[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 191 : Ô Y ngũ lão
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Trong khi Hồng Trang công chúa bị ba người Thiên Trúc thần bí khó lường tập kích. Một bên khác, phía sau Minh Phi Chân, cũng có năm người đang thì thầm nói chuyện, mưu đồ hoạt động thần bí.
Năm người này hình dáng tướng mạo khác nhau, niên kỷ không đều, nhưng người trẻ nhất bên tai đã có tóc mai trắng như tuyết.
Năm lão nhân thần bí theo dõi Minh Phi Chân, trên giang hồ hưởng phụ thịnh danh.
Nếu có người trong võ lâm tới đây, không khó liếc mắt đã ra thân phận năm lão nhân này -- Năm vị bô lão của Nam Kinh Tần Hoài Ô Y bang.
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.(*)
Một Ô Y hạng, nói hết phong quang thiên cổ của Tần Hoài.
Ô Y bang-- cũng là một trong Bạch Vương thất quan, so với sáu thế lực khác, lại có thêm một phần quý khí, một phần tang thương. Khởi nguồn của bang phái này chính là Ô Y hạng cô đọng thiên cổ hà ảnh của Tần Hoài. Huyết mạch bọn hắn là kế thừa của danh gia vọng tộc mấy trăm năm trước, hiển hách đến nay.
Ô Y bang không giống bình thường vì bọn hắn có nguồn gốc thâm hậu với hoàng tộc.
Tạ gia trong hai nhà Vương Tạ có quan hệ thông gia với hoàng gia, trong Tạ gia có hai đời hoàng hậu, một vị quý phi của thiên tử hiện tại cũng xuất từ Tạ gia. Vị Huệ phi nương nương này sinh ra trưởng hoàng tử Xích vương, còn có nhị công chúa Hồng Trang công chúa. Gia thế vô cùng thân quý.
Vương gia chính là tổng chấp giáo huấn luyện cấm quân cho đại nội, trừ cái đó ra, còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Kỳ Lân vệ.
Bởi vậy trong Bạch Vương thất quan, nếu nói Kim Ngân tông giàu nhất, Lư Sơn kiếm quan mạnh nhất, Ô Y bang chính là vị vọng tối tôn.
Không đề cập tới cái khác, Ô Y bang chính là Bạch Vương thất quan duy nhất có thế lực ở kinh thành. Dưới chân thiên tử, bên người hoàng thượng lại an bài tập đoàn có vũ lực to lớn như thế, hơn nữa vừa để xuống là trên trăm năm. Nếu không có độ tin cậy cao thì sao mà được.
Tinh quang lóe lên trong mắt một lão giả, hiển nhiên nội lực thâm hậu, tu vi cực kỳ bất phàm, lấy truyền âm nhập mật nói.
"Lão đại, chúng ta phụng hoàng mệnh tới bắt Tán thần tôn. Nhưng không làm gì khác, chỉ ở chỗ này nhìn người đến mua chân dung Tây Môn lão tặc. Đợi vài ngày như vậy, người đến mua cũng không phải ít, nhưng không ai là Tán thần tôn. Ngươi nói kế sách của hoàng thượng có tác dụng không?"
Hán tử trẻ hơn một chút tiếp tra nói: "Đúng thế, cha, ngài nói, hoàng thượng cũng quá không tôn trọng người, vậy mà bảo Ô Y ngũ lão chúng ta tới làm loại chuyện này." Mặc dù người nói chuyện gọi cha, nhưng tuổi tác cũng năm mươi mấy, không còn trẻ.
"Nói bậy!"
Lão nhân cầm đầu năm nay đã hơn bảy mươi, hai người trong ngũ lão là huynh đệ hắn, thậm chí một người còn là con ruột hắn. Nhưng mày râu hắn lại thâm đen, không thấy nửa điểm tóc trắng, khuôn mặt cũng không già. Vị này chính là người đứng đầu ngũ lão, tuổi tác lớn nhất Tạ gia trong hai nhà Vương Tạ, kỳ túc Tạ lão thái gia.
