[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 222 : Đến đây phá quán

Ngày đăng: 12:35 01/08/19

Khụ khụ, không đề cập tới song tu, kỳ thực manh mối tiểu sư di ở phụ cận, ta đã phát giác từ lần đầu tiên bị nàng đánh lén.
Ngày đó, ta tiễn biệt Thẩm lão đại sắp xuất phát đi tặng niên lễ cho Bạch Vương thất quan. Thời điểm cuối cùng, ta lo lắng lão đại sẽ gặp bất trắc trên đường, cho nên bỏ thêm bảo hiểm nho nhỏ trên người lão đại. Trong quá trình cần làm lão đại phân tâm, còn có tiếp xúc thân thể, thế là ta làm càn ôm lão đại một cái.
Đến nay xúc cảm mềm mại dẻo dai vẫn còn quanh quẩn trong lòng. . . Khụ khụ khụ, ta nói, không bị lão đại đánh chết thật sự là kỳ tích.
Mà đó chính là lần đầu tiên gặp được hắc y nhân tiểu sư di hóa trang thành.
Lần thứ hai là khi ta hẹn gặp công chúa trên phố. Lúc ta bị một thân áo đỏ hiên ngang của công chúa kinh diễm, tiểu sư di quăng một ánh mắt cảnh cáo cho ta từ chỗ tối.
Hai lần đều xuất thủ lúc ta tiếp xúc với cô nương xinh đẹp, ta đoán được đại khái nguyên nhân tiểu sư di không trực tiếp lộ diện.
Nàng đang ăn dấm a! !
Bởi vì ta qua lại thân mật với lão đại còn có công chúa, thậm chí còn tiếp xúc tứ chi với lão đại, tiểu sư di hoàn toàn không cao hứng a.
Mặc dù tiểu sư di chênh lệch bối phận với ta, nhưng mà từ trước, chỉ cần bên cạnh ta có nữ tử xinh đẹp, tiểu sư di đều rất không vui. Ta nhớ năm đó ta thường đi một cửa hàng bán đồ ăn sáng, có tiểu cô nương bán bánh bao thường cười với ta. Tiểu sư di liền không vui, không những mở một tiệm bánh bao ở đối diện đoạt mối làm ăn, còn mượn cớ khiêu khích suýt nữa đánh người ta thành bánh bao.
Ta đại khái biết ý nghĩ của tiểu sư di với ta. . . Nhưng thứ nhất ta không thể đáp lại, thứ hai kỳ thực ta vẫn có điểm nghi vấn, rốt cuộc gia hỏa như ta có gì tốt mà tiểu sư di xem trọng. Thế nên vẫn luôn cho rằng, mấy năm nữa tiểu sư di lập gia đình sẽ tốt hơn nhiều.
Kết quả, chẳng những tiểu sư di không có dấu hiệu xuất giá. Thậm chí người thích quản nhàn sự, quen biết khắp thiên hạ như nàng không có quan hệ tốt với một nam bằng hữa nào.
Nữ tử gia đình bình thường, mười bốn mười lăm tuổi đã có rất nhiều người xuất giá, hai mươi tuổi mới bắt đầu cuống cuồng tìm chồng như nhà hoàng thượng đã là rất muộn. Chẳng qua người ta là hoàng đế, công chúa từ mười hai tuổi đến bảy mươi hai tuổi cũng không sợ không ai cưới, dù sao công chúa coi trọng ai, một đạo thánh chỉ hạ xuống là có thể lôi phò mã ra. Xem ai dám không cưới.
Nhưng tình huống tiểu sư di nhà ta khác biệt a. Chúng ta không phải là tổ chức lừa cưới chuyên ép cưới ép gả, sao có thể tìm một người đánh ngất xỉu đưa cho tiểu sư di a.
Lúc tiểu sư di hai mươi hai xuân xanh, ta được sư phụ nhờ vả, phải thuyết phục tiểu sư di tìm nhà chồng tốt. Thế là tận tình khuyên bảo trích dẫn kinh điển, nói đủ loại chỗ tốt của thành thân sớm, sớm sinh tiểu tử mập mạp có cái nhà mới là kết cục hạnh phúc vân vân. Tiểu sư di thì nhìn chằm chằm vào mặt ta không nói lời nào, như tức giận lại như thương tâm, thấy thế ta không nói được.
