[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 178 : Giết hay không giết (hạ)
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Hoàng thượng rốt cuộc thở dài một hơi, với Trương lão sư này, từ nhỏ hắn đã không thể cãi thắng nổi. Để Tô Hiểu cùng nữ nhi quấy rầy một lát, vừa vặn cho hắn một cơ hội thở dốc.
Hoàng thượng nhìn thời cơ quát: "Tiểu nhi phương nào! Dám ồn ào trên kim điện! Người đâu bắt lại!"
Võ sĩ hai bên kim điện lập tức lôi Tô Hiểu sang một bên, mấy triều thần cũng đỡ lão thượng thư dậy. Trương thượng thư hơn sáu mươi tuổi, nhưng thể cốt khá là cứng rắn, bị Tô Hiểu đụng một nhát, vừa nãy còn thấy đau, lúc này đã tốt hơn nhiều.
Hoàng thượng không nhận ra Tô Hiểu, chỉ là xem như bạn chơi của công chúa, giả vờ cả giận nói.
"Hồng nhi, sao ngươi làm loạn như thế. Trên đại điện còn đùa giỡn. Sao lại mang theo bằng hữu vào?"
Hồng Trang công chúa vội nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không làm loạn. Vị này là Tô Hiểu Tô đại nhân, chính là Lục Phiến môn bách hộ. Hôm nay cũng phụng mệnh vào cung. Trên đường nhi thần ngẫu nhiên gặp Tô bách hộ, thấy cùng đường, liền cùng đi."
Lúc này Hoàng thượng mới nhớ ra Tô Hiểu là ai, hôm nay gọi Tô Hiểu đến để khen ngợi, không phải để trừng phạt.
"Tô Hiểu, ngươi có biết vừa nãy mình đụng phải ai không?"
Tô Hiểu bị người bắt lại, lập tức hơi luống cuống.
"Người kia, người kia. . . Một lão gia gia?"
Hoàng thượng suýt chút nữa bật cười.
"Đúng, là một lão gia gia. Nhưng vị lão gia gia này vì quốc gia làm rất nhiều chuyện. Hắn cần khắc cả đời, thức khuya dậy sớm, chính là để triều đình có thêm một quan tốt, bách tính có thêm một thanh quan để dựa vào. Lão nhân gia này đào lý cả vườn, ngay cả trẫm cũng là học sinh hắn. Nhưng hắn làm quan thanh liêm, cả đời nghèo khó, đến nay không có tiền mua một kiệu quan tốt. Trẫm muốn ban cho hắn nhiều lần, đều bị hắn nghiêm chỉnh cự tuyệt. Vị này là đương kim Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong Trương đại nhân. . . Là đại quan."
Tô Hiểu nghe xong câu cuối cùng mới minh bạch.
"Xin lỗi xin lỗi! Ta không cố ý! Xin ngài đừng trách ta!"
"Không trách không trách, ngươi cũng không cố ý."
Trương thượng thư khoát khoát tay, lại nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng quá khen rồi, bộ xương già này của lão thần, không đảm đương được nhiều gánh nặng như thế."
Trương thượng thư vừa mới nói ra, ánh mắt lại kiên cường: "Nhưng xương cốt lão thần có thể tan, lại trị không thể tan! Tranh vương nhất định phải giết, để răn đe! Nếu không như thế, lão phu cũng không còn mặt mũi với tiên hoàng, tình nguyện bãi triều để bày tỏ oán giận!"
Chuyện hoàng thượng sợ nhất vẫn phát sinh. Hắn từng nghĩ đến tình huống này vô số lần, nhưng vẫn thúc thủ vô sách. Vị lão thượng thư này đào lý đầy nhà, nếu hắn dẫn đầu phản kháng, chỉ sợ sẽ gây nên cục diện bách quan bãi triều. Nhưng lại biết tính khí Trương thượng thư, tính cách thư sinh tiêu chuẩn, quyết định một lý lẽ thì ăn thua đủ. Không khoan nhượng nửa điểm.
Cục diện cứ bế tắc như vậy, hoàng thượng nói không ra lời, Trương thượng thư vén bào quỳ xuống.
"Mời thánh thượng hạ chỉ, chém giết tội nhân Lý Trừng Chi!"
Tô Hiểu đứng giữa Trương thượng thư cùng hoàng thượng, trông thấy không khí căng thẳng giữa bọn hắn, không khỏi chen miệng nói: "Lão gia gia, ngươi muốn hoàng thượng hạ chỉ giết Tranh vương điện hạ sao?"
Trương thượng thư ngẩng cao cái cổ như tùng bách: "Không sai!"
"Ân. . . Nhưng như vậy hoàng thượng thật đáng thương a."
Trương thượng thư thuận lời nói của Tô Hiểu nhìn về phía hoàng thượng. Hai mắt hoàng thượng đỏ bừng, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Nếu hoàng thượng là hôn quân vô đạo, cục diện này quyết sẽ không xuất hiện. Hắn có thể vì cứu nhi tử bất hiếu của mình mà đắc tội quần thần, thậm chí thay thế quần thần, đổi thành những người nói lời hắn thích nghe. Nhưng như thế sẽ hỏng lại trị, mà hoàng thượng biết hậu quả của việc làm như vậy. Hắn không thể vì nhi tử của mình mà bỏ qua kết quả lịch đại tiên hoàng cố gắng, cũng vô pháp từ bỏ dân sinh.
Những ngày này, vì sinh tử của Tranh vương, triều đường cãi đi cãi lại, sắc mặt hoàng thượng đã đầy mệt mỏi. Nếu hắn là hôn quân, căn bản ngay cả tranh cãi cũng không cần.
