[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 189 : Tê ~ có gì đó quái lạ

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Lúc đầu những tên này vẫn ngậm miệng không nói, nhưng khi ba người biến thành bánh xốp ngàn tầng, bốn người biến thành papad Thiên Trúc, lúc ta tìm gậy gỗ chuẩn bị bắt đầu 'Hoa cúc xâu thịt dê', rốt cuộc bọn gia hỏa này cũng khuất phục.
Nguyên lai bọn hắn chỉ là một bang du côn, khi phụ người ở nam kinh thành, nhất là khu vực Quang Minh lý. Cũng không thể nói là việc ác bất tận, chỉ là mỗi ngày lừa đảo ngân lượng của thương hộ, khi phụ bách tính thuần phác. Dần dà hình thành tên tuổi Hiến Dư bang tại vùng này.
Chỉ là danh tự này quá khó đọc, cho nên người khác đều gọi bọn hắn là Hàm Ngư bang(* ).
(* ): cá ướp muối
Ta phân phó bọn hắn bỏ vải đen trùm đầu xuống, nguyên một đám xanh xao vàng vọt, nhìn cũng giống ăn bữa hôm bỏ bữa mai. Hơn nữa ta đã sớm nghe ra nội lực bọn gia hỏa này cực thấp, cơ hồ không khác người bình thường. Xem ra chỉ là một đám du côn mà thôi.
Nhiều người như vậy quá mức rêu rao, ta giữ lại thủ lĩnh của bọn hắn, xua những người khác đi.
Ta ngồi trong nhà dân bọn hắn ẩn thân lúc trước, như đại gia, coi tên tên mập mạp này như ghế đặt chân. Bởi vì chân của ta tương đối dài lại tương đối nặng, vừa đặt lên, đầu tên mập mạp đã không ngừng lún xuống. Không bao lâu sau mặt đã đỏ bừng, có vẻ không chịu đựng nổi.
"Hỏi một câu nói một câu, tên gì?"
"Tiểu họ Ngôn, trước kia nhà mở quầy ở chợ đồ ăn. Từng đi học hai năm, tiên sinh dạy học cho ta cái tên Hiến Dư.
"Ngươi gọi Yêm Hàm Ngư? !" (* *)
(* *) : ướp cá muối. Chữ Ngôn với Yêm, Hàm Ngư với Hiến Dư gần âm
"Đúng đúng đúng!" Mập mạp sướng đến phát điên: "Đó là tên lúc đầu của ta, trước kia nhà ta bán cá ướp muối."
Bây giờ ta mới quan sát tỉ mỉ gia hỏa này, lúc trước nghe thanh âm có cảm giác hắn chừng bốn mươi năm mươi tuổi, bây giờ nhìn thấy mới biết mập mạp này cũng chỉ ngoài ba mươi. Mặc dù dáng người to béo, nhưng không phải kiểu trắng trắng mập mập do ăn uống như đại phú nhân gia, mà tương đối giống đồ tể mổ heo ở Thái Thị Khẩu. Loại mập mạp này vào tổ chức du côn làm lão đại, cũng nói thông được. Chỉ là, ngươi dùng danh tự xúi quẩy như thế mà cũng dám đi lăn lộn, khó trách cho tới hôm nay các ngươi vẫn là đường khẩu nhỏ như vậy a.
Mập mạp kia lấy lòng nghiêng nghiêng cổ ngắn, cười nói: "Gia, gia, ngươi để đó là được, tuyệt đối đừng đá ta. Ta đau không sao cả, ngài mệt thì không tốt a."
"Ta không đá ngươi, cũng không xâu nướng hoa cúc ngươi, chỉ cần ngươi hảo hảo trả lời vấn đề của ta." Ta hơi híp mắt, một tay chống má, biểu tình tà mị điên cuồng như trùm phản diện: "Các ngươi tới tìm ta, là bị người nào chỉ thị?"
