[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 192 : Quần chiến bát phương

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Đầu lĩnh tặc mi thử nhãn, hảo hảo đánh giá ta một phen.
"Lão tử là Hưởng Mã bang chủ, ngươi nhớ kỹ ta."
Hai con mắt híp thành khe hở nhìn ta chằm chằm, nhưng bởi vì quá thấp nên không thể đối mắt. Hắn hừ lạnh một tiếng, hung tợn nói: "Nhớ kỹ đừng lừa gạt lão tử, nếu không ngươi chịu không nổi! Chúng ta đi!"
Rút yêu đao ra, quay đầu lại kêu người bên cạnh đi đến cửa ngõ. Một phe Hưởng Mã bang của hắn nói ít cũng khoảng bốn mươi người, tính đến những người phe khác, vậy mà đại khái tới hai trăm trăm người. Những người này vội vã tìm ta như vậy, tất nhiên là có người muốn đối phó ta à.
Chỉ thấy bọn hắn rộn rộn ràng ràng chen vào ngõ nhỏ, nhưng Ô Y ngũ lão trốn tại cửa ngõ, nóc nhà không lo bị phát hiện chút nào. Võ công bọn hắn mạnh hơn những tên giá áo túi cơm này nhiều, cho dù nhân số của đám này là một uy hiếp, võ công thấp vẫn là sự thực không cách nào giải quyết.
Ta khoanh tay tĩnh lặng chờ bọn hắn đi thật xa, đến khi bắt đầu lục soát cửa ngõ, ta đột nhiên hô lớn: "Mấy vị lão nhân gia đầu ngõ cẩn thận, bọn hắn đến tìm phiền toái!"
"Lão nhân gia. . . Ài! Lão đầu ngươi trốn trong này làm gì! Giấu đầu lộ đuôi, xuống cho ta!"
Hơn hai trăm ánh mắt đến cùng vẫn sắc bén, trên nóc nhà còn may, ba người dán vào vách tường vẫn bị chú ý tới.
Đột nhiên một bóng người màu đen rơi xuống mặt đất như một trận gió bão. Ta vừa nhìn hình như là vị Tạ lão gia tử tuổi tác cao nhất. Mày râu hắn dựng lên, tức giận đến hai má đỏ bừng.
"Đánh lão tử! Lão phu hành tẩu giang hồ mấy chục năm, vẫn chưa có người nào dám hô to gọi nhỏ với lão phu như thế. Vừa nãy ai mắng lão phu!"
Vì biểu hiện trước mặt bang chủ, một bang chúng Hưởng Mã bang dũng cảm đứng dậy: "Chính là ta kêu, lão bất tử cẩu vật, ngươi muốn gì- -"
Lời còn chưa nói hết, một lão hán tử bề ngoài không phải rất già, nhưng thái dương như sương đi lên chính là một cước Khôi Tinh Thích Đấu, đá bang chúng ác ngôn kia bay ra ngoài.
Nguyên lai là Tạ gia đại gia, lão tử hắn bị mắng, làm con trai không ra mặt thì ai ra mặt.
Hưởng Mã bang chủ nhìn thủ hạ bị đánh, nổi nóng: "Lão cẩu từ đâu tới cản bang chủ nhà ngươi làm việc, ngươi dám đụng đến người Hưởng Mã bang ta, lão tử một đao bổ ngươi! !" Hàn quang chợt hiện, một đạo bạch quang bổ tới, trái lại có công phu thật.
Chỉ chút công phu này, trong mắt Ô Y bang phó bang chủ thực sự không đáng chú ý. Tay Tạ đại gia khẽ đảo một vòng đã tước đao hắn, lại bay lên một thoái đá hắn trở về. Cũng may ngõ này nhỏ hẹp, sau lưng hắn toàn là người, bay trở về cũng chỉ đâm vào đống người.
Tạ đại gia lộ một tay, mặt lộ vẻ đắc ý, vừa định nói hai câu tranh công trước mặt phụ thân, không nghĩ rằng Tạ lão gia tử thấy thế lại giận đến dựng râu.
"Mất mặt chưa! Công phu Tạ gia ta là như thế sao? Chây lười luyện công, còn không chuyên cần bằng Hồng nhi người ta."
Ta rốt cuộc nhìn ra quan hệ của hai cha con này. . . Về cơ bản không khác ta với sư phụ mấy, ta làm gì hắn cũng nghi ngờ. Đột nhiên hơi đồng cảm với Tạ đại gia.
Nhưng đương nhiên chuyện đến đây vẫn chưa hết, Hưởng Mã bang chủ bị người đánh, nhưng thương thế không nặng, lập tức lại nhảy lên kêu gào muốn quần ẩu. Thế là Hưởng Mã bang chúng cùng nhau tiến lên, Tạ lão gia tử cười ha ha một tiếng: "Hôm nay lão phu dạy dỗ công phu Tạ gia ta!" Dứt lời vung song chưởng, một chưởng một, đánh đám tiểu lưu manh đến gây sự bay ra ngoài.
