[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 184 : Kim vạc lớn chi mê
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Thời gian trở về nửa canh giờ trước.
Kim Vương Tôn bị Minh Phi Chân một chưởng vỗ bay, rơi vào hôn mê như chết, đám gia nô suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới làm hắn tỉnh lại.
Kim Vương Tôn chậm rãi tỉnh lại, xác nhận trạng thái của mình. Chỉ cảm thấy nội lực hành tẩu không thuận, ngực cũng hơi khó chịu. Biết là vừa mới bị người chấn động toàn thân khí huyết, trong lúc nhất thời không vận dụng được nội lực. Nhưng may mà ngoại trừ tay chân hơi tê tê khó chịu ra, thân thể cũng không có cảm giác gì đặc biệt, không bị nội thương. Nên cũng không lo ngại.
Đáy lòng còn thầm mừng rỡ: Đến cùng là võ công ta cao minh, muốn một chiêu đánh bại ta, nói nghe thì dễ. Người kia chỉ có một thân man lực mà thôi, lần sau gặp lại phải cho hắn biết tay!
Đang nghĩ thầm hăng hái, con mắt bắt đầu tự xác nhận quần áo của mình.
Kim Vương Tôn chỉ cảm thấy mình hành động không quá thuận tiện, toàn thân như bị tê, không dễ dùng sức, đành phải quay cổ.
Cúi đầu nhìn xuống, một cái vại.
Không sai.
Nhìn xuống, không có người, chỉ có một cái vại.
"Sao lại thế này! !"
Gia nô cung kính đáp: "Thiếu chủ, vừa nãy ngài quyết đấu ba trăm hiệp với người kia, hay cho một trận ác chiến. . ."
"A hừ!" Kim Vương Tôn tức giận phun một ngụm nước bọt lên mặt gia hỏa này không biết xấu hổ này, "Lại còn ba trăm hiệp? ! Thiếu gia ngươi thoáng cái đã bị người ta đụng bay! Đừng vuốt mông ngựa, nói thật!"
"Vâng vâng, thiếu gia ngài không địch lại người kia, cuối cùng thân thể bay đi, rơi vào vại sắt này. Chúng ta suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng vại sắt này quá cứng, không có cách nào mở ra."
Kim Vương Tôn không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc nãy. Ký ức giống như bọt biển trong nước, vắt nửa ngày mới ra được một chút. Hắn nhớ mình bị bóng người kia đụng một cái, liền không khống chế được cơ thể, phảng phất cả người bị bọc trong một 'Lực', bị lực đạo đó kéo bay ra ngoài. Sau đó bang một tiếng, toàn thân đau nhói, hắn đã mất đi ý thức.
Xem ra cơn đau đó, chính là cả người đâm vào vại sắt này.
Kim Vương Tôn tỉ mỉ suy nghĩ, trong gió rét dung nhan tuấn tú lộ rõ vẻ ôn nhã như nước hồ của tuấn nam Giang Nam, hắn suy ngẫm một lát, nghĩ đến nhập thần.
Chuyện này thực sự quỷ dị, người kia rốt cuộc là ai? Nếu nói trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, một cánh tay có khí lực hơn ngàn cân. Một chạm đụng bay người là có khả năng. Nhưng toàn thân Kim Vương Tôn không có nửa điểm thụ thương, cuối cùng lực đạo kinh thế hãi tục đâm mình vào trong vại sắt này đi đâu? Chuyện này đúng là sát phí tư lượng.
Kim Vương Tôn còn đang suy tư, một gia nô hung tợn nói: "Chúng ta đường xa mà đến, triều đình há có đạo đãi khách như vậy! Thiếu chủ, chúng ta bẩm báo hoàng thượng, khai tên hỗn đản kia ra, muốn hắn chịu trách nhiệm!"
Năm gia nô khác cùng kêu lên tán thưởng, đang muốn hành động.
"Từ từ!"
