[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 208 : Thánh dụ Khô Trà, người thấy liền chạy
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Đến cùng là thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuôi. Kim Vương Tôn mở miệng kêu một tiếng Vương huynh. Nếu tính từ đời Kim lão tông chủ, Vương Hùng Kiều còn là tiền bối của Kim Vương Tôn. Nhưng Kim Vương Tôn là tông chủ Kim Ngân Tông a, thân phận tôn quý. Bị hắn một mực gọi huynh đài huynh đài, Vương Hùng Kiều cũng không tiện bắt bẻ.
Huống chi Tạ lão gia tử không bị thương nặng, nghiêm trọng nhất là hư hao quá nhiều nội lực, còn có tóc bị kéo rụng. Cần tĩnh dưỡng mấy ngày, mỗi ngày có mấy tôn tử tôn nữ vây quanh lão nhân gia người an ủi vài câu, cũng không đến mức quá ghi hận.
Chẳng qua, Vương Hùng Kiều nghe nói lúc Kim Vương Tôn thúc ngựa vào kinh, hoành hành ngang ngược, trong lòng tiên nhập vi chủ. Cảm thấy người này vô pháp vô thiên, ngay cả Ô Y bang cũng không để vào mắt. Không nhịn được muốn xuất thủ giáo huấn hắn, không ngờ trên võ học người này có tạo nghệ hơn người. Hơn nữa làm người không hề thấp kém như mình tưởng tượng. Bản thân Vương Hùng Kiều cũng có xuất thân danh gia vọng tộc, biết rõ tầm quan trọng của bằng hữu.
Thanh niên tông chủ cùng là Bạch Vương thất quan, nếu có thể trở thành minh hữu của hai nhà Vương Tạ, đương nhiên là trăm lợi mà không hại. So sánh mấy lần, Vương Hùng Kiều bèn khách khí với Kim Vương Tôn hơn.
Sắc mặt Vương Hùng Kiều hòa hoãn, ho khan một tiếng nói: "Trên võ học Kim tông chủ kiến văn quảng bác, tại hạ tâm phục khẩu phục."
"Tuyệt đối đừng khách khí, ngài là tiền bối võ lâm, Vương Tôn còn phải nhờ ngài chỉ điểm. Ô Y bang, Kim Ngân tông cùng là Bạch Vương thất quan, Ô Y bang nguyên viễn lưu trường, đám vãn bối mới xuất hiện như chúng ta phải lĩnh giáo nhiều hơn mới đúng."
Kim Vương Tôn nói đến điểm này, Vương Hùng Kiều cũng chỉ đành khiêm tốn: "Kim tông chủ nói chỗ nào, Kim Ngân tông phú giáp thiên hạ, quảng lãm võ học thiên hạ, tử đệ Ô Y bang ta bề bộn nhiều việc, ít nghiên cứu võ công. Một chiêu Không Chưởng cùng thân pháp chế ngự tại hạ lúc nãy quả là hiếm thấy trên đời. Sợ rằng còn lợi hại hơn Kim lão tông chủ mấy phần, tại hạ phải lĩnh giáo tông chủ mới đúng."
"Vương huynh nói như vậy là khách khí, ngươi ta huynh đệ tương xứng là được, cần gì gọi tông chủ tông chủ, rất xa lạ."
"Như vậy a. . ." Tuy Vương Hùng Kiều là trưởng lão Ô Y bang, nhưng trời đất cách biệt với vị trí chủ sự của một trong Bạch Vương thất quan. Vừa nãy khiêu chiến đánh nhau không thấy khó, nhưng đến lúc kết giao lại hơi nơm nớp lo sợ, "Như vậy, cái này, Vạc Lớn huynh a, sau này tại hạ phải nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn."
"Ai là vạc lớn a! ! !"
Nếu đai lưng lão tử không bị đứt, chắc chắn nhảy lên cho ngươi một bạt tai! !