Lão nhân gia kia vẫn hồng quang đầy mặt, nội lực tinh thâm như tráng niên. Hơn nữa nội công cực kì bá đạo, giọng nói như sấm dậy, nghe được rất không dễ chịu.
"Kế sách này của hoàng thượng không thể tốt hơn. Tán thần tôn chính là nhân sĩ Tây Vực, có khả năng hoạt động ở Quang Minh lý này nhất. Hắn lại rắn chuột một ổ với Tây Môn lão tặc, nếu biết chân dung của Tây Môn Xuy Đăng lưu truyền dân gian, há không đến kiểm chứng? Ta nói, những người trẻ tuổi các ngươi, cả đám phập phồng thấp thỏm. Nhớ năm đó đại ca ngươi, lão tử ngươi, cữu mỗ gia ngươi - ta đây đi theo tiên hoàng xuất sinh nhập tử, lúc đại quân trận tiền bảy vào bảy ra, gọi một tiếng thảm liệt. . ."
Trưởng tử của Tạ lão thái gia, cũng danh liệt một trong ngũ lão, Tạ đại gia cuống quít ngăn hắn tiếp tục kể cổ.
"Cha ngài đừng có vội a. Tính tình ngài quá nóng nảy, ta nói là. . . Dù sao ngài cũng là quốc trượng, cha ruột Huệ phi nương nương, để ngài đi làm việc này. Còn nữa, Hồng Trang là ngoại tôn nữ của ngài, cũng sắp lập gia đình, còn đi tìm nam nhân khác, không hợp lễ a."
Tạ đại gia há miệng run rẩy, mới nói xong hai câu, Tạ lão gia tử trợn to mắt nhìn nhi tử.
"Hồ đồ! Thằng ranh con, lão tử mắng ngươi hồ đồ ngươi còn không tin!"
Tạ đại gia năm mươi mấy tuổi, bây giờ còn kế thừa y bát của lão tử, chính là là Tạ gia nhất gia chi chủ, cũng đảm nhiệm chức phó bang chủ Ô Y bang, dưới một người trên vạn người. Bị lão tử mắng vài câu, mặt mo đỏ ửng, cứng cổ nói: "Ngoại tôn nữ của ngài, nhà cũng của ngài, ngài thích làm gì thì làm, ta không dám lắm miệng."
Tạ lão gia tử cũng không nói nhảm, một cước đá lên. Đá cho ba người đang trốn trong góc đường suýt nữa bại lộ.
"Ngươi cho rằng ngươi thành gia lập nghiệp, là quốc cữu gia, lão tử không thể mắng ngươi? ! Vì sao hoàng thượng bảo chúng ta tìm Tán thần tôn a? Đơn giản là muốn để Hồng Trang gặp mặt nam nhân mình coi trọng một lần. Ngươi xem những ngày này, Hồng Trang tiều tụy bao nhiêu? Lúc trước, mỗi ngày luyện đao tinh tinh thần thần, bây giờ vung hai cái đã nói hơi mệt, cau mày, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Ngươi làm cữu cữu không đau lòng, ta làm ông ngoại không nhìn được!"
Tạ lão gia tử tức đến nổ phổi mắng một trận, mắng cho nhi tử không dám cãi lại, mới nói tiếp.
"Còn nữa, năm đó Tán thần tôn từng giao thủ với bang chủ, võ công thế nào ngươi ta đều rõ. Đừng nói tiểu độc tử ngươi, cho dù lão phu liên thủ với ngươi, cơ hội thủ thắng cũng cực kỳ bé nhỏ. Nếu không phải ngũ lão đồng lão, sao có thể lưu hắn lại?"
Một lão nhân khác nói: "Nhưng đại ca, Tán thần tôn võ nghệ cao cường, lại là người Tây Vực. Tiểu tử này không quá ba mươi tuổi, võ công có thể mạnh đến đâu, hơn nữa rõ ràng là nhân sĩ Trung Thổ. Chúng ta nhìn chằm chằm hắn làm gì?"