Kim Vương Tôn đánh thủ thế dừng lại - - trong vại không ai thấy được, nhưng hắn ngăn cản hành động của đám gia nô thật.
Kim Vương Tôn suy ngẫm một lát, nói: "Sợ rằng chuyện này có bẫy."
"Thiếu chủ nói là. . ."
Kim Vương Tôn bình tĩnh nói: "Trên đường đến kinh, ta hành động phách lối, sớm đã vào tai mắt triều đình. Có lẽ hoàng thượng đã sớm biết ý đồ của ta, chuẩn bị chút đối sách. Võ công người kia chẳng ra gì, nhưng lực lớn vô cùng, thần lực kinh người, bình thường ta không phải là đối thủ của hắn."
"Những người này quá không nói đạo lý. Rõ ràng bọn hắn định ra hôn thư, sao có thể đổi ý?"
"Hừ, trong thiên hạ, chuyện ngươi lừa ta gạt nhiều vô số kể, há có định số. Ngươi mạnh, cho dù hắn là đương triều quân vương cũng không thể khinh thường. Ngươi yếu, cho dù a miêu a cẩu cũng có thể khinh ngươi như thường." Kim Vương Tôn hít sâu một hơi, dừng một chút: "Hoàng đế có chuẩn bị a. Chúng ta nhất định phải đối phó cẩn thận. Người vừa nãy. . . Mặc dù ta không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, không hề giống cao thủ trong triều đình. Mỗi người trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ ta đều nghiên cứu qua, hơn nữa hiện nay có nhiều người không ở kinh thành, hẳn không phải là cao thủ trong Lục Phiến Thần Cơ Bảng. Có lẽ người này là đối tượng ta có thể sử dụng."
"Thiếu chủ, người này đã hành tẩu trong cung, cho dù không phải võ sĩ triều đình sợ rằng cũng có quan hệ với triều đình. . ."
"Sợ cái gì, thiên hạ còn có vấn đề mà tiền không thể giải quyết sao?"
Kim Vương Tôn cười lạnh một tiếng, "Chút nữa các ngươi đừng rêu rao, bất động thanh sắc, chờ ta yên tĩnh quan sát, nếu hắn vẫn còn trong cung, ta luôn có thể tìm ra người này. Mặc dù Kim Ngân tông ta phú giáp Giang Nam, nhưng căn cơ không kiên cố, nếu không lấy được công chúa, không được triều đình trợ giúp, Kim Ngân tông ta nguy rồi."
"Nhưng nếu không nói, thiếu chủ ngài đi ra thế nào. . ."
"Không có chuyện gì, mặc dù vại sắt này cứng rắn, cũng chỉ là sự vật bình thường. Mặc dù ta không chấn vỡ được, nhưng muốn ra khỏi đây thì không có vấn đề. Nhưng nội lực ta chưa hồi phục, còn cần dùng binh khí. Vân Đầu của ta đâu?"
"Cái này. . . Thiếu chủ, hình như cùng vào với ngài."
Kim Vương Tôn trách cứ: "Hoang đường, Vân Đầu Đao còn dài hơn vại này, sao có thể vào, còn không đi tìm về?"
Đám gia nô đang muốn đi tìm, chỉ thấy nơi xa một tiểu thái giám đi tới, dường như đến tuyên Kim Vương Tôn vào điện.
Kim Vương Tôn vội vàng bày ra biểu tình phong khinh vân đạm, nhỏ giọng dặn dò: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh, không thể để cho người của triều đình chế giễu!"
Tiểu thái giám đến gần, biểu tình không thể tin nổi.
"Kim tông chủ, hoàng thượng tuyên ngài a. Mau đi với cha gia một chuyến. . . Chỉ là ngài vào vại này làm gì?"
Kim Vương Tôn đột nhiên cười nói: "Vại. . . Dễ chịu."
Đây chính là toàn bộ quá trình 'Kim vạc lớn' thành hình.
