[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 196 : Dạ La Thư đi, chư quân lưu lại làm gì

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

"Đại sư huynh! Ngươi đến tìm chúng ta!"
Tiểu tứ như con chó nhỏ hoạt bát, chậm rãi đảo quanh người ta, hiếu kỳ đánh giá ta.
"Đại sư huynh."
Tiểu tam tử chậm rãi đi qua, mắt nhỏ sau kính hơi nheo lại, nở nụ cười thần bí với ta. Đứa nhỏ này luôn không khống chế được nét mặt của mình, cười một tiếng đã u ám. Cho nên hắn được người xưng là nhân vật khó đoán nhất cả tòa Đại La sơn, cũng không phải không có nguyên nhân.
"Đại sư huynh, ngươi nói ngươi muốn thoái ẩn, là thật sao?"
"Là thật." Ta sờ đầu tiểu tứ, "Sau này ta sẽ không đảm nhiệm chưởng môn. Tiểu tứ ngươi cố lên a. Đừng để sư phụ sư nương thất vọng."
"Vâng! Ta sẽ cố gắng!"
"Đại sư huynh. . ." Tam sư đệ âm u nói: "Ngươi không tiếp nhận chưởng môn thật sao? Sư phụ sẽ rất thất vọng."
"Không tiếp không tiếp. Sư phụ có các ngươi ở đây, các ngươi đều đã lớn rồi, tìm một người làm chưởng môn là được."
"Đại sư huynh. . ." Tam sư đệ muốn nói lại thôi, rốt cuộc chậm rãi nói: "Ta cảm thấy không người so ngươi càng. . ."
Tam sư đệ còn chưa nói xong, đã bị một giọng lớn ngắt lời.
"Đại đương gia!" Nhị sư đệ bò dậy, mắt hổ tuôn nhiệt lệ, giang hai cánh tay, "Huynh đệ muốn ôm ngươi!"
Lao thẳng đến, ta vội vàng đưa tay nắm gáy áo gia hỏa này, giữ hắn lại. Hắn đá chân hô: "Để ta xuống, để huynh đệ ôm nhiệt tình ngươi một cái!"
"Ôm trái dưa hấu!" Ta ném gia hỏa này ra ngoài lần nữa, tức giận nói: "Dạ La bảo xảy ra chuyện gì? Bị người nào đánh?"
"Ách. . ." Nhị sư đệ bị ta ném ra do dự trong nháy mắt, sau đó nhiệt tình vuốt bộ ngực của mình, "Đừng nói nhiều như vậy! Đến! Ôm một cái a!"
Ta ghét bỏ quăng hắn đi, bản thân lui lại một bước, tiện thể đỡ công chúa điện hạ nằm dưới đất dậy.
Công chúa mỹ mạo trắng nõn nhắm nghiền hai mắt, trong ngực ta thân thể rất thon dài lại có vẻ vừa vặn. Theo hô hấp ổn định, cao nhung ngạo nhân hơi nhấp nhô, đẹp đến làm cho người giật mình. Từ góc độ này, ta có thể thấy sau gáy nàng có một bọc nhỏ, tam sư đệ ra tay đủ nặng a, công phu đánh hôn mê càng ngày càng tiến bộ. . .
"Chớ nói nhảm."
Ta trợn trắng mắt nhìn nhị sư đệ, hắn mới thu hồi vẻ cười đùa cợt nhả. Từ nhỏ hắn đã biết tính tình của ta, cho nên nếu ta nghiêm túc, hắn sẽ không tiếp tục chơi ngốc.
Nhị sư đệ như hài tử phạm sai lầm, cúi đầu ngập ngừng nói. Lúc đầu còn hơi lắp bắp, về sau mới nói thẳng toàn bộ sự kiện với ta. Sau cùng, biết được chân tướng sự việc, ta kinh ngạc không ngậm miệng được.
"Kim Vương Tôn? Tiểu tử kia một người đấu Dạ La bảo?"
Chỉ bằng Kim vạc lớn hắn! ?
"Đúng vậy a, chúng ta cũng không muốn thua như vậy. Nhưng lúc ấy đại đương gia ngài không tại. . . Kết quả là Dạ La bảo bị người đánh, Kim Ngân tông chiếm địa phương của chúng ta."
