[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 202 : Cẩn thận ngộ thương

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Cũng bởi vì võ học thiên hạ nhiều như hằng hà sa số, tính chất khác nhau, chớ nói thập bát ban võ nghệ, chỉ là công phu quyền chưởng chỉ trảo, luyện đến chỗ sâu cũng ảo diệu vô cùng. Muốn lấy võ công thiên hạ làm cơ sở, chế tạo một môn tuyệt học khoáng thế, không phải không được, nhưng chỉ sợ phải hao phí thêm trăm năm. Kim tông chủ đời thứ nhất tự biết thọ nguyên không nhiều, dự định giao nhiệm vụ này cho hậu đại. Nhưng tại điểm cuối của sinh mệnh, hồi quang phản chiếu, lĩnh ngộ được đạo lý trong võ học nội gia, một chữ phệ.
Một thân võ học của Kim tông chủ đời thứ nhất dựa vào nội lực hắn hùng mạnh, dùng đó làm nền tảng, không ngừng thôn phệ võ học các môn các phái, đúc thành võ công của mình.
Chữ phệ này nói thì đơn giản, năm đó bởi vì ham hố, hắn bị tâm ma phản phệ nhiều lần. Bỏ bao công sức vượt qua nan quan, mới có hắn sau này.
Hắn nghĩ đến đây, viết ra tâm đắc cả đời, mình học tập võ học môn phái khác thế nào, rồi có thể dung hội quán thông, ích lợi tự thân ra sao. Lại dung hợp võ học hắn lĩnh hội trong ba mươi năm tọa quan, viết một mạch mà thành bộ « Kim Ô Phệ Nguyệt quyết ».
Sau khi viết xong bộ này, Kim tông chủ đời thứ nhất dặn dò hậu nhân đây là căn cơ của Kim Ngân tông tương lai, muốn nhân vật trọng yếu trong môn tu luyện. Quả nhiên sau đó Kim Ngân tông dựa vào bộ « Kim Ô Phệ Nguyệt quyết » này cùng các loại bí tịch võ công sưu tập được, rực rỡ hào quang trong võ lâm, chẳng những bảo trì được địa vị Bạch Vương thất quan, thậm chí còn tiến thêm một bước khuếch trương thế lực của mình.
Bộ võ công này đặc biệt ở chỗ, nếu môn nhân Kim Ngân tông luyện qua « Kim Ô Phệ Nguyệt quyết », tốc độ học tập võ công của bọn họ sẽ đặc biệt nhanh, cũng chắc chắn gấp bội. Bởi vì hòa làm một thể với tự thân võ công, chặt chẽ không thể tách rời, cho nên thi triển ra sẽ mang theo sắc thái võ công của bản thân, đồng thời cũng không lo bị phản phệ.
Gia nô kia làm bạn với Kim Vương Tôn đã lâu, hai năm gần đây vừa được truyền một phần Kim Ô Phệ Nguyệt quyết, đã có thể lấy công pháp thôn phệ mấy môn kiếm thuật, giờ phút này thi triển ra thật có kỳ uy, nhất thời ngay cả Hồng Trang công chúa cũng không biết nên ra tay thế nào.
Sáu gia nô, một người đánh với hoàng thượng, một người đánh với lão gia tử, một người đánh với công chúa, có hai người đánh với tứ lão.
Còn thừa lại một người.
Gia nô này, đứng hơi xa một chút.
Gia nô này chính là người làm việc cẩn thận, hỏi Kim Vương Tôn phương châm hành động. Theo lý thuyết, võ công của hắn tốt nhất trong sáu người. Trong tay cũng cầm một chuôi kim ngân bảo nhận vàng bạc giao nhau mà Kim Vương Tôn dùng riêng. Chuôi lợi nhận này hoàng kim làm chuôi bạch ngân làm vỏ, thích hợp chém nhanh chém ngang.
Chỉ là, bây giờ lại hắn lại đối mặt với tình huống nguy hiểm nhất.
Hắn đi theo các huynh đệ, vì làm áp trục nên đi sau cùng. Nhưng không ngờ bị ba người trang phục kỳ kỳ quái quái quấn lấy!
Đối phương đánh tới một chưởng như hổ, đánh cho gia nô này lui lại ba bước, người thanh niên kia còn hùng hùng hổ hổ: "Cách lão tử! Lúc trên núi lão tử đã nhìn ngươi không vừa mắt, dáng dấp mi thanh mục tú, mẹ nó thật biết vỗ mông ngựa. Qua đây để lão tử đánh thêm một chưởng! Ta cho ngươi chạy! Ta cho ngươi chạy! !"
Gia nô bị dáng dấp của hắn dọa sợ, cũng không biết vì sao chọc phải gia hỏa này. Sáu người bọn hắn cũng mới tới kinh thành, căn bản không biết người nào a!
Gia nô kia phản kích, bên cạnh đột nhiên nhô ra một thanh niên trẻ hơn một chút, không biết chuyện gì xảy ra. Cười hì hì vươn tay ngăn cản!
Không biết có phải tên kia muốn chết hay không, kim ngân bảo nhận một đao chém tới, hắn duỗi hai tay ra cản. Kỳ quái là kim ngân bảo nhận chém vào cánh tay hắn, vậy mà phát ra một tiếng như gõ vào kim loại, thanh niên kia không bị làm sao!
