[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 223 : Đại La Ngũ Thần Kinh
Ngày đăng: 12:35 01/08/19
Không tốn bao nhiêu thời gian, cục diện diễn biến thành loạn đấu.
Cơ hồ ngay lúc ta nói xong hai chữ phá quán, hai gia đinh đề phòng đã lâu chộp côn sắt vung qua.
Từ tư thế hai người bọn họ vung côn, ta có thể phán đoán hai người này là hộ viện mới tìm ở Nam Kinh, không có quan hệ với Kim Ngân tông.
"Hộ viện cỏn con, dám cậy mạnh với lão phu!"
Ta nhớ mang máng, Chung Ngưng danh xưng dâm ma, hình như am hiểu thương pháp nhất.
Mẹ nó! Gia hỏa này người dâm võ công cũng đãng, cái gì không thích lại thích nghịch thương. Đời này hắn nghịch thương quá nhiều, cuối cùng mới bị Bạch tổng quản hạ lệnh đưa vào phòng đao tịch thu trường thương a.
Ta kẹp tay cướp tới một cây côn sắt, dùng như trường thương. Sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận. . . Quạt xung quanh. Côn mang rung lên, côn ảnh phân phi, sau đó hai hộ viện bay chếch ra ngoài. Nhìn thảm trạng lúc hai người này bay đi, ta còn tưởng rằng mình dùng quá nhiều sức. Cuối cùng thấy bọn hắn chỉ ngất đi, mới biết mình dùng lực đạo vừa đúng.
Bèn nhớ kỹ lực đạo này.
Thấy bọn gia hỏa này còn không sợ lắm, ta hừ một tiếng: "Lão phu Chung Ngưng, bình sinh thích nữ tử xinh đẹp nhất, đám đáng chém ngàn đao các ngươi đi tới có ích lợi gì?" Ta thi triển thân pháp tung người ra ngoài, sờ soạng gương mặt của một tiểu nha hoàn. Còn không đợi nàng kêu thảm, ta đẩy bả vai làm nàng xoay một vòng, lại vỗ mông đùi căng đầy của nàng một cái, phát ra một tiếng bộp. Tiểu nha hoàn đỏ bừng cả khuôn mặt, bị dọa cho không biết nói gì.
Ta cười quái dị nói: "Như thế này các ngươi cũng nhịn được?"
Một gia đinh không chịu nổi hét lớn: "Cuồng đồ lớn mật! Đến quấy rối Kim Ngân tông ta, muốn chết a!" Tên gia đinh này nhấc đao, đao chiêu cuồn cuộn. Đây nhất định là nhân viên nội bộ mà Kim Ngân tông phái theo Kim Vương Tôn, không biết phủ thượng còn bao nhiêu.
Tên gia đinh này múa đao thành một mảnh hoa tuyết, nhưng ta không quản, nâng gậy tiện tay đâm một cái vào đao của hắn. Đao của hắn bị côn mang đâm vào, như bị đại chùy ngàn cân hung hăng đập một cái, cương đao tuột tay bay đi. Ta y nguyên bất động đâm thêm lần nữa, tên gia đinh này nằm trên mặt đất không động đậy.
Gia đinh còn lại lộ vẻ sợ hãi, sau đó bắt đầu cùng nhau tiến lên, đại loạn đấu lại bắt đầu.
Chung Ngưng ta dựa vào một cây thiết thương độc chiến quần anh, về cơ bản cầm gậy đại tảo một vòng đã đánh bất tỉnh mấy người, sau đó vung thêm mấy lần thì không còn ai đứng được.
Ta nói ra lời thoại đã định: "Kim Ngân tông cũng chẳng có gì ghê gớm a."
Sau đó đi loạn trong hành quán.
"Một đám phế vật, sao có thể ngăn cản thần thương của lão phu a!"
Đều do gia hỏa Chung Ngưng này, lời thoại của ta càng ngày càng tà ác. Thế mà liên tục hô dùng thương, dùng trường thương với người. Đến cuối cùng ngay cả một câu nói phổ thông là xem thương, ta cũng thấy thật thô tục.