"Vậy còn ngươi! Ta không tại mấy người các ngươi làm ăn kiểu gì? Chỉ biết khi dễ nữ hài người ta, gặp chuyện khó giải quyết liền mặc kệ?"
Nhị sư đệ xoa xoa tay, hắc hắc hắc xấu hổ cười hai tiếng, vò đầu nói: "Cũng không phải. Chủ yếu là tình huống của chúng ta lúc ấy không đủ chống lại bọn hắn. . . Ngày đó Kim Ngân tông tới hơn hai trăm người, người của chúng ta không đủ."
“Hơn hai trăm người mà Dạ La bảo chúng ta cũng không có? Thời điểm ta đi còn hơn một ngàn người, những người kia đâu?"
Lúc này tam sư đệ đứng dậy, đẩy kính mắt: "Cắt."
"Cắt? !"
Tam sư đệ gật đầu: "Cắt."
"Ai cắt?"
Tam sư đệ cười thần bí: "Ta."
Lần này, ta hiểu thêm tâm tình muốn bóp chết hắn của sư phụ năm đó.
Ta tức đến nổ phổi nói: "Ngươi nhàn rỗi không có việc, cắt người làm gì?"
"Đại sư huynh, tất cả đều phải trách ngươi."
"Trách ta?
Cái gì? ! Lại quăng nồi!
Tiểu tam tử đẩy kính mắt, tơ vàng bên cạnh lóe lên quang mang trí tuệ.
"Ngài phải biết, một đám người trên dưới Dạ La bảo, cơ bản đều là yêu ma quỷ quái bị ngươi đánh ngã thu nạp. Những người này có sơn tặc, có thổ phỉ, có cả Ma giáo đồ. Nếu không phải bản lãnh ngài lớn, trấn trụ bọn hắn, không ai khống chế được.
Nửa năm sau khi ngươi đi , cơ bản bọn hắn không làm cái gì. Trước kia có ngươi tại, các huynh đệ còn hối hả ngược xuôi, mặc kệ là làm cái gì. Nhưng phàm là có hoạt động, ta đều có thể an bài một ít cơ hội kiếm tiền. Nhưng ngươi một đi không trở lại. Những người kia hết ăn lại nằm cả ngày, trong Dạ La bảo miệng ăn núi lở, một ngày hai ngày còn có thể, một năm hai năm. . ."
Ta nghe được kinh hồn táng đảm.
"Vậy tiền ta kiếm được năm đó! ?"
"Yên tâm." Tam sư đệ bình tĩnh như hằng, "Một phần không động, tài bảo ngài để dành vẫn còn. Trước khi bị ăn nghèo ta đã cắt người."
Vậy tốt xấu vẫn còn lại tiền, ta khó khăn lắm mới hơi yên tâm.
"Cũng đừng yên tâm." Nhị sư đệ thò đầu ra, yếu ớt nói: "Ngươi quên ta nói ngay từ đầu à, Dạ La bảo bị người đánh, Kim Ngân tông chiếm địa phương."
A? Đây ý là. . .
"Đại gia ngươi! Hồng Cửu! !"
Nhị sư đệ vừa bị ta hô, giật mình một cái. Ta vồ gia hỏa này tới, phun nước miếng nói vào mặt hắn.
"Ngươi nói tất cả vàng bạc châu báu ta cất trong Dạ La bảo trước kia đều không còn! ? Còn quyển « Dạ La Thư » ta tự tay chép đâu?"
Nhị sư đệ không dám nhìn ta, quay đầu sang chỗ khác, tiểu tứ thấy hắn trầm mặc, nhảy ra nói: "Đại sư huynh, « Dạ La Thư » cũng bị cầm đi."
Ta không dám tin liếc nhìn nhị sư đệ, hắn rụt đầu thấp hơn.
"Hồng Cửu!" Ta gào một tiếng, nắm cổ áo hắn, "Ngươi mẹ nó lặp lại lần nữa! « Dạ La Thư » đâu!"
Hồng Cửu xấu hổ cúi đầu, dường như không có mặt mũi nhìn ta.
Ta trợn mắt nhìn hắn, trong mắt như muốn phun ra lửa. Ngay cả ta cũng không nhớ rõ đã bao lâu không nổi giận như vậy. Nhưng thực sự hắn quá không hợp thói thường.
