[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 195 : Nhân tài của Dạ La bảo

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Một người thân đầy cơ bắp, ngay cả đóng thành người Thiên Trúc cũng ăn mặc rách rưới, không đổi được thói quen tốt, đương nhiên là nhị sư đệ từng làm ăn mày của ta Hồng Cửu. Trên giang hồ quân này được người xưng 'Vượt qua vạn bụi hoa, một đóa cúc nở’, 'Diêm vương muốn ta chết canh ba, ta có thể tìm đường chết vào canh một', tác tử cuồng ma đệ nhất Bắc Bình. Công lực tìm đường chết tuyệt không phải bình thường.
Đương nhiên, chẳng những trời sinh hắn tự mang kỹ năng tìm đường chết, thiên phú kỳ giai, ngay cả vận khí cũng không tốt.
Nói cách khác, hắn tìm đường chết, nhưng không chạy được. Đánh lộn thắng, nhưng chưa chắc tốt.
Thái sư phụ ta tinh thông mệnh lý, lúc nhìn mạng cho ta hô một tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó đột nhiên dừng lại, hô tiếp ‘Còn có nam nhân'! Nói cho ta ngẩn ra. Sau đó, lúc xem mạng cho nhị sư đệ hô một tiếng 'Suy chín đời! Còn kém tám đời!'. Cho nên nhị sư đệ được công nhận là quỷ vương xui xẻo.
Chẳng qua ta cũng không xác định, rốt cuộc thái sư phụ đoán mệnh đúng hay không, bởi vì lúc tính cho sư phụ ta hắn hô vài câu 'Mẹ ngươi nổ', 'Mẹ ngươi nổ'. Chẳng những không tính ra cái gì, còn dạy nhị sư đệ vài câu thô tục, làm cho đến bây giờ hắn vẫn rất thích nói câu này.
Nhưng vận khí nhị sư đệ không tốt là thật. Hắn đi làm gián điệp nhất định sẽ bị phát hiện, ăn cơm chùa tuyệt đối không chạy được, đánh nhau thì ngay cả đánh thắng cũng sẽ gặp phải viện quân đến kịp thời. Người có mệnh đồ nhiều thăng trầm như thế, ta thấy chỉ có trùm phản diện trong tranh vẽ chuyện xưa.
Có đôi khi hắn suy quá mức, ta thậm chí không dám tiếp cận hắn, sợ bị suy khí của hắn lây nhiễm, có thể không may liên tiếp mấy tháng.
"Huynh đệ chúng ta đã đến kinh thành mấy ngày, rốt cuộc nhìn thấy đại đương gia." Nói xong nở một nụ cười quỷ bí khó lường: "Thế mà còn mang theo một muội tử xinh đẹp bên người. Các đồng chí, như vậy có được không?"
Hai sư đệ hóa thân người Thiên Trúc phảng phất tiểu đệ một tổ chức bất lương nào đó, cùng quát lên: "Không được! !"
"Đại đương gia rời khỏi chúng ta ở lại kinh thành, nhất định là có mưu đồ."
Nhị sư đệ tà mị cuồng quyến cười một tiếng: "Theo ta thấy chính là vì nữ nhân này. Ngươi nhìn nàng, dáng dấp đẹp thì cũng thôi đi, còn da trắng ngực lớn mông cong, chân cũng dài ghê gớm. Đại sư huynh thích nhất bộ phận này. Chậc chậc chậc, không đơn giản."
Này! Một lời không hợp liền bôi đen a!
Ta nào có thích chân trắng. . . Tốt a, ta thừa nhận ta thích nhìn, nhưng tất cả nam nhân đều thích bộ phận này a! !
Tam sư đệ vẫn là lang trung chậm chạp năm đó, hắn đeo mắt kính gọng vàng, gật gật đầu, chậm rãi nói: "Có lý."
Dường như tứ sư đệ trưởng thành hơn một chút, năm nay cũng hai mươi hai tuổi. Nhưng vẫn không lưu loát như khi còn bé, cá tính thật thà chất phác trước sau như một.
Hắn có chút tức giận nói: "Đương nhiên không được! Đại sư huynh thích sư thúc tổ, sao có thể ở bên người khác?"
Vừa nghe đến từ sư thúc tổ này, lòng ta đột nhiên trầm xuống.
Sư thúc tổ của bọn hắn. . . Cũng chính là tiểu sư di của ta a. Hồi tưởng lại, cũng chỉ có ta, có thể gọi tiểu sư di là tiểu sư di.
"Ngươi nhỏ giọng một chút!"
Nhị sư đệ trợn trắng mắt nhìn tứ sư đệ: "Ngươi cứ như sợ người khác không nghe được. Chuyện của sư thúc tổ có thể nói ra ngoài sao? Thể diện tốt như sư phụ chúng ta, chiêu bài lớn như Đại La sơn chúng ta. Sau này đại đương gia phải thừa kế chưởng môn. Chưởng môn tiến tới với sư thúc tổ của hắn, truyền đi có thể nghe sao? Đại La sơn chúng ta còn cần chiêu bài hay không."
Mỗi khi nhị sư đệ nói một câu, tim ta phảng phất có thêm một bức tường, đè ép thật chặt, không có một khe hở để thở dốc.
Hắn nói rất đúng.
Đại La sơn truyền thừa trăm năm, không thể hủy trong tay ta.
Ta không muốn làm Đại La sơn chưởng môn, đây cũng là một phần nguyên nhân. Mà tiểu sư di đơn giản để ta ở lại kinh thành như vậy, chỉ sợ cũng nghĩ đến điểm này. Nếu ta kế thừa chức chưởng môn Đại La sơn, tiểu sư di với ta, sẽ không có nửa điểm khả năng. Nhưng dù là như thế, bây giờ chúng ta vẫn ở riêng hai nơi.