Hành quán này rất lớn, chỉ là hồ nước mà ta đi đến bây giờ đã thấy không dưới sáu nơi, đình đài lầu tạ lại càng không ít, biểu hiện trọn vẹn nét đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam. Mỗi khi ta đến một chỗ, đều thi triển sách lược giống nhau, bóp mông tiểu nha hoàn, gây nên quần chúng phẫn nộ, sau đó dùng côn sắt đánh bất tỉnh người nơi đó.
Càng về sau, thậm chí ta cảm thấy dùng gậy quá phiền toái, dứt khoát bắt đầu dùng đậu tằm.
Không sai, là đậu tằm.
Ta cầm một túi đậu tằm chiên xốp giòn, vừa thơm vừa giòn. Cong ngón búng vào gia đinh đang chạy tới chỗ ta, một bóng đen nhỏ bé hiện lên, người kia bị chấn động toàn thân, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Phải nói Kim Ngân tông quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn a, một tên canh cổng cũng chịu được một hạt đậu tằm của ta. Ta còn tưởng rằng lần này sẽ tạo ra trọng thương, kết quả chỉ không động đậy được mà thôi. Dưới tay ta thì bọn gia hỏa này chẳng là gì, nhưng nội tình vẫn vững chắc.
Ta vừa ăn đậu tằm vừa ném một ít ra ngoài đánh huyệt người ta, cứ lười biếng như vậy lại thu thập thêm một đám.
Đến cuối cùng, cũng chọc cho Kim Vương Tôn ở trong phòng đi ra.
Hắn ra khỏi phòng, trông thấy hạ nhân bị ta đánh bất tỉnh đầy đất đầy viện, vội vã không chịu nổi, phẫn nộ dị thường, lập tức lấy một thanh quỷ đầu đại đao xưng là 'Kim Cương' từ trong phòng ra, như kim cương nộ mục quát ta: "Dâm tặc lớn mật, một ngày còn bản công tử, Giang Nam há có chỗ cho ngươi tồn tại. Ăn một đao của bản công tử!"
Nghe nói Giang Nam Đao Vương Kim Vương Tôn có hơn mười thanh bội đao khác nhau. Mỗi một thanh bội đao đều phối hợp đao pháp, tâm pháp bất đồng, cho nên có uy lực khác nhau. Hắn có một thanh Kim Ngân Đao, ngoại trừ bán lấy tiền, thì thích hợp khoái công nhất. Mà hình như thanh Kim Cương Đao này lấy cương mãnh cứng rắn làm chủ, cho nên đao pháp hoành lai thụ khứ, cực chú trọng hai chữ cương mãnh. Loại đao pháp này làm ta nhớ tới các loại chiêu số cương trực lăng lệ như Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao còn có Hổ Ngạch Vương Tự Kiếm.
Chỉ là một cây đao mà cũng có nhiều chiêu số như vậy sao?
Nhưng hắn học được những đao kiếm thuật này từ đâu. Dựa theo thuyết pháp của cha hắn, mặc dù đao pháp của Kim Vương Tôn không tệ, nhưng Kim Ngân tông không có đao pháp nào đáng học, cho nên đao pháp của hắn từ đâu đến a.
Ta không quản nhiều như vậy, một tay vận lực nâng ngang côn, Kim Cương Đao chạm vào côn sắt của ta, tạo ra một trận hỏa hoa!
Kim Vương Tôn thấy ta dùng thủ thế, mừng rỡ trong lòng, lập tức vận đao như gió, chiêu chiêu muốn lấy mạng ta.
Vài đao chém ra, ta lại có cảm giác đã từng quen biết. Kiến thức võ học của ta cũng không cao đến mức vừa nhìn đã có thể nhận ra, mà ta từng giao thủ với chủ nhân của môn đao pháp này, hình như là Tương Tư đao pháp Đường Dịch từng dùng!
Không phải đao pháp này xuất từ Tương Tư hạp Bạch gia, ngoại trừ đồ đệ, bình thường đều không dạy cho ngoại nhân sao! Vì sao ngươi cùng Đường Dịch đều biết a! Đến cùng là kinh lịch giao dịch gì a! !