* * * * * * * * * * * * * **
Kim đại tống tử văn phong bất động, uốn éo người, ngạo nghễ cười nói: "Không biết, hoàng thượng tuyên Vương Tôn tới gặp, cần làm chuyện gì?"
"A?"
Ngươi lấy dáng vẻ này nghe trẫm nói? Kim Loan điện còn không thành rạp xiếc sao!
Hoàng tang nói: "Ách, trẫm muốn nói mấy câu liên quan đến hôn thư của ngươi. Nhưng Vương Tôn, ngươi trong vại cũng không tiện."
Kim Vương Tôn cười trong trẻo, sảng khoái như thanh phong nhập tùng: "Trong vại này dễ chịu, nhưng nếu một mực ở trong vại chỉ sợ bất kính với hoàng thượng, mời hoàng thượng gọi người động thủ."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sẽ tin hắn.
Trên điện, mấy võ sĩ đại điện lĩnh mệnh đi tới, nhưng đối với một cái vại sắt, bên trong còn có người. Bọn hắn nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sờ đầu cào má mãi vẫn không làm gì được. Lập tức mấy văn quan võ tướng cũng đến gần xem xét, tựa hồ rất cảm thấy hứng thú với Kim vạc lớn. Dần dần vây Kim Vương Tôn vào giữa.
Kim đại tống tử ngồi trong vại, lộ ra cái đầu, như một chậu dưa muối mặc người vây xem. Nhưng gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không cảm thấy khó xử chút nào.
Hồng Trang công chúa chậm rãi bước đến bên cạnh ta, bỗng thản nhiên nói: "Chuyện ngày mai, phải phiền ngươi xuất lực."
Ta kinh ngạc liếc nhìn nhị công chúa.
Hôm nay Hồng Trang công chúa vẫn mặc trang phục nữ tử giang hồ dùng lúc hành tẩu, trên đùi là quần dài bó sát, càng lộ ra hai chân thon dài, khỏe khắn rắn chắc. Bộ quần áo này toàn là màu đỏ. Trong danh tự nàng có chữ đỏ, cũng thích mặc áo đỏ. Thân áo đỏ này tôn lên tóc đen da tuyết, con ngươi anh hoa sáng ngời của nàng, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng phù hợp. Ta rất ít thấy nữ tử mặc màu đỏ đẹp như nàng.
Nàng vẫn cao hoa quý trọng như lúc mới gặp, gương mặt trái xoan thanh tú trắng như tuyết bình tĩnh, không biểu lộ tình cảm. Lúc nói chuyện lộ vẻ thủ lễ tự trọng, xa người ngàn dặm. Chỉ là dưới đôi mắt đẹp dường như có từng tia từng tia hắc tố, giống hệt Thẩm lão đại hay thức đêm tăng ca, đại khái là đêm không an giấc, cho nên mới như thế.
Hoàng thượng nói nàng thích ta, chẳng lẽ là nguyên nhân này. . .
Than thở. . . Ta sờ đầu một cái.
Ai nha! Đẹp trai cũng là một cái tội a.
Mặc dù ta không có hứng thú với công chúa, nhưng biết mình được một mỹ nhân thích, là nam nhân đều không nhịn được vui vẻ a.
Hồng Trang công chúa không rõ nội tình, không biết ta cười ngây ngô cái gì. Đánh mắt sang, như một đôi lợi kiếm đâm tới, ta không dám cười nữa. Tính cách vị công chúa này nghiêm khắc, đối đãi người ngoài như thế, đối đãi mình càng như thế. Từ con đường đao pháp của nàng, ta có thể thấy được tính cách của nàng. Cẩn thận tỉ mỉ, nửa điểm không tha.
