[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 207 : Kim Ô Phệ Nguyệt, bộ dạ không đao
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Vương Hùng Kiều hít sâu một hơi, đề chân khí toàn thân. Hai chưởng hơi tách ra, không khí đã trở nên vô cùng khô ráo đột nhiên khôi phục nguyên dạng. Mà nội kình có thể cải biến khí lưu này lập tức tập trung vào giữa hai tay. Hai tay Vương Hùng Kiều chậm rãi chuyển động, dường như giữa hai bàn tay to đang vân vê một quả cầu khí kình vô hình.
Kim Vương Tôn nhìn từ xa, cách mấy trượng hắn cũng có thể cảm giác được độ nguy hiểm của khí cầu kia. Đó là một viên cầu tập trung lôi kình ở mức độ cao, khí kình bị áp súc vào một chỗ. Về mặt vật tính, sau khi áp súc đương nhiên chân khí càng thêm hùng mạnh, lực phá hoại càng doạ người. Cho dù Kim Ngân tông rất uyên bác, Kim Vương Tôn cũng vô pháp biết Vương Hùng Kiều tập trung loại chân khí dị chủng như lôi kình, với mật độ cao mà ngưng lâu không tán như thế nào. Tử Cấm Phong Lôi, không hổ là một trong tam quyền ngũ chưởng có một không hai giang hồ.
Kim Vương Tôn yên lặng khen võ công của đối phương, nắm thật chặt dây lưng quần, cảm thán cao thủ thế gian rất nhiều, Kim Ngân tông ta nghiên tập võ học thiên hạ, quả thật là gánh nặng đường xa. Hồi tưởng trong hoàng cung hôm đó, từng gặp phải một cao thủ thân hoài tuyệt thế đại lực, đánh mình thành Kim vạc lớn, sau đó phát mệnh lệnh truy tìm hắn nhưng đến nay vẫn không có kết quả.
Kim Vương Tôn tay trái nắm đai lưng, tay phải cầm đao, nâng ngang lưỡi đao khí thế hồn thành.
Vương Hùng Kiều đẩy đơn chưởng ra!
Khí thế mãnh liệt, do lôi kình tập hợp, trên tay phát ra dị thanh xì xì, như dầu nóng nhỏ lên tấm sắt, nghe gai cả người. Chân khí cầu cùng chưởng lực bắn ra, trong nháy mắt đã đến trước người Kim Vương Tôn.
Kim Vương Tôn nhìn một chưởng hung mãnh lăng lệ này, trái lại yên tâm trong lòng. Tay trái hắn bị quản chế - - phải cầm dây lưng quần, đối phương không biết được, bởi vậy mới dùng đơn chưởng có lực phá hoại cao.
Kim Vương Tôn không chút hoang mang, dường như đã tính trước. Thân thể hắn chợt quay sang bên trái, đầu gối cong lại, mũi chân hơi thẳng, bày ra tư thế kỳ diệu, không rõ đến cùng hắn muốn dùng lực hay không. Cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, dường như thân thể hóa thành tơ liễu. Một chưởng này đẩy vào người hắn, hắn sẽ không trúng chưởng nôn ra máu, mà sẽ có cảm giác tung bay như không chịu được lực.
Vương Hùng Kiều khí thế cực nhanh, đang chuẩn bị hóa giải thân pháp khó hiểu này của hắn, đã thấy hắn nhấc tay phải lên, chém nghiêng một đao ra phía sau.
Một đao kia nhìn như bình thường không có gì lạ, trong lòng Vương Hùng Kiều lập tức sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm. Dù một đao vô danh yên tĩnh này bổ vào không trung, nhưng tùy thời có thể trở tay rút về, hóa thành thế công cường đại. Chỗ mấu chốt là một đao này dùng tâm pháp, dường như lưỡi đao sáng như tuyết sinh ra hấp lực không thể gọi tên, xảo diệu kéo lệch chưởng lực của hắn, làm hắn ở vào vị trí mười phần khó xử.
Vương Hùng Kiều biết một đao kia vung vào không trung, lúc xoay tay sẽ chém ra một nhát kinh thiên. Một tay vội vàng đẩy chân khí cầu ra hộ thân, mà bản thân lui nhanh lại.