Tạ lão gia tử trầm ngâm nói: "Vậy cũng chưa hẳn, năm đó lúc Tán thần tôn giao thủ với bang chủ, thanh âm cũng rất trẻ tuổi, huống chi ngươi ta đều không thực sự thấy diện mục Tán thần tôn, cũng không biết có phải người Tây Vực hay không. Nhưng lấy nhãn lực của lão phu mà nói, hình thể tiểu tử này chính là vạn người không một, phôi tốt để luyện võ, võ công không kém được. Hơn nữa ngươi không thấy vừa nãy hắn khởi hành, khinh công tốt bao nhiêu."
Hai người còn lại liên tục gật đầu.
Số tuổi bọn hắn cũng không nhỏ. Kinh lịch gió to sóng lớn trên giang hồ, cũng tình cờ gặp gỡ quang hoa thôi xán đời này. Sớm đã quên hết tranh danh trục lợi. Bọn hắn hôm nay, chỉ lưu tâm gia tộc với thân tình, còn lại không để trong mắt.
Tạ đại gia lo lắng nói: "Nếu hắn thật sự là Tán thần tôn, chúng ta đứng nói chuyện gần như vậy, có bị hắn phát giác không?"
"Hừ, tuổi đã cao vẫn không biết gì."
Tạ lão gia tử buồn bực nói: "Chúng ta cách hắn mười trượng, còn dùng truyền âm nhập mật nói chuyện. Bằng vào phương pháp truyền âm nhập mật của chúng ta, cho dù nói chuyện ngay trước mặt, hắn cũng không nghe được mảy may, xa như vậy còn có thể nghe thấy? Ngươi nói hắn là thần tiên sao."
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Chào các ngươi, nơi này là thần tiên.
Ta mắt thấp mắt cao, không ngừng quan sát trang ảnh trong tay, thuận đường nghe toàn bộ đối thoại của ba người bọn hắn.
Vừa rồi nghe nửa ngày, còn đang suy nghĩ mấy tên này rốt cuộc là ai? Nguyên lai là người nhà mẹ đẻ công chúa.
Thảo nào. . . Ta xem hai trang giấy trong tay.
Bức tranh Tây Môn Xuy Đăng tốt như vậy, mà chân dung của ta lại loạn thất bát tao. Thì ra chân dung Tây Môn lão tặc là mồi nhử triều đình cung cấp để dẫn ta mắc câu.
Xem ra hai bức tranh không xuất từ cùng một thế lực, nhưng. . . Rốt cuộc là ai, vì cái gì, vẽ chân dung đại thúc Thiên Trúc này?
Trăm mối không có cách giải.
Được rồi, chuyện này lát nữa lại nói, trước tiên cần phải tìm được công chúa. Mặc dù nghe tự thuật của Ác Phỉ bang, ta cảm thấy chắc là công chúa lá mặt lá trái, muốn thừa thế đảo phá ổ trộm cướp. Nhưng dù sao nàng là cô nương gia, lại là công chúa, đi xem vẫn tốt hơn.
Chỉ là, thoát khỏi mấy lão tiền bối này thế nào đây, quá kiêu căng sẽ bị hoài nghi. . .
Đang đứng tại chỗ khoanh tay vắt óc suy nghĩ, đột nhiên phía trước một đám người chạy tới. Nhìn y phục trang phục đều không phải một băng, tối thiểu có tám chín người đến từ bang phái khác nhau, đằng đằng sát khí chạy tới chỗ ta.
Người cầm đầu hung tợn hỏi: "Ngươi gọi Minh Phi Chân?"
Ta liếc qua bọn gia hỏa này, bên hông đeo đao, đằng đằng sát khí, hẳn không phải người tốt lành gì.
"Không phải."
Ta khoát khoát tay, thuận tay chỉ gian nhà phía sau, thấp giọng nói.
"Minh Phi Chân vừa chạy tới chỗ kia."
"Vậy ngươi là. . ."
"A, không khách khí." Ta cười nói: "Lão phu Chung Ngưng, thấy việc nghĩa hăng hái làm, không đáng kể."