Còn chưa hết sững sờ, nhị đương gia lại dùng chưởng đánh tới: "Tới tới tới, vừa nãy chưa đánh xong, làm một suất bánh rán quả!" Chưởng hóa trọng ảnh, chưởng lực mỗi một chưởng rất nặng, chấn cho khí huyết hắn sôi trào, cực kỳ khó chịu.
Gia nô này suýt nữa khóc lên: Nói là lập uy phong cho Kim Ngân tông ta! Vì sao gặp phải mấy quái nhân này! Chết rồi! Mặt bọn hắn còn mẹ nó đen thùi! !
Nhưng gia nô này không nghĩ rằng, khi hắn đang đối mặt với nhị đương gia cùng tứ sư đệ, sau lưng có một bóng người im ắng tới gần, lặng lẽ lôi ra một cây gậy từ trong tay áo.
Tiếng gió rít gào mà đến. . .
"A hừ, một gậy đã nghỉ cơm. Còn gì là cao thủ?"
Nhị đương gia thấy gia nô bị thu thập, hai tay mở ra hoành tảo thiên quân, quét ngã bảy tám người như đại bàng tung cánh. Còn không nghỉ xả hơi, hai chân chuyển động như bánh xe, lại tiếp tục tiến lên đá ngã hơn mười người.
Ba người bọn họ được Minh Phi Chân dặn dò, nhất định phải bảo hộ công chúa chu toàn. Bọn hắn mới gõ cho đầu Hồng Trang công chúa nổi một cục to, vốn hơi áy náy, đương nhiên nguyện ý đảm nhiệm hộ hoa sứ giả. Chỉ là bọn hắn không dám đến quá gần công chúa, sợ bị phát hiện là ba người Thiên Trúc vừa nãy đánh lén nàng. Thế là núp sau mái hiên. Ba người bọn hắn mai phục một bên, không nhìn được toàn cảnh, cũng không biết tình trạng công chúa bên kia thế nào. Chỉ là vừa thấy sáu gia hỏa võ công cao cường lướt qua đám người đến chỗ công chúa, lập tức minh bạch tay cứng đã tới. Thế là ba người lặng lẽ kéo tên đi chậm nhất, đi sau nhất xuống nước.
"Võ công người này không kém, chỉ là đao pháp quá chậm." Tứ sư đệ vừa nói chuyện, từng quyền đánh những gia hỏa đuổi mãi không hết này ra: "Nhị sư huynh, chúng ta phải đánh tới bao giờ?"
Nhị đương gia song chưởng như gió táp, đẩy mấy người trước mặt ra. Chợt cảm thấy chưởng phong sát lưng, hai tay xoay tròn, tay trái hư thủ đón chưởng, lại chạm vào thực chưởng. Một chưởng của đối phương lại luồn qua, song chưởng đối nhau với nhị đương gia.
Chưởng lực hai bên chạm nhau, nhị đương gia cùng đối phương đều hơi run, lại lui nửa bước.
Nhị đương gia kêu lên: "Cứng đấy!"
Chỉ thấy đối phương mặc hoàng y, mặt chữ quốc, oai hùng bất phàm, tuổi chừng giữa bốn năm mươi.
Hắn tiếp một chưởng của nhị đương gia, cảm khái nói: "Nội lực không tệ, tuổi như vậy mà có tu vi võ công bực này, quả thực không dễ, vì sao tự cam đọa lạc?"
Nhị đương gia cả giận nói: "Ai nha! Mắng ta? ! Đọa lạc nhị đại gia ba biểu cữu ngươi!"
Nhị đương gia lập tức sử dụng một lượt đại cầm nã thủ cương mãnh khoẻ mạnh. Hoàng thượng từng xem rất nhiều công phu cầm nã, lập tức cuồn cuộn quấy kéo xé với hắn.
"Cầm nã thủ tốt lắm! Đáng tiếc, trợ Trụ vi ngược, chủ sử của các ngươi là ai!"
"Chỉ bằng ngươi cũng dám hỏi lão đại chúng ta là ai?"
Nhị đương gia thấy lão lưu manh võ công cao cường này có thể đỡ được cầm nã thủ của mình, liền đổi thành chưởng pháp.
Hoàng thượng càng đánh càng cảm thấy võ công quân này thật không tệ, chiến pháp tiến thoái có độ, chưởng pháp cũng vừa đúng. Hơn nữa, mỗi một chưởng đánh ra tự có biến hóa khéo léo của hắn, với nhãn lực của hoàng thượng cũng không nhìn rõ nội tình, mà uy lực thì hùng vĩ, tự thành một trường phái riêng. Không khỏi động lòng ái tài.
"Nếu ngươi nói ra chủ sử sau màn, ta cho ngươi một con đường sống!"
"Ngươi chịu được một chiêu này, ta nói hết cho ngươi!"
Hoàng thượng tinh thần đại chấn: "Tới đi!"
Nhị đương gia bày ra thức mở đầu, sau đó loạn vũ như rồng bay phượng múa. Hoàng thượng ngưng thần nhìn kỹ, trong lúc đó tam sư đệ xuất quỷ nhập thần lại vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hoàng thượng, nở nụ cười thần bí, lặng lẽ lôi một cây Lang Nha bổng từ trong tay áo ra.
Tiếng gió rít gào mà qua.
Sau đó. . . Một gậy nghỉ cơm.