Kim Vương Tôn suýt tức đến ngất đi, mới đến kinh thành ba ngày, ngoại trừ thanh danh ngang ngược lưu truyền trên phố, hắn còn dính ngoại hiệu Kim vạc lớn. Truyền tới truyền lui, lại có người nói hắn họ Kim tên Vương Tôn, tự Vạc Lớn!
Quả thực muốn làm hắn tức chết.
Tất cả là do Minh Phi Chân nói hươu nói vượn, đặt bừa ngoại hiệu cho ta!
Còn có, Vương Hùng Kiều tên hỗn đản ngươi, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được!
Nhưng nhìn vào quan hệ thật vất vả mới xây dựng được, Kim Vương Tôn không thể tự đạp chân mình, vẫn rất có phong độ cười nói.
"Tiểu đệ tên Khô Trà. Khô trong cỏ khô, trà trong nước trà. Ta với Vương huynh vừa gặp đã thân, tinh thần thành kính cùng khắc khổ nghiên cứu võ học của Vương huynh làm tiểu đệ rất cảm động. Huynh cần phải truyền dạy nhiều hơn mới được."
Vương Hùng Kiều không dám xưng hô tên đầy đủ của hắn, quả thực gọi tên chữ thỏa đáng hơn: "Khô Trà huynh, lần này ngu huynh đến đây ngoại trừ. . . Ách, luận bàn võ nghệ với ngươi, còn đến truyền chỉ cho hoàng thượng."
Ngoại trừ lệnh Kim Vương Tôn bế môn hối lỗi ra, đối với sai lầm hắn phạm phải hoàng thượng im lặng không nói, không nghĩ tới hôm nay Vương Hùng Kiều đến để truyền chỉ. Nhất thời Kim Vương Tôn thấp thỏm trong lòng, đả thương quốc trượng, đều là người trong võ lâm, còn có thể làm việc theo quy củ trong chốn võ lâm. Nhưng đả thương hoàng thượng thì không thể để yên. Phạt cái gì cũng được, nhưng không thể ảnh hưởng hôn sự của hắn với công chúa a.
"Khô Trà huynh, cũng đừng cho rằng vừa nãy ngu huynh động thủ với ngươi là cáo mượn oai hùm. Hoàng thượng cho phép ngu huynh động thủ với ngươi, thánh thượng còn nói, nếu ngươi không địch lại ta, hôn nhân này cũng xong. Bởi vậy ngươi rất may mắn, nếu võ công ngươi không trác tuyệt, thánh dụ này cũng không vào tay."
Vương Hùng Kiều lấy ra một bản tấu chương màu vàng, hai tay dâng lên cung kính nói: "Thánh dụ của hoàng thượng ở đây."
"Vi thần tiếp chỉ."
"Chế nhật, Kim Vương Tôn không tự kiềm chế, cấu kết bang phái trên biển, còn có ~ Chung Ngưng."
"Chung Ngưng? Không a!"
Kim Vương Tôn không dám tin ngẩng đầu lên, Vương Hùng Kiều nhíu mày lại: "Chưa tuyên chỉ xong, ngươi há có thể ngẩng đầu!" Kim Vương Tôn đành phải không phục cúi đầu xuống.
"May mà bộ đầu Lục Phiến môn Minh Phi Chân tuệ nhãn nhìn thấu mới không tạo thành sai lầm lớn. Theo Minh bộ đầu điều tra, Kim Vương Tôn tham luyến sắc đẹp của công chúa, tìm đến Chung Ngưng đánh ngất xỉu công chúa, lại lệnh Chung Ngưng dẫn phỉ đồ trên biển đến chỗ quốc trượng, gợi ra tranh chấp."
Minh Phi Chân! Lại là gia hỏa đáng chém ngàn đao này, vu oan ta như thế!
Trong mắt Kim Vương Tôn bốc hỏa, hận đến ngứa răng.
Vương Hùng Kiều tiếp tục nói.
"Kim Vương Tôn khiến hoàng thân bị thương, tội đáng nghiêm trị. Nhưng niệm ngươi vi phạm lần đầu, còn có thân phận đặc thù, đặc chuẩn dùng tiền chuộc tội, phạt ngân. . . Năm vạn lượng."
