[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 197 : Đế hoàng thánh đoạn, lỗi lạc vô ưu (thượng)
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Bản triều ngoại trừ tảo triều ra không bố trí ngọ triều, vãn triều. Căn cứ nội dung, nghị sự phân biệt tại Sùng Văn điện hoặc Hoằng Võ điện.
Lúc này tảo triều đã dừng, hoàng thượng dùng qua bữa trưa, lại đi tới Sùng Văn điện, đã có hai vị triều thần đang chờ hắn. Theo thứ tự là Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong - Trương thượng thư, còn có đương triều thừa tướng Lý Tư - Lý lão thừa tướng. Hai người này đều là trụ cột trong triều, cũng đồng thời là các lão, hoàng thượng xử lý quốc sự cực kỳ coi trọng.
Trương thượng thư vừa thấy hoàng thượng đi tới, câu nói đầu tiên chính là.
"Hoàng thượng, đã quyết định không giết Tranh vương, cần phải xử trí thế nào mới tốt, còn xin hoàng thượng định đoạt."
Thượng triều ngày hôm qua tranh cãi loạn lên, khó khăn lắm mới định ra kết luận không giết Tranh vương. Trương thượng thư chính là trụ cột vững vàng của phái chủ trương giết Tranh bình dân phẫn. Cho dù cuối cùng quyết định không giết Tranh vương, lão nhân gia người cũng tuyệt không cho phép Tranh vương tiếp tục hưởng thụ tước lộc, bình yên qua nửa đời sau ở đất phong của mình. Chí ít, cũng phải cách vương tước của hắn, thu hồi đất phong, biếm thành thứ dân, lúc này mới có thể xem như cho cả triều văn võ, cho người trong thiên hạ một câu trả lời. Bởi vậy tuy hoàng thượng triệu tập hắn vào điện, nhưng không kịp chờ hoàng thượng vào chỗ đã nói ra lời này, muốn giáng đòn phủ đầu. Bằng không, nếu để hoàng thượng chiếm tiên cơ, không khỏi thành bị động.
Hoàng thượng không giận không vui, chỉ nghiêm mặt, chậm rãi nhập tọa, hắng giọng một cái.
"Hôm nay triệu tập hai vị các lão đến đây, là liên quan đến chuyện tân nhiệm tông chủ của Kim Ngân tông cầu thân trẫm, muốn hỏi thăm ý kiến hai vị."
Hoàng thượng dường như không nghe thấy lời nói lúc đầu của Trương thượng thư, chậm rãi nói chuyện.
"Như hai vị biết, hôm qua Kim Vương Tôn cầu thân, đến đường đột, trẫm bị hắn làm cho đau đầu a. Nhắc tới, tầm quan trọng của Bạch Vương thất quan với kinh thành không cần nói cũng biết, mà Kim Ngân tông đây. . ."
"Hoàng thượng!" Lời Trương thượng thư bị hoàng thượng bỏ qua, trong lòng tức giận, lớn tiếng ngắt lời nói: "Lão thần vừa nói, không biết hoàng thượng có nghe không?"
Sùng Văn điện lập tức lặng ngắt như tờ, hoàng thượng lẳng lặng nhìn Trương thượng thư, không nói gì. Một lát sau, mới nói tiếp.
"Trẫm mới vừa nói đến chỗ nào?" Phảng phất lão niên si ngốc, lại giống như căn bản Trương thượng thư không tồn tại, lại bắt đầu liên miên lải nhải tầm quan trọng của Kim Ngân tông, cùng lợi hại của lần cầu thân này.
"Hoàng thượng! Trên đại điện ngày hôm qua, ngài cùng hoàng hậu nương nương đã chơi thủ đoạn miễn tội chết cho Tranh vương, chẳng lẽ hôm nay còn muốn dựa vào giả điếc bán câm để miễn phạt cho Tranh vương sao?" Trương thượng thư tiến lên trước một bước, thở phì phò nói: "Cho dù lão thần già nua lớn tuổi, cũng không dung đương kim triều đình phát sinh việc này!"
"Lớn mật!"