Trương thượng thư trong lòng mềm nhũn, nhàn nhạt nói: "Tiểu hài tử hiểu cái gì? Đây là đại nghĩa, há có thể khinh thường lãnh đạm."
Tô Hiểu không nhịn được lại nói: "Chuyện phức tạp, ta không hiểu nhiều. Nhưng mẹ ta cùng Minh đại ca hay nói, chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài. Tranh vương tạo phản là thật, nhưng ta luôn cảm thấy a, hình như hắn không tạo thành bao nhiêu tổn thất."
"Không có bao nhiêu tổn thất?" Lông mày Trương thượng thư nhướn lên, "Không nói những cái khác, chỉ là quần thần trúng độc. . ."
"Nhưng hình như không có ai trong các ngươi chết a."
"Phạm thượng làm loạn!"
"Nhưng hoàng thượng vẫn còn a, hơn nữa dường như hoàng thượng rất muốn tha cho hắn."
"Còn có trên trăm nhân mạng! Tướng sĩ cấm quân lúc trước còn sống sờ sờ!"
Tô Hiểu nói: "Đây không phải là người Sát Liên làm sao? Ta nghe nói là lão đại Minh Đồ hạ lệnh giết, không phải Tranh vương điện hạ ra lệnh a. Trái lại ta nghe nói, trong lúc tất cả mọi người không thể phản kháng, Tranh vương điện hạ ra lệnh không cho những sát thủ kia nhúc nhích. Cho nên cuối cùng không có mấy người thụ thương."
Nhất thời Trương thượng thư bị Tô Hiểu cãi cho hết từ. Tính cách Tô Hiểu đơn thuần, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Vậy mà cãi đổ Trương thượng thư đương triều tranh biện không ngại ai.
Hoàng thượng thầm nghĩ: Sao ta không nghĩ tới điểm ấy, Tranh nhi đích thực không làm thêm giết chóc. . . Tâm tư đứa nhỏ này chất phác, lại nhìn thông suốt như thế.
Lúc ấy đích thực Tranh vương không muốn hại nhiều người. Cũng là mạng hắn lớn, liên quan đến nhân mạng đúng là không phải hắn trực tiếp hạ lệnh giết. Duy nhất bị hắn giết hại, là nhân mạng thuộc Kỳ Lân vệ.
Trương thượng thư nghĩ đến điểm ấy, nói: "Kỳ Lân vệ sĩ bị Hắc Phong Thập Tam Dực. . ."
"Trương thượng thư, Kỳ Lân vệ chúng ta quyết định không truy cứu việc này." Người nói lại là Long Tại Thiên đứng cuối cùng, hoàng thượng gọi hắn đến chính là vì câu này. Long Tại Thiên nói mười phần chuyên nghiệp: "Đại thống lĩnh chúng ta gửi thư nói, chuyện trên giang hồ, huynh đệ bị Sát Liên giết, tràng tử này chúng ta sẽ đòi Sát Liên. Không hứng thú với một nhị thế tổ trong lao ngục. Đây là nguyên thoại của đại thống lĩnh, ngài muốn nhìn thư không?"
Trương thượng thư suýt nữa lại hết từ, nhìn kỹ một chút, thực ra là bị tức đến nghẹn lời.
"Tội nhân Lý Trừng Chi sát hại rất nhiều trung lương, vậy mà các ngươi không truy cứu!"
"Chú ý xưng hô của ngươi! ! "
Thanh âm thanh thúy vang lên, lại là của nữ tử.
Ba một tiếng! Hoàng hậu nương nương vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cầm một bản tấu chương trên ngự án quăng rầm xuống đất, cả sảnh đường đều giật mình.
Trương thượng thư một giới văn thần, nghe động tĩnh này suýt chút nữa nhảy dựng lên hô có thích khách!
Gương mặt trái xoan thanh tú trắng như tuyết của Hoàng hậu nương nương hiện ra vẻ giận dữ nhàn nhạt, mắt phượng hàm sát: "Trương đại nhân, Tranh vương chưa phế tước vị, bây giờ vẫn là thân phận thân vương, sao ngươi dám gọi thẳng tên? Ngươi là nguyên lão hai triều, ngay cả danh tự cũng gọi sai sao?"
Nếu nói đương triều hoàng hậu, đích thực không thẹn với bốn chữ 'Nữ trung hào kiệt'. Nhà mẹ nàng chính là Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan, bản nhân võ công đã cao, thân phận lại vô cùng tôn quý. Năm đó có người tạo phản, đều dựa vào một mình hoàng hậu nương nương trấn áp. Người khác không biết, Trương thượng thư làm thần hai điện, thời điểm trấn áp quân phản loạn còn hò hét trợ uy một bên, lão nhân gia người há lại không biết.
Bây giờ lại thấy hổ uy của hoàng hậu nương nương, lão thượng thư không khỏi lo sợ trong lòng.
Mình là thần tử, người ta là hoàng hậu, mình còn chủ trương muốn chém đầu con trai người ta, lại càng đắc tội cọp cái đệ nhất thiên hạ này. Trương thượng thư biết không thể nhiều lời, khẳng định lời nhiều sai nhiều, liền thẳng thắn nói: "Lão thần biết sai."