Tại hoàng cung đêm đó, không thể không nói, lần đầu tiên thấy nàng xuất thủ ta giật nảy mình. Nàng xuất đao thứ nhất, dùng đích truyền đao pháp của phái Nga Mi, một thức 'Thương Ngọc Vi Ốc' xuất ra, ta phảng phất thấy Nga Mi chưởng môn đích thân tới. Một chiêu một thức của nàng như phục chế toàn bộ Nga Mi chưởng môn, chẳng những là hình, ngay cả thần cũng giống như đúc.
Có thể thấy, chẳng những thiên tư nàng tuyệt cao, ngay cả tâm chí luyện đao cũng rất kiên định, nếu so sánh có thể làm rất nhiều đao thủ xấu hổ.
Công chúa như thế, lại thích quái thúc thúc tóc bạc đeo mặt nạ. . . Mặc dù đó là ta, nhưng khách quan mà nhìn, phẩm vị của công chúa này cũng khá kỳ quái.
Hồng Trang công chúa nói: "Ta rất thân với Y Nhân, hôm nay cũng quen biết Hiểu Hàn, các nàng đã sớm nói cho ta biết cách làm người của ngươi. Nếu tận tâm thay bản cung làm việc thì cũng thôi đi, nếu không bây giờ có thể cự tuyệt."
Ta vội vàng nói: "Xin công chúa yên tâm, thuộc hạ nhất định tận lực. Cho dù hắn là con chuột rơi vào trong lỗ, ta cũng giội chút nước sôi lôi hắn ra cho ngài." Mặc dù ta cam đoan ngươi không tìm được~
Hồng Trang công chúa đột nhiên giương mắt, trong con ngươi có vẻ kinh ngạc âm ỷ.
"Ngươi. . . Giống như."
"A?"
Công chúa nhìn ta một hồi, mới lắc đầu: "Không sao, ta chỉ cảm thấy ngươi rất giống một người. Ngữ khí của hắn lúc nói đùa, giống ngươi vừa rồi như đúc. . . ."
Trong lúc nhất thời ta không phản bác được, đột nhiên thầm tự kiểm điểm, mình nên thu liễm một chút. Ta vừa không nói, lại gặp phải công chúa điện hạ vốn ít nói, bầu không khí lập tức vô cùng xấu hổ.
Đột nhiên nơi xa vang lên một tiếng gào to: "Nhìn Khai Sơn Thần Chưởng của ta!" Chỉ thấy một quan võ một chưởng hung hăng đập vào vại sắt, phát ra một tiếng Duang, Kim đại tống tử bị chấn cho rung cả đầu, sắc mặt đã tím bầm. Nhưng vại sắt vẫn không tổn hại gì.
Nơi xa, hoàng tang thấy thế nhức đầu không thôi, bưng trán không nói lời nào.
Hồng Trang công chúa cau mày nói: "Trên đại điện, còn ra thể thống gì!"
Tung người lên, bay xuống tâm điện như một đóa hồng vân, lúc đi qua hộp sắt trước ngự tọa thì đá một cái, lấy ra 'Kim Ô Phệ Nguyệt' nằm trong hộp, lưỡi đao vừa chiếu, cả phòng phát quang. Một cỗ đao khí dâng lên như sóng.
Công chúa cao gầy tinh tế, nhưng cầm chuôi đao to lớn lưỡi rộng này lại có vẻ không tốn chút sức nào, đủ thấy lực cánh tay rất mạnh.
Chỉ thấy trên tâm điện eo nhỏ xoay một cái, đao trong tay vung ra ba lượt đao hoa, vại sắt như một khối mỡ bò gặp đao nóng, ứng đao mà đứt. Lúc này Kim Vương Tôn mới thoát khỏi khốn khổ 'Kim vạc lớn'.
Hồng Trang công chúa trả đao vào hộp, một mạch mà thành, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
Ta nhìn thấy trong mắt Kim Vương Tôn vừa được cứu ra, dường như bớt một phần cuồng vọng, nhiều một phần tôn trọng. Hắn ôm quyền nói từ đáy lòng: "Đa tạ công chúa cứu giúp."
