[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 190 : Ba người Thiên Trúc

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Bây giờ, Hồng Trang công chúa đang bị một đám thô lỗ cưỡng ép, đi đến một nơi nào đó không rõ. Dung mạo thanh lệ trắng như tuyết bị một miếng vải đen phung phí của trời che lại, bội đao cũng bị lấy đi. Sau lưng, một đại hán phụ trách coi chừng nàng, không cho nàng đi loạn.
Nhìn dáng người cao ráo của nữ nhân trước mặt. Eo rắn thành thục, tràn đầy ma lực mê người. Hai chân thon dài hơn bất kỳ nữ nhân nào hắn từng thấy. Bởi vì không ngừng bước đi mà bờ mông tròn trịa nhu mập như quả lê biến hóa ra các hình dạng, hận không thể hung hăng cắn một cái. Đại hán nuốt nước miếng, liều mạng làm sạch suy nghĩ, mới có thể ngăn chặn xung động muốn vươn tay ra bóp của mình.
"Nhìn cái gì! Nếu không ngẩng đầu lên, sợ là đường cũng không thấy."
Thủ lĩnh sau lưng quát một tiếng, đại hán này mới lưu luyến không thôi thu hồi ánh mắt.
"Lão đại, ta, ta không có nhìn."
"Nói láo! Nếu con ngươi có thể làm tay, mông nương môn này đã bị ngươi vò sưng lên!"
Nam tử thủ lĩnh gắt một tiếng rồi đuổi hắn đi. Mình lại chậm rãi đi đến bên cạnh thân thể mềm mại của công chúa, ngửi ngửi từng trận mùi thơm cơ thể, không khỏi sắc thụ hồn dữ. Hắn mới là tên không thể ức chế xung động nhất. Bởi vì mệnh lệnh của hắn ước thúc, những người khác còn biết thu liễm, chỉ có hắn nhìn loạn trước trước sau sau công chúa.
Cho nên hắn thấy rõ nhất, trừ đi đôi chân thon dài trắng nõn, ngực nữ tử này cũng tròn trịa cao vút. Chính diện bị áo đỏ chặn lại suýt nữa nhìn lầm, đứng bên cạnh quan sát mới biết, mặt bên như ốc tuyết chất đống, chiếu với eo ong nhìn thấy mà giật mình, kích thước có thể nói là lớn đến kinh người. Thấy thế hắn miệng đắng lưỡi khô.
Mới đầu, Ác Phỉ bang không biết phải bắt cóc một mỹ nhân nhi dung mạo tuyệt lệ như thế. Nếu không vị Ác Phỉ bang chủ danh xưng 'Ác phỉ' này, há lại vì một trăm lượng cỏn con mà bỏ qua mỹ nhân.
Bây giờ lại thấy thân thể dung mạo Lý Hồng Trang, sao hắn chịu bỏ qua. Dù sao nội dung nhiệm vụ là ngăn chặn nữ nhân này một hồi nhưng không thương tổn một sợi lông của nàng. Ác Phỉ bang chủ dự định, chờ qua 'Một hồi', cầm tiền là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Khi đó hắn với Lý Hồng Trang chính là hai người xa lạ không liên quan đến nhau. Ác Phỉ bang chủ hắn cướp nam bá nữ là chuyện thường ngày, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, không đốt nhà đã xem như nể tình. Có làm gì Lý Hồng Trang cũng không tính là hỏng quy củ giang hồ. Bây giờ bọn hắn đang đi chuyển đến một kho hàng ở Quang Minh lý, Ác Phỉ bang chủ nuốt nước bọt, lại rút cái tay đang duỗi đến cặp tròn trịa kia về, tâm phiền nóng nảy chờ đợi thời gian phúc lợi hàng lâm.
Nếu vừa rồi hắn dám đưa tay ra, không đến ba tấc trước người công chúa, cái đầu chứa suy nghĩ bẩn thỉu của hắn đã không còn trên cổ.
Lý Hồng Trang tĩnh lặng đi theo bọn hắn hoàn toàn không mất năng lực chiến đấu. Trái lại bởi vì tức giận mà lực sát thương tăng không ít. Nàng đi theo đám bọn hắn là lá mặt lá trái.
Lý Hồng Trang vừa mới tách khỏi Minh Phi Chân, liền gặp đám gia hỏa tự xưng Ác Phỉ bang này, không giao thủ, nói mấy câu rất bình thường đã đi theo bọn hắn. Ý nghĩ trong lòng công chúa là: Đi theo bọn hắn về hang ổ, một mẻ hốt gọn.
Tuy gia nô của Kim Vương Tôn biết võ công công chúa cao cường, nhưng hắn ở Kim Ngân tông đã lâu, trong lòng lại coi nàng như vương công đại thần phổ thông hoặc là con cái danh môn đại phái. Tỷ như Kim Vương Tôn, cho dù hắn gặp phải loại sự tình này, tối đa xuất thủ giáo huấn bọn hắn một trận, tuyệt đối sẽ không truy tới cửa trảm thảo trừ căn.
Hắn không đoán được tính cách ghét ác như cừu của Lý Hồng Trang.
Hồng Trang công chúa không giống huynh đệ tỷ muội khác, quả thực nàng như khắc ra từ một mô hình với đương kim chưởng môn Nga Mi Bạch Lâu sư thái. Không muốn thấy ác nhân, nhất là ác nhân biết võ công.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, nàng đã sớm nghe qua tên tuổi Ác Phỉ bang. Đồng thời cũng biết đây là một đám ác bá cướp nam bá nữ ở xung quanh kinh thành. Chỉ là thân phận vẫn luôn thần bí, không ai biết lai lịch của bọn hắn.