Võ công của Đại La sơn chúng ta tự thành nhất mạch. Từ thái sư phụ trở đi, võ công sư thúc sư bá, còn có các kỳ túc trong môn lưu lại, đều có danh mục của riêng mình.
Võ công thế hệ thái sư phụ sáng tạo, lấy Đại La làm tên.
Võ công thế hệ sư phụ sáng tạo, lấy Thiên La làm tên.
Mà thế hệ ta, thì lấy Dạ La làm tên.
Bởi vì sư đệ muội của ta không đủ tuổi tác, võ học lịch duyệt cũng chưa tới, còn chưa thể tự sáng tạo võ công. Cho nên về cơ bản, thế hệ này chỉ có ta sáng tạo ra một ít võ công tâm quyết.
Ta ghi tất cả võ công này vào quyển « Dạ La Thư », trân trọng đặt trong bảo khố Dạ La bảo, tính là cống hiến của ta với môn phái.
Nói cách khác, trong quyển sách kia ghi chép tất cả võ công ta tự sáng tạo, mấy môn võ công như X Trảo Long Trảo Thủ a, Găp Thức Ăn Như Thần Chỉ a, Chân Giò Quy Ngã Đại Pháp a, đều là tác phẩm chơi đùa nhất thời của ta, không tính là hiếm có.
Nhưng trừ cái đó ra, tâm pháp độc bộ thiên hạ của Dạ La bảo Dạ Bộ, tất cả tinh yếu đều viết ở bên trong. Dạ Bộ không chỉ là một môn khinh công, còn là pháp môn tu luyện nội lực. Có cả pháp môn hô hấp, biến hóa của phương thức vận công, nội lực người tu luyện sẽ càng ngày càng tăng. Đây chính là tâm đắc hơn mười năm luyện công của ta.
Nếu rơi vào trong tay người khác, hậu quả khó mà lường được.
"Tên phế vật nhà ngươi! Ngươi cứ tới gặp ta như vậy sao? Tất cả tinh túy của Dạ Bộ đều ở bên trong, ngươi để nó bị Kim Ngân tông lấy đi như vậy? !"
Ta giơ cao bàn tay, sắc mặt nhị sư đệ trắng bệch, ngẩng đầu nói: "Đại đương gia, ngươi đánh chết ta đi. Huynh đệ không mặt mũi gặp ngươi, nguyện ở dưới cửu tuyền phụng dưỡng. . ."
"Hừ! Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi!"
Đang muốn một bạt tai đánh cho hỗn tiểu tử này bán thân bất toại, tam sư đệ bỗng nói: "Đại sư huynh, việc này cũng không trách nhị sư huynh."
Ta lườm hắn một cái: "Chẳng lẽ ngươi lại nói trách ta?"
"Đúng vậy." Tam sư đệ chậm rãi nói: "Nhị sư huynh chỉ chấn hưng Dạ La bảo theo lời ngươi để lại lúc ra đi, ngươi đột nhiên nói muốn thoái ẩn, mới gây ra chuyện như thế. Trước khi xảy ra, nhị sư huynh vốn không biết rõ tình hình. Cho dù hắn không thông tri cho ngươi, cũng là lòng tốt làm chuyện xấu, không có gì lạ."
Ta giơ tay trừng mắt nhìn tam sư đệ, lại liếc mắt nhìn nhị sư đệ đang bị ta bắt lấy, nhắm chặt hai mắt. Hai người đều căng thẳng nhìn ta như tiểu hài phạm sai lầm, lo lắng ta sẽ tùy thời hạ xuống trừng phạt. Trong tai ta, tiếng tim đập nặng dần của hai người mười phần rõ ràng.
Ta hừ nặng một tiếng.
"Nói nhảm! Thất lạc trọng bảo sư môn, ngươi nói vài lời là có thể đẩy đi! Ta không quan tâm ngươi trách ai, thứ này mất trong tay các ngươi. Nếu tìm, thì các ngươi phải tìm."
Ta một tay đẩy Hồng Cửu ra, chỉ vào mặt hắn nói.
"Hồng Cửu, ngươi chết cũng được, sống cũng được, không cầm Dạ La Thư về. Đời này đừng quay lại gặp ta!"
Hắn lảo đảo một cái suýt ngã sấp xuống, khó khăn lắm mới đứng vững, lớn tiếng nói: "Đại đương gia ngươi yên tâm, cho dù ta liều mạng mất mạng, cũng lấy Dạ La Thư từ trong tay tiểu tử Kim Vương Tôn về! Làm ngài hài lòng!"