Nào đoán được ngoại trừ Hà Đông sư hống, hoàng hậu nương nương còn biết một chiêu đả xà tùy côn, cười nói: "Ngươi biết sai là được. Tranh vương đích thực có lỗi, nhưng cũng không nghiêm trọng đến thế. Chuyện hắn thu hối lộ, hoàng thượng cùng bản cung đều biết, đã sớm trách phạt. Chuyện này vốn không nên nhắc lại. Còn chuyện hắn mưu toan giết cha, hoàng thượng lại nói cho bản cung, trên đường đi hắn không gặp hung hiểm, ngay cả sát thủ cũng không dám đả thương long thể mảy may. Có thể thấy mặc dù Tranh vương mưu đồ tạo phản, điểm ý đồ giết cha lại không chân thật. Còn nữa, con ta tuổi nhỏ, cũng có thể bị gian nhân Sát Liên mê hoặc."
"Nương nương, lời ấy sai lớn!"
Trương thượng thư quả quyết nói: "Tranh vương đã trưởng thành nhiều năm, huống chi hắn an bài chu đáo, tâm tư tinh tế, sao lại nói niên kỷ còn nhỏ. Còn nữa, từ trước đến nay Sát Liên là lấy tiền làm việc, Tranh vương điện hạ không chủ động xuất số tiền kia, làm sao có thể mời được sát thủ Sát Liên? Về điểm giết cha, Sát Liên là chỗ thuê sát thủ, Tranh vương điện hạ mời tới Minh Đồ xếp hạng thứ hai, nếu mục tiêu không phải muốn giết người, tốn đại giới như thế làm gì? Mà nếu muốn giết người, ngoại trừ hoàng thượng, còn có người nào đáng để tốn tâm lực lớn như thế?"
"Hừ, Trương thượng thư nói như vậy, nhưng có chứng cứ?"
"Cái này. . ." Trái lại Trương thượng thư bị hỏi đến ngẩn ra. Điểm giết cha là cân nhắc từ tình lý, Tranh vương đã muốn tạo phản, quyết sẽ không giữ hoàng thượng lại, thứ nhất bị người nắm thóp, thứ hai là một ẩn ưu tuyệt đại. Nhưng đây đều là chứng cứ bề ngoài, có thể làm suy luận, nhưng không thể trực tiếp chứng minh ý nghĩ của Tranh vương.
Bây giờ hoàng thượng không có chuyện gì, Tranh vương bị đánh ngã ở Phi Ngư bình, xác thực không ai biết hắn có muốn giết cha hay không. Trương thượng thư có bản lĩnh hơn nữa, cũng không cách nào chứng minh trong đầu Tranh vương có nghĩ giết cha hay không. Nhưng Trương thượng thư không hổ là nhân tinh, con ngươi đảo một vòng, lại cười nói: "Xác thực không có chứng cứ. Nhưng hoàng hậu nương nương hỏi như vậy, chắc hẳn trong tay có chứng cứ Tranh vương điện hạ chưa từng mưu toan giết cha?"
Lần này phản khách vi chủ, dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn, đám đại thần chủ trương giết Tranh thở ra một hơi trong lòng, nghĩ rốt cuộc vẫn là lão thượng thư lợi hại a.
Hoàng hậu nương nương ưỡn bộ ngực sữa, gương mặt thanh tú xinh đẹp nở ra nụ cười tự tin: "Bản cung có chứng cứ."
Lần này Trương thượng thư thật sự có chút ngoài ý muốn: "A? Lão thần xin lắng tai nghe."
“Chứng cứ của bản cung, chính là lời của bản cung!"
"Ân? " Trương thượng thư sờ râu một cái, gật gật đầu, hỏi ngược một câu: "Có ý tứ gì?"
Hoàng hậu nương nương bình thản ung dung, cười duyên nói: "Chuyện khác bản cung không hiểu, chỉ riêng nhi tử, bản cung còn có thể không hiểu sao? Lão thượng thư, ngươi đọc nhiều sách như vậy, ngươi đã sinh nhi tử chưa? A? Bản cung mười tháng hoài thai sinh hạ, ngươi biết thống khổ xương cốt phân ly không? Ân?"
Trương thượng thư: Này, này, này, cái gì ra cái đó a!
Hoàng hậu nương nương tiếp tục nói: "Không ai hiểu con bằng mẹ, Tranh nhi có ý nghĩ này hay không, ta chuẩn xác nhất. Thuở nhỏ Tranh nhi không được thân cận với phụ hoàng, đáy lòng vẫn luôn rất khát vọng được hoàng thượng tán đồng, thế nên mới gây ra sóng to gió lớn. Nhưng tuyệt đối không phải hạng người hung tàn lãnh huyết, càng không có suy nghĩ muốn thương tổn hoàng thượng."
Vẻ mặt hoàng hậu nương nương say sưa, lúc nói ra những lời này phảng phất si ngốc nói mê, hơn nữa bảo dưỡng hợp lý. Mặc dù đã sắp đến bốn mươi tuổi, nhìn ngang nhìn dọc lại thấy không quá ba mươi tuổi. Thế này sao lại là hoàng hậu, quả thực là thiếu nữ hoài xuân.
Mấy câu nói đó, người khác tin hay không không quan trọng, hoàng thượng lại động dung: "Thì ra là thế, hoàng hậu nói rất có lý."
Chuyện này sao lại có lý? !
Lão thượng thư có một bụng học vấn, nhưng gặp phải vị hoàng hậu nương nương xuất thân võ lâm này thật sự là tú tài gặp quân binh, có lý cũng không nói được. Đột nhiên hiểu ý, ôi ôi không đúng, ngày thường nghị sự đều đi Văn Hoa điện, hôm nay hoàng thượng lại triệu tập quần thần ở Vũ Anh điện. Không phải bởi vì hôm nay phong thưởng, là bởi vì tổ chế không cho hậu cung vào Văn Hoa điện nghị sự a! Hôm nay hoàng thượng mang theo nương nương, đến có chuẩn bị!