(*): Ô Y hạng - Lưu Vũ Tích Dịch thơ Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa, Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng. Chim én nơi nhà họ Vương, họ Tạ ngày trước, Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.
Năm người này hình dáng tướng mạo khác nhau, niên kỷ không đều, nhưng người trẻ nhất bên tai đã có tóc mai trắng như tuyết.
Năm lão nhân thần bí theo dõi Minh Phi Chân, trên giang hồ hưởng phụ thịnh danh.
Nếu có người trong võ lâm tới đây, không khó liếc mắt đã ra thân phận năm lão nhân này -- Năm vị bô lão của Nam Kinh Tần Hoài Ô Y bang.
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.(*)
Một Ô Y hạng, nói hết phong quang thiên cổ của Tần Hoài.
Ô Y bang-- cũng là một trong Bạch Vương thất quan, so với sáu thế lực khác, lại có thêm một phần quý khí, một phần tang thương. Khởi nguồn của bang phái này chính là Ô Y hạng cô đọng thiên cổ hà ảnh của Tần Hoài. Huyết mạch bọn hắn là kế thừa của danh gia vọng tộc mấy trăm năm trước, hiển hách đến nay.
Ô Y bang không giống bình thường vì bọn hắn có nguồn gốc thâm hậu với hoàng tộc.
Tạ gia trong hai nhà Vương Tạ có quan hệ thông gia với hoàng gia, trong Tạ gia có hai đời hoàng hậu, một vị quý phi của thiên tử hiện tại cũng xuất từ Tạ gia. Vị Huệ phi nương nương này sinh ra trưởng hoàng tử Xích vương, còn có nhị công chúa Hồng Trang công chúa. Gia thế vô cùng thân quý.
Vương gia chính là tổng chấp giáo huấn luyện cấm quân cho đại nội, trừ cái đó ra, còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Kỳ Lân vệ.
Bởi vậy trong Bạch Vương thất quan, nếu nói Kim Ngân tông giàu nhất, Lư Sơn kiếm quan mạnh nhất, Ô Y bang chính là vị vọng tối tôn.
Không đề cập tới cái khác, Ô Y bang chính là Bạch Vương thất quan duy nhất có thế lực ở kinh thành. Dưới chân thiên tử, bên người hoàng thượng lại an bài tập đoàn có vũ lực to lớn như thế, hơn nữa vừa để xuống là trên trăm năm. Nếu không có độ tin cậy cao thì sao mà được.
Tinh quang lóe lên trong mắt một lão giả, hiển nhiên nội lực thâm hậu, tu vi cực kỳ bất phàm, lấy truyền âm nhập mật nói.
"Lão đại, chúng ta phụng hoàng mệnh tới bắt Tán thần tôn. Nhưng không làm gì khác, chỉ ở chỗ này nhìn người đến mua chân dung Tây Môn lão tặc. Đợi vài ngày như vậy, người đến mua cũng không phải ít, nhưng không ai là Tán thần tôn. Ngươi nói kế sách của hoàng thượng có tác dụng không?"
Hán tử trẻ hơn một chút tiếp tra nói: "Đúng thế, cha, ngài nói, hoàng thượng cũng quá không tôn trọng người, vậy mà bảo Ô Y ngũ lão chúng ta tới làm loại chuyện này." Mặc dù người nói chuyện gọi cha, nhưng tuổi tác cũng năm mươi mấy, không còn trẻ.
"Nói bậy!"
Lão nhân cầm đầu năm nay đã hơn bảy mươi, hai người trong ngũ lão là huynh đệ hắn, thậm chí một người còn là con ruột hắn. Nhưng mày râu hắn lại thâm đen, không thấy nửa điểm tóc trắng, khuôn mặt cũng không già. Vị này chính là người đứng đầu ngũ lão, tuổi tác lớn nhất Tạ gia trong hai nhà Vương Tạ, kỳ túc Tạ lão thái gia.
Lão nhân gia kia vẫn hồng quang đầy mặt, nội lực tinh thâm như tráng niên. Hơn nữa nội công cực kì bá đạo, giọng nói như sấm dậy, nghe được rất không dễ chịu.
