[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 210 : Thiên y vô phùng, ca dao hát hay

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

"Gian cái đầu ngươi!"
Ta không nhìn nổi nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn Đường Dịch, bước nhanh về phía trước vỗ vào ót tam sư đệ.
"Đại ca, đây là. . . ."
Vụ án hoàng thượng bị đánh giày vò ta đến hừng đông, bây giờ mới có thời gian trở về. Ba người nhị sư đệ không có đồng nào, chút tiền bán chân dung Tán thần tôn ở Quang Minh lý còn chưa đủ ngày một bữa cho một người, ta không thể làm gì khác ngoài mang bọn hắn trở về ăn không ngồi rồi. Bằng không nếu còn để nhị sư đệ làm chủ, cả ba người phải đi ăn mày. . .
Ta giải thích với bọn Đường Dịch.
"Đây là ba sư đệ của ta, gần đây có việc tạt qua kinh thành. Khi lão đại xuất phát không phải mang theo rất nhiều huynh đệ sao, có không ít phòng trống. Ta nghĩ không nên tiện nghi tiền khách, bèn mang bọn hắn về. Khoảng thời gian này bọn hắn chính là tạp dịch của Lục Phiến môn, ai có việc đều có thể tùy tiện sai sử."
Đường Dịch giật mình nói: "Nguyên lai là các sư đệ của đại ca, khó trách thân mang tuyệt kỹ."
"Bọn hắn mới đến, nếu có chuyện ngươi chăm sóc bọn hắn."
"Chuyện của đại ca chính là chuyện của ta, ta tận lực làm tốt."
Đường Dịch vừa nói ra, Tư Phủ cùng Thiết Hàn Y ngơ ngác nhìn nhau, có chút kỳ quái đánh giá ta.
Ân? Đây là thế nào?
Nhìn phản ứng của bọn hắn, ta cùng Đường Dịch cũng hồ đồ.
Tư Phủ nhíu lông mày xinh đẹp, bĩu môi một cái nói: "Minh. . . Minh huynh, ngươi là Đinh cấp võ sĩ phải không? Vì sao Đường Dịch lại. . ."
Giờ ta mới hiểu được chỗ cổ quái.
Gần đây Đường Dịch bay lên Tiềm Long Thập Thất Sĩ, địa vị trên Giáp cấp võ sĩ, trong triều đình hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, địa vị không hề thấp hơn quan võ tam phẩm. Đặt trong quan võ cả triều, Tiềm Long Thập Thất Sĩ cũng là độc nhất vô nhị, chỉ có mười bảy người này. Gia hỏa Đinh cấp như ta có thể nói với hắn một câu đã là không tầm thường, nhưng vừa nãy có vẻ sai sử hắn như tiểu đệ.
Đường Dịch cũng hiểu được tình trạng, vẫn lạnh lùng nói: "Hắn là đội trưởng tiểu đội chúng ta, đương nhiên là đại ca của ta. Không có gì kỳ quái."
Này! Đường soái ca, ngươi nói như vậy rất đẹp trai a! Nhưng cứ như vậy, chẳng phải ta thành gia hỏa dựa hơi người quen sao! Này! Tư Phủ, Thiết Hàn Y, vì sao hai người các ngươi mười phần khinh miệt a! Gần đây danh tiếng của Lục Phiến Ôn Thần ta cao cư bất hạ a! Cẩn thận ta khắc chết các ngươi a!
"Tóm lại các sư đệ của ta muốn ở đây một thời gian ngắn, bọn hắn từ Đại La sơn đi thẳng đến Nam Kinh, hài tử trên núi không hiểu quy củ. . ."
Tiểu tứ nghe xong không phục: "Đại sư huynh, ta không đi thẳng đến Nam Kinh, ta đã làm mấy kỹ viện ở Bắc Bình a."
Lúc nãy, Đường Dịch cùng Tư Phủ đã bị tiểu tứ dọa cho phát sợ, giờ càng sợ đến lùi lại một bước, biểu tình kinh hãi thán phục vạn phần ‘Quân này trẻ thế mà đã mất'.
