[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 221 : Nguyên nhân tiểu sư di xuất hiện
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Ta dậy rất sớm, không, nói cho đúng thì một đêm không ngủ. Cộng thêm hôm qua bận rộn cả đêm ở nha môn Thuận Thiên phủ, chính là hai đêm không ngủ.
Sau khi Tuyệt Sắc cô nương -- cũng chính là tiểu sư di đi, ta quay về gian phòng của mình, tách hai đại cô nương đang ôm nhau nói mê sảng, ách, công chúa cùng Tô Hiểu ra.
Công chúa cùng Tô Hiểu cũng coi như thanh niên nam nữ (?). Năm nay tuổi mụ Tô Hiểu mười sáu, công chúa hình như hai mươi. Mặc dù chỉ có ta chứng kiến, nhưng nằm cùng nhau như vậy, nói ra vẫn ảnh hưởng đến thanh danh cô nương gia.
Chỉ là hai người bọn họ đầu chạm đầu, chân chạm chân nằm cùng nhau. Hai đôi tay nhỏ mềm mại trắng nõn nắm lấy nhau, khóe miệng hơi nở nụ cười ngọt ngào, như một đôi mỹ nhân tỷ muội hải đường xuân thụy. Cảnh tượng này như một đóa tịnh đế liên nở rộ ngày hè, ưu mỹ tự nhiên không nói nên lời. Cho dù bị người khác trông thấy cũng không có nhàn thoại gì truyền đi a. . .
Chẳng qua không thể để Tô Hiểu thấy công chúa trong phòng ta, vẫn phải tách ra.
Mặc dù trúng Ngũ Thải Mị Tâm Đan, Tô Hiểu lại ngủ đàng hoàng. Có lẽ do bản thân tuổi nhỏ, Tô Hiểu lại là hài tử tâm tư đơn thuần, không có dục vọng gì. Lúc ta kéo Tô Hiểu ra, hắn chỉ cười 'Meo ha ha ha' như uống say, không có một điểm cuồng thái do trúng mị dược.
Nhưng bên kia, ta mới chạm vào cánh tay chắc khỏe của công chúa, nàng nhẹ nhàng cau mày, vẫn nghiêm túc, miệng nhỏ đỏ rực lo lắng nói: "Ngươi, ngươi đừng cởi y phục ta, ta, ta không thể. . ."
Ai muốn cởi y phục ngươi a! Ta chỉ muốn tách ngươi với Tô Hiểu ra a! Nghiêm chỉnh mà nói mặc dù Tô Hiểu người ta giống nữ sinh, rốt cuộc vẫn là mỹ thiếu niên. Ở đây chỉ có một mình ngươi phải lo giữ trong sạch a!
Bây giờ dược hiệu Ngũ Thải Mị Tâm Đan còn chưa qua, hai gò má công chúa đỏ hồng, đóng chặt mắt đẹp, dường như toàn thân tê dại vui sướng, dùng âm mũi yêu kiều nói: "Ngươi có thể ôm ta một cái không? Ta hơi lạnh. . ."
Ta vẫn tương đối đứng đắn nói: "Công chúa, ngươi say, vi thần đắp chăn cho ngài." Nói xong rất cung kính đắp chăn cho nàng, sau đó ôm lấy Tô Hiểu, lễ phép lui về phía sau ba bước mới quay người rời đi.
Ta đương nhiên phải làm như thế a!
Ngũ Thải Mị Tâm Đan là dược vật phong nguyệt, dược hiệu không bá đạo, chỉ thúc dục vọng mà thôi. Thậm chí có người từng dùng thuốc này làm tự bạch tề để bức người thổ lộ chân tướng, làm công cụ khảo vấn. Bởi vì dưới ảnh hưởng của mị tâm đan, rất ít người có thể không thổ lộ ý nghĩ trong lòng.
Chỉ là, trong trạng thái bị dược vật ảnh hưởng đương nhiên rất dễ dàng ép hỏi. Nhưng sau khi dược lực qua, người đó không quên gì cả, nhớ tinh tường chuyện xảy ra đêm trước. Cho nên, nếu ta bất kính với công chúa trong khoảng thời gian này, ngày hôm sau còn không bị nàng lột da. . .
Xử lý xong bên này, thừa dịp trời vẫn tối ta chui vào mảnh rừng hoang Đường Dịch thường luyện công.