Quả nhiên, khoảnh khắc Kim Vương Tôn hạ đao liền chém ra một đạo bạch quang lăng lệ vô song, trảm lên chân khí cầu.
'Phá' một tiếng, khí kình chạm vào nhau, chân khí cầu sụp đổ tản mạn khắp nơi.
Vương Hùng Kiều lui ba bước, hai tay bày ra thủ thế để phòng đối phương tiến công.
Kim Vương Tôn đứng tại chỗ bất động, mỉm cười nhìn qua hắn: "Thắng bại đã phân, Vương huynh nên biết, vừa nãy tiểu đệ hạ thủ lưu tình. Nếu toàn lực hành động, Vương huynh đã máu phun năm bước."
Vừa nãy, so đấu kình lực bất phân thắng bại. Nhưng Vương Hùng Kiều lui lại ba bước, Kim Vương Tôn thì không nhúc nhích, hiển nhiên thoải mái hơn hắn.
Nhưng Vương Hùng Kiều sở trường chưởng pháp nhìn ra đầu mối khác. Hắn biết mình không bị thương, không phải bởi vì đối phương buông tha hắn, mà bởi vì Kim Vương Tôn dùng đao.
Không sai, nếu Kim Vương Tôn không dùng đao, sợ là một chiêu này đã thắng.
Bởi vì một chiêu kỳ diệu tới đỉnh cao Kim Vương Tôn sử dụng vừa nãy, không phải đao pháp, mà là chưởng pháp.
Đao với chưởng chính là hai con đường hoàn toàn khác nhau, tư thế, kình lực, bộ pháp đều không giống, Vương Hùng Kiều vừa nhìn đã có thể phân biệt ra được. Kim Vương Tôn dùng đao làm chưởng, hơn nữa là chưởng pháp tuyệt thế không thua gì Tử Cấm Phong Lôi.
Tịch tịch không sơn, hư hoài nhược cốc - - Không Chưởng.
"Đại La Không Chưởng! Sao ngươi có thể học được!"
Không Chưởng đã mang theo Đại La chi danh, đây chính là võ học Thần Châu đại hiệp sáng tạo.
Võ học Đại La sơn tự thành nhất mạch, cho dù là đệ tử đích truyền, nếu từ đầu luyện lên, một mạch luyện đến Không Chưởng, nói ít cũng phải hai mươi năm. Năm nay Kim Vương Tôn mới bao nhiêu tuổi, sao hắn có thể vừa luyện đao vừa luyện chưởng, còn là chưởng pháp của môn phái khác.
Kỳ thực Kim Vương Tôn cũng không dễ chịu, hắn còn một tay che hông đây. Tư thế này có chút khó khăn. Cũng may là dựa vào Không Chưởng hù dọa được hắn, nếu phải động thủ phá chiêu thật, chỉ cái đai lưng này đã có thể hại Kim Vương Tôn trúng bảy tám chưởng.
Kim Vương Tôn tính toán trong lòng, bỗng ngẩng đầu mở miệng nói: "Điểm này không nhọc Vương trưởng lão hao tâm tổn trí, chúng ta còn đánh không?"
"Đánh! Vì sao không đánh!"
"Vậy thì xin cẩn thận!"
Kim Vương Tôn nói xong câu này, trong mắt lóe lên tinh mang! Cũng không thấy hắn khởi hành thế nào, lưỡi đao mỏng manh trắng như tuyết đã dán lên gáy Vương Hùng Kiều, thế mà một đao đã chế trụ hắn!
Vương Hùng Kiều cách Kim Vương Tôn vài bước.
Nhưng giờ phút này Vương Hùng Kiều thấy, đao đã tới trước người, dường như người vẫn còn ngoài một trượng. Đao khí cắt thịt đau nhức, sau đó hắn mới thấy bóng người biến mất không còn tăm hơi.
Thì ra tốc độ di chuyển của Kim Vương Tôn lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ, làm cho người ta khó phân biệt thật giả.