"Ai nha, nói đến ta lại tức giận a!" Vừa nhắc tới đây, Yêm Hàm Ngư suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng bởi vì chân ta đặt trên đầu, hắn không thể động đậy được, biểu tình càng thêm sợ hãi. Nuốt nước miếng một cái nói: "Trong đêm hôm qua có người tới cho ta mười lượng bạc, nói là muốn Hàm Ngư bang chúng ta thay hắn bắt một người, chỉ cần bắt được tiền thưởng gấp mười. Ta nghĩ chúng ta quen thuộc vùng Quang Minh lý này nhất, làm gì có đạo lý không tìm được người. Thế là tiếp vào. Nhưng không nghĩ tới là đến bắt ngài! Nếu biết là đến bắt nhân vật anh hùng như ngài, bạc có gấp mười cũng không làm a!"
"Hừ! Đó là bởi vì ngươi đánh không lại!"
Nếu thật sự tăng gấp trăm lần, ta dứt khoát phối hợp với ngươi, cuối cùng chúng ta phân chia cũng được a.
Yêm Hàm Ngư vẻ mặt đưa đám nói: "Chúng ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc, cũng không nghĩ tới muốn làm gì ngài. Ngài nhìn đi, chúng ta không có binh khí, đều là tay không đến a."
Lời ấy cũng không giả, Hàm Ngư bang nhèo khó, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đương nhiên không mua nổi binh khí. Nhưng. . .
"Ngươi cho rằng các ngươi cầm gạch thì ta không thấy sao!"
Ta đá hắn một cước, đau đến hắn oa oa kêu to. Ta lại hỏi: "Biết thân phận lai lịch của người kia không?"
"Không biết a!" Yêm Hàm Ngư Bị đá cho đau đầu, kêu oan nói: "Đại hiệp, nếu biết hắn là ai. Ta đã điều động đủ nhân mã tìm hắn tính sổ sách! Quá hố người. Mười lượng bạc bảo chúng ta đi tìm chết a!"
Ngươi nghĩ rất minh bạch. . .
Ta hỏi tới hỏi lui, chung quy không bắt được trọng điểm. Người ủy thác đối phương cẩn thận không lộ sơ hở, ta không thể đạt được manh mối gì. Suy nghĩ một lát, còn một việc đáng để hỏi.
"Đúng rồi, các ngươi từng thấy cái đồ chơi này chưa?"
Ta móc chân dung Tán thần tôn vừa lấy được từ trong ngực ra.
Mập mạp kia giật nảy mình, kêu lên như mổ heo: "Con mẹ nó gặp quỷ a! Chung Quỳ rơi vào lò than? !"
Mụ mại phê. . . Cũng không đen đến thế a! !
"Ngươi suy nghĩ một chút, đã từng thấy hay chưa?"
"Không, thật không có! A, hình như gần đây có người bán tranh, nhưng những người như chúng ta, ngài biết. . . Hắc hắc, xuân cung đồ thì cũng thôi đi, không có hứng thú với mấy bức tranh này."
Ta đây lại tin. Dù sao ngay cả ta cũng thích xuân cung đồ hơn mấy tấm giấy rách này nhiều.
"Đúng rồi, trái lại có một điểm!"
"Cái gì, mau nói!"
"Ôi ôi nha! Gia đừng đánh đừng đánh, ta nói là được. Là như thế này, ngoại trừ tìm chúng ta, người kia còn tìm không ít bang phái nơi đó. Muốn chúng ta bắt ngài, nhưng cố ý dặn dò chúng ta, nếu ngài đi cùng vị cô nương xinh đẹp lúc nãy, thì không thể động thủ."
Như vậy cũng hợp lý, chỉ bằng đám cá thối tôm nát các ngươi, có thể động vào một sợi lông tơ của công chúa?
Trong nữ cao thủ, võ công Hồng Trang công chúa xem như siêu quần bạt tụy. Bạch Lâu lão sư thái không tàng tư, dạy dỗ nàng phi thường xuất sắc, đã được bảy tám phần chân truyền của kỳ sư. Chỉ sợ võ công còn mạnh hơn Đường Dịch, trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ không có mấy vị có thể đánh được nàng.
Nhưng câu tiếp theo, làm cho ta hơi bận tâm.