Ta y nguyên trầm ổn đối mặt, cầm côn sắt đổi vị trí ngang dọc trên dưới, vang lên một trận thanh âm kim thiết giao kích. Vô luận đao Kim Vương Tôn nhanh thế nào hung ác ra sao, tất cả chỉ có thể đâm vào thần thương của ta!
Kim Vương Tôn đánh với ta hơn hai mươi chiêu, cực kỳ phiền muộn. Thứ nhất Kim Cương Đao của hắn chính là lợi khí ít có, vậy mà không chặt đứt được côn sắt của ta, quá không hợp lẽ thường. Sau đó là cho tới bây giờ ta vẫn chưa phản kích, làm hắn càng không rõ ta tới làm gì.
Thật ra, ta đến để xem thực lực chân chính của Kim Vương Tôn thế nào, còn có lực lượng hắn ẩn tàng ở đâu.
Ta thấy hắn một hồi đổi một loại đao pháp, không khỏi nói: "Nghe nói từ tiên tổ trở đi, Kim Ngân tông vơ vét điển tịch võ học khắp thiên hạ, muốn tích lũy bách gia chi trường, làm ra một môn thần công. . ." Khóe miệng ta lộ ra ý cười khinh miệt, "Nguyên lai còn không từ bỏ ý nghĩ phỏng chế « Đại La Ngũ Thần Kinh » a?"
Kim Vương Tôn chấn động toàn thân, ngược lại cả giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"
"Hừ, lão phu nói bậy? Pháp nhãn của lão phu còn chưa mù, tiểu tử, chuyện nhà ngươi đang làm, thật đúng là mất mặt a."
Đã sớm nói từ trước, mấy sư đệ của ta đều có sở trường. Ngoại trừ ta ra, năm đệ tử đời thứ ba của Đại La sơn đều tinh tu một môn võ công mà môn hạ chúng ta đã nghiên cứu đến đăng phong tạo cực. Nếu phân loại những võ công này, đó chính là: Chưởng pháp, khinh công, ngạnh công, chỉ pháp, kiếm thuật.
Năm loại võ công này là sở trường của thái sư phụ ta, lão nhân gia người được người xưng là Thần Châu đại hiệp, một thân tu vi kinh thế hãi tục. Thời trẻ hắn đã vô địch thiên hạ, lại còn sống hơn trăm tuổi, quả thực đến bán tiên chi thể. Lúc tuổi già, thái sư phụ sửa sang võ công cả đời, ghi vào « Đại La Ngũ Thần Kinh ».
Nói là năm loại võ công, kỳ thực nội dung tu luyện bên trong bác đại tinh thâm, vô cùng phức tạp. Chỉ là một môn « Thần Chưởng Kinh », bên trong đã phân tích kỹ càng yếu quyết, ưu khuyết được mất của chưởng pháp các môn các phái trong thiên hạ, đồng thời ghi chép hơn ba mươi môn chưởng pháp bí truyền hoàn toàn khác nhau, mà trong đó bao gồm tuyệt học của Đại La sơn ta 'Tú Nguyệt Chưởng', ' Không Chưởng'. Không nói đâu xa, chỉ là một môn Không Chưởng đã khuynh đảo chúng sinh, được vinh dự một trong ngũ chưởng thiên hạ. Cũng đủ cho một võ giả cùng kinh hạo thủ nghiên cứu, không có mấy chục năm đừng nghĩ học ra thành quả.
Khinh công thì ghi vào « Ảnh Lược Kinh », di động như phù quang lược ảnh, khiến người ta khó mà phòng bị.
Ngạnh công ghi vào « Kim Tiên Kinh », danh xưng Đại La không ngã Kim Tiên, có Kim Cương Bất Hoại chi năng, hiện nay người thừa kế là tứ sư đệ.
Chỉ pháp ghi vào « Tàn Thí Kinh », kiếm pháp thì là « Tuyệt Kiếm Kinh ». Trước mắt không cần nhắc tới hai môn võ công này, trước tiên đè xuống không nhắc tới.
