[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 203 : Chuyển biến bất ngờ

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Hoàng thượng đang hăng hái giao thủ với nhị đương gia, đột nhiên sau đầu đau nhói, trời đất quay cuồng, phù phù một tiếng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Nhị đương gia đập tay với tam sư đệ mặt không biểu tình, hừ một tiếng: "Ria mép này, không biết chui từ đâu ra, cũng dám ảnh hưởng chúng ta làm hộ hoa sứ giả. Ta đã nói ngươi không chịu nổi một chiêu này mà."
Nhưng chưa nói được bao lâu, nhị đương gia nghiêng người né tránh một đao, trở tay một chưởng đập tên đánh lén hắn bay ra ngoài, lại bắt đầu một trận đánh lộn mới.
Lúc này trên Quang Minh lý, trận chiến sắp được một canh giờ. Bây giờ, hơn một ngàn phỉ đồ cũng chỉ còn không đến một nửa, so với biển người lúc đầu thì đơn bạc hơn rất nhiều.
Tiếng nói chuyện cũng dễ truyền đi hơn, nhị đương gia mất chút công phu mới tìm được chỗ Ô Y ngũ lão trong đám người, cũng phát hiện công chúa mỹ nhân toàn thân áo đỏ. Đang nghĩ cách làm sao để đến gần bảo hộ mà không bị phát hiện, thế này quá khảo nghiệm kỹ thuật.
Nhị đương gia cẩn thận lắng nghe, thanh âm anh khí nghiêm nghị của công chúa truyền tới: "Lý lão tiên sinh, phụ thân ta đâu? Vừa nãy ta rõ ràng thấy hắn tới. Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lại nghe được một lão đầu nói: "Tiểu thư có chỗ không biết. Vừa nãy lão gia thấy đám phỉ đồ này hung ác, nhất thời tức giận đã trùng sát đi. Nhưng xin ngài yên tâm, ngài biết võ công của lão gia mà. Những tôm tép nhãi nhép này không làm gì được hắn."
"Chỉ sợ đám người này quá đông!"
Công chúa lại quát to một tiếng, xông lên phía trước, đánh với gia nô kia.
Sắc mặt nhị đương gia, tam sư đệ, tứ sư đệ trầm xuống, điện quang hỏa thạch nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt đều truyền đạt tin tức giống nhau: Chết rồi chơi quá tay! Đây là hoàng đế!
Đánh một công chúa vẫn không đủ, chúng ta còn đánh cả hoàng đế! !
Hôm nay Đại La sơn phải diệt môn a!
Tiếp theo liền thấy có mãng hán không biết sống chết, trông thấy đại thúc trung niên có râu vừa nãy đánh mình một chưởng nằm trên mặt đất, to gan lớn mật nâng đao bổ tới.
"Ta xxx mẹ ngươi a a a a a! ! ! Đừng đụng hắn! ! Hộ giá hộ giá! !"
Nhị đương gia bay lên một cước đạp hắn về nhà bà ngoại, sau đó móc một cây côn sắt từ trong đám người. Nhị đương gia quạt trái quạt phải, vung ra mấy đạo cung gió, lại điểm lại đâm lại quét lại đánh, đánh tất cả những tên khốn kiếp muốn tới gần hoàng thượng trở về.
"Đừng ai nghĩ tiếp cận, mảnh đất này, lão tử bao hết! !"
Giương cây gậy trong tay, đỏ ngầu cả mắt: "Tam sư đệ, tứ sư đệ, bảo vệ!"
Ba người oa oa kêu to, bắt đầu làm hộ long sứ giả.
Ồn ào náo động nơi này truyền vào tai Ô Y ngũ lão bên kia, mọi người thấy bên này khói bụi tung bay, cũng biết đang đánh nhau.
Tạ lão gia tử vừa giao thủ với người, vừa ngạc nhiên thầm nghĩ: Không biết là hảo hán phương nào trợ quyền, dù Ô Y bang ta treo danh hào Bạch Vương thất quan, nhưng đưa tài nguyên cho triều đình nhiều năm, những năm gần đây uy vọng dần không bằng trước. Không ngờ sự đáo lâm đầu, vẫn còn rất nhiều bạn bè giang hồ tương trợ.
Nhưng hắn chống đỡ đến thời khắc này, đã ngày càng vất vả.
Tứ lão còn lại chung chiến hai người, cũng không thấy có vấn đề gì.
Nhưng tuổi tác Tạ lão gia tử lớn nhất, mặc dù hắn thiên phú dị bẩm, đến tuổi già tinh lực vẫn dồi dào như cũ, cũng không thể đánh người lâu như vậy còn bảo trì được khí lực đỉnh phong. Huống chi hắn nhiều lần phát động Tử Cấm Phong Lôi chưởng tốn rất nhiều nội lực. Lúc này lấy Ô Mộc Côn đối đầu với gia nô dùng đại đao kia, ba mươi chiêu đầu Tạ lão gia tử vẫn đại chiếm thượng phong, sau đó dần dần bị kéo về ngang tay, bây giờ thì là nhiều lần nguy hiểm. Mỗi tám đến mười chiêu, Tạ lão gia tử lại đứng trước một lần nguy hiểm.