Kim Vương Tôn bị Minh Phi Chân một chưởng vỗ bay, rơi vào hôn mê như chết, đám gia nô suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới làm hắn tỉnh lại.
Kim Vương Tôn chậm rãi tỉnh lại, xác nhận trạng thái của mình. Chỉ cảm thấy nội lực hành tẩu không thuận, ngực cũng hơi khó chịu. Biết là vừa mới bị người chấn động toàn thân khí huyết, trong lúc nhất thời không vận dụng được nội lực. Nhưng may mà ngoại trừ tay chân hơi tê tê khó chịu ra, thân thể cũng không có cảm giác gì đặc biệt, không bị nội thương. Nên cũng không lo ngại.
Đáy lòng còn thầm mừng rỡ: Đến cùng là võ công ta cao minh, muốn một chiêu đánh bại ta, nói nghe thì dễ. Người kia chỉ có một thân man lực mà thôi, lần sau gặp lại phải cho hắn biết tay!
Đang nghĩ thầm hăng hái, con mắt bắt đầu tự xác nhận quần áo của mình.
Kim Vương Tôn chỉ cảm thấy mình hành động không quá thuận tiện, toàn thân như bị tê, không dễ dùng sức, đành phải quay cổ.
Cúi đầu nhìn xuống, một cái vại.
Không sai.
Nhìn xuống, không có người, chỉ có một cái vại.
"Sao lại thế này! !"
Gia nô cung kính đáp: "Thiếu chủ, vừa nãy ngài quyết đấu ba trăm hiệp với người kia, hay cho một trận ác chiến. . ."
"A hừ!" Kim Vương Tôn tức giận phun một ngụm nước bọt lên mặt gia hỏa này không biết xấu hổ này, "Lại còn ba trăm hiệp? ! Thiếu gia ngươi thoáng cái đã bị người ta đụng bay! Đừng vuốt mông ngựa, nói thật!"
"Vâng vâng, thiếu gia ngài không địch lại người kia, cuối cùng thân thể bay đi, rơi vào vại sắt này. Chúng ta suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng vại sắt này quá cứng, không có cách nào mở ra."
Kim Vương Tôn không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc nãy. Ký ức giống như bọt biển trong nước, vắt nửa ngày mới ra được một chút. Hắn nhớ mình bị bóng người kia đụng một cái, liền không khống chế được cơ thể, phảng phất cả người bị bọc trong một 'Lực', bị lực đạo đó kéo bay ra ngoài. Sau đó bang một tiếng, toàn thân đau nhói, hắn đã mất đi ý thức.
Xem ra cơn đau đó, chính là cả người đâm vào vại sắt này.
Kim Vương Tôn tỉ mỉ suy nghĩ, trong gió rét dung nhan tuấn tú lộ rõ vẻ ôn nhã như nước hồ của tuấn nam Giang Nam, hắn suy ngẫm một lát, nghĩ đến nhập thần.
Chuyện này thực sự quỷ dị, người kia rốt cuộc là ai? Nếu nói trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, một cánh tay có khí lực hơn ngàn cân. Một chạm đụng bay người là có khả năng. Nhưng toàn thân Kim Vương Tôn không có nửa điểm thụ thương, cuối cùng lực đạo kinh thế hãi tục đâm mình vào trong vại sắt này đi đâu? Chuyện này đúng là sát phí tư lượng.
Kim Vương Tôn còn đang suy tư, một gia nô hung tợn nói: "Chúng ta đường xa mà đến, triều đình há có đạo đãi khách như vậy! Thiếu chủ, chúng ta bẩm báo hoàng thượng, khai tên hỗn đản kia ra, muốn hắn chịu trách nhiệm!"
Năm gia nô khác cùng kêu lên tán thưởng, đang muốn hành động.
"Từ từ!"