Hoàng thượng long nhan giận dữ, quát lớn một tiếng nói: "Trương Thuần Phong! Trẫm kính ngươi vi sư, nhưng trên đại điện, trẫm chưa nói lời nào, ngươi nói chuyện trước. Lúc trẫm nói chuyện ngươi lại ngắt lời nhiều lần, trong lòng ngươi, còn có hoàng đế này không! Ngươi nắm hai tay, tiến lên một bước, là muốn làm gì!"
Trương Thuần Phong run lên trong lòng, vừa nãy không cẩn thận vậy mà mất phân tấc, lui ra phía sau nói: "Lão thần biết tội."
"Ngươi biết tội? Ngươi biết tội thì sẽ không thúc giục trẫm nhiều lần. Ngươi biết rõ chuyện này trẫm khó xử thế nào, làm gì cũng không dễ, ngươi lại muốn ép trẫm đi làm. Hay cho Trương Thuần Phong ngươi, hay cho Trương thượng thư ngươi, đại công vô tư a. Nếu ngươi bàn về tội, trẫm bèn luận tội với ngươi. Vương Thổ Thủy đâu?"
Bên cạnh long ỷ, Vương công công thò đầu ra, cười híp mắt nói: "Có nô tài, hoàng thượng đồ vật ngài muốn đây."
Hoàng thượng cầm tới, nhìn cũng không nhìn ném vào người Trương thượng thư.
"Tự ngươi xem!"
Trương thượng thư đỡ lấy trang giấy hoàng thượng quăng lên người mình, bên trên viết chi chít, cũng không biết là cái gì. Trương thượng thư nghi ngờ nhìn vẻ mặt hoàng thượng, mới mở ra nhìn nội dung bên trong.
Mới hàng nhứ nhất đã thấy sấm sét giữa trời quang!
Trong này ghi chép các loại việc xấu của tôn tử hắn như cấu kết giang hồ trộm cướp, thành lập Ác Phỉ bang cường nam bá nữ. Cuối cùng còn có chữ ký đồng ý của tôn tử hắn. Trương thượng thư giận đến toàn thân không ngừng run rẩy, há miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì. Trương gia hắn thư hương môn đệ, không ít người làm quan trong triều, cũng là danh môn vọng tộc ở kinh thành. Nào đoán được có một tiểu hỗn đản như thế.
Mình đang dựa lí biện luận với hoàng thượng, nào đoán được trong nhà phát sinh chuyện này. Nếu hoàng thượng muốn làm văn ở đây, Trương gia xem như xong.
Chỉ có quỳ xuống đất cắn răng nói: "Súc sinh này làm việc như thế, quả thật là tội lão thần quản giáo không nghiêm. Xin hoàng thượng nghiêm khắc trừng phạt, lão thần tuyệt không thiên vị!"
"Quân Vương trắc trình lên tấu chương này, chính là chuyện mấy ngày trước. Hôm qua trẫm không lấy ra, chính là vì giữ thể diện cho lão ân sư. Trương thượng thư yên tâm, đây là lỗi của cá nhân hắn, trẫm không đến mức trách cả nhà Trương gia, càng không đến mức trách lão ngài. Nhưng ngươi cần biết, người không phải thánh hiền, ai có thể không sai lầm. Bức bách quá đáng, cũng không phải hành động nhân hậu a."
Trương thượng thư còn lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết mở miệng thế nào, đành phải tạ chủ long ân trước.
"Còn nữa, chính là xử trí Tranh vương."
"A?"
Trương thượng thư nhất thời ngây người, làm sao? Hoàng thượng làm một màn như thế không phải vì trì hoãn xử trí với Tranh vương sao? Làm sao đã có kết luận?
"Vương Thổ Thủy."
"Có nô tài."
"Viết chỉ." Hoàng thượng hơi ổn định tâm thần, trầm ngâm nói: "Chế nhật. Hoàng nhị tử Lý Trừng Chi lấn nước nhục quân, tà đạo nhân luân, tội phạm ngập trời. Nhưng thượng thiên có hảo hảo chi nhân, trẫm nhìn bản triều từ khai quốc đến nay chưa hề có tiền lệ tru thân vương, cảm niệm nhân hậu của lịch đại tiên tổ, trẫm làm người tử tôn, không dám lấy thân phạm lỗi, huỷ tiền lệ này. Kiêm niệm mẫu thân hắn là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lao khổ công cao, đặc xá miễn tội chết cho hắn."
