Mười đầu ngón tay vừa nhỏ vừa mảnh, bàn tay nho nhỏ lại có vẻ béo mập. Hai mươi lăm năm trôi qua, hoàng thượng lại chỉ nhớ rõ hắn lúc là anh hài. Những việc khác về Tranh vương, tỉ như thích ăn cái gì, thích cái gì, hứng thú là cái gì, có nữ hài nhi yêu mến chung ý hay không, hoàng thượng hoàn toàn không biết gì cả.
Tuy Tranh vương bất hiếu, nhưng chẳng lẽ, mình không có trách nhiệm sao?
Những năm gần đây vì quốc sự vất vả, lại bởi vì dự ngôn Lục Long Tỏa Quốc nên Hoàng thượng xa lánh nhi tử, thậm chí hắn yêu thích binh pháp, phải đến lúc tranh phong tương đối, nâng cờ tạo phản mới biết được.
Tranh vương thường bạn dưới gối, nhưng hoàng thượng gần như chưa từng đi thăm hắn. Mỗi khi có ngày hội mới gọi hắn vào cung, nhưng mặc dù như thế, một tháng cũng chỉ gặp mặt một hai lần mà thôi. Xa nhớ, lúc Tranh vương vừa dọn đến Tranh vương phủ, mỗi ngày đều vào cung thỉnh an, nhưng hoàng thượng bề bộn quốc sự không gặp. Dần dà, mỗi ngày Tranh vương vẫn vào cung, nhưng chỉ đi bái kiến mẫu hậu, không đến thăm phụ hoàng hắn nữa.
Hoàng thượng truy vấn mình, hôm nay Tranh vương biến thành như thế, ở trong đó, chẳng lẽ không có lỗi của mình sao?
Cuối cùng hoàng thượng thở dài với hoàng hậu đang quỳ: "Hài tử phạm sai lầm, làm cha làm mẹ chính là gánh vác cho hắn. Hoàng hậu, một kiếp này, hai vợ chồng ta vì Tranh nhi ngăn cản đi." Lúc ấy Hoàng hậu đã ba ngày chưa ăn uống, nghe vậy rốt cuộc kinh hỉ quá độ mà ngất.
Trên triều đường, quá nửa quan viên chủ trương giết Tranh vương bình dân phẫn. Muốn thay Tranh vương vượt qua một kiếp này, cho dù là chính hoàng thượng cũng không dễ dàng.
Hoàng thượng đã một lòng muốn cứu Tranh vương, đương nhiên phải dùng chút thủ đoạn, hôm nay luận công hành thưởng, hoàng thượng tận dụng triệt để, tìm đúng cơ hội nói ra hai câu. Về phần Thiết Hàn Y nơi này, lão Thiết cầm bạc còn không thể đi, gắng gượng đứng giữa quân thần tranh cãi, khổ không thể tả.
Hoàng thượng chỉ vào một vị triều thần, than thở nói: "Ngụy thị lang, trẫm nhớ ngươi làm trạng nguyên Nguyên Thánh mười năm, năm ấy vào triều, ngươi vẫn là thiếu niên nhanh nhẹn, hăng hái. Bây giờ có con trai có con gái, ngay cả tôn tử cũng sắp được ôm phải không? Nếu có người bảo ngươi tự tay lệnh giết nhi nữ, ngươi làm thế nào?"
Lời này quá nặng, Ngụy thị lang khúm núm, không dám nói lời nào.
"Cận thị lang, ngươi là quan mới nhậm chức, có lẽ ngươi chưa từng nghe rất nhiều lời của trẫm. Nhưng ngươi luôn luôn biết, thiên hạ có phụ thân nào cam lòng giết chết con của mình? Ngươi từng thấy chưa?"
Cận thị lang thấp cổ bé họng, lại càng không dám nói lời nào.
Hoàng thượng trầm mặt xuống, rốt cuộc nhìn về phía lão đại đứng ở hàng đầu.
