[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 206 : Kim đao đứt dây, Ô Y Hùng Kiều
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Ô Y bang là Bạch Vương thất quan cao quý, còn là thế gia mấy đời nối tiếp, anh danh từ sớm. Cũng không phải từ bản triều, ngàn năm biến ảo, danh gia vọng tộc vẫn không thay đổi. Bọn hắn không chỉ hưởng phong quang vô hạn của thời đại, còn có quyền lực thực tế. Nguyên nhân ở chỗ những danh gia vọng tộc này biết cách duy trì sự ổn định của gia tộc, nếu muốn làm gia tộc hưng thịnh trăm ngàn năm, ắt không thể thiếu nhân tài.
Mấy đời hai nhà Vương Tạ tập trung tài nguyên bồi dưỡng nhân tài. Ở niên đại văn giáo hưng thịnh, trên triều đình có thể thấy tộc nhân của bọn hắn khắp nơi, bây giờ võ phong thịnh hành, trong chốn võ lâm vẫn không thiếu phong thái của bọn hắn.
Thiên nhưỡng Vương lang - - câu này từng được dùng để hình dung trượng phu không tốt, bây giờ lại dùng trên Ô Y bang Vương gia nhân tài cường thịnh. Trong Ô Y bang, Tạ gia khôn khéo, kết thân với hoàng thất. Mà Vương gia chặt chẽ không thể tách rời với Tạ gia, lại dùng toàn bộ tài nguyên vào triều đình. Bọn hắn sớm đã thấy tương lai quan võ vượt trên quan văn, bởi vậy lệnh tử đệ Vương gia tập võ luyện công trước một bước, để mưu võ chức. Bây giờ trong võ tướng triều đình, Vương gia chiếm tỉ trọng cực lớn, cơ hồ quan võ từ ngũ phẩm trở lên, mỗi mười người sẽ có một người họ Vương. Nhân tài nhiều như vậy, quả nhiên không ai có thể so sánh. Kim Ngân tông thu thập tuyệt học thiên hạ, kiến thức võ công của Kim Vương Tôn cực lớn, vừa nhìn đã biết lai lịch chưởng pháp của đại hán áo xám. Lúc đầu nghi ngờ là gia chủ Vương gia, bang chủ Ô Y bang Vương Độc. Nhưng lập tức lắc đầu, mặc dù người này trông có vẻ già, nhưng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, không khớp với Ô Y bang chủ danh chấn thiên hạ.
Nhưng hắn thấy chưởng lực Tử Cấm Phong Lôi, cùng nội công thâm bất khả trắc của đối phương, cũng không dám thất lễ.
Cho dù người này không phải gia chủ Vương gia, có thể học được Tử Cấm Phong Lôi tinh thuần thâm hậu như vậy, chắc là nhân vật trọng yếu của Vương gia. Oan gia nên giải không nên kết, Kim Ngân tông hắn đang muốn khuếch đại, Ô Y bang này cùng là bằng hữu Bạch Vương thất quan, đương nhiên kết giao không có chỗ xấu.
Kỳ thực, lúc biết Tạ lão gia tử thụ thương hắn đã muốn sai người nhận lỗi, khổ nỗi bị nhốt trong phủ không thể làm gì. Bây giờ người ta tức giận hung hăng tìm tới cửa, không nên phản kích, mà là thời điểm Kim Vương Tôn hắn sử dụng thủ đoạn mời chào.
“Nghe qua 'Thiên nhưỡng giai tài, Ô Y Vương lang', quả nhiên trong Vương thị nhân tài xuất hiện lớp lớp." Kim Vương Tôn thoải mái cười một tiếng, tỏ ra tài trí bất phàm: "Xin thứ cho tại hạ mạo muội, không biết các hạ xưng hô thế nào với Vương Độc bang chủ?"
"Ngươi nhìn thời cơ cũng nhanh. Ta chính là trưởng lão hộ pháp Ô Y bang Vương Hùng Kiều, Vương Độc chính là gia huynh." Đại hán áo xám hơi giật mình, nhếch miệng cười nói: "Chỉ bằng chưởng lực Tử Cấm Phong Lôi mà ngươi có thể nhìn ra sao? Nhưng Tử Cấm Phong Lôi xuất từ hai nhà Vương Tạ, sao ngươi biết ta không phải họ Tạ?"