Vừa bừng tỉnh đại ngộ, hoàng thượng nhìn đúng thời cơ mở miệng.
"Hoàng hậu, nơi này là triều đường. Chú ý dáng vẻ của ngươi. Trương thượng thư chính là nguyên lão hai triều, trong lúc nói chuyện cần phải khiêm nhường."
Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, hoàng hậu ngậm miệng không nói, nhưng nhuệ khí của Trương thượng thư đã bị áp chế. Lúc nói tiếp lại vòng qua Trương thượng thư, coi như hắn đã phát biểu xong ý kiến. Trương thượng thư biết hoàng thượng giở trò, cười lạnh không thôi, không nói lời nào.
"Lãnh thượng thư, ngươi nói thế nào?"
Lãnh thượng thư chưởng quản Hình bộ, ti chưởng thiên hạ hình ngục tố tụng. Sắc mặt hắn lạnh lùng, từ trước đến nay không nói nhiều lời, nhưng gãi đúng chỗ ngứa, cho nên trong triều xưng là Lãnh nhất ngôn.
"Từ khi bản triều khai triều đến nay, còn chưa có một người dẫn sát thủ vào Ngự Thư phòng."
Sắc mặt Hoàng thượng cùng hoàng hậu đều khó chịu, trước đó vẫn tưởng rằng Lãnh thượng thư không phát biểu ý kiến, là người có thể tranh thủ. Không ngờ hắn lại là giết Tranh phái. Vị Hình bộ thượng thư miệng lạnh mặt lạnh này trầm ngâm một lát, lại nói.
"Nhưng bản triều khai triều đến nay, còn không có đao giết thân vương. Thần chủ trương, không giết."
Hoàng thượng mới thở phào nhẹ nhõm, Lãnh thượng thư này nhìn như mặt lạnh, kì thực có thanh thiên mỹ dự, được rất nhiều đại thần ngay thẳng ủng hộ. Nếu hắn chủ trương giết Tranh vương, không ít người trung lập phái sẽ chuyển sang giết Tranh phái.
Hoàng thượng lại nói: "Thuận Thiên phủ ở đâu!"
Cõng nồi hiệp Thuận Thiên phủ trượt từ trong đám người ra, Bao béo Bao đại nhân vội vàng thi lễ nói: "Thần tại thần tại! Hoàng thượng, ngài không cần phải hỏi. Tranh vương điện hạ, thần tán thành không giết. Muốn nói vì sao? Cái này cái này. . . Thái hậu, a đúng, thái hậu! Thái hậu lão nhân gia nàng tự mình đi Thánh sơn cầu phúc, trở về không thấy tôn tử đâu. Sợ đến bệnh không dậy nổi, chuyện này ai đảm đương nổi a? Còn nữa. . ."
Thuận Thiên phủ chủ quản trăm chuyện dân gian kinh thành, mỗi sự kiện đều mắc mớ tới Bao đại nhân. Bởi vậy 'Sự kiện Trừng Không Quân' này, hoàng thượng tìm bừa một cái cớ cũng có thể trách cứ hắn. Bao đại nhân chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, bảo trụ nhất thế anh danh cùng ô sa trên đầu, thực sự rất đáng quý.
"Như thế, trẫm liền tuyên bố, không giết Tranh vương, tiếp tục bắt giam. Xử trí như thế nào sau này hãy nói."
Người khác còn chưa lên tiếng, đại thừa tướng Lý Tư đại nhân vẫn luôn thừa nước đục thả câu, giả câm vờ điếc, hơi lim dim mắt ngủ gật, đột nhiên mở to mắt già! Con ngươi trợn lên như hải tặc phát hiện bảo tàng, rống lớn một tiếng ngay sau: "Hoàng thượng anh minh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! ! ! "
Quần thần thấy thừa tướng nói chuyện, cũng vội vàng làm theo: "Nguyện ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Trương thượng thư thầm nghĩ: Lão hồ ly này, đời này không biết làm gì, chỉ có trò tặc lưu đánh Thái Cực Quyền đứng ngủ, vừa có tranh chấp là vĩnh viễn không thấy cái bóng! Mấu chốt nhất là lúc đoạt công vĩnh viễn cướp được đầu tiên, chẳng trách làm thừa tướng ba triều.
Hồng Trang công chúa vừa mừng vừa sợ. Thứ nhất ca ca không phải đối mặt tử hình, thứ hai Tô Hiểu va chạm trên kim điện cũng không sao, không khỏi hoan hỉ.
Thái độ lên án của quần thần tán đi như thủy triều.
Không ngờ bước ngoặt là Tô Hiểu, dù hoàng hậu nương nương luôn luôn dũng mãnh gan dạ, cũng không nhịn được lau mắt mà nhìn.
Hoàng hậu nương nương ôn nhu nói: "Hài tử, ngươi gọi là Tô Hiểu?"
"Đúng vậy a." Tô Hiểu gật gật đầu, "Ta là Lục Phiến môn. . . Thần, thần là Lục Phiến môn bách hộ, ra mắt hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu nương nương nhịn không được cười lên, hoàng thượng cười nói: "Trẫm từng đề cập đứa nhỏ này với ngươi, lòng dạ trong sáng như gương."
Hoàng hậu nương nương gật đầu với Tô Hiểu: "Hài tử, ngươi rất tốt."