Ta cũng rất tức giận: "Chớ có nói hươu nói vượn!"
"Sao lại nói bậy!" Tiểu tứ còn đắc ý bấm ngón tay: "Tại Bắc Bình, ta đại danh đỉnh đỉnh, được người xưng là thiết môn tiểu lang quân."
Chết rồi ngươi chớ nói nhảm được không! Ngoại hiệu này còn nát hơn công việc của ngươi nhiều! Khẳng định người cho ngươi ngoại hiệu này hận thấu ngươi a!
Ta còn chưa kịp cản tiểu tứ ăn nói lung tung, tam sư đệ đẩy kính mắt một cái, rất hứng thú nhìn Tư Phủ cùng Đường Dịch: "Hai vị còn chưa trả lời ta, hẳn là hai vị có gian tình?"
Đường Dịch vẫn tự nhiên như vô sự, Tư Phủ lại cười lạnh một tiếng, xinh đẹp nói: "Vị huynh đài này thật có ý tứ, ngươi vừa gặp mặt hai người chúng ta, đã hỏi chuyện này sao?"
"Cũng đúng." Tam sư đệ sờ cằm, "Hắn cũng không giống để ngài trong lòng, nói như vậy ngài tương tư đơn phương a."
Ta vỗ đầu tam sư đệ, phẫn nộ nói: "Đừng hỏi nữa! Không thấy người ta đã thẹn quá hóa giận sao (Sao nô gia lại thẹn. . .) ! Đối với chuyện này, nữ nhân rất cần mặt mũi, sao ngươi có thể nói ra (Sao nô gia lại sĩ diện, nô gia chỉ ngứa mắt dáng vẻ tự cao tự đại của Đường Dịch) ! Mù lòa cũng biết mỗi ngày nàng tìm Đường Dịch đánh một trận, không phải thích hắn còn có thể là gì a (Ai thích hắn) !, cái miệng của ngươi toàn hỏi những câu người ta chắc chắn không đáp được a, nào trả lời được a (Ta. . . ) ! Ngươi nói toạc chuyện này ra không phải làm cô nương người ta khó xử sao!"
A đúng? Ta vừa nói cái gì?
Ta càng nói gò má vốn kiều mị trắng nõn, thong dong tự nhiên của Tư Phủ càng đỏ, cúi thấp đầu xuống như sắp bốc khói. Cuối cùng giậm chân nói: "Các ngươi đợi đấy!" Nói xong mạnh mẽ quay người rời đi.
Ta với tam sư đệ trầm mặc nửa ngày, vỗ vỗ bả vai Đường Dịch không nói: "Huynh đệ cẩn thận, nàng bảo ngươi đợi đấy."
Đường Dịch: ". . ."
Bỗng nhiên lại trông thấy Tô Hiểu đuổi đánh nhị sư đệ một trận, nhị sư đệ đã lộn nhào, ta không nhìn nổi thảm trạng này, vội vàng hô: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Tất cả dừng tay!"
Võ công nhị sư đệ cao hơn Tô Hiểu một đoạn, nhưng rõ ràng không dám hoàn thủ. Đừng nhìn bình thường lời nói dáng dấp của nhị sư đệ ta giống lưu manh, trong xương hắn là một quân tử có vẻ ngoài xấu xí. Đối với nữ nhân, hắn luôn trong tình trạng mười phần mềm lòng, không thích xuất thủ tranh đấu với bất kỳ giống cái nào. Với hắn mà nói, đánh nhau với nữ nhân là chuyện khó khăn nhất.
Cho nên ngày đó, công việc đánh ngất xỉu công chúa do tam sư đệ đảm nhiệm. Nếu không cứ đánh tiếp như vậy, sớm muộn cũng bị công chúa tháo thành tám khối.
Chẳng qua, Tô Hiểu không phải là nữ a! ! !
Nhị sư đệ ngươi uổng công ăn một trận đòn a!
Nhưng Tô Hiểu không có ý bỏ qua cho hắn. Khó khăn lắm mới gặp được một tặc tử có thể đánh được, chơi cao hứng bừng bừng, một mạch đuổi đánh.
"Hiểu, ngươi đừng nghịch nữa."