Cái gì! Năm vạn lượng!
Lúc đầu nghe nói hoàng thượng chịu đòi tiền, Kim Vương Tôn hơi an tâm. Bây giờ lại suýt nhảy dựng lên. Trong lòng mắng to: Nghe nói vết thương của hoàng thượng ngài thoa hai quả trứng gà là hết! ! Thằng tham tiền này! Chịu một đập phạt ta năm vạn lượng! ! Ngươi coi ta là quốc khố sao!
"Sau đó là khẩu dụ của hoàng thượng."
Nói là khẩu dụ, kỳ thực cũng viết trên tấu chương, Vương Hùng Kiều hắng giọng một cái, đọc.
"Kim Vương Tôn, trẫm biết ngươi ngang ngược, động cơ chưa chắc là đại ác. Nhưng lần này ngươi chọc tổ ong vò vẽ. Quốc trượng ngươi cũng dám đánh, thực sự quá phận. Trước mặt ngoại nhân trẫm giữ thể diện cho ngươi và cha ngươi, không trắng trợn tuyên dương chỗ sai của ngươi. Sau khi phạt ngân, ngươi vẫn cần tu tâm dưỡng tính, hảo hảo diện bích hối lỗi trong phủ đệ cho trẫm. Trước khi trẫm truyền chỉ không được ra khỏi cửa phủ nửa bước, càng không được làm ra hành vi tổn thương công chúa nửa phần. Nếu không, mặc kệ ngươi là Kim Vương Tôn hay Ngân Vương Tôn, cẩn thận đầu chó của ngươi !"
Xưa nay khẩu dụ của Hoàng thượng không được chính đạo, nhưng nói như vậy, khẩu khí đã nghiêm khắc hiếm thấy. Có thể thấy với chuyện quốc trượng bị thương, hoàng thượng cũng rất tức giận.
Lúc đầu Kim Vương Tôn đầy ý kiến với chuyện phạt ngân, nhưng nghe giọng điệu này của hoàng thượng, lại cảm thấy năm vạn lượng cũng không nhiều như thế.
"Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần lòng ngươi có chính niệm, trẫm vẫn có thể cười vuốt đầu chó của ngươi. Về phần cầu thân, trẫm sớm đã nói rõ, Hồng Trang công chúa có nơi có chốn, chính là người chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ Minh Phi Chân. Nhưng xem ở tình cảm ngày xưa, hơn nữa trẫm có thể thấy ái niệm trong bức tranh ngươi vẽ cho Hồng Trang. Cho nên trẫm đồng ý cho hai người các ngươi thí tuyển công bằng. Ban ba khảo đề, so tài ở dạ yến cung đình vào đêm tiểu niên."
Kim Vương Tôn hết sức vui mừng, nguyên lai hoàng thượng nói nhiều như vậy, nhưng không vứt bỏ hắn. Kết quả như vậy cũng rất hợp lý. Ngay cả năm vạn lượng bạc của mình hoàng thượng cũng tham, cho hắn một vùng lãnh địa của Bạch Vương thất quan, hắn không thể không động tâm.
Sau đó chính là tuyên đọc nội dung khảo đề.
Kim Vương Tôn nghe xong ba khảo đề lại càng mừng rỡ, đối với hắn những nội dung này căn bản là một bữa ăn sáng. Hoàng thượng ra đề như vậy, căn bản là tiện nghi hắn, chiến thắng là chuyện ván đã đóng thuyền! Vội vàng cung kính tiếp nhận thánh dụ, còn nhìn hai lần, xác nhận nội dung bên trong, sau đó ôm vào ngực như bảo vật.
"Vương huynh, đã tuyên chỉ xong. Hôm nay để huynh đệ làm chủ, ăn cơm tại hàn xá, thế nào?"
Nói là hàn xá, kỳ thực hành quán này của Kim Vương Tôn lớn hơn nhà Vương Hùng Kiều nhiều. Hơn nữa toàn là đầu bếp nổi danh tự mang, bữa tiệc này quyết không kém. Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để Ô Y bang kết giao với Kim Ngân tông a.