Tô Hiểu cũng cười nói: "Nương nương, ngươi thật dễ nhìn."
Hoàng thượng: Ân, làm sao cảm giác là lạ. . .
Hoàng thượng nhìn thời cơ quát: "Tiểu nhi phương nào! Dám ồn ào trên kim điện! Người đâu bắt lại!"
Võ sĩ hai bên kim điện lập tức lôi Tô Hiểu sang một bên, mấy triều thần cũng đỡ lão thượng thư dậy. Trương thượng thư hơn sáu mươi tuổi, nhưng thể cốt khá là cứng rắn, bị Tô Hiểu đụng một nhát, vừa nãy còn thấy đau, lúc này đã tốt hơn nhiều.
Hoàng thượng không nhận ra Tô Hiểu, chỉ là xem như bạn chơi của công chúa, giả vờ cả giận nói.
"Hồng nhi, sao ngươi làm loạn như thế. Trên đại điện còn đùa giỡn. Sao lại mang theo bằng hữu vào?"
Hồng Trang công chúa vội nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không làm loạn. Vị này là Tô Hiểu Tô đại nhân, chính là Lục Phiến môn bách hộ. Hôm nay cũng phụng mệnh vào cung. Trên đường nhi thần ngẫu nhiên gặp Tô bách hộ, thấy cùng đường, liền cùng đi."
Lúc này Hoàng thượng mới nhớ ra Tô Hiểu là ai, hôm nay gọi Tô Hiểu đến để khen ngợi, không phải để trừng phạt.
"Tô Hiểu, ngươi có biết vừa nãy mình đụng phải ai không?"
Tô Hiểu bị người bắt lại, lập tức hơi luống cuống.
"Người kia, người kia. . . Một lão gia gia?"
Hoàng thượng suýt chút nữa bật cười.
"Đúng, là một lão gia gia. Nhưng vị lão gia gia này vì quốc gia làm rất nhiều chuyện. Hắn cần khắc cả đời, thức khuya dậy sớm, chính là để triều đình có thêm một quan tốt, bách tính có thêm một thanh quan để dựa vào. Lão nhân gia này đào lý cả vườn, ngay cả trẫm cũng là học sinh hắn. Nhưng hắn làm quan thanh liêm, cả đời nghèo khó, đến nay không có tiền mua một kiệu quan tốt. Trẫm muốn ban cho hắn nhiều lần, đều bị hắn nghiêm chỉnh cự tuyệt. Vị này là đương kim Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong Trương đại nhân. . . Là đại quan."
Tô Hiểu nghe xong câu cuối cùng mới minh bạch.
"Xin lỗi xin lỗi! Ta không cố ý! Xin ngài đừng trách ta!"
"Không trách không trách, ngươi cũng không cố ý."
Trương thượng thư khoát khoát tay, lại nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng quá khen rồi, bộ xương già này của lão thần, không đảm đương được nhiều gánh nặng như thế."
Trương thượng thư vừa mới nói ra, ánh mắt lại kiên cường: "Nhưng xương cốt lão thần có thể tan, lại trị không thể tan! Tranh vương nhất định phải giết, để răn đe! Nếu không như thế, lão phu cũng không còn mặt mũi với tiên hoàng, tình nguyện bãi triều để bày tỏ oán giận!"
Chuyện hoàng thượng sợ nhất vẫn phát sinh. Hắn từng nghĩ đến tình huống này vô số lần, nhưng vẫn thúc thủ vô sách. Vị lão thượng thư này đào lý đầy nhà, nếu hắn dẫn đầu phản kháng, chỉ sợ sẽ gây nên cục diện bách quan bãi triều. Nhưng lại biết tính khí Trương thượng thư, tính cách thư sinh tiêu chuẩn, quyết định một lý lẽ thì ăn thua đủ. Không khoan nhượng nửa điểm.
Cục diện cứ bế tắc như vậy, hoàng thượng nói không ra lời, Trương thượng thư vén bào quỳ xuống.
"Mời thánh thượng hạ chỉ, chém giết tội nhân Lý Trừng Chi!"
Tô Hiểu đứng giữa Trương thượng thư cùng hoàng thượng, trông thấy không khí căng thẳng giữa bọn hắn, không khỏi chen miệng nói: "Lão gia gia, ngươi muốn hoàng thượng hạ chỉ giết Tranh vương điện hạ sao?"
Trương thượng thư ngẩng cao cái cổ như tùng bách: "Không sai!"
"Ân. . . Nhưng như vậy hoàng thượng thật đáng thương a."
Trương thượng thư thuận lời nói của Tô Hiểu nhìn về phía hoàng thượng. Hai mắt hoàng thượng đỏ bừng, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Nếu hoàng thượng là hôn quân vô đạo, cục diện này quyết sẽ không xuất hiện. Hắn có thể vì cứu nhi tử bất hiếu của mình mà đắc tội quần thần, thậm chí thay thế quần thần, đổi thành những người nói lời hắn thích nghe. Nhưng như thế sẽ hỏng lại trị, mà hoàng thượng biết hậu quả của việc làm như vậy. Hắn không thể vì nhi tử của mình mà bỏ qua kết quả lịch đại tiên hoàng cố gắng, cũng vô pháp từ bỏ dân sinh.
Những ngày này, vì sinh tử của Tranh vương, triều đường cãi đi cãi lại, sắc mặt hoàng thượng đã đầy mệt mỏi. Nếu hắn là hôn quân, căn bản ngay cả tranh cãi cũng không cần.
