[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 212 : Vậy ta đây

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Tâm tư tiểu tứ phi thường đơn thuần, còn đơn thuần hơn Tô Hiểu. Chí ít, thỉnh thoảng Tô Hiểu còn phát huy ra trực giác nhạy bén giống nữ nhân, tiểu tứ thì vẫn luôn ngu ngơ.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách hắn. Ngoại trừ bản thân ngờ nghệch, chủ yếu vẫn do hoàn cảnh luyện công.
Hoàn cảnh luyện công của mấy sư huynh đệ chúng ta không giống nhau.
Từ nhỏ ta đã theo sư phụ vân du tứ hải, vào nam ra bắc. Về sau lại quen biết Tây Môn lão tặc, Thiếu Lâm phương trượng nguyên một đám nhân tinh cấp bậc quỷ kiến sầu, không muốn chú ý cũng không được.
Nhị sư đệ chủ tu chưởng pháp, không cần hoàn cảnh gì cả. Có thể luyện trong rừng sâu núi thẳm, có thể luyện trong phòng xá Đại La sơn, cho dù vào giang hồ vẫn có thể luyện. Hắn rất có thiên phú chưởng pháp, công lực tiến bộ rất nhanh, mới mười tám tuổi đã xuống núi. Lại lịch luyện lâu trên giang hồ, tự nhiên mà có nhiều mưu mô.
Tam sư đệ xuống núi xem như rất muộn, đến hai mươi bốn tuổi mới có thể miễn cưỡng tự xuống Đại La sơn. Nhưng hắn đọc nhiều sách vở, mặc dù có chút khí tức mọt sách, nhưng thường lưu lại thư phòng của họa phường, hoặc là tính sổ sách ở phòng thu chi. Tiếp xúc với người hoặc là đọc nhiều thi thư hoặc là tinh thông tính toán, rất có ích lợi cho việc nâng cao tâm trí.
Về phần tiểu tứ, hắn luyện ngạnh công, mỗi ngày cần ngâm dược thủy chế tạo từ sơn thảo dược trong rừng hoang Đại La sơn, luôn không rời núi. Hắn luyện ngạnh công rất cần chuyên chú, chú trọng một mạch mà thành. Cho nên dù võ công hắn có trình độ, cũng hạ sơn, nhưng vẫn cần khổ luyện mấy canh giờ mỗi ngày. Ngay cả lúc hắn ở Dạ La bảo, ta cũng không an bài cho hắn quá nhiều công việc, sợ ảnh hưởng chuyện luyện công của hắn. Cho nên về cơ bản thế giới của tiểu tứ tử vẫn rất đơn thuần. So sánh với nhị sư đệ cùng tiểu tam tử, có lẽ tiểu tứ tương đối ngốc, thế nhưng lại là người làm cho ta đỡ lo nhất.
Dù sao hai sư huynh của hắn, một là cuồng ma tìm đường chết đệ nhất Bắc Bình, người còn lại là dũng sĩ ngay cả ót hoàng thượng cũng dám đánh a.
Ta còn chưa kịp nói, nhị sư đệ đã tức giận nói: "Ngươi kém thông minh a. Ngươi cho là lục lâm hảo hán cướp tiêu sao. Ngay cả đồ vật ở đâu chúng ta cũng không biết, nói gì đến cướp xong chạy. Sắp đến thí tuyển phò mã, ngươi đánh cho Kim Vương Tôn nguy hiểm tính mạng, chúng ta không bị truy nã toàn thành mới lạ. Ta là ăn mày ta chạy được, hai người các ngươi không phải chết ở chỗ này sao?"
"Ngươi mới chết ở chỗ này!" Ta dùng sức vỗ cái đầu không đứng đắn của hắn một cái, "Bây giờ thương lượng thắng thế nào, không phải chạy thế nào! Nhị đương gia, ca dao sáng nay ngươi soạn xong chưa?"