Ta đi lên nắm gáy áo Tô Hiểu, lộ ra cổ tuyết non mịn, lôi hắn về như mèo nhỏ. Bởi vì vừa nãy chạy nhanh, Tô Hiểu hơi thở dốc, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đỏ bừng.
Bỗng chốc bị ta kéo vào ngực. Tô Hiểu không biết rõ tình trạng, nhưng vừa hoàn hồn đã thấy ta, nháy nháy đôi mắt đẹp. Hơn nửa ngày mới biết rõ chuyện gì xảy ra, đung đưa tay chân nói: "Minh đại ca! Mau buông ta ra. Ta bắt tiểu tử này về! Rất nhiều tỷ muội bị hắn chiếm tiện nghi a."
Rất nhiều tỷ muội ở đâu ra, cả cái nhà tắm nát vừa nãy cộng thêm ngươi mới chỉ có ba người! Lại nói vì sao ngươi chạy vào nhà tắm nữ tử thì không có chuyện gì! Rốt cuộc đạo đức quan của người trong thiên hạ này bị phá thành dạng gì!
"Được rồi, hắn là sư đệ ta, đừng đuổi nữa."
"Là sư đệ của Minh đại ca? Như vậy hắn nhặt xà phòng cho ngươi. . ." Đột nhiên mặt Tô Hiểu ửng hồng, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không tốt.
Này! Muội tử ngươi thật đen tối!
Bây giờ ngươi lại tin là hắn đi nhặt đồ. Nhưng hắn đi nhặt quả táo lăn vào viện cho tam sư đệ a!
Lại nói, vì sao ngươi không rõ ràng bộ vị trên người nam nhân, nhưng hiểu rõ thuật ngữ nhặt xà phòng như vậy a! Ta thấy, mỗi ngày ngươi bảo đọc sách luyện công, khẳng định là sách không đứng đắn a!
Ta gọi ba sư đệ lại, giới thiệu cho đám người Tô Hiểu, Đường Dịch lần nữa, lại giải thích vài câu thượng vàng hạ cám. Chỉ nói vốn bọn hắn đều có nghề nghiệp ở Bắc Bình, nhưng ăn mày Nam Kinh xem thường ăn mày phương bắc, nhân viên kế toán Nam Kinh yêu cầu trình độ, kỹ viện Nam Kinh nhân tài đông đúc. Lấy các loại chuyện ma quỷ ra đối phó.
"Dù sao, sư đệ của ta phải ở tạm Lục Phiến môn một thời gian ngắn. Ngoại trừ làm việc vặt ra, ta sẽ an bài thân phận bộ khoái lâm thời cho bọn hắn, về phần tiền lương cứ nợ là được. Bọn hắn sẽ làm công miễn phí."
Đám sư đệ còn chưa kịp có ý kiến, đã bị ánh mắt tràn ngập sát khí của ta trừng về.
Đường Dịch khoanh tay như có điều suy nghĩ, hắn vốn biết nội tình võ công, nhưng không quá rõ ràng thân phận của ta. Nhưng Đường Dịch thông minh nhạy bén, ta cũng không biết rốt cuộc hắn đã nhìn ra bao nhiêu.
Tô Hiểu thì manh manh nháy mắt, dường như nghe không hiểu. Bởi vì ta bịa chuyện lung ta lung tung, ta thấy người bình thường đều nghe không hiểu.
"Tóm lại các ngươi cố gắng ở chung đi. Đường Dịch, lát nữa ngươi dẫn bọn hắn đi làm thủ tục nhập chức."
Trước khi đi, lão đại cho ta không ít quyền hạn, bao gồm ta có thể tự tuyển tạp công tiền lương tháng từ ba lượng bạc trở xuống, hoặc là chiêu mộ bộ khoái thực tập không lương. Bởi vì hai điểm này, ba sư đệ của ta cũng đã trở thành bộ khoái Lục Phiến môn quang vinh.
Người duy nhất có ý kiến với lời của ta, lại là Thiết Hàn Y tạt qua! Hắn trông thấy ta như cuối cùng chờ được chính chủ, trầm mặt xuống nói.