Trương thượng thư trong lòng mềm nhũn, nhàn nhạt nói: "Tiểu hài tử hiểu cái gì? Đây là đại nghĩa, há có thể khinh thường lãnh đạm."
Tô Hiểu không nhịn được lại nói: "Chuyện phức tạp, ta không hiểu nhiều. Nhưng mẹ ta cùng Minh đại ca hay nói, chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài. Tranh vương tạo phản là thật, nhưng ta luôn cảm thấy a, hình như hắn không tạo thành bao nhiêu tổn thất."
"Không có bao nhiêu tổn thất?" Lông mày Trương thượng thư nhướn lên, "Không nói những cái khác, chỉ là quần thần trúng độc. . ."
"Nhưng hình như không có ai trong các ngươi chết a."
"Phạm thượng làm loạn!"
"Nhưng hoàng thượng vẫn còn a, hơn nữa dường như hoàng thượng rất muốn tha cho hắn."
"Còn có trên trăm nhân mạng! Tướng sĩ cấm quân lúc trước còn sống sờ sờ!"
Tô Hiểu nói: "Đây không phải là người Sát Liên làm sao? Ta nghe nói là lão đại Minh Đồ hạ lệnh giết, không phải Tranh vương điện hạ ra lệnh a. Trái lại ta nghe nói, trong lúc tất cả mọi người không thể phản kháng, Tranh vương điện hạ ra lệnh không cho những sát thủ kia nhúc nhích. Cho nên cuối cùng không có mấy người thụ thương."
Nhất thời Trương thượng thư bị Tô Hiểu cãi cho hết từ. Tính cách Tô Hiểu đơn thuần, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Vậy mà cãi đổ Trương thượng thư đương triều tranh biện không ngại ai.
Hoàng thượng thầm nghĩ: Sao ta không nghĩ tới điểm ấy, Tranh nhi đích thực không làm thêm giết chóc. . . Tâm tư đứa nhỏ này chất phác, lại nhìn thông suốt như thế.
Lúc ấy đích thực Tranh vương không muốn hại nhiều người. Cũng là mạng hắn lớn, liên quan đến nhân mạng đúng là không phải hắn trực tiếp hạ lệnh giết. Duy nhất bị hắn giết hại, là nhân mạng thuộc Kỳ Lân vệ.
Trương thượng thư nghĩ đến điểm ấy, nói: "Kỳ Lân vệ sĩ bị Hắc Phong Thập Tam Dực. . ."
"Trương thượng thư, Kỳ Lân vệ chúng ta quyết định không truy cứu việc này." Người nói lại là Long Tại Thiên đứng cuối cùng, hoàng thượng gọi hắn đến chính là vì câu này. Long Tại Thiên nói mười phần chuyên nghiệp: "Đại thống lĩnh chúng ta gửi thư nói, chuyện trên giang hồ, huynh đệ bị Sát Liên giết, tràng tử này chúng ta sẽ đòi Sát Liên. Không hứng thú với một nhị thế tổ trong lao ngục. Đây là nguyên thoại của đại thống lĩnh, ngài muốn nhìn thư không?"
Trương thượng thư suýt nữa lại hết từ, nhìn kỹ một chút, thực ra là bị tức đến nghẹn lời.
"Tội nhân Lý Trừng Chi sát hại rất nhiều trung lương, vậy mà các ngươi không truy cứu!"
"Chú ý xưng hô của ngươi! ! "
Thanh âm thanh thúy vang lên, lại là của nữ tử.
Ba một tiếng! Hoàng hậu nương nương vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cầm một bản tấu chương trên ngự án quăng rầm xuống đất, cả sảnh đường đều giật mình.
Trương thượng thư một giới văn thần, nghe động tĩnh này suýt chút nữa nhảy dựng lên hô có thích khách!
Gương mặt trái xoan thanh tú trắng như tuyết của Hoàng hậu nương nương hiện ra vẻ giận dữ nhàn nhạt, mắt phượng hàm sát: "Trương đại nhân, Tranh vương chưa phế tước vị, bây giờ vẫn là thân phận thân vương, sao ngươi dám gọi thẳng tên? Ngươi là nguyên lão hai triều, ngay cả danh tự cũng gọi sai sao?"
Nếu nói đương triều hoàng hậu, đích thực không thẹn với bốn chữ 'Nữ trung hào kiệt'. Nhà mẹ nàng chính là Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan, bản nhân võ công đã cao, thân phận lại vô cùng tôn quý. Năm đó có người tạo phản, đều dựa vào một mình hoàng hậu nương nương trấn áp. Người khác không biết, Trương thượng thư làm thần hai điện, thời điểm trấn áp quân phản loạn còn hò hét trợ uy một bên, lão nhân gia người há lại không biết.
Bây giờ lại thấy hổ uy của hoàng hậu nương nương, lão thượng thư không khỏi lo sợ trong lòng.
Mình là thần tử, người ta là hoàng hậu, mình còn chủ trương muốn chém đầu con trai người ta, lại càng đắc tội cọp cái đệ nhất thiên hạ này. Trương thượng thư biết không thể nhiều lời, khẳng định lời nhiều sai nhiều, liền thẳng thắn nói: "Lão thần biết sai."