Giữa ta và tiểu sư di, có rất nhiều chuyện không thể làm gì.
"Vậy, vì sao chúng ta còn phải bắt nữ nhân này?"
Tứ sư đệ nghĩ không ra gãi gãi đầu, "Nếu đại sư huynh ở bên nàng, chẳng phải sẽ không tiếp tục thích sư thúc tổ sao? Chúng ta thả nàng hay không?"
"Tiểu tứ, không phải ta nói ngươi ngốc, ngươi ngốc thật a. Lần này chúng ta tới, vì sao tới?"
Ta cũng cảm thấy kỳ quái, bọn hắn đến bất ngờ như vậy, là vì chuyện gì? Cũng không thể là Đại La sơn bị cháy, không còn nhà để về a.
Tứ sư đệ ngơ ngác nói: "Không phải chúng ta phụng mệnh lệnh của sư thúc tổ, tới đây nói cho đại sư huynh sự kiện kia, còn có trợ giúp hắn sao?"
Nhị sư đệ ra vẻ cơ trí như Khổng Minh, sờ sờ chòm râu dê giả mạo ngụy liệt không biết mua được ở đâu, tràn đầy khí tức cao quý như bán thịt dê nướng.
"Đây là một phần. Chỗ mấu chốt nhất, là để đại sư huynh gặp mặt sư thúc tổ một lần."
"A? Vậy sao?" Tứ sư đệ sờ đầu: "Nhưng sư thúc tổ đã mắng đại sư huynh thành như vậy, gặp mặt còn không đánh nhau sao? Hơn nữa, đại sư huynh không giấu được chuyện, nếu để lộ chuyện hắn thích sư thúc tổ, vậy xử lý thế nào? Sư thúc tổ sẽ tức giận."
"Cho nên ta nói ngươi ngốc."
Nhị sư đệ ra vẻ trẻ con không thể dạy, lắc đầu.
"Sư thúc tổ thật mắng đại sư huynh bao giờ chưa? Từ nhỏ đến lớn, nhiều lần như vậy còn không nhìn ra sao? Mặc dù ngoài miệng sư thúc tổ thường xuyên nói đại sư huynh không tốt, trên thực tế lần nào thật sự trách hắn? Hơn nữa, ngươi không thấy khoảng thời gian này sư thúc tổ ở Đại La sơn, sắc mặt kia, tính tình kia, mắng sư phụ như mắng chó chết. Còn không phải bởi vì sư phụ kiên trì để đại sư huynh kế thừa chức chưởng môn sao? Nếu ta nói, sư thúc tổ chưa hẳn vô tình với đại sư huynh chúng ta. . . Ai, đừng quản kết quả sau này thế nào, trước hết để bọn hắn gặp một lần rồi nói. Nếu không, tóc sư phụ phải bị sư thúc tổ nhổ sạch."
"Ta đây đã hiểu, tóm lại trước tiên tìm được đại sư huynh, để bọn hắn gặp mặt."
Hai người đứng nói chuyện, tam sư đệ một mực không nói gì. Duy trì ánh mắt thần bí u tĩnh nhìn hai người bọn họ, trong tay giấu một cây đoản côn, canh giữ phía trước công chúa, dường như đang chờ đợi công chúa tỉnh lại. . .
Nhị sư đệ nói một hồi, đột nhiên làm một câu.
"Cũng chỉ có như vậy, mới có thể bù đắp sai lầm của chúng ta."
Ta nghe được cảm thấy kỳ quái.
Ân? Sai lầm gì?
"Chúng ta vẽ đại sư huynh thành người Thiên Trúc, còn hoá trang thành người Thiên Trúc trốn ở chỗ này, thật đúng là không dễ dàng."
Cái gì? Chính ngươi vẽ ta thành đại thúc Thiên Trúc! !
Nhị sư đệ thở dài nói: "Còn không phải vì bù đắp chúng ta thua mất Dạ La bảo a. Ai, cũng không nghĩ tới, Dạ La bảo to như vậy, lại bị đánh chiếm."
Cái gì? Dạ La bảo bị người ta chiếm!
"Bọn thùng cơm các ngươi! !"
Ta không nghe nổi nữa, nhảy thẳng ra ngoài, chỉ vào ba cái mặt khốn nạn này, đám cẩu vật các ngươi, cơ nghiệp vững như vậy, ta duy trì nhiều năm a, các ngươi nói bỏ liền bỏ!
Nhưng ta đưa ngón tay ra còn chưa kịp mắng lên, ba ánh mắt kinh ngạc khốn nạn, nhìn ta chằm chằm như đông cứng.
Trong nháy mắt, bầu không khí đóng băng giữa chúng ta tuyết hóa băng tiêu, phát ra tình cảm nóng rực.
"Đại đương gia!"
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh."
Ba sư đệ, giống như ba đệ đệ của ta khi còn bé, vừa thấy ta liền chạy vội nhào tới.
Ba tên này, kỳ thực không thay đổi chút nào.
Nhị sư đệ đang chạy vội qua, đột nhiên thân hình hơi chậm lại. Hắn cúi đầu xuống nhìn, hóa ra bị tam sư đệ đạp lên ống quần chân trước, vừa mới nhấc chân lại bị tứ sư đệ đạp lên ống quần chân sau. Hắn lại nhảy lên, toàn bộ quần rơi xuống, trần truồng chạy đến chỗ ta.
Ta một cước đạp hắn trở về!
Quả nhiên. . . Nhị sư đệ không thay đổi chút nào.