[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 211 : Lập kế hoạch . . .

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Đám nhị sư đệ đi xin nhập chức, được ta vận dụng quyền hạn nội bộ, không bao lâu đã làm xong.
Đêm đó, ta chạy vào gian phòng của nhị sư đệ. Hắn chờ đã lâu, trong phòng còn có tiểu tam tử cùng tiểu tứ.
Ta cũng không nói nhảm, bắt đầu giải thích kế hoạch của ta cho bọn hắn.
Kế hoạch của ta hơi phức tạp, chẳng qua nếu hết thảy thuận lợi, cuối cùng vẫn có thể đạt được mục đích, hơn nữa không cần bỏ ra quá nhiều đại giới.
Nói tóm lại, ta chỉ có hai mục đích.
Đoạt lại Dạ La bảo, Dạ La Thư , tiền dưỡng lão (tài bảo) của ta từ trong tay Kim Vương Tôn, còn có thoát khỏi ác mộng làm phò mã.
"Đầu tiên đối phó Kim Vương Tôn, không thể vụng trộm ra tay. Kim Vương Tôn là tông chủ Kim Ngân tông, chớ nhìn bây giờ hắn giống không chỗ nương tựa, bên người chỉ có mấy hạ nhân. Chỉ cần hắn muốn, ba ngàn tinh nhuệ của Kim Ngân tông có thể tùy thời giết tới. Trừ phi chúng ta chuẩn bị phân cao thấp đến chết với Kim Ngân tông cả đời, nếu không cũng chỉ có thể đối kháng chính diện với Kim Vương Tôn."
Ba sư đệ đồng loạt gật đầu, cũng không biết có hiểu không.
"Kim Vương Tôn cướp đi Dạ La bảo, còn nhân tiện trở thành tông chủ Kim Ngân Tông, đây chẳng khác gì bánh từ trên trời rơi xuống. Trước đó hắn không có khả năng biết những chuyện này sẽ phát sinh. Cho nên trong ba tháng ngắn ngủi này, hắn chưa hẳn đã vững chân ở Kim Ngân tông. Theo ta được biết, Kim lão tông chủ là lão đầu rất bướng bỉnh, hẳn sẽ không để nhi tử đoạt quyền như thế. Còn có Kim Vương Tôn chiếm được Dạ La bảo, hắn cho là mình nhặt được đại tiện nghi, hừ hừ, thật là tức cười."
Kỳ thực, Dạ La bảo là củ khoai nóng bỏng tay.
Đây cũng là lí do vì sao ngoại trừ Dạ La Thư cùng tài bảo ra, kỳ thực ta không quá đau lòng Dạ La bảo bị chiếm.
Bạch Vương thất quan xưng hùng Giang Nam, phân biệt chiếm cứ lãnh địa của mình, trăm năm qua cho dù ngẫu nhiên khuếch trương cũng không biến động quá lớn. Mà bởi vì nằm ở giao giới của thế lực bảy quan, cho nên Hàng Châu trở thành cá lọt lưới.
Năm đó sư phụ ta cũng nhìn trúng điểm này mới chọn xây Dạ La bảo ở đây. Về điểm này, không thể không nói lão nhân gia người quá có ánh mắt. Quả nhiên vừa xảy ra chuyện chúng ta chính là bên đầu tiên bị đánh. . .
Sau khi ta tiếp chưởng, Dạ La bảo có thể xưng vương xưng bá ở Hàng Châu là bởi vì Dạ La bảo đi con đường hoàn toàn khác với võ lâm Giang Nam, chính là lộ tuyến lưu manh. Hoàn toàn không tuân thủ quy củ chính đạo. Tới khiêu chiến thì đánh về, tới quấy rối thì đá xuống, lúc ác liệt nhất chỉ kém tình trạng ngươi liếc ta một cái, ta giết cả nhà ngươi. Tuyển nhận tam giáo cửu lưu, phần lớn là lục lâm hảo hán hoàn lương.
Bọn gia hỏa này quá mức tùy tính, quá khứ vô lại không thể thu liễm trong chốc lát, rất hay đánh nhau với người. Có đoạn thời gian, thanh danh xấu đến mức xếp trong năm vị trí đầu trên bảng tà đạo của Hắc Bạch Giám! Quả thực là người người kêu đánh.
Nhưng chiêu mộ bọn gia hỏa này, lợi ích duy nhất chính là thực lực đủ mạnh, tối thiểu rất nhiều đại sự ở Hàng Châu do chúng ta định đoạt. . . Làm sao càng nói càng như sơn tặc. . . Cho nên ta mới không muốn làm chức bảo chủ nát này a! !
Cho dù chúng ta rất quậy, bá chủ Giang Nam - - Bạch Vương thất quan một mực không để ý. Thứ nhất chưởng môn nhân của Bạch Vương thất quan đều biết đây là chi nhánh của Đại La sơn, bọn hắn kiêng kỵ thủ đoạn của thái sư phụ, sư phụ cùng ta ba lão lưu manh. . . Khụ khụ lão giang hồ. Cũng đành mở một con mắt nhắm một con mắt với chúng ta. Thứ hai bởi vì Hàng Châu là địa phương đặc thù, nó không phải là lãnh địa của bất kỳ Bạch Vương thất quan nào, cho dù đại thành Giang Nam, nhưng có lẽ mất còn nhiều hơn được. Thậm chí có khả năng trở thành đối tượng bị sáu quan còn lại quần công.