Kim Vương Tôn đánh thủ thế dừng lại - - trong vại không ai thấy được, nhưng hắn ngăn cản hành động của đám gia nô thật.
Kim Vương Tôn suy ngẫm một lát, nói: "Sợ rằng chuyện này có bẫy."
"Thiếu chủ nói là. . ."
Kim Vương Tôn bình tĩnh nói: "Trên đường đến kinh, ta hành động phách lối, sớm đã vào tai mắt triều đình. Có lẽ hoàng thượng đã sớm biết ý đồ của ta, chuẩn bị chút đối sách. Võ công người kia chẳng ra gì, nhưng lực lớn vô cùng, thần lực kinh người, bình thường ta không phải là đối thủ của hắn."
"Những người này quá không nói đạo lý. Rõ ràng bọn hắn định ra hôn thư, sao có thể đổi ý?"
"Hừ, trong thiên hạ, chuyện ngươi lừa ta gạt nhiều vô số kể, há có định số. Ngươi mạnh, cho dù hắn là đương triều quân vương cũng không thể khinh thường. Ngươi yếu, cho dù a miêu a cẩu cũng có thể khinh ngươi như thường." Kim Vương Tôn hít sâu một hơi, dừng một chút: "Hoàng đế có chuẩn bị a. Chúng ta nhất định phải đối phó cẩn thận. Người vừa nãy. . . Mặc dù ta không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, không hề giống cao thủ trong triều đình. Mỗi người trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ ta đều nghiên cứu qua, hơn nữa hiện nay có nhiều người không ở kinh thành, hẳn không phải là cao thủ trong Lục Phiến Thần Cơ Bảng. Có lẽ người này là đối tượng ta có thể sử dụng."
"Thiếu chủ, người này đã hành tẩu trong cung, cho dù không phải võ sĩ triều đình sợ rằng cũng có quan hệ với triều đình. . ."
"Sợ cái gì, thiên hạ còn có vấn đề mà tiền không thể giải quyết sao?"
Kim Vương Tôn cười lạnh một tiếng, "Chút nữa các ngươi đừng rêu rao, bất động thanh sắc, chờ ta yên tĩnh quan sát, nếu hắn vẫn còn trong cung, ta luôn có thể tìm ra người này. Mặc dù Kim Ngân tông ta phú giáp Giang Nam, nhưng căn cơ không kiên cố, nếu không lấy được công chúa, không được triều đình trợ giúp, Kim Ngân tông ta nguy rồi."
"Nhưng nếu không nói, thiếu chủ ngài đi ra thế nào. . ."
"Không có chuyện gì, mặc dù vại sắt này cứng rắn, cũng chỉ là sự vật bình thường. Mặc dù ta không chấn vỡ được, nhưng muốn ra khỏi đây thì không có vấn đề. Nhưng nội lực ta chưa hồi phục, còn cần dùng binh khí. Vân Đầu của ta đâu?"
"Cái này. . . Thiếu chủ, hình như cùng vào với ngài."
Kim Vương Tôn trách cứ: "Hoang đường, Vân Đầu Đao còn dài hơn vại này, sao có thể vào, còn không đi tìm về?"
Đám gia nô đang muốn đi tìm, chỉ thấy nơi xa một tiểu thái giám đi tới, dường như đến tuyên Kim Vương Tôn vào điện.
Kim Vương Tôn vội vàng bày ra biểu tình phong khinh vân đạm, nhỏ giọng dặn dò: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh, không thể để cho người của triều đình chế giễu!"
Tiểu thái giám đến gần, biểu tình không thể tin nổi.
"Kim tông chủ, hoàng thượng tuyên ngài a. Mau đi với cha gia một chuyến. . . Chỉ là ngài vào vại này làm gì?"
Kim Vương Tôn đột nhiên cười nói: "Vại. . . Dễ chịu."
Đây chính là toàn bộ quá trình 'Kim vạc lớn' thành hình.
