[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 183 : Một quân một thần, một kim vại

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Ta đã hiểu suy nghĩ của hoàng tang, không phải hắn hoàn toàn không có hứng thú với Kim Vương Tôn.
Kỳ thực lấy xuất thân lai lịch của Kim Vương Tôn, cộng thêm nguồn gốc nhà hắn với hoàng tang năm đó, hoàng tang có thể chấp nhận hắn làm con rể. Chỉ là thanh danh hắn không hề tốt đẹp gì, trên đường đến kinh làm cho thần tăng quỷ ghét. Hoàng tang biết rõ Hồng Trang công chúa ghét ác như cừu, sợ hai người không hòa hợp.
Cho nên hoàng tang muốn những người thắng Ngự Tiền Luận Võ làm đá thử vàng, nhìn xem có thể thử ra bản tính chân chính của Kim Vương Tôn hay không. Nếu Kim Vương Tôn nhẹ nhàng bị đám người Đường Dịch làm cho xuống đài không được, vậy đương nhiên là hắn si tâm vọng tưởng. Nếu hắn có thể quá quan trảm tướng, thì hoàng tang sẽ suy nghĩ gả nữ nhi cho hắn.
Ta lại hàn huyên với hoàng tang hồi lâu, cuối cùng dưới tình huống được một đám hộ vệ tiền hô hậu ủng, theo hoàng tang trở lại Kim Loan điện.
Dường như hoàng hậu nương nương không có hứng thú với chuyện trên điện, đã rời đi trước một bước.
Quần thần nhìn ta cùng hoàng thượng, hai người một trước một sau nở nụ cười gian, tuần tự đi vào, dáng vẻ hôn quân sàm thần mười phần. Rất nhiều đại thần đều tỏ ra không thoải mái.
Một người được gọi là Trương thượng thư nhìn ta chằm chằm, thầm nói: "Tên này có lộ số gì? Làm sao mới chốc lát đã thân quen với hoàng thượng?"
Ngoài ra có một đại thần lộ vẻ cảnh giác: "Công phu vỗ mông ngựa cao siêu như vậy, hậu sinh khả uý a."
Lập tức nghị luận ầm ĩ.
Chỉ có lão thừa tướng vân vê râu trắng, con mắt khép hờ đột nhiên mở ra, lấy ánh mắt đối đãi yêu vật họa nhìn ta: "Sợ rằng quân này có long dương đam mê, thỏa mãn tâm nguyện của hoàng thượng. Thiên hàng yêu vật, thiên hàng yêu vật!"
Cái đầu ngươi! Đại gia ngài đi từ đạo quán ra à! Ngài nói càn nói bậy ngay trước cả triều văn võ như thế, có chấp nhận được không! Còn có mấy tên nhìn chằm chằm vào mông ta! Vừa nãy chẳng xảy ra cái gì cả! ! !
Hoàng thượng ho khan một tiếng, khoát tay nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là thương lượng chút việc tư. Niên quan sắp đến, trẫm có nhiều thứ muốn nhờ Minh khanh gia đi mua. Minh khanh gia, ngươi đều hiểu a?"
Ta gật mạnh đầu: "Hiểu hiểu hiểu, thỏa thỏa."
Lão thừa tướng vừa nãy lẩm bẩm long dương đam mê đột nhiên nở nụ cười hiểu ý. . .
Lão đại nhân, sau khi hạ triều chúng ta phải tâm sự! !
Hoàng thượng nghe xong vuốt râu mỉm cười, tiếp theo nhìn về phía Hồng Trang công chúa, gật đầu với nàng một cái. Xưa nay công chúa hiên ngang mạnh mẽ, nhưng bây giờ không khỏi hơi đỏ mặt, phảng phất uống say, lộ ra phong tình động lòng người.
"Tốt, đừng nói nhàn thoại, về chuyện của Kim Vương Tôn. Trẫm đã có chủ ý."
Quần thần nhìn nhau, hôm nay hoàng thượng đột phi mãnh tiến a. Trước đây, cãi đi cãi lại một sự kiện hơn hai mươi ngày vẫn không có hồi kết. Hôm nay gặp phải nan đề, vậy mà chưa tới một canh giờ đã nghĩ thông suốt.
"Tuyên Kim Vương Tôn đến đây đi."
Bạch Liên cao giọng nói: "Cho mời Kim Ngân tông chủ lên điện!"
Bạch Vương thất quan tại Giang Nam lâu dài. Bởi vì bọn hắn có lãnh địa của mình, không thua gì cắt đất phong vương. Do đó địa vị cao thượng, ngay cả tuyên Kim Vương Tôn cũng phải dùng mời.
Nhưng chuyện rất kỳ quái, nhất đẳng không đến, nhị đẳng không đến, chúng ta sắp đợi đến ba nén hương, cổ họng Bạch tổng quản cũng sắp bốc khói nhưng người vẫn không đến. Ngay cả người đi mời hắn cũng không quay lại.
Hoàng thượng không nhịn được nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kim Vương Tôn bày bài này ra cho ai nhìn a? Đây là muốn đánh mặt trẫm ngay trước bá quan văn võ sao? Người tới, phái thêm nhân thủ đi mời."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài có người hô: "Kim tông chủ đến!"
Chỉ thấy một cái bánh chưng lớn màu vàng bị tám chín người liên tục đẩy kéo nâng, vừa đẩy vừa khiêng chuyển vào điện. Ta nhìn kỹ, nguyên lai không phải bánh chưng, hình như là một cái vò, còn là vò vàng. Lại nhìn kỹ hơn một chút, đây không phải là vại sắt đặt trên quảng trường làm bồn hoa sao! Bên ngoài quét một lớp sơn vàng, nhìn tráng lệ, lúc canh cổng trong hoàng thành ta thấy không ít.