Vương Hùng Kiều tập luyện Tử Cấm Phong Lôi, lấy lôi kình tu tập thân pháp, trên khinh công có thành tựu cực cao. Nếu chạy nhanh đường dài, thì có lẽ bởi vì nội lực tiêu hao quá lớn mà không bằng người. Nhưng trong tầm ngắn, nhất là thời điểm hai người giao chiến, thân pháp đã giúp hắn thắng hiểm nhiều lần.
Nhưng ngay cả cái bóng của Kim Vương Tôn hắn cũng không bắt được.
Vương Hùng Kiều cả giận nói: "Đây là khinh công gì!"
Kim Vương Tôn một tay kéo đai lưng, rút bội đao về, cười nói: "Tại hạ đã nói ngoại trừ quyền chưởng đao kiếm, gia học cũng tinh nghiên thân pháp, sao Vương huynh không tin?" Tình trạng của hắn không ổn, nếu không ỷ vào thân pháp công gấp, đánh nhau thật thì mới là mất mặt. Kim Vương Tôn không ngốc như vậy, nếu chọn phá chiêu với gia hỏa dám dùng tay không tiếp binh khí này, chắc chắn phải đánh lâu dài.
Vương Hùng Kiều nửa tin nửa ngờ đánh giá hắn, nhưng không có ý động thủ lần nữa. Hắn là cao thủ thành danh, sau khi thua liền hai lần nào còn mặt mũi tiếp tục dây dưa.
Kim Vương Tôn mỉm cười nhàn nhạt, biết rốt cuộc qua cửa này, thầm nghĩ: Cũng may Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết của ta uy lực kinh người, nếu không hôm nay chi cục nan giải.
Nghĩ tới đây giận không chỗ phát tiết, hung hăng nhìn xung quanh: Rốt cuộc là ai hại ta! Rốt cuộc ai làm đứt đai lưng của ta
"Vương huynh võ học kinh người, tiểu đệ bội phục. Vừa nãy, chẳng qua ỷ vào hiểu biết với Tử Cấm Phong Lôi mà xuất thủ đối ứng. Nếu bàn về công lực, tiểu đệ tuyệt không tinh thuần bằng Vương huynh. Chuyện Tạ lão gia tử là hiểu lầm, tiểu đệ cũng bị người hãm hại. Bây giờ tiểu đệ bị hoàng thượng trách lệnh bế môn hối lỗi, thật sự không thể phân thần. Còn xin Vương huynh nói tốt vài câu trước mặt lão gia tử, tiểu đệ rất cảm kích a."
Kim Vương Tôn nhìn từ xa, cách mấy trượng hắn cũng có thể cảm giác được độ nguy hiểm của khí cầu kia. Đó là một viên cầu tập trung lôi kình ở mức độ cao, khí kình bị áp súc vào một chỗ. Về mặt vật tính, sau khi áp súc đương nhiên chân khí càng thêm hùng mạnh, lực phá hoại càng doạ người. Cho dù Kim Ngân tông rất uyên bác, Kim Vương Tôn cũng vô pháp biết Vương Hùng Kiều tập trung loại chân khí dị chủng như lôi kình, với mật độ cao mà ngưng lâu không tán như thế nào. Tử Cấm Phong Lôi, không hổ là một trong tam quyền ngũ chưởng có một không hai giang hồ.
Kim Vương Tôn yên lặng khen võ công của đối phương, nắm thật chặt dây lưng quần, cảm thán cao thủ thế gian rất nhiều, Kim Ngân tông ta nghiên tập võ học thiên hạ, quả thật là gánh nặng đường xa. Hồi tưởng trong hoàng cung hôm đó, từng gặp phải một cao thủ thân hoài tuyệt thế đại lực, đánh mình thành Kim vạc lớn, sau đó phát mệnh lệnh truy tìm hắn nhưng đến nay vẫn không có kết quả.
Kim Vương Tôn tay trái nắm đai lưng, tay phải cầm đao, nâng ngang lưỡi đao khí thế hồn thành.
Vương Hùng Kiều đẩy đơn chưởng ra!
Khí thế mãnh liệt, do lôi kình tập hợp, trên tay phát ra dị thanh xì xì, như dầu nóng nhỏ lên tấm sắt, nghe gai cả người. Chân khí cầu cùng chưởng lực bắn ra, trong nháy mắt đã đến trước người Kim Vương Tôn.