"Kế sách này của hoàng thượng không thể tốt hơn. Tán thần tôn chính là nhân sĩ Tây Vực, có khả năng hoạt động ở Quang Minh lý này nhất. Hắn lại rắn chuột một ổ với Tây Môn lão tặc, nếu biết chân dung của Tây Môn Xuy Đăng lưu truyền dân gian, há không đến kiểm chứng? Ta nói, những người trẻ tuổi các ngươi, cả đám phập phồng thấp thỏm. Nhớ năm đó đại ca ngươi, lão tử ngươi, cữu mỗ gia ngươi - ta đây đi theo tiên hoàng xuất sinh nhập tử, lúc đại quân trận tiền bảy vào bảy ra, gọi một tiếng thảm liệt. . ."
Trưởng tử của Tạ lão thái gia, cũng danh liệt một trong ngũ lão, Tạ đại gia cuống quít ngăn hắn tiếp tục kể cổ.
"Cha ngài đừng có vội a. Tính tình ngài quá nóng nảy, ta nói là. . . Dù sao ngài cũng là quốc trượng, cha ruột Huệ phi nương nương, để ngài đi làm việc này. Còn nữa, Hồng Trang là ngoại tôn nữ của ngài, cũng sắp lập gia đình, còn đi tìm nam nhân khác, không hợp lễ a."
Tạ đại gia há miệng run rẩy, mới nói xong hai câu, Tạ lão gia tử trợn to mắt nhìn nhi tử.
"Hồ đồ! Thằng ranh con, lão tử mắng ngươi hồ đồ ngươi còn không tin!"
Tạ đại gia năm mươi mấy tuổi, bây giờ còn kế thừa y bát của lão tử, chính là là Tạ gia nhất gia chi chủ, cũng đảm nhiệm chức phó bang chủ Ô Y bang, dưới một người trên vạn người. Bị lão tử mắng vài câu, mặt mo đỏ ửng, cứng cổ nói: "Ngoại tôn nữ của ngài, nhà cũng của ngài, ngài thích làm gì thì làm, ta không dám lắm miệng."
Tạ lão gia tử cũng không nói nhảm, một cước đá lên. Đá cho ba người đang trốn trong góc đường suýt nữa bại lộ.
"Ngươi cho rằng ngươi thành gia lập nghiệp, là quốc cữu gia, lão tử không thể mắng ngươi? ! Vì sao hoàng thượng bảo chúng ta tìm Tán thần tôn a? Đơn giản là muốn để Hồng Trang gặp mặt nam nhân mình coi trọng một lần. Ngươi xem những ngày này, Hồng Trang tiều tụy bao nhiêu? Lúc trước, mỗi ngày luyện đao tinh tinh thần thần, bây giờ vung hai cái đã nói hơi mệt, cau mày, ăn cơm cũng không thấy ngon miệng. Ngươi làm cữu cữu không đau lòng, ta làm ông ngoại không nhìn được!"
Tạ lão gia tử tức đến nổ phổi mắng một trận, mắng cho nhi tử không dám cãi lại, mới nói tiếp.
"Còn nữa, năm đó Tán thần tôn từng giao thủ với bang chủ, võ công thế nào ngươi ta đều rõ. Đừng nói tiểu độc tử ngươi, cho dù lão phu liên thủ với ngươi, cơ hội thủ thắng cũng cực kỳ bé nhỏ. Nếu không phải ngũ lão đồng lão, sao có thể lưu hắn lại?"
Một lão nhân khác nói: "Nhưng đại ca, Tán thần tôn võ nghệ cao cường, lại là người Tây Vực. Tiểu tử này không quá ba mươi tuổi, võ công có thể mạnh đến đâu, hơn nữa rõ ràng là nhân sĩ Trung Thổ. Chúng ta nhìn chằm chằm hắn làm gì?"