"Nhưng ——" Hoàng thượng nặng nề ngừng lại một lát: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Sai lầm Lý Trừng Chi phạm không dung tha thứ, trẫm đặc biệt trách lệnh. Kể từ hôm nay, phế vương tước của Lý Trừng Chi, biếm thành thứ dân, từ đây không còn là hoàng duệ. Trách hắn chung thân không được làm bốn nghề sĩ nông công thương, một ngày có trẫm, không thể được phong tước lần nữa, không được bước vào hoàng cung một bước, không được gặp lại cố nhân ngày xưa!"
Hoàng thượng một hơi đọc hết, cực kỳ trôi chảy, cười nhẹ một tiếng với Trương thượng thư.
"Trương thượng thư, trẫm xử trí như thế, ngươi cảm thấy thế nào a?"
"Cái này, cái này. . ."
Trương thượng thư trợn tròn mắt. Hoàng thượng mắng chửi hắn một hồi, nhưng ý chỉ sở hạ lại hoàn toàn giống hắn sở cầu, còn cẩn thận hơn suy nghĩ của hắn. Nguyên lai hoàng thượng vốn có ý phế tước vị, còn trách lệnh chung thân không thể làm bốn nghề, không được gặp lại cố nhân. Triệt để ngăn chặn khả năng hoàng hậu nương nương có thể tiếp tế Tranh vương trong bóng tối.
Nhưng nếu hoàng thượng có cùng ý nghĩ với mình, vì cái gì phải hầm hầm giận dữ quở trách mình một hồi? Hôm nay bỗng nhiên bị mắng, vì sao ăn khổ?
Đang mê mang, lão thừa tướng bỗng nói: "Hoàng thượng chi ngôn, thật sự quá có đạo lý."
Trương thượng thư đang không biết vì sao lúc này hắn đánh chó dưới nước, đột nhiên tâm niệm khẽ động, nhớ ra bốn chữ 'Bức bách quá đáng' hoàng thượng nói, không khỏi có ngộ tại tâm.
"Hoàng thượng xử trí công bằng, lão thần bội phục, nếu không có việc gì, lão thần cáo lui."
Quả nhiên Hoàng thượng cũng không ngăn: "Mời thượng thư đại nhân đi."
Lúc này tảo triều đã dừng, hoàng thượng dùng qua bữa trưa, lại đi tới Sùng Văn điện, đã có hai vị triều thần đang chờ hắn. Theo thứ tự là Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong - Trương thượng thư, còn có đương triều thừa tướng Lý Tư - Lý lão thừa tướng. Hai người này đều là trụ cột trong triều, cũng đồng thời là các lão, hoàng thượng xử lý quốc sự cực kỳ coi trọng.
Trương thượng thư vừa thấy hoàng thượng đi tới, câu nói đầu tiên chính là.
"Hoàng thượng, đã quyết định không giết Tranh vương, cần phải xử trí thế nào mới tốt, còn xin hoàng thượng định đoạt."
Thượng triều ngày hôm qua tranh cãi loạn lên, khó khăn lắm mới định ra kết luận không giết Tranh vương. Trương thượng thư chính là trụ cột vững vàng của phái chủ trương giết Tranh bình dân phẫn. Cho dù cuối cùng quyết định không giết Tranh vương, lão nhân gia người cũng tuyệt không cho phép Tranh vương tiếp tục hưởng thụ tước lộc, bình yên qua nửa đời sau ở đất phong của mình. Chí ít, cũng phải cách vương tước của hắn, thu hồi đất phong, biếm thành thứ dân, lúc này mới có thể xem như cho cả triều văn võ, cho người trong thiên hạ một câu trả lời. Bởi vậy tuy hoàng thượng triệu tập hắn vào điện, nhưng không kịp chờ hoàng thượng vào chỗ đã nói ra lời này, muốn giáng đòn phủ đầu. Bằng không, nếu để hoàng thượng chiếm tiên cơ, không khỏi thành bị động.
Hoàng thượng không giận không vui, chỉ nghiêm mặt, chậm rãi nhập tọa, hắng giọng một cái.