Nào đoán được ngoại trừ Hà Đông sư hống, hoàng hậu nương nương còn biết một chiêu đả xà tùy côn, cười nói: "Ngươi biết sai là được. Tranh vương đích thực có lỗi, nhưng cũng không nghiêm trọng đến thế. Chuyện hắn thu hối lộ, hoàng thượng cùng bản cung đều biết, đã sớm trách phạt. Chuyện này vốn không nên nhắc lại. Còn chuyện hắn mưu toan giết cha, hoàng thượng lại nói cho bản cung, trên đường đi hắn không gặp hung hiểm, ngay cả sát thủ cũng không dám đả thương long thể mảy may. Có thể thấy mặc dù Tranh vương mưu đồ tạo phản, điểm ý đồ giết cha lại không chân thật. Còn nữa, con ta tuổi nhỏ, cũng có thể bị gian nhân Sát Liên mê hoặc."
"Nương nương, lời ấy sai lớn!"
Trương thượng thư quả quyết nói: "Tranh vương đã trưởng thành nhiều năm, huống chi hắn an bài chu đáo, tâm tư tinh tế, sao lại nói niên kỷ còn nhỏ. Còn nữa, từ trước đến nay Sát Liên là lấy tiền làm việc, Tranh vương điện hạ không chủ động xuất số tiền kia, làm sao có thể mời được sát thủ Sát Liên? Về điểm giết cha, Sát Liên là chỗ thuê sát thủ, Tranh vương điện hạ mời tới Minh Đồ xếp hạng thứ hai, nếu mục tiêu không phải muốn giết người, tốn đại giới như thế làm gì? Mà nếu muốn giết người, ngoại trừ hoàng thượng, còn có người nào đáng để tốn tâm lực lớn như thế?"
"Hừ, Trương thượng thư nói như vậy, nhưng có chứng cứ?"
"Cái này. . ." Trái lại Trương thượng thư bị hỏi đến ngẩn ra. Điểm giết cha là cân nhắc từ tình lý, Tranh vương đã muốn tạo phản, quyết sẽ không giữ hoàng thượng lại, thứ nhất bị người nắm thóp, thứ hai là một ẩn ưu tuyệt đại. Nhưng đây đều là chứng cứ bề ngoài, có thể làm suy luận, nhưng không thể trực tiếp chứng minh ý nghĩ của Tranh vương.
Bây giờ hoàng thượng không có chuyện gì, Tranh vương bị đánh ngã ở Phi Ngư bình, xác thực không ai biết hắn có muốn giết cha hay không. Trương thượng thư có bản lĩnh hơn nữa, cũng không cách nào chứng minh trong đầu Tranh vương có nghĩ giết cha hay không. Nhưng Trương thượng thư không hổ là nhân tinh, con ngươi đảo một vòng, lại cười nói: "Xác thực không có chứng cứ. Nhưng hoàng hậu nương nương hỏi như vậy, chắc hẳn trong tay có chứng cứ Tranh vương điện hạ chưa từng mưu toan giết cha?"
Lần này phản khách vi chủ, dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn, đám đại thần chủ trương giết Tranh thở ra một hơi trong lòng, nghĩ rốt cuộc vẫn là lão thượng thư lợi hại a.
Hoàng hậu nương nương ưỡn bộ ngực sữa, gương mặt thanh tú xinh đẹp nở ra nụ cười tự tin: "Bản cung có chứng cứ."
Lần này Trương thượng thư thật sự có chút ngoài ý muốn: "A? Lão thần xin lắng tai nghe."
“Chứng cứ của bản cung, chính là lời của bản cung!"
"Ân? " Trương thượng thư sờ râu một cái, gật gật đầu, hỏi ngược một câu: "Có ý tứ gì?"
Hoàng hậu nương nương bình thản ung dung, cười duyên nói: "Chuyện khác bản cung không hiểu, chỉ riêng nhi tử, bản cung còn có thể không hiểu sao? Lão thượng thư, ngươi đọc nhiều sách như vậy, ngươi đã sinh nhi tử chưa? A? Bản cung mười tháng hoài thai sinh hạ, ngươi biết thống khổ xương cốt phân ly không? Ân?"
Trương thượng thư: Này, này, này, cái gì ra cái đó a!
Hoàng hậu nương nương tiếp tục nói: "Không ai hiểu con bằng mẹ, Tranh nhi có ý nghĩ này hay không, ta chuẩn xác nhất. Thuở nhỏ Tranh nhi không được thân cận với phụ hoàng, đáy lòng vẫn luôn rất khát vọng được hoàng thượng tán đồng, thế nên mới gây ra sóng to gió lớn. Nhưng tuyệt đối không phải hạng người hung tàn lãnh huyết, càng không có suy nghĩ muốn thương tổn hoàng thượng."
Vẻ mặt hoàng hậu nương nương say sưa, lúc nói ra những lời này phảng phất si ngốc nói mê, hơn nữa bảo dưỡng hợp lý. Mặc dù đã sắp đến bốn mươi tuổi, nhìn ngang nhìn dọc lại thấy không quá ba mươi tuổi. Thế này sao lại là hoàng hậu, quả thực là thiếu nữ hoài xuân.
Mấy câu nói đó, người khác tin hay không không quan trọng, hoàng thượng lại động dung: "Thì ra là thế, hoàng hậu nói rất có lý."
Chuyện này sao lại có lý? !
Lão thượng thư có một bụng học vấn, nhưng gặp phải vị hoàng hậu nương nương xuất thân võ lâm này thật sự là tú tài gặp quân binh, có lý cũng không nói được. Đột nhiên hiểu ý, ôi ôi không đúng, ngày thường nghị sự đều đi Văn Hoa điện, hôm nay hoàng thượng lại triệu tập quần thần ở Vũ Anh điện. Không phải bởi vì hôm nay phong thưởng, là bởi vì tổ chế không cho hậu cung vào Văn Hoa điện nghị sự a! Hôm nay hoàng thượng mang theo nương nương, đến có chuẩn bị!