Nhưng Vương Hùng Kiều lại yên lặng lắc đầu, mặt hơi tái: "Ngày, ngày khác đi, ngày khác lại nói. Hôm nay ngu huynh cáo lui trước."
"Ài? Đừng đi a." Kim Vương Tôn cất thánh chỉ, buồn bực nói: "Vương huynh đến vội vàng, tiểu đệ tuyệt không để ngươi đi tay không. Người tới! Chuẩn bị lễ vật."
Ai ngờ Vương Hùng Kiều vẫn lắc đầu: "Không không không, đi tay không, tay không sạch sẽ. Này, Khô, Khô, Khố Xái* huynh, ta đi trước."
*: quần cộc
"Sạch sẽ cái gì a? Ngươi còn đọc sai tên ta."
Kim Vương Tôn thấy hắn nói năng lung tung, thế mà hoàng thượng bảo hắn đến truyền chỉ, không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nhưng vừa cười một tiếng, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Kim Vương Tôn cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo. Nội công hắn thâm hậu, bình thường không dễ bị lạnh, hôm nay làm sao vậy, mệt mỏi à?
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có dự cảm phi thường không ổn.
Gió lạnh xuyên qua hai chân hươu khoẻ mạnh, khiến người nghĩ đến rừng rậm mênh mông bát ngát, dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co - - Kim Vương Tôn tụt quần.
Còn lộ ra quần cộc thêu kim tuyến.
Kim Vương Tôn luống cuống: Chết rồi, ta dùng hai tay tiếp chỉ, quần tụt xuống! !
Vương Hùng Kiều còn hoảng sợ hơn hắn, quả thực coi hắn thành biến thái nam nữ không chừa, chạy như một làn khói. Một minh hữu tương lai, vẫn không trọng yếu bằng trinh tiết a!
"Vương huynh đi thong thả! Đi thong thả a! Ta có thể giải thích! Ta bị người ám toán, đai lưng của ta bị đứt! Ngươi trở về a!"
"Vâng vâng vâng, ta đi trước, Quần Cộc huynh."
"Chờ chút a! Ngươi gọi sai a! Ta không gọi Quần Cộc! Uy uy! Có việc dễ thương lượng, ngươi chạy cái gì -- mẹ! Ai cầm đai lưng mới cho ta! Quần lỏng như vậy đuổi theo hắn kiểu gì! Này! Ngươi đừng đi a!"
Sau đó, cuối cùng lão bách tính ở kinh thành cũng đọc đúng tên của Kim Vương Tôn, không phải tự Vạc Lớn, mà là họ Kim tên Vương Tôn, tự Quần Cộc.
Mấy ngày sau, nghe nói có một ăn mày tự xưng Thập Bát Gia, không biết nghe được cái tên này ở đâu. Biên một bài đồng dao cho danh tự này, tiểu hài đang hát đầy đường.
Vừa ra phố là có thể trông thấy mấy tiểu hài đang hát:
Gọi quần cộc, gọi quần cộc, Kim gia có quần cộc to~
Ở nhà vẽ tranh rồi làm đao, ngoại trừ biết trộm chỉ biết cướp.
Đừng cười đừng hoảng, quần cộc tên gọi Vạc Lớn.
Vạc lớn vang lên, vạc lớn sáng, vạc lớn Kim gia chải bím tóc. . .
Mà giờ khắc này đồng học Vạc Lớn đang hãm sâu trong bi thương, chỉ có thể ở trong nhà gào thét: "Là Khô Trà! !"
Nhưng không ai biết.
Bên ngoài hành quán của Kim Vương Tôn, một bóng đen yểu điệu động lòng người như tiên tử trong chuyện thần thoại xưa, nhẹ nhàng đáp xuống chạc cây hòe già. Chân tuyết như mèo con giẫm lên, bàn chân thon nhỏ tú lệ trắng như tuyết, chỉ dừng lại trong nháy mắt, lại bắn lên. Dưới vòng eo nhìn thấy mà giật mình, là một cặp đùi đẹp dài mảnh thẳng tắp quấn trong váy, đón gió phất phơ. Cho dù dưới váy vẫn lộ ra đường cong non mềm như trần trụi.