Có một lần khuyên gấp, tiểu sư di lau nước mắt cả giận nói: "Tốt Minh Phi Chân, phí công yêu thương ngươi! Vậy mà ngươi vội vã gả ta cho nam nhân khác! Vậy thì ta xuất giá, gả cho quỷ bị lao, quỷ phong lưu, bị người chơi chết cũng không cần ngươi quản." Dáng vẻ quật cường rơm rớm nước mắt nhưng không chịu rơi lệ trước mặt ta vừa yêu kiều vừa mạnh mẽ. Thấy thế lòng ta mềm nhũn, cũng chỉ đành nhận lỗi, tiện thể mang nàng đi du sơn ngoạn thủy mới dỗ được nàng bớt giận.
Có đôi khi ta cũng cẩn thận tự kiểm điểm, nói không chừng do ta dung túng nàng như vậy, tiểu sư di mới ỷ lại không sợ gì a! !
Về sau ta ẩn cư rất lâu, trong lúc đó không liên lạc với tiểu sư di. Thế là tiểu sư di như hờn dỗi ta, chịu đựng, cứng rắn rang mình thành lão cô nương hai mươi lăm tuổi. Hà tất phải như thế. . .
Nói trở lại, lần này tiểu sư di tới tìm ta. Đoán chừng lại muốn quản nhàn sự a.
Chuyện Kim Vương Tôn có vị hôn thê là thật, chuyện vứt bỏ cũng là thật. Lúc ấy vì thay tiểu sư di giải thích chuyện nàng xuất hiện đột ngột còn có chứng tỏ ta không nhận ra nàng, ngụy trang của nàng vẫn thiên y vô phùng như cũ, phải vắt hết óc mới nghĩ ra vị hôn thê này a!
Cho nên đại khái là tiểu sư di gặp vị hôn thê kia, mà không phải là Kim Ngân tông lão tông chủ, than thở khóc lóc tố cáo Kim Vương Tôn bị quỷ ám muốn đi làm phò mã, được nhờ cậy để thức tỉnh Kim Vương Tôn.
Nhưng gia hỏa Kim Vương Tôn này cũng không phải loại đánh một hai lần là tỉnh a. Bây giờ hắn không chỉ muốn làm phò mã để đổi lấy sự trợ giúp của triều đình, thậm chí hắn thích Hồng Trang công chúa thật.
Hơn nữa ta cũng không thể trực tiếp đánh bại hắn. Vậy sẽ biến thành mâu thuẫn của ta với Kim Ngân tông.
Lẽ ra lấy quy củ võ lâm mà nói, hắn tìm ta đơn đấu, thắng thua đều phải nhận nợ. Mặc dù ta không đánh mà hàng, đồ vật bị đoạt đi cũng phải chịu, nhưng ta cũng có quyền khiêu chiến một lần nữa. Lấy thân phận Dạ La bảo chủ khiêu chiến hắn một lần nữa để đoạt lại Dạ La bảo, xem ra là phương pháp đáng tin nhất.
Nhưng như vậy, sẽ làm trái với dự tính thoái ẩn của ta, hơn nữa cũng không trở về Lục Phiến môn được.
Còn nữa, đánh bại Kim Vương Tôn dễ, đấu ngã Kim Ngân tông khó a.
Bằng vào lực lượng một người muốn đấu ngã một trong Bạch Vương thất quan, cơ hồ không thể nào.
Không đề cập tới Hàn Sơn tự, Lư Sơn kiếm quan những thế lực siêu nhiên tồn tại ngàn năm, cười nhìn thế gian biến ảo. Chỉ nói Kim Ngân tông trước mắt cũng đã tích lũy trăm năm, tiền vốn hùng hậu, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Luận đến số lượng cao thủ chân chính, mặc dù không bằng triều đình, nhưng cũng không phải không tập hợp được đội ngũ gồm một trăm cao thủ. Lúc ta không ở đó, giết đến Dạ La bảo, đi đi về về giết người trong bảo ba lần cũng không có vấn đề gì.