Kim Vương Tôn dùng quy củ giang hồ ôm quyền nói: "Tại hạ thẹn làm tông chủ Kim Ngân Tông, đương nhiên am hiểu võ học tông môn. Gia học của tại hạ hỗn hợp các loại bí quyết quyền, chưởng, kiếm, đao, bộ trong thiên hạ, đương nhiên có nhận thức nhất định với chưởng pháp."
Vương Hùng Kiều khịt mũi coi thường: "Tốt a, quyền, chưởng, kiếm, đao, bộ, tam quyền ngũ chưởng, tuyệt kiếm song đao. Tuyệt học trong chốn võ lâm không chỉ bị nhà ngươi cướp đi tên tuổi, còn cả thân pháp. Ngươi nói đây là Độc Cô Cửu Kiếm trong truyền thuyết a?"
Kim Vương Tôn nở nụ cười trầm ổn, không giống vẻ phách lối tự đại bình thường.
Hắn biết người này, Vương Hùng Kiều chính là nhị đệ của gia chủ Vương Độc, thiên tính thích võ, càng thích chưởng pháp. Ra tay từ chỗ này, hợp lý.
"Chuyện truyền thuyết, há có thể tin hết. Nhưng võ công này của tông môn tại hạ, xác thực tinh nghiên võ học thiên hạ mà thành, tại hạ niên kỷ còn nhỏ chưa luyện thành, nhưng vẫn có nhãn lực. Lấy môn Tử Cấm Phong Lôi này mà nói, sở học Tạ gia chuyên công bá đạo, lấy một chữ 'Bạo' làm chủ, dùng nội lực dẫn bạo lôi kình tu tập nhiều năm, chưởng vỡ gạch đá dễ như trở bàn tay, bá đạo vô tận.
Sở học Vương gia thì là vương đạo, nhanh như gió táp, kình như bôn lôi. Mặc dù sở học hai nhà đều có cao thấp, nhưng trong mắt tại hạ, chưởng pháp Tạ gia uy lực kinh người không giả, nhưng đi bá liệt chi đạo, không phù hợp hàm nghĩa vương đạo của hai chữ Tử Cấm. Về phần nội công bọn hắn chuyên luyện, đánh mất tuyệt diệu của chữ phong, càng rời bỏ mục đích ban đầu của chưởng pháp. Không khỏi kém một bậc."
"Trái lại nói có bài có bản, nói đến chưởng pháp thiên hạ, Kim Ngân tông ngươi đều bỏ vào túi?"
Kim Vương Tôn nhẹ nhàng cười nói: "Muốn thu được chưởng pháp thiên hạ khó khăn cỡ nào, tỷ như Tử Cấm Phong Lôi của quý bang, Thủy Nguyệt Kính Hoa của Vân Thiên cung, Hàng Long Thập Bát của Cái Bang, bản phái chưa thu được."
Vương Hùng Kiều kinh hãi: "Ý tứ này. . . Hẳn Không Chưởng của Đại La sơn cùng Cửu Thiên Đoạn Chưởng của Dương Châu Tống gia, ngươi đã thu được?"
Kim Vương Tôn cầm đao mỉm cười, đang muốn giải thích thêm.
Đột nhiên bên tai khẽ động, nghe được âm thanh phá không cực kỳ nhỏ bé, thanh âm nhẹ mảnh cơ hồ không khác tiếng muỗi vo ve, cho dù ngay bên người cũng suýt nữa không thể phát hiện. Nhưng vừa nghe được một tiếng này, chợt thấy bên hông lỏng ra. Đai lưng tơ vàng buộc một khối bạch ngọc ở giữa chợt đứt ra, không chịu nổi trọng lượng của bạch ngọc rơi xuống. Kim Vương Tôn luyện đao mỗi ngày, mặc vậy cho tiện, cho dù vừa rồi đọc sách cũng mặc quần áo thuận tiện hoạt động. Đai lưng vừa rơi xuống, quần sẽ tuột theo.