Nhị đương gia cười hắc hắc nói: "Soạn xong rồi, đã phát ra ngoài."
"Tốt, trong mười hai ngày này, mỗi ngày ngươi nghĩ biện pháp giày vò Kim Vương Tôn, làm cho hắn thấp thỏm không yên, không thể chuyên tâm. Càng ác càng tốt."
Nhị đương gia nghe được con mắt không ngừng phát sáng: "Thế này rất hợp ý ta!" Sau đó lẩm bẩm cái gì đào bẫy giội phân cửa phòng ngủ vân vân, ta xem như không nghe thấy.
Tiểu tứ nhìn thấy hai sư huynh đều có nhiệm vụ, nhấc tay đặt câu hỏi: "Đại sư ca! Vậy ta đây!"
"Ngươi." Ta trầm tư một lát: "Nhớ quét dọn nha môn sạch sẽ, mỗi ngày ta trở về kiểm tra."
Tiểu tứ: ". . ."
* * * * * * * * * * *
Ta trở lại gian phòng của mình, không sai biệt lắm lúc này mọi người đã nghỉ ngơi. Ta vẫn không thể ngủ.
Lấy ba khảo đề hoàng thượng ban từ trong ngực ra.
Đó là một bản tấu chương viết theo kiểu chữ nắn nót.
Ba đầu đề hoàng thượng xuất ra đều có danh mục, theo thứ tự là: Phong quang, thiên lý, vũ ma.
Phong quang, là chỉ hai người lấy đao kiếm luận võ.
Muốn tỷ thí tạo nghệ đao kiếm cùng chất lượng của vũ khí.
Trận này. . . Ta không thể không nói, chắc hoàng thượng định trực tiếp đưa chiến thắng cho Kim Vương Tôn a!
Kim Ngân tông chính là một trong tam đại chú hào Giang Nam, chắc chắn trong tay có thượng giai binh khí. Bản thân Kim Vương Tôn danh xưng Giang Nam Đao Vương. Hắn sống trong võ lâm thế gia hiển hách như Bạch Vương thất quan từ nhỏ, học đao luyện đao từ nhỏ, cho dù là não tàn luyện hai mươi năm cũng chẳng yếu được. Ta phải đánh bại hắn mà không để lại dấu vết trước mặt nhiều người như vậy, cũng quá khó khăn a!
Hoàng thượng thiên vị đến đỉnh Everest a. . .
Hạng thứ hai, thiên lý.
Chỉ định ta cùng Kim Vương Tôn đi ngàn dặm lấy một thứ hiếm thấy. Xem ai có thể cầm về. Nếu luận võ còn miễn cưỡng coi như sát đề, đây quả thực là trần trụi khinh bỉ a, ta nhìn đến tức giận trong lòng. Chắc chắn trong lòng hoàng thượng đã sớm có quyết định, chỉ là Kim Vương Tôn gây chuyện lớn, mới cho ta một cơ hội so tài.
Kim Ngân tông tài hùng thế lớn, để buôn bán dấu chân đi khắp thiên hạ, sự vật hi hữu trân quý gì không cầm về được. Kim Vương Tôn trông như bị nhốt trong phủ không thể khởi hành, nhưng chỉ cần hắn nói một câu, cơ hồ đã nắm chắc thắng lợi.
Hoàng thượng, hoàng thượng a! Ta phí công cứu ngươi! Hai lần!
Một hạng sau cùng vũ ma, bên dưới không viết cái gì, đại khái là hoàng thượng dự định đến lúc đó mới công bố.
Ta suýt nữa tức giận ném khảo đề đi, nếu ta thật là một bộ đầu, hoàng thượng làm thế này chỉ kém trực tiếp tuyên bố Kim Vương Tôn là phò mã.