* * * * * * * * * * * * * **
Kim đại tống tử văn phong bất động, uốn éo người, ngạo nghễ cười nói: "Không biết, hoàng thượng tuyên Vương Tôn tới gặp, cần làm chuyện gì?"
"A?"
Ngươi lấy dáng vẻ này nghe trẫm nói? Kim Loan điện còn không thành rạp xiếc sao!
Hoàng tang nói: "Ách, trẫm muốn nói mấy câu liên quan đến hôn thư của ngươi. Nhưng Vương Tôn, ngươi trong vại cũng không tiện."
Kim Vương Tôn cười trong trẻo, sảng khoái như thanh phong nhập tùng: "Trong vại này dễ chịu, nhưng nếu một mực ở trong vại chỉ sợ bất kính với hoàng thượng, mời hoàng thượng gọi người động thủ."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sẽ tin hắn.
Trên điện, mấy võ sĩ đại điện lĩnh mệnh đi tới, nhưng đối với một cái vại sắt, bên trong còn có người. Bọn hắn nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sờ đầu cào má mãi vẫn không làm gì được. Lập tức mấy văn quan võ tướng cũng đến gần xem xét, tựa hồ rất cảm thấy hứng thú với Kim vạc lớn. Dần dần vây Kim Vương Tôn vào giữa.
Kim đại tống tử ngồi trong vại, lộ ra cái đầu, như một chậu dưa muối mặc người vây xem. Nhưng gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không cảm thấy khó xử chút nào.
Hồng Trang công chúa chậm rãi bước đến bên cạnh ta, bỗng thản nhiên nói: "Chuyện ngày mai, phải phiền ngươi xuất lực."
Ta kinh ngạc liếc nhìn nhị công chúa.
Hôm nay Hồng Trang công chúa vẫn mặc trang phục nữ tử giang hồ dùng lúc hành tẩu, trên đùi là quần dài bó sát, càng lộ ra hai chân thon dài, khỏe khắn rắn chắc. Bộ quần áo này toàn là màu đỏ. Trong danh tự nàng có chữ đỏ, cũng thích mặc áo đỏ. Thân áo đỏ này tôn lên tóc đen da tuyết, con ngươi anh hoa sáng ngời của nàng, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng phù hợp. Ta rất ít thấy nữ tử mặc màu đỏ đẹp như nàng.
Nàng vẫn cao hoa quý trọng như lúc mới gặp, gương mặt trái xoan thanh tú trắng như tuyết bình tĩnh, không biểu lộ tình cảm. Lúc nói chuyện lộ vẻ thủ lễ tự trọng, xa người ngàn dặm. Chỉ là dưới đôi mắt đẹp dường như có từng tia từng tia hắc tố, giống hệt Thẩm lão đại hay thức đêm tăng ca, đại khái là đêm không an giấc, cho nên mới như thế.
Hoàng thượng nói nàng thích ta, chẳng lẽ là nguyên nhân này. . .
Than thở. . . Ta sờ đầu một cái.
Ai nha! Đẹp trai cũng là một cái tội a.
Mặc dù ta không có hứng thú với công chúa, nhưng biết mình được một mỹ nhân thích, là nam nhân đều không nhịn được vui vẻ a.
Hồng Trang công chúa không rõ nội tình, không biết ta cười ngây ngô cái gì. Đánh mắt sang, như một đôi lợi kiếm đâm tới, ta không dám cười nữa. Tính cách vị công chúa này nghiêm khắc, đối đãi người ngoài như thế, đối đãi mình càng như thế. Từ con đường đao pháp của nàng, ta có thể thấy được tính cách của nàng. Cẩn thận tỉ mỉ, nửa điểm không tha.