Kim Vương Tôn kinh hãi, đối phương là trưởng lão Ô Y bang, giữa hội nghị tuột quần thì còn ra cái gì! Cũng không kịp nghĩ là ai chỉnh hắn, xuất thủ như điện, phản ứng của hắn cũng rất nhanh, vậy mà kịp vồ mạnh vào chỗ đai lưng đứt trước khi triệt để tách ra. Nắm chắc kéo một cái, giữ chặt đai lưng. Nhưng một tay nắm hai đầu bị đứt, không thể tùy ý buông lỏng, hết sức khó xử, hắn lại không thể để Vương Hùng Kiều nhìn ra, đành phải mỉm cười.
Vương Hùng Kiều đang chờ hắn giải thích chưởng pháp, lại thấy Kim Vương Tôn đột nhiên trầm mặc, mỉm cười. Đang buồn bực, đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, vừa sợ vừa giận: Cái thằng này khoe kĩ năng với ta. Hắn biết Tử Cấm Phong Lôi nhà ta trong tam quyền ngũ chưởng, bèn lấy chuyện mình đã thu được hai chưởng khác ra khoe.
Vương Hùng Kiều tức giận nói: "Khó trách a, Kim Ngân tông ngươi có kiến thức, tiền vốn này, cho nên ngay cả lão thái gia nhà ta cũng dám đánh."
Ta không có.
Bây giờ ta vẫn hồ đồ đây! !
Kim Vương Tôn gào thét từ đáy lòng, nhưng hắn chính là một tông chi chủ, không được mất khí thế. . . Huống chi gặp phải nguy hiểm không quần, nhưng mặt vẫn mỉm cười.
Vương Hùng Kiều vốn tới cửa để đánh nhau, tính tình cũng nóng nảy, thấy Kim Vương Tôn như vậy, càng nhìn càng giận.
"Ít nói lời vô ích, hôm nay lão tử đến, không phải để nói nhảm với ngươi. Tạ lão gia tử nhà ta bị ngươi gọi người đánh. Kim Ngân tông ngươi đã gây sự trước, cũng đừng trách Ô Y bang ta!" Vương Hùng Kiều hợp song chưởng, chưởng trái phải dán vào nhau, không khí trong vòng ba thước bị nội lực kì lạ của hắn ảnh hưởng lập tức khô ráo, "Tràng tử của Ô Y bang ta, không cần người khác hỗ trợ! Ngày hôm nay hai người chúng ta thanh toán!"
Mấy đời hai nhà Vương Tạ tập trung tài nguyên bồi dưỡng nhân tài. Ở niên đại văn giáo hưng thịnh, trên triều đình có thể thấy tộc nhân của bọn hắn khắp nơi, bây giờ võ phong thịnh hành, trong chốn võ lâm vẫn không thiếu phong thái của bọn hắn.
Thiên nhưỡng Vương lang - - câu này từng được dùng để hình dung trượng phu không tốt, bây giờ lại dùng trên Ô Y bang Vương gia nhân tài cường thịnh. Trong Ô Y bang, Tạ gia khôn khéo, kết thân với hoàng thất. Mà Vương gia chặt chẽ không thể tách rời với Tạ gia, lại dùng toàn bộ tài nguyên vào triều đình. Bọn hắn sớm đã thấy tương lai quan võ vượt trên quan văn, bởi vậy lệnh tử đệ Vương gia tập võ luyện công trước một bước, để mưu võ chức. Bây giờ trong võ tướng triều đình, Vương gia chiếm tỉ trọng cực lớn, cơ hồ quan võ từ ngũ phẩm trở lên, mỗi mười người sẽ có một người họ Vương. Nhân tài nhiều như vậy, quả nhiên không ai có thể so sánh. Kim Ngân tông thu thập tuyệt học thiên hạ, kiến thức võ công của Kim Vương Tôn cực lớn, vừa nhìn đã biết lai lịch chưởng pháp của đại hán áo xám. Lúc đầu nghi ngờ là gia chủ Vương gia, bang chủ Ô Y bang Vương Độc. Nhưng lập tức lắc đầu, mặc dù người này trông có vẻ già, nhưng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, không khớp với Ô Y bang chủ danh chấn thiên hạ.