Trong rừng, ánh sáng theo gió chiếu vào váy trắng.
Nàng cười tinh nghịch, nhanh chóng rời đi.
Huống chi Tạ lão gia tử không bị thương nặng, nghiêm trọng nhất là hư hao quá nhiều nội lực, còn có tóc bị kéo rụng. Cần tĩnh dưỡng mấy ngày, mỗi ngày có mấy tôn tử tôn nữ vây quanh lão nhân gia người an ủi vài câu, cũng không đến mức quá ghi hận.
Chẳng qua, Vương Hùng Kiều nghe nói lúc Kim Vương Tôn thúc ngựa vào kinh, hoành hành ngang ngược, trong lòng tiên nhập vi chủ. Cảm thấy người này vô pháp vô thiên, ngay cả Ô Y bang cũng không để vào mắt. Không nhịn được muốn xuất thủ giáo huấn hắn, không ngờ trên võ học người này có tạo nghệ hơn người. Hơn nữa làm người không hề thấp kém như mình tưởng tượng. Bản thân Vương Hùng Kiều cũng có xuất thân danh gia vọng tộc, biết rõ tầm quan trọng của bằng hữu.
Thanh niên tông chủ cùng là Bạch Vương thất quan, nếu có thể trở thành minh hữu của hai nhà Vương Tạ, đương nhiên là trăm lợi mà không hại. So sánh mấy lần, Vương Hùng Kiều bèn khách khí với Kim Vương Tôn hơn.
Sắc mặt Vương Hùng Kiều hòa hoãn, ho khan một tiếng nói: "Trên võ học Kim tông chủ kiến văn quảng bác, tại hạ tâm phục khẩu phục."
"Tuyệt đối đừng khách khí, ngài là tiền bối võ lâm, Vương Tôn còn phải nhờ ngài chỉ điểm. Ô Y bang, Kim Ngân tông cùng là Bạch Vương thất quan, Ô Y bang nguyên viễn lưu trường, đám vãn bối mới xuất hiện như chúng ta phải lĩnh giáo nhiều hơn mới đúng."
Kim Vương Tôn nói đến điểm này, Vương Hùng Kiều cũng chỉ đành khiêm tốn: "Kim tông chủ nói chỗ nào, Kim Ngân tông phú giáp thiên hạ, quảng lãm võ học thiên hạ, tử đệ Ô Y bang ta bề bộn nhiều việc, ít nghiên cứu võ công. Một chiêu Không Chưởng cùng thân pháp chế ngự tại hạ lúc nãy quả là hiếm thấy trên đời. Sợ rằng còn lợi hại hơn Kim lão tông chủ mấy phần, tại hạ phải lĩnh giáo tông chủ mới đúng."
"Vương huynh nói như vậy là khách khí, ngươi ta huynh đệ tương xứng là được, cần gì gọi tông chủ tông chủ, rất xa lạ."
"Như vậy a. . ." Tuy Vương Hùng Kiều là trưởng lão Ô Y bang, nhưng trời đất cách biệt với vị trí chủ sự của một trong Bạch Vương thất quan. Vừa nãy khiêu chiến đánh nhau không thấy khó, nhưng đến lúc kết giao lại hơi nơm nớp lo sợ, "Như vậy, cái này, Vạc Lớn huynh a, sau này tại hạ phải nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn."
"Ai là vạc lớn a! ! !"
Nếu đai lưng lão tử không bị đứt, chắc chắn nhảy lên cho ngươi một bạt tai! !
Kim Vương Tôn suýt tức đến ngất đi, mới đến kinh thành ba ngày, ngoại trừ thanh danh ngang ngược lưu truyền trên phố, hắn còn dính ngoại hiệu Kim vạc lớn. Truyền tới truyền lui, lại có người nói hắn họ Kim tên Vương Tôn, tự Vạc Lớn!
Quả thực muốn làm hắn tức chết.
Tất cả là do Minh Phi Chân nói hươu nói vượn, đặt bừa ngoại hiệu cho ta!