"Nhưng hắn còn nói, nếu các ngươi vẫn không rời xa nhau, thì để bang phái khác động thủ với vị cô nương kia, dẫn nàng đi."
Có chuyện này?
"Đi theo ta, chớ quấy rầy."
Ta hơi suy nghĩ, xách Yêm Hàm Ngư lên, như một cơn gió chạy trên con đường Hồng Trang công chúa vừa đi. Nơi này không người quen biết ta, ta có thể không quan tâm ánh mắt của người khác lao vùn vụt. Dường như Yêm Hàm Ngư chưa từng thấy khinh công như vậy, sợ đến hồn bất phụ thể. Thuận con đường của công chúa, đến cuối một ngõ nhỏ khác, ta đổi phương hướng, nhưng không lâu sau chúng ta lại đi vào một ngõ cụt.
Một con đường đi đến tối cũng không thể tìm được. . . Chẳng lẽ công chúa. . .
Ta thăm dò khắp nơi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy một viên châu màu đỏ như lưu ly. Viên châu này trên quần áo công chúa! Ta cẩn thận lưu ý, quả nhiên nơi này phát sinh đánh nhau. Hơn nữa kết thúc do một phương không địch lại.
Làm sao có thể! Với võ công của công chúa, vì sao không địch lại những tiểu lưu manh nơi này?
"Ôi ôi, nơi này từng đánh nhau, ra tay không nhẹ a. Chậc chậc chậc, đám khốn nạn kia nổi danh không biết thương hương tiếc ngọc. Nếu cô nương rơi vào trong tay bọn hắn, khó tránh khỏi đã. . ."
Ta xách Yêm Hàm Ngư lên, hung tợn nói: "Ngươi có biết bang phái nào phụ trách động thủ với vị cô nương kia không!"
"Là, là Quang Minh lý Ác Phỉ bang."
"Còn không dẫn ta đi!"
Vừa định khởi hành, đột nhiên phát giác quanh người có mấy ánh mắt.
Địch tập?
Ta án binh bất động, chỉ cảm thấy dường như đối phương cũng không có động tác. Tay ta giữ Yêm Hàm Ngư, vận công tăng thính giác, có thể nghe được một người sau nóc nhà, ba người ở chỗ rẽ, một người sau gian nhà, hết thảy năm người, hơn nữa là năm người có nội lực thâm hậu đang ngó chừng ta.
Nhưng không mang theo mảy may sát khí, thay vì nói chuẩn bị tập kích hoặc là ám toán, không bằng nói đang giám thị ta.
Ta hít sâu một hơi: Có gì đó quái lạ!
Ta đột nhiên cảm thấy mọi chuyện rất quỷ dị.
Đầu tiên là tìm được chân dung Tán thần tôn kỳ quái, sau đó họa bản của Tây Môn lão đầu đột nhiên hiện thế, còn có « Tán thần tôn X Tây Môn Xuy Đăng » thần bí. . . Cùng có người mua chuộc hắc thủ để đối phó ta, bắt công chúa đi, xung quanh còn có người giám thị.
Dường như không chỉ dính dáng đến một phương thế lực.
Ta tỉnh táo lại, quẳng Yêm Hàm Ngư xuống đất, lại móc họa bản trong ngực ra, bút phong cẩn thận tao nhã. Mảnh khảnh nghiêng nghiêng, dùng mực đều đặn, rất giống một người. . . Ta lấy chân dung Tây Môn Xuy Đăng ra so sánh, họa phong hoàn toàn khác biệt.
Chân dung Tây Môn Xuy Đăng, chân dung kỳ quái của Tán thần tôn, còn có đám người Hàm Ngư bang tập kích ta. . .
Ta chậm rãi đóng họa bản lại, dường như sự việc không đơn giản như mặt ngoài a.
****************
Kinh thành, một đại trạch hào hoa xa xỉ cực điểm, trong ngoài viện lạc tấp nập.
Trong nhà chính, Kim Ngân tông tân nhiệm tông chủ Kim Vương Tôn tĩnh tọa trước thư án, một cây bút vẽ trong tay, thế mà đang khí định thần nhàn vẽ tranh.