Nhưng hắn thấy chưởng lực Tử Cấm Phong Lôi, cùng nội công thâm bất khả trắc của đối phương, cũng không dám thất lễ.
Cho dù người này không phải gia chủ Vương gia, có thể học được Tử Cấm Phong Lôi tinh thuần thâm hậu như vậy, chắc là nhân vật trọng yếu của Vương gia. Oan gia nên giải không nên kết, Kim Ngân tông hắn đang muốn khuếch đại, Ô Y bang này cùng là bằng hữu Bạch Vương thất quan, đương nhiên kết giao không có chỗ xấu.
Kỳ thực, lúc biết Tạ lão gia tử thụ thương hắn đã muốn sai người nhận lỗi, khổ nỗi bị nhốt trong phủ không thể làm gì. Bây giờ người ta tức giận hung hăng tìm tới cửa, không nên phản kích, mà là thời điểm Kim Vương Tôn hắn sử dụng thủ đoạn mời chào.
“Nghe qua 'Thiên nhưỡng giai tài, Ô Y Vương lang', quả nhiên trong Vương thị nhân tài xuất hiện lớp lớp." Kim Vương Tôn thoải mái cười một tiếng, tỏ ra tài trí bất phàm: "Xin thứ cho tại hạ mạo muội, không biết các hạ xưng hô thế nào với Vương Độc bang chủ?"
"Ngươi nhìn thời cơ cũng nhanh. Ta chính là trưởng lão hộ pháp Ô Y bang Vương Hùng Kiều, Vương Độc chính là gia huynh." Đại hán áo xám hơi giật mình, nhếch miệng cười nói: "Chỉ bằng chưởng lực Tử Cấm Phong Lôi mà ngươi có thể nhìn ra sao? Nhưng Tử Cấm Phong Lôi xuất từ hai nhà Vương Tạ, sao ngươi biết ta không phải họ Tạ?"
Kim Vương Tôn dùng quy củ giang hồ ôm quyền nói: "Tại hạ thẹn làm tông chủ Kim Ngân Tông, đương nhiên am hiểu võ học tông môn. Gia học của tại hạ hỗn hợp các loại bí quyết quyền, chưởng, kiếm, đao, bộ trong thiên hạ, đương nhiên có nhận thức nhất định với chưởng pháp."
Vương Hùng Kiều khịt mũi coi thường: "Tốt a, quyền, chưởng, kiếm, đao, bộ, tam quyền ngũ chưởng, tuyệt kiếm song đao. Tuyệt học trong chốn võ lâm không chỉ bị nhà ngươi cướp đi tên tuổi, còn cả thân pháp. Ngươi nói đây là Độc Cô Cửu Kiếm trong truyền thuyết a?"
Kim Vương Tôn nở nụ cười trầm ổn, không giống vẻ phách lối tự đại bình thường.
Hắn biết người này, Vương Hùng Kiều chính là nhị đệ của gia chủ Vương Độc, thiên tính thích võ, càng thích chưởng pháp. Ra tay từ chỗ này, hợp lý.
"Chuyện truyền thuyết, há có thể tin hết. Nhưng võ công này của tông môn tại hạ, xác thực tinh nghiên võ học thiên hạ mà thành, tại hạ niên kỷ còn nhỏ chưa luyện thành, nhưng vẫn có nhãn lực. Lấy môn Tử Cấm Phong Lôi này mà nói, sở học Tạ gia chuyên công bá đạo, lấy một chữ 'Bạo' làm chủ, dùng nội lực dẫn bạo lôi kình tu tập nhiều năm, chưởng vỡ gạch đá dễ như trở bàn tay, bá đạo vô tận.
Sở học Vương gia thì là vương đạo, nhanh như gió táp, kình như bôn lôi. Mặc dù sở học hai nhà đều có cao thấp, nhưng trong mắt tại hạ, chưởng pháp Tạ gia uy lực kinh người không giả, nhưng đi bá liệt chi đạo, không phù hợp hàm nghĩa vương đạo của hai chữ Tử Cấm. Về phần nội công bọn hắn chuyên luyện, đánh mất tuyệt diệu của chữ phong, càng rời bỏ mục đích ban đầu của chưởng pháp. Không khỏi kém một bậc."