Còn có, Vương Hùng Kiều tên hỗn đản ngươi, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được!
Nhưng nhìn vào quan hệ thật vất vả mới xây dựng được, Kim Vương Tôn không thể tự đạp chân mình, vẫn rất có phong độ cười nói.
"Tiểu đệ tên Khô Trà. Khô trong cỏ khô, trà trong nước trà. Ta với Vương huynh vừa gặp đã thân, tinh thần thành kính cùng khắc khổ nghiên cứu võ học của Vương huynh làm tiểu đệ rất cảm động. Huynh cần phải truyền dạy nhiều hơn mới được."
Vương Hùng Kiều không dám xưng hô tên đầy đủ của hắn, quả thực gọi tên chữ thỏa đáng hơn: "Khô Trà huynh, lần này ngu huynh đến đây ngoại trừ. . . Ách, luận bàn võ nghệ với ngươi, còn đến truyền chỉ cho hoàng thượng."
Ngoại trừ lệnh Kim Vương Tôn bế môn hối lỗi ra, đối với sai lầm hắn phạm phải hoàng thượng im lặng không nói, không nghĩ tới hôm nay Vương Hùng Kiều đến để truyền chỉ. Nhất thời Kim Vương Tôn thấp thỏm trong lòng, đả thương quốc trượng, đều là người trong võ lâm, còn có thể làm việc theo quy củ trong chốn võ lâm. Nhưng đả thương hoàng thượng thì không thể để yên. Phạt cái gì cũng được, nhưng không thể ảnh hưởng hôn sự của hắn với công chúa a.
"Khô Trà huynh, cũng đừng cho rằng vừa nãy ngu huynh động thủ với ngươi là cáo mượn oai hùm. Hoàng thượng cho phép ngu huynh động thủ với ngươi, thánh thượng còn nói, nếu ngươi không địch lại ta, hôn nhân này cũng xong. Bởi vậy ngươi rất may mắn, nếu võ công ngươi không trác tuyệt, thánh dụ này cũng không vào tay."
Vương Hùng Kiều lấy ra một bản tấu chương màu vàng, hai tay dâng lên cung kính nói: "Thánh dụ của hoàng thượng ở đây."
"Vi thần tiếp chỉ."
"Chế nhật, Kim Vương Tôn không tự kiềm chế, cấu kết bang phái trên biển, còn có ~ Chung Ngưng."
"Chung Ngưng? Không a!"
Kim Vương Tôn không dám tin ngẩng đầu lên, Vương Hùng Kiều nhíu mày lại: "Chưa tuyên chỉ xong, ngươi há có thể ngẩng đầu!" Kim Vương Tôn đành phải không phục cúi đầu xuống.
"May mà bộ đầu Lục Phiến môn Minh Phi Chân tuệ nhãn nhìn thấu mới không tạo thành sai lầm lớn. Theo Minh bộ đầu điều tra, Kim Vương Tôn tham luyến sắc đẹp của công chúa, tìm đến Chung Ngưng đánh ngất xỉu công chúa, lại lệnh Chung Ngưng dẫn phỉ đồ trên biển đến chỗ quốc trượng, gợi ra tranh chấp."
Minh Phi Chân! Lại là gia hỏa đáng chém ngàn đao này, vu oan ta như thế!
Trong mắt Kim Vương Tôn bốc hỏa, hận đến ngứa răng.
Vương Hùng Kiều tiếp tục nói.
"Kim Vương Tôn khiến hoàng thân bị thương, tội đáng nghiêm trị. Nhưng niệm ngươi vi phạm lần đầu, còn có thân phận đặc thù, đặc chuẩn dùng tiền chuộc tội, phạt ngân. . . Năm vạn lượng."
Cái gì! Năm vạn lượng!
Lúc đầu nghe nói hoàng thượng chịu đòi tiền, Kim Vương Tôn hơi an tâm. Bây giờ lại suýt nhảy dựng lên. Trong lòng mắng to: Nghe nói vết thương của hoàng thượng ngài thoa hai quả trứng gà là hết! ! Thằng tham tiền này! Chịu một đập phạt ta năm vạn lượng! ! Ngươi coi ta là quốc khố sao!