Kim Vương Tôn nhìn một chưởng hung mãnh lăng lệ này, trái lại yên tâm trong lòng. Tay trái hắn bị quản chế - - phải cầm dây lưng quần, đối phương không biết được, bởi vậy mới dùng đơn chưởng có lực phá hoại cao.
Kim Vương Tôn không chút hoang mang, dường như đã tính trước. Thân thể hắn chợt quay sang bên trái, đầu gối cong lại, mũi chân hơi thẳng, bày ra tư thế kỳ diệu, không rõ đến cùng hắn muốn dùng lực hay không. Cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, dường như thân thể hóa thành tơ liễu. Một chưởng này đẩy vào người hắn, hắn sẽ không trúng chưởng nôn ra máu, mà sẽ có cảm giác tung bay như không chịu được lực.
Vương Hùng Kiều khí thế cực nhanh, đang chuẩn bị hóa giải thân pháp khó hiểu này của hắn, đã thấy hắn nhấc tay phải lên, chém nghiêng một đao ra phía sau.
Một đao kia nhìn như bình thường không có gì lạ, trong lòng Vương Hùng Kiều lập tức sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm. Dù một đao vô danh yên tĩnh này bổ vào không trung, nhưng tùy thời có thể trở tay rút về, hóa thành thế công cường đại. Chỗ mấu chốt là một đao này dùng tâm pháp, dường như lưỡi đao sáng như tuyết sinh ra hấp lực không thể gọi tên, xảo diệu kéo lệch chưởng lực của hắn, làm hắn ở vào vị trí mười phần khó xử.
Vương Hùng Kiều biết một đao kia vung vào không trung, lúc xoay tay sẽ chém ra một nhát kinh thiên. Một tay vội vàng đẩy chân khí cầu ra hộ thân, mà bản thân lui nhanh lại.
Quả nhiên, khoảnh khắc Kim Vương Tôn hạ đao liền chém ra một đạo bạch quang lăng lệ vô song, trảm lên chân khí cầu.
'Phá' một tiếng, khí kình chạm vào nhau, chân khí cầu sụp đổ tản mạn khắp nơi.
Vương Hùng Kiều lui ba bước, hai tay bày ra thủ thế để phòng đối phương tiến công.
Kim Vương Tôn đứng tại chỗ bất động, mỉm cười nhìn qua hắn: "Thắng bại đã phân, Vương huynh nên biết, vừa nãy tiểu đệ hạ thủ lưu tình. Nếu toàn lực hành động, Vương huynh đã máu phun năm bước."
Vừa nãy, so đấu kình lực bất phân thắng bại. Nhưng Vương Hùng Kiều lui lại ba bước, Kim Vương Tôn thì không nhúc nhích, hiển nhiên thoải mái hơn hắn.
Nhưng Vương Hùng Kiều sở trường chưởng pháp nhìn ra đầu mối khác. Hắn biết mình không bị thương, không phải bởi vì đối phương buông tha hắn, mà bởi vì Kim Vương Tôn dùng đao.
Không sai, nếu Kim Vương Tôn không dùng đao, sợ là một chiêu này đã thắng.
Bởi vì một chiêu kỳ diệu tới đỉnh cao Kim Vương Tôn sử dụng vừa nãy, không phải đao pháp, mà là chưởng pháp.
Đao với chưởng chính là hai con đường hoàn toàn khác nhau, tư thế, kình lực, bộ pháp đều không giống, Vương Hùng Kiều vừa nhìn đã có thể phân biệt ra được. Kim Vương Tôn dùng đao làm chưởng, hơn nữa là chưởng pháp tuyệt thế không thua gì Tử Cấm Phong Lôi.
Tịch tịch không sơn, hư hoài nhược cốc - - Không Chưởng.
"Đại La Không Chưởng! Sao ngươi có thể học được!"
Không Chưởng đã mang theo Đại La chi danh, đây chính là võ học Thần Châu đại hiệp sáng tạo.