"Trương thượng thư, ngươi chủ trương trẫm giết Tranh vương, thanh đao giết con này là ngươi đưa tới." Hoàng thượng vừa nói vừa gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ bất nhẫn: "Trương thượng thư, Trương lão sư, ngươi là lão thần tử từ đời phụ hoàng trẫm. Khi còn bé, ngươi từng làm lão sư trẫm, một câu một câu dạy trẫm đọc sách. Đủ loại lời nhẹ nghĩa sâu, trẫm khắc trong tâm khảm. Đến nay trẫm vẫn rất trông cậy vào ngươi. Nhưng hôm nay lão ân sư muốn trẫm tự tay giết con, không khỏi quá đáng a?"
"Hoàng thượng, lời ấy sai rồi."
Trương thượng thư là Lại bộ thượng thư, từ trước đến nay xảo ngôn. Lần này chủ trương giết Tranh vương răn đe, người cầm đầu đúng là hắn. Nghe vậy lại không hoảng hốt, bình tĩnh nói.
"Hoàng thượng cũng không phải tự tay giết tội nhân này, chỉ cần hạ lệnh là được. Một phong thủ dụ, giao cho Hình bộ giải quyết, từ đó về sau không lo."
"Mệnh lệnh này miệng trẫm ra, có gì khác trẫm tự mình ra tay?"
Trương thượng thư không chút hoang mang, vững vàng nhìn vào mắt hoàng thượng, cười nói: "Hoàng thượng, tội người này không dung tha."
"Nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con a. Dã thú còn biết thân tình đáng quý, người há có thể làm chuyện không bằng cầm thú này."
"Hoàng thượng, lời ấy không thông."
Trương thượng thư vẫn bình tĩnh như cũ: "Nếu lão hổ vì đói bụng mà ăn nhi tử, đương nhiên là hung tàn ác lệ. Nhưng nếu hổ tử làm ác nhân gian, hổ phụ giết đi lại là tốt cho nó, cho bình minh bách tính, chính là đại từ bi."
Nói đến chỗ này Trương thượng thư dừng một chút, lại liếc mắt nhìn hoàng thượng, vẻ mặt ôn hòa cười nói: "Lão hổ không có nhân tính, càng không phải là người, cho nên tuyệt đối sẽ không vì người mà giết thú con của mình. Đây là thân sơ hữu biệt. Hoàng thượng quản lý một nước, chuyện liên quan đến mình, cũng liên quan đến nước a. Hoàng thượng vì bách tính khắp thiên hạ chém giết nghịch tử, đây cũng là thân sơ hữu biệt. Một nghịch tử, một giang sơn vững chắc, người lại quan trọng hơn sao?
Còn nữa, lão thần cũng không nói chuyện giật gân.
Tội nhân Lý Trừng Chi thân là hoàng tử, không làm gương tốt, xưa nay đã khi nam phách nữ, thịt cá bách tính. Càng thu vô số hối bồi, cổ vũ làn gió đút lót trong triều đình. Còn hối lộ lung lạc triều thần, với đại thần thì uy bức lợi dụ, người không theo đều bị hắn gài bẫy hãm hại đến bãi quan. Một tháng trước, hắn phạm tội khi quân, nghịch cha, độc hại quần thần, làm vô số chuyện trái với cấm kỵ ở hoàng cung.
Không nói những cái khác, Ngự Thư phòng là địa phương trang nghiêm bực nào, vậy mà Lý Trừng Chi dẫn sát thủ vào, thậm chí suýt chút nữa gây nguy hiểm tính mệnh hoàng thượng. Bản triều từ thái tổ trở đi, chuyện ác liệt như vậy còn chưa hề phát sinh, huống chi hắn còn là người trong hoàng tộc, huống chi hắn còn là con của ngài! Tội nhân phạm tình tiết nghiêm trọng đến nước này mà hoàng thượng vẫn không chém giết, bình thiên hạ dân oán thế nào? Hoàng thượng. . ."
Chỉ thấy Trương thượng thư nói một câu hoàng thượng liền co lại một phần, từ xưa đôi thầy trò này đã như vậy. Trương thượng thư miệng lưỡi dẻo quẹo, cho dù hoàng thượng phản bác thế nào vẫn luôn không bắt được trọng điểm, rốt cuộc thua trận. Chỉ thấy Trương thượng thư thừa thắng truy kích, đang nói tưng bừng, hoàng thượng cúi đầu nghe dạy, hôm nay lại sắp tái hiện kịch bản ngày xưa.