Kỳ thực, tính ra thành Nam Kinh cũng thuộc Giang Nam chi địa, có một Bạch Vương thất quan trông coi trong tối, càng là vị trí hoàng thành, luôn luôn thái bình vô sự.
Chỉ là, tuy không có tà phái ra hồn, những tiểu bang tiểu hội này lại cấm mãi không hết. Ba mươi, năm mươi người đã có thể tạo thành một tiểu bang phái, thậm chí nhiều khi còn không tính là du côn, chẳng qua là một đám người trẻ tuổi huyết khí phương cương không hiểu chuyện xúm lại mà thôi. Nghiêm chỉnh mà nói, bọn hắn không phải người trong giang hồ, Bạch Vương thất quan sẽ không xử lý tiểu nhân vật như vậy. Cho nên loại bang phái quy mô nhỏ này lại thành lỗ thủng của thuần bạch chi địa Giang Nam.
Lý Hồng Trang muốn mượn cơ hội xem Ác Phỉ bang này có lai lịch gì, thuận tiện vì dân trừ hại.
Đến địa điểm, Lý Hồng Trang được thu xếp ở một bên. Bang chủ tập hợp mấy tên thủ hạ lại nói chuyện.
"Tháng này lại thiếu doanh thu, lão đại, chúng ta đi trộm mấy tên quỷ nước ngoài."
"Chỉ có ngươi mới làm loại chuyện mắt nhỏ mũi nhỏ này, không có tiền thì ra khỏi thành, tìm làng, nhất là có lão nhân ở. Trong phòng những người này cất tiền tích trữ cả đời, chúng ta tiêu khác bọn hắn tiêu sao?"
"Như thế, không tốt lắm, gần đây người Lục Phiến môn hoành hành ở kinh thành, lần trước chúng ta mới. . ."
"Ngươi sợ cái rắm! Xảy ra chuyện có thượng thư đại nhân ở đây. Chúng ta thay hắn làm việc, các ngươi sợ cái gì?" Bang chủ bỗng nhiên cười một tiếng dâm tà: “Lần trước tư vị bán nông nữ vào kỹ viện thế nào, ngươi đừng nói là ngươi đã quên mất? Hắc hắc hắc hắc."
"Nguyên lai, các ngươi ỷ vào tên thượng thư nào đó, mới to gan như vậy sao?"
Thanh âm như dát ngọc xao băng, mỹ nhân vẫn luôn im lặng bỗng nói.
"Ta cũng rất muốn biết, là ai muốn các ngươi tách ta khỏi bằng hữu."
Miếng vải đen che trên đầu đột nhiên đứt ra, tựa như nguyên bản hai mảnh miếng vải đen đã thiết kế như vậy, tự nhiên bay xuống mặt đất. Vậy mà chỗ đứt bằng phẳng như bị dao cắt.
Bang chủ cuống quít đứng lên: "Nương môn này giả ngu!" Đánh giá dung nhan thanh tú tinh xảo như ngọc, không nhịn được nói: "Bắt sống! Lão tử muốn làm nàng ngay tại chỗ!"
Chân mày Lý Hồng Trang cau lại, tiện tay cầm lên một cây gậy gỗ trong kho hàng, không nói với hắn một câu nào nữa.
Thời gian chiến đấu không dài.
Gia nô của Kim Vương Tôn đánh giá quá thấp phân lượng bốn chữ 'Huyết Nhiễm Lưu Ly'.
Dưới tay công chúa, ngay cả một nén nhang đám giá áo túi cơm Ác Phỉ bang cũng không chịu được, đã khai báo toàn bộ. Thậm chí công chúa không dùng đao, chỉ dùng gậy gỗ. Những người này không phản kích được cái nào ra dáng đã bị thu thập.
Lý Hồng Trang thu dọn nơi này, tiện tay quăng gậy gỗ đi, đang muốn ra ngoài gọi bộ khoái tới. Khuê mật của lão nhân gia nàng làm nghề này, gia tăng chút công trạng cho nàng cũng tốt.
Nhưng vừa muốn đi, chợt thấy phong thanh nổi lên sau lưng.
Lý Hồng Trang không kịp quay lại, vội vã nghiêng đầu tránh qua, trong lúc cấp bách thấy được ba thân ảnh. Trong đó một người vừa tập kích, hắn vỗ ra một chưởng. Gáy tuyết của Lý Hồng Trang cảm thấy kình phong mạnh mẽ đảo qua, da thịt trắng nõn đau rát một trận.
Lý Hồng Trang biết lợi hại, thốt lên: "Thiếu Lâm Kim Cương chưởng lực!"
Một người hai chân trái phải liên hoàn, tập kích như rắn, lại là Côn Lôn Du Hình Phong Xà Thoái.
Còn người đứng xa nhất, không hề lao qua, thờ ơ lạnh nhạt, tay trái vẽ vòng trong lòng bàn tay phải, miệng lẩm bẩm, công chúa lắng nghe, hóa ra đang thì thầm chú ngữ.
Đây là muốn vẽ vòng nguyền rủa ta?
Ba kỳ nhân dị sĩ kiêm ba phái này từ đâu tới?
Công chúa tự biết không thể một mực bị đánh, vận kình trong tay, ngưng khí một bổ, một trảm mãnh liệt tuyệt luân bức lui hai người tập kích. Lúc này công chúa mới thấy dáng vẻ ba người.
Chỉ thấy làn da ba người ngăm đen, râu dê, mặc quần áo đỏ lam, trên đầu một chiếc mũ tròn.
Nàng nhìn thấy, lại là ba người Thiên Trúc.
Hồng Trang công chúa hét lớn: "Cái quỷ gì! !"