Tại hoàng cung đêm đó, không thể không nói, lần đầu tiên thấy nàng xuất thủ ta giật nảy mình. Nàng xuất đao thứ nhất, dùng đích truyền đao pháp của phái Nga Mi, một thức 'Thương Ngọc Vi Ốc' xuất ra, ta phảng phất thấy Nga Mi chưởng môn đích thân tới. Một chiêu một thức của nàng như phục chế toàn bộ Nga Mi chưởng môn, chẳng những là hình, ngay cả thần cũng giống như đúc.
Có thể thấy, chẳng những thiên tư nàng tuyệt cao, ngay cả tâm chí luyện đao cũng rất kiên định, nếu so sánh có thể làm rất nhiều đao thủ xấu hổ.
Công chúa như thế, lại thích quái thúc thúc tóc bạc đeo mặt nạ. . . Mặc dù đó là ta, nhưng khách quan mà nhìn, phẩm vị của công chúa này cũng khá kỳ quái.
Hồng Trang công chúa nói: "Ta rất thân với Y Nhân, hôm nay cũng quen biết Hiểu Hàn, các nàng đã sớm nói cho ta biết cách làm người của ngươi. Nếu tận tâm thay bản cung làm việc thì cũng thôi đi, nếu không bây giờ có thể cự tuyệt."
Ta vội vàng nói: "Xin công chúa yên tâm, thuộc hạ nhất định tận lực. Cho dù hắn là con chuột rơi vào trong lỗ, ta cũng giội chút nước sôi lôi hắn ra cho ngài." Mặc dù ta cam đoan ngươi không tìm được~
Hồng Trang công chúa đột nhiên giương mắt, trong con ngươi có vẻ kinh ngạc âm ỷ.
"Ngươi. . . Giống như."
"A?"
Công chúa nhìn ta một hồi, mới lắc đầu: "Không sao, ta chỉ cảm thấy ngươi rất giống một người. Ngữ khí của hắn lúc nói đùa, giống ngươi vừa rồi như đúc. . . ."
Trong lúc nhất thời ta không phản bác được, đột nhiên thầm tự kiểm điểm, mình nên thu liễm một chút. Ta vừa không nói, lại gặp phải công chúa điện hạ vốn ít nói, bầu không khí lập tức vô cùng xấu hổ.
Đột nhiên nơi xa vang lên một tiếng gào to: "Nhìn Khai Sơn Thần Chưởng của ta!" Chỉ thấy một quan võ một chưởng hung hăng đập vào vại sắt, phát ra một tiếng Duang, Kim đại tống tử bị chấn cho rung cả đầu, sắc mặt đã tím bầm. Nhưng vại sắt vẫn không tổn hại gì.
Nơi xa, hoàng tang thấy thế nhức đầu không thôi, bưng trán không nói lời nào.
Hồng Trang công chúa cau mày nói: "Trên đại điện, còn ra thể thống gì!"
Tung người lên, bay xuống tâm điện như một đóa hồng vân, lúc đi qua hộp sắt trước ngự tọa thì đá một cái, lấy ra 'Kim Ô Phệ Nguyệt' nằm trong hộp, lưỡi đao vừa chiếu, cả phòng phát quang. Một cỗ đao khí dâng lên như sóng.
Công chúa cao gầy tinh tế, nhưng cầm chuôi đao to lớn lưỡi rộng này lại có vẻ không tốn chút sức nào, đủ thấy lực cánh tay rất mạnh.
Chỉ thấy trên tâm điện eo nhỏ xoay một cái, đao trong tay vung ra ba lượt đao hoa, vại sắt như một khối mỡ bò gặp đao nóng, ứng đao mà đứt. Lúc này Kim Vương Tôn mới thoát khỏi khốn khổ 'Kim vạc lớn'.
Hồng Trang công chúa trả đao vào hộp, một mạch mà thành, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
Ta nhìn thấy trong mắt Kim Vương Tôn vừa được cứu ra, dường như bớt một phần cuồng vọng, nhiều một phần tôn trọng. Hắn ôm quyền nói từ đáy lòng: "Đa tạ công chúa cứu giúp."