Nhưng đột nhiên ngoài cửa ồn ào một trận, hấp dẫn sự chú ý của hoàng thượng.
"Đến trễ rồi sao! Đều là tên ác bá bất lương kia, hủy đao gỗ của bản cung, ta còn phải trở về lấy. Hiểu Hàn ngươi đừng dựa vào ta, cũng tự chạy mấy bước đi."
"Ôi ôi điện hạ, ta chạy không nổi rồi. Ngài chậm một chút a."
"Uổng cho ngươi còn là nam nhân, nhanh chút!"
Trong ba câu nói mọi người nghe được thanh âm của hai nữ tử, nhưng không thể phân rõ ràng, nam nhân trong câu 'Uổng cho ngươi là nam nhân' này là ai?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thẳng đến cửa, võ sĩ ở cửa kim điện lại không cản chút nào.
Một trận gió thơm cuốn đến, hai vệt lệ ảnh như hai con cá linh động bơi vào đại điện.
Chỉ thấy hai nữ tử chạy như bay, xuyên qua rất nhiều triều thần vào giữa đại điện.
Một người hai chân thon dài, thích mặc áo đỏ, trên trán tuyết là một đóa hoa mai sáu cánh, chính là nhị nữ nhi của hoàng thượng, Hồng Trang công chúa Lý Hồng Trang. Người còn lại mặc trang phục quan võ màu lam, vẻ mặt ngốc manh, hiển nhiên chính là Tô Hiểu.
Công chúa khinh công cao minh, nói ngừng là ngừng, thân thể như kình trúc trong gió, khẽ rung người liền tiêu trừ kình lực lúc đến. Thuận thế quỳ gối.
"Nhi thần Lý Hồng Trang, ra mắt phụ hoàng, hoàng hậu nương nương."
Hồng Trang công chúa không phải hoàng hậu nương nương sinh ra, mẫu thân của nàng là một người khác hoàn toàn, cho nên chỉ xưng hoàng hậu nương nương không xưng mẫu hậu.
Công chúa nhẹ nhàng hạ bái như thế, chú ý được bản thân cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, tư thế phiêu dật, nhưng không quan tâm được Tô Hiểu đi cùng nàng.
So với Hồng Trang công chúa, võ công Tô Hiểu kém xa tít tắp, vừa nãy công chúa dùng khinh công phi nhanh, Tô Hiểu căn bản nửa ôm eo nhỏ của công chúa. Công chúa chợt dừng bước, nhưng Tô Hiểu vẫn tiếp tục xông về phía trước.
Vừa vặn bay vào người Trương thượng thư đang thao thao bất tuyệt.
"Bởi vậy hoàng thượng, nếu ngài xử sự bất minh. . . Ôi ôi!"
Tô Hiểu đâm thẳng vào eo già của Trương thượng thư, Trương thượng thư ôi ôi quát to một tiếng, hai người lập tức biến thành hồ lô lăn đất.
Tô Hiểu lăn vài vòng, cuối cùng phát hiện chỗ mình ngồi còn rất mềm, mừng khấp khởi nói: "A? Ta không sao!"
"Lão, lão phu có sao. . ."
"Lão nhân gia ngươi là ai a?"
Trương thượng thư không chịu mất khí khái trước mặt tiểu bối, mặt đỏ cổ thô gằn từng chữ nói: "Lão phu Trương, Xuân. . ."
Tô Hiểu nghiêng nghiêng đầu: "Ngài gọi xuân? Thế này không dễ nghe nha?"
"Ai gọi xuân, lão phu gọi là Trương Thuần Phong, chính là. . ."
Tô Hiểu ngắt lời nói: "Nhưng lão gia gia, tuổi ngài lớn như vậy, còn đứng trong triều làm gì nha?"
"Bởi vì lão phu chính là Lại bộ, Lại bộ. . . Thượng thư! Xuống mau, đau eo lão phu! !"