"Minh Phi Chân, ta có việc tìm ngươi, qua bên kia đàm phán."
Hai người chúng ta đi sang một bên, ta mới biết hôm nay Thiết Hàn Y đặc biệt tới để tra hỏi ta.
Liên quan tới chuyện hôm qua Kim Vương Tôn phái người đánh một mạch quốc cữu, quốc trượng, hoàng thượng công chúa. Bởi vì chuyện này hoàng thượng còn nhốt Kim Vương Tôn trong phòng không cho ra. Đương nhiên ta đưa đại bộ phận chứng cung, không biết Thiết Hàn Y tìm ta làm gì.
"Ta có chút bằng chứng đáng tin cậy, muốn hỏi ngươi."
Ta gật gật đầu: "Ngươi cứ hỏi đi."
"Theo lời ngươi nói, lúc ấy người dẫn bọn ác đồ tới chỗ đám quốc trượng đại nhân, là một người tự xưng Chung Ngưng. Ngươi tận mắt nhìn thấy?"
Nguyên lai là việc này, lúc ấy ta thuận tiện đổ hết trách nhiệm cho Chung Ngưng. Dù sao hắn còn chưa chết, gánh thêm mấy tội cũng không có gì.
"Không sai không sai, tên kia một mực lẩm bẩm 'Lão phu Chung Ngưng, làm việc tốt không lưu danh' a."
Dù sao Chung Ngưng đã bị thiến, ta nói xấu hắn hai câu chắc không có chuyện gì.
"Ân, thì ra là thế. Nhân sĩ những bang phái kia cũng nói một người tên là Chung Ngưng chỉ đường." Thiết Hàn Y khoanh tay suy nghĩ một lát, "Trên giang hồ, Chung Ngưng này rất có ác danh, hẳn là không sai. Nhưng Minh huynh, một tháng trước, khi tham dự sự kiện Trừng Không quân Chung Ngưng đã bị bắt. Sau đó bị đưa vào phòng đao, lúc này chắc còn chưa xuống giường được. Người ngươi thấy, thật sự là Chung Ngưng sao?"
A?
Hỏng rồi, chỉ để ý quăng nồi quên gốc rạ này.
Ta hơi buồn rầu khoanh tay: "Có lẽ. . . Là trùng họ trùng tên đi?"
"Minh huynh, ngươi còn muốn ngụy biện." Ánh mắt Thiết Hàn Y lạnh lẽo, "Ta từng hỏi quốc cữu gia, hắn nói mặc dù lúc ấy người đông, nhưng tận mắt nhìn thấy ngươi nói mấy câu với những người kia. Nhưng không nhìn thấy nhân vật Chung Ngưng như ngươi nói. Hơn nữa căn cứ quốc trượng đại nhân nói, phá ẩn thân của bọn hắn cũng là ngươi. Minh huynh, người dẫn ác đồ tới chỗ quốc trượng đại nhân, không phải là ngươi chứ?"
Oan uổng a!
Ta làm ra biểu tình này cho Thiết Hàn Y nhìn.
Quăng nồi cho Chung Ngưng nhiều lần như vậy, không nghĩ tới lần này không thành công.
Thiết Hàn Y gằn từng chữ nói: "Ta phụng mệnh tra rõ án này, chứng cung của ngươi cực kỳ trọng yếu, Minh huynh, ta hỏi một lần nữa, ngươi đều nói thật sao?"
". . . Đương, đương nhiên. . ."
Này! Lão Thiết! Ngươi cũng quá không có ý tứ a!
Ân đức bình thường ta để Đường Dịch đánh nhau với ngươi, trợ giúp ngươi tiến bộ, ngươi đều quên sao!
Lúc này, đột nhiên có một tên sai vặt của Quân Vương trắc chạy nhanh vào, rỉ tai Thiết Hàn Y vài câu.
Thiết Hàn Y nghe vậy khẽ giật mình, buồn bực nói: "Hôm qua Chung Ngưng đột nhiên biến mất khỏi hoàng cung, kể cả Nam Tuấn Phi trong nhà ngục cũng không thấy. Thời gian vừa đúng là trước khi sự kiện ngày hôm qua phát sinh. . ."