"Trái lại nói có bài có bản, nói đến chưởng pháp thiên hạ, Kim Ngân tông ngươi đều bỏ vào túi?"
Kim Vương Tôn nhẹ nhàng cười nói: "Muốn thu được chưởng pháp thiên hạ khó khăn cỡ nào, tỷ như Tử Cấm Phong Lôi của quý bang, Thủy Nguyệt Kính Hoa của Vân Thiên cung, Hàng Long Thập Bát của Cái Bang, bản phái chưa thu được."
Vương Hùng Kiều kinh hãi: "Ý tứ này. . . Hẳn Không Chưởng của Đại La sơn cùng Cửu Thiên Đoạn Chưởng của Dương Châu Tống gia, ngươi đã thu được?"
Kim Vương Tôn cầm đao mỉm cười, đang muốn giải thích thêm.
Đột nhiên bên tai khẽ động, nghe được âm thanh phá không cực kỳ nhỏ bé, thanh âm nhẹ mảnh cơ hồ không khác tiếng muỗi vo ve, cho dù ngay bên người cũng suýt nữa không thể phát hiện. Nhưng vừa nghe được một tiếng này, chợt thấy bên hông lỏng ra. Đai lưng tơ vàng buộc một khối bạch ngọc ở giữa chợt đứt ra, không chịu nổi trọng lượng của bạch ngọc rơi xuống. Kim Vương Tôn luyện đao mỗi ngày, mặc vậy cho tiện, cho dù vừa rồi đọc sách cũng mặc quần áo thuận tiện hoạt động. Đai lưng vừa rơi xuống, quần sẽ tuột theo.
Kim Vương Tôn kinh hãi, đối phương là trưởng lão Ô Y bang, giữa hội nghị tuột quần thì còn ra cái gì! Cũng không kịp nghĩ là ai chỉnh hắn, xuất thủ như điện, phản ứng của hắn cũng rất nhanh, vậy mà kịp vồ mạnh vào chỗ đai lưng đứt trước khi triệt để tách ra. Nắm chắc kéo một cái, giữ chặt đai lưng. Nhưng một tay nắm hai đầu bị đứt, không thể tùy ý buông lỏng, hết sức khó xử, hắn lại không thể để Vương Hùng Kiều nhìn ra, đành phải mỉm cười.
Vương Hùng Kiều đang chờ hắn giải thích chưởng pháp, lại thấy Kim Vương Tôn đột nhiên trầm mặc, mỉm cười. Đang buồn bực, đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, vừa sợ vừa giận: Cái thằng này khoe kĩ năng với ta. Hắn biết Tử Cấm Phong Lôi nhà ta trong tam quyền ngũ chưởng, bèn lấy chuyện mình đã thu được hai chưởng khác ra khoe.
Vương Hùng Kiều tức giận nói: "Khó trách a, Kim Ngân tông ngươi có kiến thức, tiền vốn này, cho nên ngay cả lão thái gia nhà ta cũng dám đánh."
Ta không có.
Bây giờ ta vẫn hồ đồ đây! !
Kim Vương Tôn gào thét từ đáy lòng, nhưng hắn chính là một tông chi chủ, không được mất khí thế. . . Huống chi gặp phải nguy hiểm không quần, nhưng mặt vẫn mỉm cười.
Vương Hùng Kiều vốn tới cửa để đánh nhau, tính tình cũng nóng nảy, thấy Kim Vương Tôn như vậy, càng nhìn càng giận.
"Ít nói lời vô ích, hôm nay lão tử đến, không phải để nói nhảm với ngươi. Tạ lão gia tử nhà ta bị ngươi gọi người đánh. Kim Ngân tông ngươi đã gây sự trước, cũng đừng trách Ô Y bang ta!" Vương Hùng Kiều hợp song chưởng, chưởng trái phải dán vào nhau, không khí trong vòng ba thước bị nội lực kì lạ của hắn ảnh hưởng lập tức khô ráo, "Tràng tử của Ô Y bang ta, không cần người khác hỗ trợ! Ngày hôm nay hai người chúng ta thanh toán!"