Nhưng bọn hắn mang cái đồ chơi này đến làm gì.
Bỗng nghe thấy có người xấu hổ nói: "Thần Kim Vương Tôn. . . Tham, tham kiến hoàng thượng."
Cái bánh chưng to màu vàng kia đột nhiên nói chuyện!
Ta giật nảy mình, thốt lên: "Con mẹ ngươi, bánh chưng thành tinh."
Bạch Liên cùng Hồng Trang công chúa không nhịn được, phì một tiếng bật cười. Cảm ơn hai vị mỹ nhân cổ động!
Nhưng ta vừa nói xong, dường như vào lúc công chúa bật cười, ta cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đánh tới. Nguyên lai trong bánh chưng. . . Trong vại sắt có người, nhưng chỉ lộ ra cái đầu. Tựa như chuột chũi trốn trong ruộng, thò cái đầu ra nhìn ta.
Đây chính là Kim Ngân tông tân đương chủ Kim Vương Tôn?
Ta nói, lão Kim ngươi cũng không dễ dàng a.
Hình như thể trạng phân lượng người này đều không nhẹ. Cộng thêm trọng lượng của vại sắt, khó trách người đi đều không về được, còn phải tám chín người cùng nhau đẩy hắn qua.
Ta không để ý ánh mắt cừu thị của hắn, thoải mái quan sát trên dưới vị Kim đại tống tử(*) này.
(*): bánh chưng lớn
Vại sắt này dùng để trồng trọt, miệng rất hẹp, cũng chỉ bằng nửa vai hắn. Cho nên hắn, không sai biệt lắm chỉ có thể lộ cái đầu ra mà thôi. Tay chân đều ở trong vại, đương nhiên không thể sử dụng. Hắn đã kế thừa cơ nghiệp Kim Ngân tông, chắc hẳn võ công rất tốt. Nhưng chỉ dựa vào nội lực mà chấn vỡ vại sắt, đoán chừng cha hắn mới có thể miễn cưỡng làm được. Hắn còn trẻ như vậy, phải dùng thần binh lợi khí mới được. Chẳng qua trong vại cũng không tính là rộng, cho nên tay chân hắn không nhúc nhích được. Hoàng thượng nhìn dáng vẻ này của hắn, giận dữ biến mất, có chút buồn cười lại có chút kỳ quái nói: "Vương tôn, ngươi. . . Ngươi làm cái gì vậy? Sao lại vào trong vại này?"
Một gia nô theo bên người Kim Vương Tôn, nổi giận đùng đùng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, là bởi vì thiếu chủ nhà ta. . ."
"Im ngay!" Kim Vương Tôn thân ở trong hũ nhưng thân tàn chí kiên, chỉ quát một tiếng, gia nô kia đã không dám lên tiếng. Kim đại tống tử tiếp tục quở trách: "Nơi này chính là Kim Loan đại điện, ngươi là ai, trước mặt hoàng thượng, có phần cho ngươi nói sao? Lăn ra ngoài!"
Gia nô kia vâng vâng dạ dạ, đành phải hạ thấp người, xin lỗi hoàng thượng rồi hóp lưng như mèo ra khỏi đại điện.
Kim đại tống tử quở mắng hạ nhân xong, bình thản ung dung, chuyển động cái cổ chỗ duy nhất có thể động đậy. Bởi vì, cái vạc không được đặt đúng chỗ ngay từ đầu, hắn muốn mặt đối mặt với hoàng thượng thì phải quay lại. Chỉ thấy hắn xoay thành một cái bánh quai chèo, khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Vương tôn đến vội vàng, tàu xe mệt nhọc, vừa nãy thấy mệt mỏi, bởi vậy tìm chỗ nghỉ ngơi."
"A?" Hoàng thượng híp mắt, không thể nào hiểu được: "Ngươi tìm cái vại nghỉ ngơi?"
Kim đại tống tử mười phần bình tĩnh, vẫn bình thản ung dung như cũ, gật đầu nói: "Đúng. Vại. . . Dễ chịu."
Con mẹ ngươi! Vại dễ chịu!
Hoàng tang chấn kinh.
Còn có người thích ngủ trong bô?
Cùng lúc đó Hồng Trang công chúa lộ ra biểu tình chán ghét trước nay chưa từng có. Công chúa a, ta quả thực cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của ngươi. Ai có thể nghĩ tới chồng tương lai của ngươi thích vại không thích ghế a?
Hơn nữa, ta thấy thế ngồi của đại tống tử huynh này, dường như không phải chân đi vào trước, sau đó toàn thân chầm chậm ngồi xuống. Đây là mông vào vại trước, sau đó mới là tứ chi. Chẳng qua, ta có một nghi vấn rất thú vị là, vai hắn không qua được, nhưng toàn bộ thân thể lại vào trong vại.
Đại huynh đệ, kĩ năng a! Rốt cuộc ngươi phải làm thế nào mới có thể tự giam mình trong vại như vậy?
Quả thực, tựa như có người dùng nội lực một chưởng đập ngươi bay vào.
Ta nhìn thoáng qua Tô Hiểu cùng Đường Dịch, lại nhìn thoáng qua hoàng tang, lộ ra biểu tình thất vọng.
Lúc đầu ta còn chờ xem cướp phò mã đây.
Được, vị Kim đại tống tử này nháo trò như thế, ta sợ rằng phải có chút biến hóa. Cho dù lúc trước hoàng tang có chút do dự, bây giờ cũng tuyệt sẽ không gả nữ nhi cho hắn.
Nếu không -- hoàng tang sẽ có một con rể bị khắp thiên hạ gọi là "Kim vạc lớn".