Tạ lão gia tử trầm ngâm nói: "Vậy cũng chưa hẳn, năm đó lúc Tán thần tôn giao thủ với bang chủ, thanh âm cũng rất trẻ tuổi, huống chi ngươi ta đều không thực sự thấy diện mục Tán thần tôn, cũng không biết có phải người Tây Vực hay không. Nhưng lấy nhãn lực của lão phu mà nói, hình thể tiểu tử này chính là vạn người không một, phôi tốt để luyện võ, võ công không kém được. Hơn nữa ngươi không thấy vừa nãy hắn khởi hành, khinh công tốt bao nhiêu."
Hai người còn lại liên tục gật đầu.
Số tuổi bọn hắn cũng không nhỏ. Kinh lịch gió to sóng lớn trên giang hồ, cũng tình cờ gặp gỡ quang hoa thôi xán đời này. Sớm đã quên hết tranh danh trục lợi. Bọn hắn hôm nay, chỉ lưu tâm gia tộc với thân tình, còn lại không để trong mắt.
Tạ đại gia lo lắng nói: "Nếu hắn thật sự là Tán thần tôn, chúng ta đứng nói chuyện gần như vậy, có bị hắn phát giác không?"
"Hừ, tuổi đã cao vẫn không biết gì."
Tạ lão gia tử buồn bực nói: "Chúng ta cách hắn mười trượng, còn dùng truyền âm nhập mật nói chuyện. Bằng vào phương pháp truyền âm nhập mật của chúng ta, cho dù nói chuyện ngay trước mặt, hắn cũng không nghe được mảy may, xa như vậy còn có thể nghe thấy? Ngươi nói hắn là thần tiên sao."
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Chào các ngươi, nơi này là thần tiên.
Ta mắt thấp mắt cao, không ngừng quan sát trang ảnh trong tay, thuận đường nghe toàn bộ đối thoại của ba người bọn hắn.
Vừa rồi nghe nửa ngày, còn đang suy nghĩ mấy tên này rốt cuộc là ai? Nguyên lai là người nhà mẹ đẻ công chúa.
Thảo nào. . . Ta xem hai trang giấy trong tay.
Bức tranh Tây Môn Xuy Đăng tốt như vậy, mà chân dung của ta lại loạn thất bát tao. Thì ra chân dung Tây Môn lão tặc là mồi nhử triều đình cung cấp để dẫn ta mắc câu.
Xem ra hai bức tranh không xuất từ cùng một thế lực, nhưng. . . Rốt cuộc là ai, vì cái gì, vẽ chân dung đại thúc Thiên Trúc này?
Trăm mối không có cách giải.
Được rồi, chuyện này lát nữa lại nói, trước tiên cần phải tìm được công chúa. Mặc dù nghe tự thuật của Ác Phỉ bang, ta cảm thấy chắc là công chúa lá mặt lá trái, muốn thừa thế đảo phá ổ trộm cướp. Nhưng dù sao nàng là cô nương gia, lại là công chúa, đi xem vẫn tốt hơn.
Chỉ là, thoát khỏi mấy lão tiền bối này thế nào đây, quá kiêu căng sẽ bị hoài nghi. . .
Đang đứng tại chỗ khoanh tay vắt óc suy nghĩ, đột nhiên phía trước một đám người chạy tới. Nhìn y phục trang phục đều không phải một băng, tối thiểu có tám chín người đến từ bang phái khác nhau, đằng đằng sát khí chạy tới chỗ ta.
Người cầm đầu hung tợn hỏi: "Ngươi gọi Minh Phi Chân?"
Ta liếc qua bọn gia hỏa này, bên hông đeo đao, đằng đằng sát khí, hẳn không phải người tốt lành gì.
"Không phải."
Ta khoát khoát tay, thuận tay chỉ gian nhà phía sau, thấp giọng nói.
"Minh Phi Chân vừa chạy tới chỗ kia."
"Vậy ngươi là. . ."
"A, không khách khí." Ta cười nói: "Lão phu Chung Ngưng, thấy việc nghĩa hăng hái làm, không đáng kể."
(*): Ô Y hạng - Lưu Vũ Tích Dịch thơ Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa, Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng. Chim én nơi nhà họ Vương, họ Tạ ngày trước, Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.