Võ học Đại La sơn tự thành nhất mạch, cho dù là đệ tử đích truyền, nếu từ đầu luyện lên, một mạch luyện đến Không Chưởng, nói ít cũng phải hai mươi năm. Năm nay Kim Vương Tôn mới bao nhiêu tuổi, sao hắn có thể vừa luyện đao vừa luyện chưởng, còn là chưởng pháp của môn phái khác.
Kỳ thực Kim Vương Tôn cũng không dễ chịu, hắn còn một tay che hông đây. Tư thế này có chút khó khăn. Cũng may là dựa vào Không Chưởng hù dọa được hắn, nếu phải động thủ phá chiêu thật, chỉ cái đai lưng này đã có thể hại Kim Vương Tôn trúng bảy tám chưởng.
Kim Vương Tôn tính toán trong lòng, bỗng ngẩng đầu mở miệng nói: "Điểm này không nhọc Vương trưởng lão hao tâm tổn trí, chúng ta còn đánh không?"
"Đánh! Vì sao không đánh!"
"Vậy thì xin cẩn thận!"
Kim Vương Tôn nói xong câu này, trong mắt lóe lên tinh mang! Cũng không thấy hắn khởi hành thế nào, lưỡi đao mỏng manh trắng như tuyết đã dán lên gáy Vương Hùng Kiều, thế mà một đao đã chế trụ hắn!
Vương Hùng Kiều cách Kim Vương Tôn vài bước.
Nhưng giờ phút này Vương Hùng Kiều thấy, đao đã tới trước người, dường như người vẫn còn ngoài một trượng. Đao khí cắt thịt đau nhức, sau đó hắn mới thấy bóng người biến mất không còn tăm hơi.
Thì ra tốc độ di chuyển của Kim Vương Tôn lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ, làm cho người ta khó phân biệt thật giả.
Vương Hùng Kiều tập luyện Tử Cấm Phong Lôi, lấy lôi kình tu tập thân pháp, trên khinh công có thành tựu cực cao. Nếu chạy nhanh đường dài, thì có lẽ bởi vì nội lực tiêu hao quá lớn mà không bằng người. Nhưng trong tầm ngắn, nhất là thời điểm hai người giao chiến, thân pháp đã giúp hắn thắng hiểm nhiều lần.
Nhưng ngay cả cái bóng của Kim Vương Tôn hắn cũng không bắt được.
Vương Hùng Kiều cả giận nói: "Đây là khinh công gì!"
Kim Vương Tôn một tay kéo đai lưng, rút bội đao về, cười nói: "Tại hạ đã nói ngoại trừ quyền chưởng đao kiếm, gia học cũng tinh nghiên thân pháp, sao Vương huynh không tin?" Tình trạng của hắn không ổn, nếu không ỷ vào thân pháp công gấp, đánh nhau thật thì mới là mất mặt. Kim Vương Tôn không ngốc như vậy, nếu chọn phá chiêu với gia hỏa dám dùng tay không tiếp binh khí này, chắc chắn phải đánh lâu dài.
Vương Hùng Kiều nửa tin nửa ngờ đánh giá hắn, nhưng không có ý động thủ lần nữa. Hắn là cao thủ thành danh, sau khi thua liền hai lần nào còn mặt mũi tiếp tục dây dưa.
Kim Vương Tôn mỉm cười nhàn nhạt, biết rốt cuộc qua cửa này, thầm nghĩ: Cũng may Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết của ta uy lực kinh người, nếu không hôm nay chi cục nan giải.
Nghĩ tới đây giận không chỗ phát tiết, hung hăng nhìn xung quanh: Rốt cuộc là ai hại ta! Rốt cuộc ai làm đứt đai lưng của ta
"Vương huynh võ học kinh người, tiểu đệ bội phục. Vừa nãy, chẳng qua ỷ vào hiểu biết với Tử Cấm Phong Lôi mà xuất thủ đối ứng. Nếu bàn về công lực, tiểu đệ tuyệt không tinh thuần bằng Vương huynh. Chuyện Tạ lão gia tử là hiểu lầm, tiểu đệ cũng bị người hãm hại. Bây giờ tiểu đệ bị hoàng thượng trách lệnh bế môn hối lỗi, thật sự không thể phân thần. Còn xin Vương huynh nói tốt vài câu trước mặt lão gia tử, tiểu đệ rất cảm kích a."