Nghe nói lúc Đường Dịch thí luyện võ công mới, thường dùng dã thú trong núi này để luyện tập.
Cảnh tượng hương diễm tối qua cộng thêm dược lực mị tâm đan làm ta cảm thấy tinh lực quá dư thừa. Như suy nghĩ hôm qua, ta đi vào nơi núi rừng sâu xa, muốn tìm ít dã thú để luyện quyền một lát.
Nhưng ta tìm hơn nửa canh giờ, còn tưởng rằng có thể gặp được chút sư tử, lão hổ, gấu trúc gì đó, nhưng vào trong sơn lâm vẫn không thấy cái gì. Bình thường Đường Dịch còn nói hắn đọ sức với lang hổ trong núi, hai ngày có thể gặp một lần, không phải gạt ta chứ.
Nói trở lại, bắt đầu từ mười mấy tuổi ta chưa từng gặp dã thú trên Đại La sơn.
Nhưng nghe các sư đệ ta nói trong rừng già Đại La sơn các loại dị thú quý hiếm nhiều vô số kể. Thời điểm luyện công, bọn hắn thường gặp phải lão hắc hùng cao bằng ba người, điếu tình bạch ngạch hổ a, cự ưng có thể dùng một chân bắt đi một con sói a, nhưng chỉ có ta chưa từng thấy.
Sư phụ ta nghe chuyện này thì không cho là đúng nói: "Vậy tính là gì, sư phụ ngươi vào núi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp dã thú. Sư nương của ngươi còn nói đại chiến ba trăm hiệp với lão hắc hùng, khó khăn lắm mới chặt được đầu nó, cũng không biết có thật không."
Nghe nói cả thái sư phụ cũng thế, ba người chúng ta lên núi, mãi mãi không gặp được dã thú. Nhị sư nương nói đó là bởi vì ba người chúng ta tự mang Tịnh Sơn chi khí, cho nên vào núi là có thể đuổi dã thú đi.
Ta tìm nửa ngày, gặp một lão hổ hình thể không nhỏ trong khe núi, nó rất uy nghiêm nhìn xung quanh, vương bá chi khí nồng nặc.
"Hổ huynh, tới chơi không?"
Ta giơ tay lên tiếng chào lão hổ, kết quả con hổ kia quay đầu liếc nhìn ta một cái, như bị sét đánh, phát ra một tiếng kêu thảm chạy đi. . .
Này! Không nên như thế a! Cho ta luyện công một lát a! Ta không muốn đánh chết ngươi! Ngươi chạy như cháy đuôi làm gì a!
Mặc dù nhanh lão hổ chạy nhanh, ta vẫn có thể đuổi kịp nó.
Nhưng nó đã sợ thành như vậy, e rằng nếu ta đuổi theo thật, không cần phải xuất thủ đánh, nó đã chết vì chấn kinh quá độ. . . Ta cũng không muốn lột da hổ bán, vì bảo hộ động vật, ta không nên tìm dã thú luyện công thì hơn.
Ta liếc dòng suối nhỏ bên cạnh, thừa dịp trời giá rét, dứt khoát đâm vào trong suối. Thời tiết mùa đông, nước trong khe núi lạnh thấu xương, ta lại thấy vừa vặn, có thể triệt tiêu dục hỏa bị mị tâm đan câu lên.
Ngâm mình trong suối nước, bắt đầu hồi tưởng hình ảnh tương phùng với tiểu sư di lúc nãy.
Ta gặp lại tiểu sư di sau mấy tháng, không nghĩ tới là như thế này.
Về chuyện tiểu sư di đột nhiên thay hình đổi dạng, lúc đầu ta hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lát cũng có dấu vết để lần theo.
Phải nói từ ngoại hiệu trên giang hồ của nàng -- Ma Nữ.
Tiểu sư di thích du lịch giang hồ, lấy bối phận của nàng, đại đa số người hành tẩu trên giang hồ đều thấp hơn nàng ba đến bốn bối. Mặc dù tiểu sư di nhỏ hơn ta ba tuổi, nhưng lão nhân gia nàng lại thấy cả giang hồ đều là hậu bối tử đệ, cho nên tiểu sư di nhà ta mười phần thích xen vào chuyện bao đồng.