Dạ La bảo tìm được chỗ sinh tồn trong kẽ hở giữa Bạch Vương thất quan, là xây dựng dưới các phương thế lực kiêng kỵ nhau. Nếu làm cho một phương trong đó không quan tâm đại giới điên cuồng tiến công, nhất định phải bỏ ra giá cao thảm trọng. Những tam giáo cửu lưu yêu ma quỷ quái ta tụ tập, mặc dù cả đám đều không có nghĩa khí, khẳng định vừa thấy xảy ra chuyện lập tức chạy trốn. Chẳng qua ai biết Kim Vương Tôn sẽ dùng thủ đoạn gì tiến công, cũng có khả năng đại hỏa đốt rừng, một người cũng không buông tha a.
Bởi vì Kim Vương Tôn có thể cử đi ngàn người chiêng lớn trống to tìm đánh người trên đường phố kinh thành. Ngay cả quốc cữu, quốc trượng, thừa tướng, hoàng thượng cũng đánh, ta cảm thấy không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Tình huống xấu nhất, nếu Kim Vương Tôn biết liên hệ giữa Dạ La bảo và Đại La sơn, có khả năng sẽ diễn biến thành toàn diện đấu tranh giữa Đại La sơn và Kim Ngân tông.
Đại La sơn đã không hỏi chuyện giang hồ nhiều năm, cho dù môn hạ đệ tử hành hiệp trượng nghĩa, cũng đa số không lưu danh. Năm đó chính đạo võ lâm cùng triều đình vây quét Thần Nguyệt giáo, ngay cả một tên quét rác Đại La sơn cũng không phái ra, có thể minh bạch thái độ của sư phụ ta.
Tam đại phái chính đạo đấu tranh với Bạch Vương thất quan, bất kể thế nào cũng phải ngăn ngừa. Một khi trận chiến này bộc phát, tuyệt đối sẽ trở thành tai nạn của võ lâm. Thế lực ngoại đạo vẫn luôn rục rà rục rịch trong bóng tối, khó tránh khỏi sẽ bắt đầu hành động.
Mặc dù Thần Nguyệt giáo ở trung thổ bị diệt làm võ lâm yên ổn mấy năm, nhưng khó nói đây sẽ không trở thành một dây dẫn nổ mới.
Chuyện đáng mừng duy nhất là Kim lão tông chủ không hề đồng ý cách nhi tử nhị hóa của hắn làm việc. Có hắn kéo chân sau Kim Vương Tôn, ta tương đối yên tâm cướp phò mã ở kinh thành. Kim lão tông chủ làm tông chủ mấy chục năm, thế lực ngầm hơn xa mức Kim Vương Tôn có thể nắm giữ trong vòng mấy tháng. Ta tin Kim lão tông chủ có bảo lưu một phần lực lượng tương đối cho mình, đồng thời trong tông hẳn có không ít tiếng phản đối Kim Vương Tôn. Nếu không thì hắn cũng không một mình lên kinh. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất ta không muốn xung đột chính diện với hắn tại thời điểm này.
Bởi vì nếu ta áp bách quá mức, hắn không thể không cầu cứu tổng đàn Kim Ngân tông. Dưới ngoại địch là ta uy hiếp, trên dưới Kim Ngân tông nhất trí đối ngoại, Kim Vương Tôn thuận đường thống nhất Kim Ngân tông, đó mới là khó giải quyết. Trước mặt ngoại địch cường đại, Kim Ngân tông thiếu chủ kiêm phò mã thống nhất toàn môn, rốt cuộc đánh bại võ lâm công địch Dạ La bảo. Nếu sau này Hắc Bạch Giám ghi lại như thế, ta còn ra ngoài lăn lộn được không!
Ta không khỏi chuyển suy nghĩ trở lại chuyện đối phó Kim Vương Tôn.
Tiểu sư di cùng công chúa đều bày tỏ muốn giúp ta, bọn hắn giúp là 'Minh Phi Chân', mà muốn cướp về Dạ La bảo là 'Dạ La bảo chủ' . Xem ra ta cũng phải hạ chút công phu trong phương diện đoạt lại Dạ La bảo mới được.