"Trừ cái đó ra?"
Hồng Cửu nghiêm túc nói: "Ta đánh tên quy tôn Kim Vương Tôn nở hoa!"
"Hừ, vậy thì có gì ghê gớm. Trọng điểm là Dạ La Thư. Bên trong ghi chép võ học của chúng ta, không thể lộ ra ngoài nửa điểm." Ta trầm giọng nói: "Xem qua Dạ La Thư, có một trừ một, có một trăm người trừ một trăm người. Bên ngoài còn một người biết huyền bí của Dạ Bộ, ngươi đừng trở về gặp ta."
Nhị sư đệ nghiêm túc gật đầu một cái.
Sắc mặt ta mới thả lỏng đôi chút.
"Chuyện này không phải một mình ngươi sai, ta cũng không bảo mình ngươi đi làm. Ba người các ngươi thừa dịp Kim Vương Tôn ở kinh thành, hoàn thành chuyện này cho ta, đã nghe chưa?"
Nhị sư đệ cùng tứ sư đệ cùng nói: "Vâng!"
Tam sư đệ lại chậm rãi lắc đầu.
Ta cau mày nói: "Tiểu tam tử, ngươi lắc đầu cái gì?"
Tam sư đệ buông tay, chậm rãi nói: "Nghĩ thế nào, cũng không ai thích hợp làm chưởng môn hơn ngươi."
Ta ho khan một tiếng hóa giải xấu hổ. Mặc dù phát hỏa một trận, nhưng dù sao là sư huynh đệ đã lâu không gặp. Sau một lát vẫn trò chuyện vui vẻ. Ta nói không ít tình hình gần đây cho bọn hắn biết. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
"Đúng rồi. Các ngươi cải trang thành người Thiên Trúc làm gì?"
Nhị sư đệ lại hăng hái: "Này! Vậy thì có gì bí mật. Đại đương gia ta cho ngươi biết, chúng ta vừa vào kinh thành liền định đi Lục Phiến môn tìm ngươi. Lại nghe nói gần đây có người đang phát tán chân dung Tây Môn Xuy Đăng. Lúc ấy ba người chúng ta tới đây tìm, lại thấy tranh của Tây Môn Xuy Đăng là thật, nhưng chỉ có lác đa lác đác vài tiểu phiến đang bán, phía sau còn mơ hồ thấy có người truy tung. Thế là chúng ta lưu ý, điều tra nhiều lần, phát giác đây là kế sách để câu Tán thần tôn ra. Đó không phải là muốn hại ngươi sao? Thế là ba người chúng ta thương lượng ra chủ ý, giả dạng làm người Thiên Trúc bán bừa chân dung Tán thần tôn, vẽ dáng dấp của ngươi thành lão đại thúc Thiên Trúc. Bởi vì chúng ta cấp tranh miễn phí cho tiểu phiến, bọn hắn cũng chỉ bán một văn tiền một bản. Phá thị trường Tây Môn Xuy Đăng trên diện rộng.
Nguyên lai là như vậy, khó trách ta không nghe nói có chân dung Tây Môn Xuy Đăng lưu truyền, nguyên lai là bởi vì các ngươi chơi ác, không ai ngờ được a!
Ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lại tự thuật một hồi, nói đến cảnh ngộ gần đây, cũng nói ra chuyện lên làm chuẩn phò mã.
Ba sư đệ cười ha ha, vẫn không tin.
"Nếu ngươi là chuẩn phò mã, còn không đi bồi công chúa sao?"
"Đồng hương, phét vừa thôi."
"Không tin không tin, ngươi gạt người."
"Ai nói ta không bồi công chúa, ta đang bồi tiếp đây."
Ta nâng cao ôn hương nhuyễn ngọc đang ôm trong tay, nói: "Không phải đây sao?"
Trong nháy mắt ba người ngây dại, sau đó cười vài tiếng khô khốc, thấy ta không cười lại, hỏi như sắp khóc: "Đại ca! Ngài nói cái gì?"
Ta nhún nhún vai, ra vẻ việc không liên quan đến mình nói: "Đúng thế, người các ngươi đánh ngất, là công chúa."
Trong nháy mắt, ta thấy được vẻ tuyệt vọng trên mặt ba người.