Mà hai chữ Ma Nữ, là bởi vì tiểu sư di thời trẻ giống ta lúc thiếu niên, võ công không tỉ lệ thuận với tâm trí. Võ công hơn xa người đồng lứa, nhưng tính tình không tốt lắm. Đặc biệt nàng rất thích đùa ác, ỷ vào võ công cao cường hậu trường cứng rắn, cho nên làm không ít đại sự kinh thiên động địa.
Tỷ như thiêu hủy râu Thần Pháp chưởng môn Võ Đang, trộm cổ tịch Thần Nguyệt giáo, một chọi bảy mươi sáu người của Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan, đánh bại bảy mươi sáu danh kiếm thủ của người ta. Các loại sự tích này là nguyên nhân nàng được xưng Ma Nữ.
Còn có. . . Hơi khó mà mở miệng, bởi vì lúc trẻ tâm tính tiểu sư di còn chưa chín chắn, tính cách nàng lại tương đối buông thả. Cho nên toàn dụ dỗ nam nhân trước mặt mọi người, trái một mị nhãn, phải một hôn gió, có đôi khi còn đầu hoài tống bão.
Thế là trên giang hồ xôn xao tin đồn về Ma Nữ, hơn nữa còn nói Ma Nữ này đã sớm một trăm tám mươi tuổi, bởi vì song tu hấp thụ nguyên dương của nam tử mới có thể bảo trì thanh xuân vĩnh trú. Tin tức này truyền đi làm rất nhiều giang hồ nhân sĩ vừa yêu vừa hận nàng. Hận nàng phóng đãng thành tính, không biết xấu hổ, vậy mà luyện bí công phòng the song tu đó. Nhưng một mặt lại ước gì trở thành thần tử dưới váy nàng, trở thành một đỉnh lô song tu với nàng a! Nhưng bởi vì không có cơ hội chỉ có thể chửi bới nàng.
Nhưng! Những nam nhân bị tiểu sư di dụ dỗ đều là ta a!
Thời điểm hành tẩu giang hồ, ta từng dùng rất nhiều thân phận giả, lần nào tiểu sư di cũng nhìn thấu, hơn nữa lăn lộn đến bên ta. Thế là trong mắt rất nhiều người, ta trở thành nhân tình một hồi đổi một tên của tiểu sư di. Người tu đạo thì cảm thán Ma Nữ lại đổi song tu đỉnh lô.
Ai song tu với sư thúc tổ của mình a! Hiểu sai tự đi diện bích a! ! !
Sau khi Tuyệt Sắc cô nương -- cũng chính là tiểu sư di đi, ta quay về gian phòng của mình, tách hai đại cô nương đang ôm nhau nói mê sảng, ách, công chúa cùng Tô Hiểu ra.
Công chúa cùng Tô Hiểu cũng coi như thanh niên nam nữ (?). Năm nay tuổi mụ Tô Hiểu mười sáu, công chúa hình như hai mươi. Mặc dù chỉ có ta chứng kiến, nhưng nằm cùng nhau như vậy, nói ra vẫn ảnh hưởng đến thanh danh cô nương gia.
Chỉ là hai người bọn họ đầu chạm đầu, chân chạm chân nằm cùng nhau. Hai đôi tay nhỏ mềm mại trắng nõn nắm lấy nhau, khóe miệng hơi nở nụ cười ngọt ngào, như một đôi mỹ nhân tỷ muội hải đường xuân thụy. Cảnh tượng này như một đóa tịnh đế liên nở rộ ngày hè, ưu mỹ tự nhiên không nói nên lời. Cho dù bị người khác trông thấy cũng không có nhàn thoại gì truyền đi a. . .
Chẳng qua không thể để Tô Hiểu thấy công chúa trong phòng ta, vẫn phải tách ra.
Mặc dù trúng Ngũ Thải Mị Tâm Đan, Tô Hiểu lại ngủ đàng hoàng. Có lẽ do bản thân tuổi nhỏ, Tô Hiểu lại là hài tử tâm tư đơn thuần, không có dục vọng gì. Lúc ta kéo Tô Hiểu ra, hắn chỉ cười 'Meo ha ha ha' như uống say, không có một điểm cuồng thái do trúng mị dược.
Nhưng bên kia, ta mới chạm vào cánh tay chắc khỏe của công chúa, nàng nhẹ nhàng cau mày, vẫn nghiêm túc, miệng nhỏ đỏ rực lo lắng nói: "Ngươi, ngươi đừng cởi y phục ta, ta, ta không thể. . ."