"Sau đó là khẩu dụ của hoàng thượng."
Nói là khẩu dụ, kỳ thực cũng viết trên tấu chương, Vương Hùng Kiều hắng giọng một cái, đọc.
"Kim Vương Tôn, trẫm biết ngươi ngang ngược, động cơ chưa chắc là đại ác. Nhưng lần này ngươi chọc tổ ong vò vẽ. Quốc trượng ngươi cũng dám đánh, thực sự quá phận. Trước mặt ngoại nhân trẫm giữ thể diện cho ngươi và cha ngươi, không trắng trợn tuyên dương chỗ sai của ngươi. Sau khi phạt ngân, ngươi vẫn cần tu tâm dưỡng tính, hảo hảo diện bích hối lỗi trong phủ đệ cho trẫm. Trước khi trẫm truyền chỉ không được ra khỏi cửa phủ nửa bước, càng không được làm ra hành vi tổn thương công chúa nửa phần. Nếu không, mặc kệ ngươi là Kim Vương Tôn hay Ngân Vương Tôn, cẩn thận đầu chó của ngươi !"
Xưa nay khẩu dụ của Hoàng thượng không được chính đạo, nhưng nói như vậy, khẩu khí đã nghiêm khắc hiếm thấy. Có thể thấy với chuyện quốc trượng bị thương, hoàng thượng cũng rất tức giận.
Lúc đầu Kim Vương Tôn đầy ý kiến với chuyện phạt ngân, nhưng nghe giọng điệu này của hoàng thượng, lại cảm thấy năm vạn lượng cũng không nhiều như thế.
"Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần lòng ngươi có chính niệm, trẫm vẫn có thể cười vuốt đầu chó của ngươi. Về phần cầu thân, trẫm sớm đã nói rõ, Hồng Trang công chúa có nơi có chốn, chính là người chiến thắng Ngự Tiền Luận Võ Minh Phi Chân. Nhưng xem ở tình cảm ngày xưa, hơn nữa trẫm có thể thấy ái niệm trong bức tranh ngươi vẽ cho Hồng Trang. Cho nên trẫm đồng ý cho hai người các ngươi thí tuyển công bằng. Ban ba khảo đề, so tài ở dạ yến cung đình vào đêm tiểu niên."
Kim Vương Tôn hết sức vui mừng, nguyên lai hoàng thượng nói nhiều như vậy, nhưng không vứt bỏ hắn. Kết quả như vậy cũng rất hợp lý. Ngay cả năm vạn lượng bạc của mình hoàng thượng cũng tham, cho hắn một vùng lãnh địa của Bạch Vương thất quan, hắn không thể không động tâm.
Sau đó chính là tuyên đọc nội dung khảo đề.
Kim Vương Tôn nghe xong ba khảo đề lại càng mừng rỡ, đối với hắn những nội dung này căn bản là một bữa ăn sáng. Hoàng thượng ra đề như vậy, căn bản là tiện nghi hắn, chiến thắng là chuyện ván đã đóng thuyền! Vội vàng cung kính tiếp nhận thánh dụ, còn nhìn hai lần, xác nhận nội dung bên trong, sau đó ôm vào ngực như bảo vật.
"Vương huynh, đã tuyên chỉ xong. Hôm nay để huynh đệ làm chủ, ăn cơm tại hàn xá, thế nào?"
Nói là hàn xá, kỳ thực hành quán này của Kim Vương Tôn lớn hơn nhà Vương Hùng Kiều nhiều. Hơn nữa toàn là đầu bếp nổi danh tự mang, bữa tiệc này quyết không kém. Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để Ô Y bang kết giao với Kim Ngân tông a.
Nhưng Vương Hùng Kiều lại yên lặng lắc đầu, mặt hơi tái: "Ngày, ngày khác đi, ngày khác lại nói. Hôm nay ngu huynh cáo lui trước."