"Hôm nay triệu tập hai vị các lão đến đây, là liên quan đến chuyện tân nhiệm tông chủ của Kim Ngân tông cầu thân trẫm, muốn hỏi thăm ý kiến hai vị."
Hoàng thượng dường như không nghe thấy lời nói lúc đầu của Trương thượng thư, chậm rãi nói chuyện.
"Như hai vị biết, hôm qua Kim Vương Tôn cầu thân, đến đường đột, trẫm bị hắn làm cho đau đầu a. Nhắc tới, tầm quan trọng của Bạch Vương thất quan với kinh thành không cần nói cũng biết, mà Kim Ngân tông đây. . ."
"Hoàng thượng!" Lời Trương thượng thư bị hoàng thượng bỏ qua, trong lòng tức giận, lớn tiếng ngắt lời nói: "Lão thần vừa nói, không biết hoàng thượng có nghe không?"
Sùng Văn điện lập tức lặng ngắt như tờ, hoàng thượng lẳng lặng nhìn Trương thượng thư, không nói gì. Một lát sau, mới nói tiếp.
"Trẫm mới vừa nói đến chỗ nào?" Phảng phất lão niên si ngốc, lại giống như căn bản Trương thượng thư không tồn tại, lại bắt đầu liên miên lải nhải tầm quan trọng của Kim Ngân tông, cùng lợi hại của lần cầu thân này.
"Hoàng thượng! Trên đại điện ngày hôm qua, ngài cùng hoàng hậu nương nương đã chơi thủ đoạn miễn tội chết cho Tranh vương, chẳng lẽ hôm nay còn muốn dựa vào giả điếc bán câm để miễn phạt cho Tranh vương sao?" Trương thượng thư tiến lên trước một bước, thở phì phò nói: "Cho dù lão thần già nua lớn tuổi, cũng không dung đương kim triều đình phát sinh việc này!"
"Lớn mật!"
Hoàng thượng long nhan giận dữ, quát lớn một tiếng nói: "Trương Thuần Phong! Trẫm kính ngươi vi sư, nhưng trên đại điện, trẫm chưa nói lời nào, ngươi nói chuyện trước. Lúc trẫm nói chuyện ngươi lại ngắt lời nhiều lần, trong lòng ngươi, còn có hoàng đế này không! Ngươi nắm hai tay, tiến lên một bước, là muốn làm gì!"
Trương Thuần Phong run lên trong lòng, vừa nãy không cẩn thận vậy mà mất phân tấc, lui ra phía sau nói: "Lão thần biết tội."
"Ngươi biết tội? Ngươi biết tội thì sẽ không thúc giục trẫm nhiều lần. Ngươi biết rõ chuyện này trẫm khó xử thế nào, làm gì cũng không dễ, ngươi lại muốn ép trẫm đi làm. Hay cho Trương Thuần Phong ngươi, hay cho Trương thượng thư ngươi, đại công vô tư a. Nếu ngươi bàn về tội, trẫm bèn luận tội với ngươi. Vương Thổ Thủy đâu?"
Bên cạnh long ỷ, Vương công công thò đầu ra, cười híp mắt nói: "Có nô tài, hoàng thượng đồ vật ngài muốn đây."
Hoàng thượng cầm tới, nhìn cũng không nhìn ném vào người Trương thượng thư.
"Tự ngươi xem!"
Trương thượng thư đỡ lấy trang giấy hoàng thượng quăng lên người mình, bên trên viết chi chít, cũng không biết là cái gì. Trương thượng thư nghi ngờ nhìn vẻ mặt hoàng thượng, mới mở ra nhìn nội dung bên trong.
Mới hàng nhứ nhất đã thấy sấm sét giữa trời quang!
Trong này ghi chép các loại việc xấu của tôn tử hắn như cấu kết giang hồ trộm cướp, thành lập Ác Phỉ bang cường nam bá nữ. Cuối cùng còn có chữ ký đồng ý của tôn tử hắn. Trương thượng thư giận đến toàn thân không ngừng run rẩy, há miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì. Trương gia hắn thư hương môn đệ, không ít người làm quan trong triều, cũng là danh môn vọng tộc ở kinh thành. Nào đoán được có một tiểu hỗn đản như thế.
Mình đang dựa lí biện luận với hoàng thượng, nào đoán được trong nhà phát sinh chuyện này. Nếu hoàng thượng muốn làm văn ở đây, Trương gia xem như xong.