"Ngươi xem, ta đã nói người kia là Chung Ngưng mà!"
Trong lòng thở ra một hơi siêu dài!
Chung Ngưng lại chạy trốn vào lúc này, dàn xếp cho ta a! Không nghĩ tới hắn còn có bản sự này.
Nhưng không đúng a. . . Lúc ấy ta đánh hắn thành não tàn, hắn còn bị tịnh thân. Cho dù lúc này có thể hoạt động, cũng chỉ là thiểu năng cộng thêm tàn tật, hắn còn có thể cứu Nam Tuấn Phi trong thiên lao đi? Chuyện không đơn giản như bề ngoài.
Chỉ là, chân tướng chuyện này chỉ có thể giao cho Quân Vương trắc điều tra, ta không cách nào nhúng tay.
"Chung Ngưng bị thiến, vốn nên nửa chết nửa sống nằm trong cung, bất lực chạy trốn. Nhưng. . . Nhưng biến mất vô tung vô ảnh, còn có thể bắt cóc Nam Tuấn Phi, tội phạm Minh Đồ chúng ta bắt được, không giữ lại được ai, toàn bộ chạy. Đám nghiệt chướng Sát Liên này!"
Lão Thiết không rảnh nói nhảm với ta, ôm quyền một cái nói: "Tại hạ muốn viết tấu chương về chuyện này hồi báo cho thượng cấp, xin lỗi không hầu chuyện được!" Tiếp theo mang người vội vàng đi.
Nhìn Thiết Hàn Y rời đi, ta khoanh tay nhìn trời xanh trong vắt, dựa vào một cây đại thụ trong nội viện, suy tư.
Mùa đông đã tới, không ngờ bầu trời vẫn cao xa như vậy.
Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tình huống phức tạp hơn tưởng tượng.
Hoàng thượng hoàn toàn bất đắc dĩ muốn gả công chúa cho ta. Ta không muốn cưới công chúa, Kim Vương Tôn thì nhất định phải có công chúa, mà ta còn cần đoạt lại Dạ La bảo cùng Dạ La Thư từ trong tay hắn.
A? Vậy chẳng phải ta có thể sử dụng công chúa đổi Dạ La bảo về sao?
Khụ khụ khụ, mặc dù biện pháp này không tệ, nhưng quá hạ lưu, nếu ta dùng chỉ sợ đám Liên sư đệ sẽ xem thường ta.
Ta tỉ mỉ loại trừ nhân vật cùng tình báo một lần, lại suy tính phương pháp đặt ta ngoài thị phi hợp tình hợp lý nhất.
Lại cân nhắc tính khả thi của phương pháp.
Nghĩ đến đây, ta mở mắt ra.
"Nhị đương gia!"
"Tại!"
Phụ tá trung thực của ta, nhị sư đệ vĩnh viễn xui xẻo nghe tiếng ta như lang khuyển nghe còi lệnh, không biết chui ra từ góc nào.
"Nghe phân phó của ngài!"
"Đi nghĩ chút ca từ cho ta."
"A? Ca từ?" Nhị đương gia gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua nét mặt của ta: "Đại đương gia, ngài lại hại ai đây?"
"A hừ! Đây là hại người a?" Ta khoát khoát tay, "Ca từ liên quan đến Kim Vương Tôn, càng chà đạp người càng tốt. Ra ngoài hỏi thăm xem hắn có chuyện gì mất mặt, biên ra một bài, dạy cho đám trẻ con ngoài đường hát. Ta muốn hắn khí cấp công tâm, mười ngày trong nhà ngoại trừ bực bội ra thì không làm được gì."
Nhị đương gia đảo con ngươi linh hoạt: "Vì sao?"
Ta móc từ trong ngực ra ba khảo đề hoàng thượng ban, sáng nay trong cung đưa tới.
"Bởi vì, ta muốn thắng tiểu tử này. Để hắn hối hận vì đã chọc ta, cho hắn biết, vì sao Minh Phi Chân ta, được gọi là chuyên gia giáo dục hùng hài tử."