Chẳng qua ta biết, đại khái trong lòng hoàng thượng không định thiên vị ai. Hắn chọn hôn phu cho nữ nhi mình, muốn chọn ra một nam tử văn võ song toàn, gia thế trong sạch cũng không có gì đáng trách. Chuyện này làm ta nhớ tới trận cuối cùng của Ngự Tiền Luận Võ ba năm trước.
Hoàng thượng cũng lựa chọn 'Tĩnh An phò mã' như thế. Ân. . . Bây giờ là tháng gì, chẳng lẽ lại đến ngày a.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta hơi vận công, mở rộng ngũ giác, đã biết người tới là Tô Hiểu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm do dự của Tô Hiểu: "Minh đại ca, ngươi ngủ chưa?"
Bị chuyện của công chúa làm chậm trễ, gần đây rất ít nói chuyện với Tô Hiểu. Ta đang suy nghĩ có nên hi sinh chút thời gian tâm sự với Tô Hiểu hay không, không ngờ gia hỏa mặt dày này lại nói trước: "Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận chưa ngủ a, ta vào đây!"
Này! Bình thường không nói lời nào khẳng định là ngủ rồi a! Bình thường lúc ta ngủ ngươi cũng đẩy cửa đi vào như vậy a! Cho nên mỗi lần tỉnh lại đều thấy ngươi cầm chậu nước giội ta à!
Tô Hiểu đẩy cửa trực tiếp đi vào phòng ngủ, thấy ta ngồi trước bàn, ngồi lên giường ta, hơi kinh ngạc nói: "Minh đại ca, ngươi đang làm gì? Học phó tổng đốc xử lý công văn sao?"
Ta tức giận nói: "Đang xem khảo đề thí tuyển phò mã!"
".……"
Tô Hiểu nghe xong đột nhiên trầm mặc, sau đó buồn buồn nói: "A."
Ta còn đang suy nghĩ chuyện khảo đề, không chú ý tới biến hóa vi diệu trong giọng nói của Tô Hiểu.
"Muộn như vậy tới tìm ta làm gì?"
"Ân. . . Cũng không có gì, chỉ muốn đến gặp ngươi một lát." Hai chân tinh tế thẳng tắp của Tô Hiểu đong đưa bên giường, dường như đang cố ý không nhìn ta, nhưng mắt to lại không nhịn được chớp chớp với khảo đề trong tay ta, dáng vẻ như tặc.
Nhưng không nói gì khác, gian phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lại qua một lát, Tô Hiểu phá trầm mặc trước: "Minh đại ca."
"Ân?"
"Ngươi, ngươi rất muốn làm phò mã sao?"
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hiểu. Trong đêm giá rét, hai má trắng nõn lại hơi phiếm hồng, hôm nay đứa nhỏ này làm sao vậy?
Ta trêu ghẹo: "Làm sao, ta muốn làm phò mã, ngươi không vui?"
"Sao lại thế?" Tô Hiểu cuống quít khoát khoát tay, "Ngươi luôn không có chí hướng, khó khăn lắm mới muốn làm đại sự, sao ta lại không vui."
Nhìn Tô Hiểu vội vàng hấp tấp, rõ ràng đang nói dối, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Ta cố ý cảm khái nói: "Đúng vậy a, Minh đại ca ngươi đã sắp ba mươi, cũng không thể độc thân mãi như thế. Có cơ hội tốt thế này, đương nhiên phải nắm thật chắc, cưới tẩu tử về cho ngươi."
Tô Hiểu cau mày lại, nhếch đôi môi xinh đẹp, nghĩ nửa ngày mới nói tiếp: "Nhưng tiểu cô cô của ngươi thì sao? Ngươi không cần nàng sao?"
Ta khoát khoát tay: "Ta vốn không có gì với cô cô a. Cho nên chuyện ta cưới lão bà không liên quan đến nàng."
Tô Hiểu hơi nóng nảy, thốt lên: "Vậy, vậy ta đây?"
"A?"
Ta há to miệng, khảo đề trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.