Ai muốn cởi y phục ngươi a! Ta chỉ muốn tách ngươi với Tô Hiểu ra a! Nghiêm chỉnh mà nói mặc dù Tô Hiểu người ta giống nữ sinh, rốt cuộc vẫn là mỹ thiếu niên. Ở đây chỉ có một mình ngươi phải lo giữ trong sạch a!
Bây giờ dược hiệu Ngũ Thải Mị Tâm Đan còn chưa qua, hai gò má công chúa đỏ hồng, đóng chặt mắt đẹp, dường như toàn thân tê dại vui sướng, dùng âm mũi yêu kiều nói: "Ngươi có thể ôm ta một cái không? Ta hơi lạnh. . ."
Ta vẫn tương đối đứng đắn nói: "Công chúa, ngươi say, vi thần đắp chăn cho ngài." Nói xong rất cung kính đắp chăn cho nàng, sau đó ôm lấy Tô Hiểu, lễ phép lui về phía sau ba bước mới quay người rời đi.
Ta đương nhiên phải làm như thế a!
Ngũ Thải Mị Tâm Đan là dược vật phong nguyệt, dược hiệu không bá đạo, chỉ thúc dục vọng mà thôi. Thậm chí có người từng dùng thuốc này làm tự bạch tề để bức người thổ lộ chân tướng, làm công cụ khảo vấn. Bởi vì dưới ảnh hưởng của mị tâm đan, rất ít người có thể không thổ lộ ý nghĩ trong lòng.
Chỉ là, trong trạng thái bị dược vật ảnh hưởng đương nhiên rất dễ dàng ép hỏi. Nhưng sau khi dược lực qua, người đó không quên gì cả, nhớ tinh tường chuyện xảy ra đêm trước. Cho nên, nếu ta bất kính với công chúa trong khoảng thời gian này, ngày hôm sau còn không bị nàng lột da. . .
Xử lý xong bên này, thừa dịp trời vẫn tối ta chui vào mảnh rừng hoang Đường Dịch thường luyện công.
Nghe nói lúc Đường Dịch thí luyện võ công mới, thường dùng dã thú trong núi này để luyện tập.
Cảnh tượng hương diễm tối qua cộng thêm dược lực mị tâm đan làm ta cảm thấy tinh lực quá dư thừa. Như suy nghĩ hôm qua, ta đi vào nơi núi rừng sâu xa, muốn tìm ít dã thú để luyện quyền một lát.
Nhưng ta tìm hơn nửa canh giờ, còn tưởng rằng có thể gặp được chút sư tử, lão hổ, gấu trúc gì đó, nhưng vào trong sơn lâm vẫn không thấy cái gì. Bình thường Đường Dịch còn nói hắn đọ sức với lang hổ trong núi, hai ngày có thể gặp một lần, không phải gạt ta chứ.
Nói trở lại, bắt đầu từ mười mấy tuổi ta chưa từng gặp dã thú trên Đại La sơn.
Nhưng nghe các sư đệ ta nói trong rừng già Đại La sơn các loại dị thú quý hiếm nhiều vô số kể. Thời điểm luyện công, bọn hắn thường gặp phải lão hắc hùng cao bằng ba người, điếu tình bạch ngạch hổ a, cự ưng có thể dùng một chân bắt đi một con sói a, nhưng chỉ có ta chưa từng thấy.
Sư phụ ta nghe chuyện này thì không cho là đúng nói: "Vậy tính là gì, sư phụ ngươi vào núi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp dã thú. Sư nương của ngươi còn nói đại chiến ba trăm hiệp với lão hắc hùng, khó khăn lắm mới chặt được đầu nó, cũng không biết có thật không."
Nghe nói cả thái sư phụ cũng thế, ba người chúng ta lên núi, mãi mãi không gặp được dã thú. Nhị sư nương nói đó là bởi vì ba người chúng ta tự mang Tịnh Sơn chi khí, cho nên vào núi là có thể đuổi dã thú đi.
Ta tìm nửa ngày, gặp một lão hổ hình thể không nhỏ trong khe núi, nó rất uy nghiêm nhìn xung quanh, vương bá chi khí nồng nặc.
"Hổ huynh, tới chơi không?"
Ta giơ tay lên tiếng chào lão hổ, kết quả con hổ kia quay đầu liếc nhìn ta một cái, như bị sét đánh, phát ra một tiếng kêu thảm chạy đi. . .