Dường như Tạ đại gia biết tính nết phụ thân, cũng không dám đi lên hỗ trợ, chỉ ở một bên nhìn Tạ lão gia tử ngược thái.
Lão gia tử quả thực là hoành tảo thiên quân, một tay quét ngũ tướng a! Cánh tay như sắt thép vừa chuyển, lập tức quét ngã năm sáu tên thái bức. Sau đó một cú cao thám mã, quay người lại Kim Mã Tê Phong! Đánh cho bang chủ một bang phái khác oa oa kêu loạn. . . Lão gia tử căn bản không biết ai là ai, lão nhân gia người chính là nhân vật trọng yếu trong Bạch Vương thất quan, chưa từng nghe đến tên tuổi Hưởng Mã bang, cho dù nghe đến cũng sẽ không nhớ. Chỉ coi khoảng hai trăm người này đều là một đám, gặp người liền đánh. Cứ như vậy, trong quá trình chiến đấu, những bang phái nguyên bản không có dự định động thủ với Ô Y ngũ lão cũng lập tức gia nhập đám bị ngược thái. Chỉ là bọn hắn, người người mang theo binh khí, vây lão gia tử vào giữa, chưa được một lát đã hơi phong hiểm.
Tạ đại gia với một ngũ lão khác nhìn không được, cũng gia nhập chiến đoàn.
Hưởng Mã bang chủ cũng là nhân vật hung ác, đã bị Tạ đại gia quạt ba bạt tai, trên mặt có năm dấu ngón tay đỏ, răng đã bị đánh rụng. Lại hung hăng phun ra một ngụm máu, cao giọng chửi rủa, kêu hăng hơn bất kỳ người nào: "Mẹ ngươi! Mọi người cùng lên! Đập bẹp ba lão đầu này! !"
Phải biết trong đám người động thủ, nhất là Hưởng Mã bang vốn đi cùng với những bang phái khác, chen trong ngõ nhỏ này bị ba lão đầu điên cuồng tước, lập tức ăn ý đồng khí liên chi. Thế là hơn hai trăm người vây tam lão vào giữa bắt đầu động thủ.
Chỉ thấy đao quang như tuyết, kiếm nhận như sương, trong ngõ hẹp tiếng người huyên náo, đánh thành một nồi cháo sôi sùng sục, thật náo nhiệt a.
Ta nhìn nồi cháo này ở ngoài xa, không khỏi thầm than.
May mà ta không phải động thủ với bọn hắn a. . . Tính tình cũng quá nóng nảy. Ta chỉ hô một tiếng, tuy nói những người này không tốt lành gì. Nhưng nói hai câu đã muốn chống một bang người ta, tính tình cũng quá ghê. Hơn nữa còn là hoàng thân quốc thích, ai dám động đến bọn hắn, đều là muốn chết a!
Không đánh nổi không đánh nổi, không đánh không đánh.
*************************
"Báo! " Kim Vương Tôn trạch viện, một gia nô bước nhanh như tiễn xông vào nhà chính, quỳ xuống ôm quyền nói: "Hồi bẩm thiếu chủ, Quang Minh lý đánh nhau."
Kim Vương Tôn giương mày kiếm, bút vẽ trong tay dừng lại.
"Nói rõ ràng."
"Ách. . . Cái này. . ."
Tính nhẫn nại của Kim Vương Tôn vẫn còn không tệ, ngẩng đầu nhìn giấy vẽ, say mê nói: "Nghĩ rõ ràng rồi nói, sự việc phải hoàn chỉnh."
"Vâng." Gia nô kia do dự nửa ngày, khó mà tìm từ, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng mới nói: "Thuộc hạ thực sự không biết chuyện gì xảy ra. Bốn năm lão đầu đột nhiên xông ra từ góc ngõ, đánh thành một đám với người chúng ta thuê. Võ công mấy lão đầu kia cực cao, vừa ra tay đã đả thương người, kết quả đánh không tách ra được a."
"Lão nhân. . ."
Kim Vương Tôn trầm ngâm nói: "Bọn hắn có thấy Minh Phi Chân không, tình huống thế nào?"
"Ách. . . Bọn hắn đánh với người chúng ta thuê mười phần kịch liệt, hẳn là có ý che chở Minh Phi Chân."
"Lục Phiến môn rách nát, người có bản lĩnh lưu lại phần lớn là thuộc hạ cũ của Nhạn Thập Tam. Trong đó sợ không chỉ có những lão nhân này. Bọn hắn đã giúp đỡ Minh Phi Chân, là địch không phải bạn với chúng ta."
Kim Vương Tôn nở một nụ cười lạnh: "Thêm nhân thủ, nhiều gấp năm lần! Sáu người các ngươi tự mình đi một chuyến, phải làm cho tiểu tử kia không thể đối nghịch với ta nữa. Ta không muốn mười phần chắc chín, ta không muốn dây dưa dài dòng."
Đại thủ Kim Vương Tôn phất lên, bút họa tung hoành, như long trời lở đất. Lúc này mới thanh âm phấn khởi mới truyền đến.
"Ta muốn mười phân vẹn mười, như bẻ cành khô! ! "