Thế là nhờ đủ các tình thế xảo diệu, Dạ La bảo đã trở thành thế lực võ lâm lớn nhất Hàng Châu. Nhưng chúng ta có một khác biệt mang tính quyết định với Bạch Vương thất quan. Cho dù thanh danh của Dạ La bảo lớn đến đâu, cũng chỉ là một thế lực võ lâm bình thường, căn bản không thể sánh bằng Bạch Vương thất quan tương với cắt đất phong vương. Chúng ta không thể tự thu thuế phú, hay tự chiêu mộ quân sĩ, chi phí kinh doanh Dạ La bảo, đều do ta dẫn các huynh đệ đi thu phí bảo hộ từng tông phái. . . Khụ khụ, đi khất thực.
Dưới tình huống như thế, Dạ La bảo mới hơi có lợi nhuận, thời điểm còn lại có thể cân bằng được thu chi là tốt lắm rồi.
Chúng ta như thế, Kim Vương Tôn cũng như thế, ta không tin phú gia công tử như hắn có thể quản lý tốt Dạ La bảo. Hắn chiếm cứ Dạ La bảo, tưởng rằng mình chiếm một thế lực võ lâm như Bạch Vương thất quan, thu hoạch được địa bàn Hàng Châu, thực lực tăng mạnh.
Kỳ thực tối đa hắn chỉ chiếm được một ngọn núi, cũng không thể nắm giữ toàn bộ võ lâm Hàng Châu. Chỉ là tiểu tử này còn rất trẻ, lại không có ánh mắt, bị tên tuổi Dạ La bảo mê hoặc trí não, thật cho rằng mình chiếm thiên đại tiện nghi. Ta sẽ cho hắn biết, nếu đĩa bánh từ trên trời rơi xuống quá lớn, sẽ đập chết người.
"Tam sư đệ."
"Tại."
"Chạy một chuyến đến Hàng Châu cho ta, đi tìm từng huynh đệ giải tán. Bảo bọn hắn gia nhập Dạ La bảo do Kim Vương Tôn khống chế, tốc độ phải nhanh, ta muốn ngươi làm xong chuyện này trong ba ngày."
Tam sư đệ lộ vẻ khó xử, nhưng ôm quyền nói: "Vâng." Không nói lời nào vô ích, xoay người rời đi.
Ta thưởng thức điểm ấy của tiểu tam tử, có khổ đều nuốt vào bụng.
Năm đó hắn mới đến làm việc dưới tay ta, ta bảo hắn trong nửa canh giờ hái Long Tỉnh tươi nhất bên bờ Tây Hồ về pha trà cho ta. Nhưng hắn đi một ngày, chạng vạng tối mới trở về từ họa phường trong thành, còn mỉm cười nói với ta: "Lạc đường."
Ta cũng mỉm cười thân thiện. Sau đó hiền lành trói hắn lại, hiền lành ném vào Tây Hồ, hiền lành giúp hắn luyện thuỷ tính. Sau mấy lần như thế, tiểu tam tử hiểu chuyện hơn. Bình thường, có thể mang đến Long Tỉnh tươi nhất cho ta trong một nén nhang, lúc chạy đến trước mặt ta trà vẫn nóng hổi. Chỉ là sau đó, ta nghe nói mỗi khi hắn pha trà, lúc đánh người muộn côn rất hung ác. Dường như hắn càng tức, lúc đánh hôn mê càng dùng sức. . .
Sau khi tiểu tam tử đi, ta tiếp tục nói.
"Hoàng thượng muốn chọn phò mã, ta với Kim Vương Tôn hai người tranh. Nhưng ta tuyệt không thể làm phò mã."
"A?" Nhị sư đệ nháy mắt mấy cái, "Nói như vậy, lão đại ngươi từ bỏ công chúa da trắng mỹ mạo chân dài kia? Đừng a! Đại mỹ nhân như thế, không nên đưa cho thằng cháu trai Kim Vương Tôn a."
Không phải mấy ngày trước ngươi còn kiên định ủng hộ tiểu sư di sao! Ngươi không phải là người ủng hộ số một của thanh mai trúc mã sư di đảng sao! Làm sao mới một ngày đã cảm thấy tiếc hận cho công chúa!
"Đừng ngắt lời!" Ta hung tợn nói: "Ta không làm phò mã, cũng không cho Kim Vương Tôn làm."
Ta nói toàn bộ tính toán của mình cho hai người bọn hắn nghe, nhị sư đệ sờ cằm như đang cân nhắc tính khả thi.
Tiểu tứ thì nghe đến buồn ngủ, bĩu môi nói: "Phiền toái như vậy làm gì? Chúng ta xông vào nhà hắn, gặp người thì đánh, đánh xong thì cướp, cướp xong thì chạy, ai đuổi kịp chúng ta a?"
Không ngờ ta nói nửa ngày, ngươi vẫn muốn trở về làm sơn tặc a!