Chỉ có quỳ xuống đất cắn răng nói: "Súc sinh này làm việc như thế, quả thật là tội lão thần quản giáo không nghiêm. Xin hoàng thượng nghiêm khắc trừng phạt, lão thần tuyệt không thiên vị!"
"Quân Vương trắc trình lên tấu chương này, chính là chuyện mấy ngày trước. Hôm qua trẫm không lấy ra, chính là vì giữ thể diện cho lão ân sư. Trương thượng thư yên tâm, đây là lỗi của cá nhân hắn, trẫm không đến mức trách cả nhà Trương gia, càng không đến mức trách lão ngài. Nhưng ngươi cần biết, người không phải thánh hiền, ai có thể không sai lầm. Bức bách quá đáng, cũng không phải hành động nhân hậu a."
Trương thượng thư còn lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết mở miệng thế nào, đành phải tạ chủ long ân trước.
"Còn nữa, chính là xử trí Tranh vương."
"A?"
Trương thượng thư nhất thời ngây người, làm sao? Hoàng thượng làm một màn như thế không phải vì trì hoãn xử trí với Tranh vương sao? Làm sao đã có kết luận?
"Vương Thổ Thủy."
"Có nô tài."
"Viết chỉ." Hoàng thượng hơi ổn định tâm thần, trầm ngâm nói: "Chế nhật. Hoàng nhị tử Lý Trừng Chi lấn nước nhục quân, tà đạo nhân luân, tội phạm ngập trời. Nhưng thượng thiên có hảo hảo chi nhân, trẫm nhìn bản triều từ khai quốc đến nay chưa hề có tiền lệ tru thân vương, cảm niệm nhân hậu của lịch đại tiên tổ, trẫm làm người tử tôn, không dám lấy thân phạm lỗi, huỷ tiền lệ này. Kiêm niệm mẫu thân hắn là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lao khổ công cao, đặc xá miễn tội chết cho hắn."
"Nhưng ——" Hoàng thượng nặng nề ngừng lại một lát: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Sai lầm Lý Trừng Chi phạm không dung tha thứ, trẫm đặc biệt trách lệnh. Kể từ hôm nay, phế vương tước của Lý Trừng Chi, biếm thành thứ dân, từ đây không còn là hoàng duệ. Trách hắn chung thân không được làm bốn nghề sĩ nông công thương, một ngày có trẫm, không thể được phong tước lần nữa, không được bước vào hoàng cung một bước, không được gặp lại cố nhân ngày xưa!"
Hoàng thượng một hơi đọc hết, cực kỳ trôi chảy, cười nhẹ một tiếng với Trương thượng thư.
"Trương thượng thư, trẫm xử trí như thế, ngươi cảm thấy thế nào a?"
"Cái này, cái này. . ."
Trương thượng thư trợn tròn mắt. Hoàng thượng mắng chửi hắn một hồi, nhưng ý chỉ sở hạ lại hoàn toàn giống hắn sở cầu, còn cẩn thận hơn suy nghĩ của hắn. Nguyên lai hoàng thượng vốn có ý phế tước vị, còn trách lệnh chung thân không thể làm bốn nghề, không được gặp lại cố nhân. Triệt để ngăn chặn khả năng hoàng hậu nương nương có thể tiếp tế Tranh vương trong bóng tối.
Nhưng nếu hoàng thượng có cùng ý nghĩ với mình, vì cái gì phải hầm hầm giận dữ quở trách mình một hồi? Hôm nay bỗng nhiên bị mắng, vì sao ăn khổ?
Đang mê mang, lão thừa tướng bỗng nói: "Hoàng thượng chi ngôn, thật sự quá có đạo lý."
Trương thượng thư đang không biết vì sao lúc này hắn đánh chó dưới nước, đột nhiên tâm niệm khẽ động, nhớ ra bốn chữ 'Bức bách quá đáng' hoàng thượng nói, không khỏi có ngộ tại tâm.
"Hoàng thượng xử trí công bằng, lão thần bội phục, nếu không có việc gì, lão thần cáo lui."
Quả nhiên Hoàng thượng cũng không ngăn: "Mời thượng thư đại nhân đi."