Này! Không nên như thế a! Cho ta luyện công một lát a! Ta không muốn đánh chết ngươi! Ngươi chạy như cháy đuôi làm gì a!
Mặc dù nhanh lão hổ chạy nhanh, ta vẫn có thể đuổi kịp nó.
Nhưng nó đã sợ thành như vậy, e rằng nếu ta đuổi theo thật, không cần phải xuất thủ đánh, nó đã chết vì chấn kinh quá độ. . . Ta cũng không muốn lột da hổ bán, vì bảo hộ động vật, ta không nên tìm dã thú luyện công thì hơn.
Ta liếc dòng suối nhỏ bên cạnh, thừa dịp trời giá rét, dứt khoát đâm vào trong suối. Thời tiết mùa đông, nước trong khe núi lạnh thấu xương, ta lại thấy vừa vặn, có thể triệt tiêu dục hỏa bị mị tâm đan câu lên.
Ngâm mình trong suối nước, bắt đầu hồi tưởng hình ảnh tương phùng với tiểu sư di lúc nãy.
Ta gặp lại tiểu sư di sau mấy tháng, không nghĩ tới là như thế này.
Về chuyện tiểu sư di đột nhiên thay hình đổi dạng, lúc đầu ta hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lát cũng có dấu vết để lần theo.
Phải nói từ ngoại hiệu trên giang hồ của nàng -- Ma Nữ.
Tiểu sư di thích du lịch giang hồ, lấy bối phận của nàng, đại đa số người hành tẩu trên giang hồ đều thấp hơn nàng ba đến bốn bối. Mặc dù tiểu sư di nhỏ hơn ta ba tuổi, nhưng lão nhân gia nàng lại thấy cả giang hồ đều là hậu bối tử đệ, cho nên tiểu sư di nhà ta mười phần thích xen vào chuyện bao đồng.
Mà hai chữ Ma Nữ, là bởi vì tiểu sư di thời trẻ giống ta lúc thiếu niên, võ công không tỉ lệ thuận với tâm trí. Võ công hơn xa người đồng lứa, nhưng tính tình không tốt lắm. Đặc biệt nàng rất thích đùa ác, ỷ vào võ công cao cường hậu trường cứng rắn, cho nên làm không ít đại sự kinh thiên động địa.
Tỷ như thiêu hủy râu Thần Pháp chưởng môn Võ Đang, trộm cổ tịch Thần Nguyệt giáo, một chọi bảy mươi sáu người của Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan, đánh bại bảy mươi sáu danh kiếm thủ của người ta. Các loại sự tích này là nguyên nhân nàng được xưng Ma Nữ.
Còn có. . . Hơi khó mà mở miệng, bởi vì lúc trẻ tâm tính tiểu sư di còn chưa chín chắn, tính cách nàng lại tương đối buông thả. Cho nên toàn dụ dỗ nam nhân trước mặt mọi người, trái một mị nhãn, phải một hôn gió, có đôi khi còn đầu hoài tống bão.
Thế là trên giang hồ xôn xao tin đồn về Ma Nữ, hơn nữa còn nói Ma Nữ này đã sớm một trăm tám mươi tuổi, bởi vì song tu hấp thụ nguyên dương của nam tử mới có thể bảo trì thanh xuân vĩnh trú. Tin tức này truyền đi làm rất nhiều giang hồ nhân sĩ vừa yêu vừa hận nàng. Hận nàng phóng đãng thành tính, không biết xấu hổ, vậy mà luyện bí công phòng the song tu đó. Nhưng một mặt lại ước gì trở thành thần tử dưới váy nàng, trở thành một đỉnh lô song tu với nàng a! Nhưng bởi vì không có cơ hội chỉ có thể chửi bới nàng.
Nhưng! Những nam nhân bị tiểu sư di dụ dỗ đều là ta a!
Thời điểm hành tẩu giang hồ, ta từng dùng rất nhiều thân phận giả, lần nào tiểu sư di cũng nhìn thấu, hơn nữa lăn lộn đến bên ta. Thế là trong mắt rất nhiều người, ta trở thành nhân tình một hồi đổi một tên của tiểu sư di. Người tu đạo thì cảm thán Ma Nữ lại đổi song tu đỉnh lô.
Ai song tu với sư thúc tổ của mình a! Hiểu sai tự đi diện bích a! ! !