"Ài? Đừng đi a." Kim Vương Tôn cất thánh chỉ, buồn bực nói: "Vương huynh đến vội vàng, tiểu đệ tuyệt không để ngươi đi tay không. Người tới! Chuẩn bị lễ vật."
Ai ngờ Vương Hùng Kiều vẫn lắc đầu: "Không không không, đi tay không, tay không sạch sẽ. Này, Khô, Khô, Khố Xái* huynh, ta đi trước."
*: quần cộc
"Sạch sẽ cái gì a? Ngươi còn đọc sai tên ta."
Kim Vương Tôn thấy hắn nói năng lung tung, thế mà hoàng thượng bảo hắn đến truyền chỉ, không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nhưng vừa cười một tiếng, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Kim Vương Tôn cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo. Nội công hắn thâm hậu, bình thường không dễ bị lạnh, hôm nay làm sao vậy, mệt mỏi à?
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có dự cảm phi thường không ổn.
Gió lạnh xuyên qua hai chân hươu khoẻ mạnh, khiến người nghĩ đến rừng rậm mênh mông bát ngát, dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co - - Kim Vương Tôn tụt quần.
Còn lộ ra quần cộc thêu kim tuyến.
Kim Vương Tôn luống cuống: Chết rồi, ta dùng hai tay tiếp chỉ, quần tụt xuống! !
Vương Hùng Kiều còn hoảng sợ hơn hắn, quả thực coi hắn thành biến thái nam nữ không chừa, chạy như một làn khói. Một minh hữu tương lai, vẫn không trọng yếu bằng trinh tiết a!
"Vương huynh đi thong thả! Đi thong thả a! Ta có thể giải thích! Ta bị người ám toán, đai lưng của ta bị đứt! Ngươi trở về a!"
"Vâng vâng vâng, ta đi trước, Quần Cộc huynh."
"Chờ chút a! Ngươi gọi sai a! Ta không gọi Quần Cộc! Uy uy! Có việc dễ thương lượng, ngươi chạy cái gì -- mẹ! Ai cầm đai lưng mới cho ta! Quần lỏng như vậy đuổi theo hắn kiểu gì! Này! Ngươi đừng đi a!"
Sau đó, cuối cùng lão bách tính ở kinh thành cũng đọc đúng tên của Kim Vương Tôn, không phải tự Vạc Lớn, mà là họ Kim tên Vương Tôn, tự Quần Cộc.
Mấy ngày sau, nghe nói có một ăn mày tự xưng Thập Bát Gia, không biết nghe được cái tên này ở đâu. Biên một bài đồng dao cho danh tự này, tiểu hài đang hát đầy đường.
Vừa ra phố là có thể trông thấy mấy tiểu hài đang hát:
Gọi quần cộc, gọi quần cộc, Kim gia có quần cộc to~
Ở nhà vẽ tranh rồi làm đao, ngoại trừ biết trộm chỉ biết cướp.
Đừng cười đừng hoảng, quần cộc tên gọi Vạc Lớn.
Vạc lớn vang lên, vạc lớn sáng, vạc lớn Kim gia chải bím tóc. . .
Mà giờ khắc này đồng học Vạc Lớn đang hãm sâu trong bi thương, chỉ có thể ở trong nhà gào thét: "Là Khô Trà! !"
Nhưng không ai biết.
Bên ngoài hành quán của Kim Vương Tôn, một bóng đen yểu điệu động lòng người như tiên tử trong chuyện thần thoại xưa, nhẹ nhàng đáp xuống chạc cây hòe già. Chân tuyết như mèo con giẫm lên, bàn chân thon nhỏ tú lệ trắng như tuyết, chỉ dừng lại trong nháy mắt, lại bắn lên. Dưới vòng eo nhìn thấy mà giật mình, là một cặp đùi đẹp dài mảnh thẳng tắp quấn trong váy, đón gió phất phơ. Cho dù dưới váy vẫn lộ ra đường cong non mềm như trần trụi.
Trong rừng, ánh sáng theo gió chiếu vào váy trắng.
Nàng cười tinh nghịch, nhanh chóng rời đi.