Lại là một đao từ trên trời rơi xuống, chính là một chiêu lực phách Hoa Sơn!
Đao trong tay gia nô kia chém thẳng vào giữa Ô Mộc Côn của lão gia tử, trọng lượng toàn thân cộng thêm một kích toàn lực, lão gia tử chịu không nổi đầu gối mềm nhũn, rốt cuộc hạ thấp người. Gia nô thấy thời cơ không thể để mất, mũi đao nhằm thẳng yết hầu, đợi lão gia tử vừa lui về phía sau, lật mũi đao đâm Ô Mộc Côn bay ra ngoài.
"Lão già! Nhận lấy cái chết! !"
Gia nô đánh với Tạ lão gia tử nửa ngày vẫn không thể thủ thắng, làm trái hiệu lệnh đánh ra uy phong cho Kim Ngân tông, trong lòng rất oán hận, vừa có cơ hội liền muốn trả thù. Hắn đánh bay vũ khí của Tạ lão gia tử, tiếp theo một cái xuyên tâm thối đá vào ngực lão gia tử.
Tạ lão gia tử hao phí quá nhiều nội lực, nhất thời không kịp chuyển vận, không cách nào hộ thể, bị gia nô này một cước đá bay ra ngoài, miệng phun máu tươi như tương.
Đánh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy máu. Không khí hiện trường càng thêm xao động!
Cũng không biết ai cầm đầu hô một câu: "Đánh cho đến chết! ! !"
Biển người cuộn trào như sóng cả, nhấn chìm toàn bộ phòng tuyến của Ô Y ngũ lão. Đạo phòng tuyến này vốn do Tử Cấm Phong Lôi của Tạ lão gia tử cùng đao của Hồng Trang công chúa trông giữ, nhưng cả hai đều bị chặn, bọn hắn không cách nào đối phó trùng kích đến từ bốn phương tám hướng như vậy.
Tình huống nguy cấp, chuyển biến bất ngờ.
Ô Y ngũ lão cùng công chúa bị chen trong đám người, bị công kích đơn giản nhất quyền đấm cước đá bao phủ. Công chúa có nội lực hộ thể còn không thấy đau, nhưng ngũ lão đã hao hết tinh lực thì không chịu nổi ẩu đả ác độc như vậy.
Cầm đao thì sợ làm người mình bị thương, vẫn là ẩu đả trực tiếp nhất. Không tới khoảng khắc đã nghe được vài tiếng xương vỡ truyền đến từ trên người Tạ đại gia, cũng chính là quốc cữu gia. Trong lòng công chúa trầm xuống, không còn quản quy củ gì nữa. Ném đao gỗ đi, tay không cầm một thanh cương đao.
"Không muốn chết thì lăn đi! !" Vạch ra một vòng đao chiêu, thế như hổ điên, người trúng đều bị trọng thương. Lồng ngực, đùi, vai, trên cơ thể tám người trúng đao lập tức có một vết thương nhìn thấy mà giật mình. Nhưng máu tươi không thể ngăn cản sự điên cuồng của đám người, lại tăng thêm sự táo bạo trong lòng bọn hắn.
Tạ lão gia tử đứng mũi chịu sào, lại bị người nắm chặt tóc đen, xé xuống một mảng lớn. Tứ lão còn lại cũng không chịu nổi, bị quyền cước bao phủ.
"Năm lão cẩu này! Đánh nhiều người của chúng ta như vậy, các ngươi còn muốn có kết cục tốt! ?"
"Gặm bùn cho ta!"
Đường đường Ô Y ngũ lão, lại bị một đám hàng không tính là tam tứ lưu, gần như là du côn lưu manh trên giang hồ vây lại đánh. Quyền quyền đến thịt, một lão giả không còn bao nhiêu răng cũng bị đánh bay mấy chiếc. Ngay cả thừa tướng đại nhân, được hộ vệ bảo hộ vẫn chịu không ít quyền cước.
"Cho các ngươi biết lễ độ!" Một tên gia nô phi thân tới chỗ Tạ lão gia tử, giơ cao tay, một chưởng nhắm ngay ngực lão gia tử, "Đợi ta giết lão gia hỏa phách lối này, sẽ cho các ngươi biết các ngươi ngã trong tay ai!"
Công chúa trợn mắt nói: "Buông hắn xuống! Nếu không ta giết ngươi!"
"Coi như ngươi giết ta, cũng không cứu được lão cẩu này!"
Đơn chưởng của gia nô trùng điệp rơi xuống, trường đao của công chúa vung ra một đạo ngân hồ, lại bị hai người kiệt lực ngăn lại, lực không bằng.
Một chưởng của gia nô kia rơi vào lồng ngực Tạ lão gia tử, cười gằn nói: "Giết lão cẩu này, chính là Kim Ngân tông ta! !"
Lời này vừa xong, ấn chưởng lên người Tạ lão gia tử, nhưng nụ cười ác độc trên khóe miệng gia nô kia như cứng lại. Tiếp theo bàn tay như không thể chịu nổi huyết dịch bạo tạc, bỗng nổ tung ra!