Vừa bừng tỉnh đại ngộ, hoàng thượng nhìn đúng thời cơ mở miệng.
"Hoàng hậu, nơi này là triều đường. Chú ý dáng vẻ của ngươi. Trương thượng thư chính là nguyên lão hai triều, trong lúc nói chuyện cần phải khiêm nhường."
Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, hoàng hậu ngậm miệng không nói, nhưng nhuệ khí của Trương thượng thư đã bị áp chế. Lúc nói tiếp lại vòng qua Trương thượng thư, coi như hắn đã phát biểu xong ý kiến. Trương thượng thư biết hoàng thượng giở trò, cười lạnh không thôi, không nói lời nào.
"Lãnh thượng thư, ngươi nói thế nào?"
Lãnh thượng thư chưởng quản Hình bộ, ti chưởng thiên hạ hình ngục tố tụng. Sắc mặt hắn lạnh lùng, từ trước đến nay không nói nhiều lời, nhưng gãi đúng chỗ ngứa, cho nên trong triều xưng là Lãnh nhất ngôn.
"Từ khi bản triều khai triều đến nay, còn chưa có một người dẫn sát thủ vào Ngự Thư phòng."
Sắc mặt Hoàng thượng cùng hoàng hậu đều khó chịu, trước đó vẫn tưởng rằng Lãnh thượng thư không phát biểu ý kiến, là người có thể tranh thủ. Không ngờ hắn lại là giết Tranh phái. Vị Hình bộ thượng thư miệng lạnh mặt lạnh này trầm ngâm một lát, lại nói.
"Nhưng bản triều khai triều đến nay, còn không có đao giết thân vương. Thần chủ trương, không giết."
Hoàng thượng mới thở phào nhẹ nhõm, Lãnh thượng thư này nhìn như mặt lạnh, kì thực có thanh thiên mỹ dự, được rất nhiều đại thần ngay thẳng ủng hộ. Nếu hắn chủ trương giết Tranh vương, không ít người trung lập phái sẽ chuyển sang giết Tranh phái.
Hoàng thượng lại nói: "Thuận Thiên phủ ở đâu!"
Cõng nồi hiệp Thuận Thiên phủ trượt từ trong đám người ra, Bao béo Bao đại nhân vội vàng thi lễ nói: "Thần tại thần tại! Hoàng thượng, ngài không cần phải hỏi. Tranh vương điện hạ, thần tán thành không giết. Muốn nói vì sao? Cái này cái này. . . Thái hậu, a đúng, thái hậu! Thái hậu lão nhân gia nàng tự mình đi Thánh sơn cầu phúc, trở về không thấy tôn tử đâu. Sợ đến bệnh không dậy nổi, chuyện này ai đảm đương nổi a? Còn nữa. . ."
Thuận Thiên phủ chủ quản trăm chuyện dân gian kinh thành, mỗi sự kiện đều mắc mớ tới Bao đại nhân. Bởi vậy 'Sự kiện Trừng Không Quân' này, hoàng thượng tìm bừa một cái cớ cũng có thể trách cứ hắn. Bao đại nhân chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, bảo trụ nhất thế anh danh cùng ô sa trên đầu, thực sự rất đáng quý.
"Như thế, trẫm liền tuyên bố, không giết Tranh vương, tiếp tục bắt giam. Xử trí như thế nào sau này hãy nói."
Người khác còn chưa lên tiếng, đại thừa tướng Lý Tư đại nhân vẫn luôn thừa nước đục thả câu, giả câm vờ điếc, hơi lim dim mắt ngủ gật, đột nhiên mở to mắt già! Con ngươi trợn lên như hải tặc phát hiện bảo tàng, rống lớn một tiếng ngay sau: "Hoàng thượng anh minh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! ! ! "
Quần thần thấy thừa tướng nói chuyện, cũng vội vàng làm theo: "Nguyện ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Trương thượng thư thầm nghĩ: Lão hồ ly này, đời này không biết làm gì, chỉ có trò tặc lưu đánh Thái Cực Quyền đứng ngủ, vừa có tranh chấp là vĩnh viễn không thấy cái bóng! Mấu chốt nhất là lúc đoạt công vĩnh viễn cướp được đầu tiên, chẳng trách làm thừa tướng ba triều.
Hồng Trang công chúa vừa mừng vừa sợ. Thứ nhất ca ca không phải đối mặt tử hình, thứ hai Tô Hiểu va chạm trên kim điện cũng không sao, không khỏi hoan hỉ.
Thái độ lên án của quần thần tán đi như thủy triều.
Không ngờ bước ngoặt là Tô Hiểu, dù hoàng hậu nương nương luôn luôn dũng mãnh gan dạ, cũng không nhịn được lau mắt mà nhìn.
Hoàng hậu nương nương ôn nhu nói: "Hài tử, ngươi gọi là Tô Hiểu?"
"Đúng vậy a." Tô Hiểu gật gật đầu, "Ta là Lục Phiến môn. . . Thần, thần là Lục Phiến môn bách hộ, ra mắt hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu nương nương nhịn không được cười lên, hoàng thượng cười nói: "Trẫm từng đề cập đứa nhỏ này với ngươi, lòng dạ trong sáng như gương."
Hoàng hậu nương nương gật đầu với Tô Hiểu: "Hài tử, ngươi rất tốt."
Tô Hiểu cũng cười nói: "Nương nương, ngươi thật dễ nhìn."
Hoàng thượng: Ân, làm sao cảm giác là lạ. . .