Việc phải làm trước mắt, chính là xác nhận tình huống bên Kim Vương Tôn. Ta cần biết rõ hắn có bao nhiêu lực lượng nơi tay, còn bao nhiêu thủ hạ có thể dùng. Nếu không thể làm được biết người biết ta, hành động tùy tiện là rất nguy hiểm.
Suy tính những việc này, bất tri bất giác trời đã sáng choang. Sơ dương xán lạn, dương quang rải đầy sơn lâm. Suối nước róc rách, dương quang không ngừng đánh vào sóng nước, phản chiếu thủy quang xao động, tràn đầy sinh cơ.
Ta chậm rãi đứng lên khỏi suối nước, vận công hong khô y phục, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Thấy bụng hơi đói, không bằng, đi tìm chút đồ ăn a.
Phải đi đâu ăn ?
Chợt nhớ tới chuyện bị Kim Vương Tôn phái tới người tìm phiền toái trên đường.
Ta có chủ ý.
*********
Tầng tầng quân đội trú bên ngoài hành quán của Kim Vương Tôn. Nhưng ta biết một lỗ hổng có thể tùy thời tiến vào hành quán, dù sao ta là người đi gọi Thuận Thiên phủ phái binh, cho nên ta tìm tới lỗ hổng đó leo tường vào.
Kim Vương Tôn hầu bao bạc triệu, ngày ngày cẩm y ngọc thực. Đến phòng bếp hắn ăn sáng chắc chắn không sai a.
Người còn chưa vào đã ngửi được mùi thơm mãnh liệt bên trong, thò đầu vào nhìn, đầu bếp đang rang Kim Lăng thảo. Người Nam Kinh thích ăn chay, đồ ăn chay nổi danh nhất. Kim Lăng tam thảo cẩu kỷ đầu, hoa cúc não, mã lan đầu, mỗi đạo có vị riêng. Vị không trùng lặp, ăn vào chính là hai chữ mát mẻ.
Ta lẻn vào phòng bếp, cuỗm một đĩa Kim Lăng thảo, thuận một bát miến, còn tiện thể cầm hai đĩa điểm tâm cùng một bao đậu tằm chiên xốp giòn. Chuyển chân ra khỏi phòng bếp vừa ăn như gió cuốn, vừa thoải mái tản bộ trong đình viện.
Ta tận lực thả chậm bước chân không chút kiêng kỵ đi trong sân, chưa đi được mấy bước đã bị gia đinh tuần tra phát giác, đồng thời chưa đến thời gian một chén trà đã có hai mươi người vây quanh ta.
Gia đinh cầm đầu nhìn ta -- thật ra là nhìn tạo hình cổ quái của ta.
Ta mặc một bộ áo choàng rộng lớn, áo choàng nối với mũ, che khuất diện mạo, làm cho người không thấy rõ dung mạo của ta. Cố ý thả tóc trong mũ, cũng có tác dụng che đậy một phần.
Ta cúi đầu ăn cơm uống rượu, tỏ ra hờ hững mặc dù bị bao vây hoàn toàn.
Mấy gia đinh thấy ta càng bình tĩnh, trong lòng bọn hắn càng hoảng sợ. Ta đã sắp ăn xong bữa sáng, một gia đinh mới lấy dũng khí nói.
"Các hạ là ai! Đây là hành quán của Kim tông chủ Kim Ngân tông, sao các hạ dám tự tiện xông vào? Nếu muốn bái phỏng Kim tông chủ, lưu lại bái thiếp, đứng ở ngoài đợi thông báo. Chúng ta sẽ thông truyền cho các hạ."
“Đừng khách khí như vậy, ta không tới bái phỏng." Ta bỏ đĩa thức ăn cuối cùng xuống, khoát tay áo.
"Vậy các hạ đến vì chuyện gì?"
Ta cười lạnh một tiếng, hơi ngẩng đầu, để ánh mắt hung ác có thể tiếp xúc với bọn hắn. Ta dữ tợn nói: "Lão phu Chung Ngưng! Đến đây phá quán!"