Người có thân phận cao nhất trong đám gia nô của hắn đang báo cáo, ngữ khí âm tàn, hoàn toàn khác với Kim Vương Tôn.
"Công tử, tiểu tử kia lớn lối như thế, dám tự mình hẹn công chúa xuất cung. Chúng ta đã thu mua mấy phe nhân mã, từng tên một lên, không sợ không đánh chết tiểu tử kia."
"Ngươi chắc chắn như thế?"
Nói chuyện, Kim Vương Tôn điềm tĩnh điều hòa màu vẽ, cũng không nhìn gia nô kia. Hôm nay Kim Vương Tôn mặc trang phục văn sĩ cực kỳ thanh lãng, quả nhiên là phong thần tuấn lãng, không giống phong cách hào nhoáng hôm vào triều nửa điểm.
Người ngoài chỉ nói vị tân tông chủ có danh xưng Giang Nam Đao Vương này võ nghệ cao cường, lại không biết hắn nhã thiện đan thanh, ngoại trừ đao pháp, thư hoạ cũng nhất tuyệt. Con mắt Kim Vương Tôn không rời khỏi giấy vẽ một khắc, vận bút như bảo đao trong tay một đao thủ tuyệt thế. Rải rác mấy đường cong, lại tuyệt diệu vô cùng.
Kim Vương Tôn vốn là giai công tử nổi danh Giang Nam. Cầm kỳ thư họa không gì không biết, không gì không giỏi. Nếu không phải danh khí đao pháp của hắn quá lớn, cũng sẽ có một chỗ cắm dùi trong tao nhân mặc khách Giang Nam.
"Nghe nói võ công tiểu tử kia chẳng ra gì, chỉ ỷ vào xuất thân tốt, có phần được thưởng thức ở Lục Phiến môn. Mặc dù võ công đám du côn lưu manh kia chẳng ra sao, nhưng hơn ở nhiều người, hảo hán không chống nổi nhiều người, hổ tốt không đỡ nổi đàn sói a. Hơn nữa những người này lấy tiền làm việc, sẽ không tiết lộ thân phận của thiếu chủ ngài."
"Ân, không sai, ngươi có chút tiến bộ."
Kim Vương Tôn nhàn nhạt nói, tay vẫn không ngừng, tiếp tục phác hoạ.
"Về phần công chúa, ngươi xử lý thế nào?"
"Tiểu tìm Ác Phỉ bang nổi danh nhất kinh thành, võ công những người này xem như cao nhất."
Gia nô nói xong chợt thấy căng thẳng trong lòng, ánh mắt sắc bén như đao của Kim Vương Tôn quét tới, bức cho ngực hắn tắc nghẽn, khó mà hô hấp.
"Ngươi nói, ngươi tìm người đối phó công chúa? Ta không nghe lầm chứ."
"Thiếu, thiếu chủ bớt giận! Mặc dù tiểu nhân biết đám Ác Phỉ bang không nhiều, nhưng sớm đã điều tra, công chúa điện hạ võ nghệ siêu quần, trên giang hồ có mỹ dự 'Huyết Nhiễm Lưu Ly'. Lưu manh Ác Phỉ bang chỉ có thể ngăn trở nàng một hồi, tuyệt không gây thương tổn được công chúa điện hạ."
"Hừ, như thế tốt lắm! Nếu công chúa có nguy hiểm, mạng cả nhà ngươi cũng không đủ đền!"
"Vâng, vâng, tiểu nhân hiểu!"
Kim Vương Tôn thu hồi ánh mắt, tiếp tục chăm chú vẽ.
"Tiểu tử kia, hẹn công chúa xuất cung, còn dám tranh làm phò mã với ta. . . Không giữ lại được."
Sát khí ngưng tụ giữa lông mày, ngòi bút run lên, một thanh trường đao sát khí lẫm liệt hình thành trên giấy trắng.
"Phân phó, mua thêm mười đường nhân thủ, ắt phải làm cho hắn không về nhà được. Cho dù về được, cũng không đứng lên được nữa!"