Toàn gia Đại La sơn, ngoại trừ thái sư phụ ra, không ai có thể một thân một mình tinh thông năm môn thần kinh. Ngay cả sư phụ ta thân là chưởng môn Đại La sơn, cũng chỉ có thể thông hiểu ba môn « Thần Chưởng Kinh », « Ảnh Lược Kinh », « Tuyệt Kiếm Kinh » mà thôi.
Không phải do sư phụ ta không đủ thiên phú, mà là không đủ thời gian a.
Nghe nói lúc gặp thái sư phụ, tuổi sư phụ ta còn nhỏ, chỉ là tiểu mục đồng tinh nghịch. Sau đó một mạch luyện gần ba mươi năm mới được xuống núi. Ba môn võ công này chính là học trong ba mươi năm đó. Sư phụ bị nhốt trên một ngọn núi vắng vẻ không người ba mươi năm, ngột ngạt đến hắn suýt treo cổ. Cho nên sau khi xuống núi, chuyện đầu tiên lão nhân gia người làm chính là đi dạo thanh lâu, lần dạo chơi này mất mấy chục năm. . . Đến nay vẫn chưa dạo xong. Có thể thấy luyện võ công xui xẻo này cho người ta áp lực lớn đến thế nào.
Bằng vào thiên phú của sư phụ ta, thế mà cũng tốn ba mươi năm, người ngoài càng không cần phải nói.
Nhưng chuyện này không làm ta đặc biệt kinh ngạc. Dù sao là thái sư phụ sáng tạo mà.
Với tư chất, tu vi, lịch duyệt của thái sư phụ, cũng dùng trọn vẹn trăm năm mới tạo ra một bản thần công tuyệt học như thế. Bất kể là ai luyện, khẳng định đều phải tốn một đống thời gian a.
Cho nên muốn học được « Đại La Ngũ Thần Kinh », là một sự kiện vô cùng cần thọ mệnh.
Bởi vậy, vì để sư đệ muội của ta không phải lãng phí sinh mệnh, sư phụ đưa ra ý kiến mỗi người học một môn. Lợi dụng thời kỳ luyện công vàng son, luyện xong một môn võ công thích hợp bản thân.
Mà lúc đó quyển sách này cũng không gọi là « Đại La Ngũ Thần Kinh », bởi vì bộ sách này vừa mới chỉnh sửa xong, thái sư phụ cũng không đặt tên. Đến khi thái sư phụ nghe nói chủ ý của sư phụ, lão nhân gia người cười nhạt một tiếng, bèn viết năm chữ to 'Đại La Ngũ Thần Kinh' trên bìa trống.
Lúc ấy ta nghĩ mãi mà không ra, chẳng lẽ danh tự này có quan hệ với chuyện sư đệ muội học năm môn võ công sao?
Cho đến rất lâu về sau ta mới nghĩ thông suốt.
Không sai!
Chính là nghĩa khác của hai chữ thần kinh.
Khi các sư đệ sư muội ta mỗi người luyện một loại thần kinh, luyện thành võ công trên sách, bọn hắn sẽ trở thành Đại La Ngũ Thần Kinh sống sờ sờ! !
Không sai! Mẹ nó thái sư phụ ta đặt danh tự này chỉ để cười đểu a a! ! ! !
Cơ hồ ngay lúc ta nói xong hai chữ phá quán, hai gia đinh đề phòng đã lâu chộp côn sắt vung qua.
Từ tư thế hai người bọn họ vung côn, ta có thể phán đoán hai người này là hộ viện mới tìm ở Nam Kinh, không có quan hệ với Kim Ngân tông.
"Hộ viện cỏn con, dám cậy mạnh với lão phu!"
Ta nhớ mang máng, Chung Ngưng danh xưng dâm ma, hình như am hiểu thương pháp nhất.
Mẹ nó! Gia hỏa này người dâm võ công cũng đãng, cái gì không thích lại thích nghịch thương. Đời này hắn nghịch thương quá nhiều, cuối cùng mới bị Bạch tổng quản hạ lệnh đưa vào phòng đao tịch thu trường thương a.
Ta kẹp tay cướp tới một cây côn sắt, dùng như trường thương. Sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận. . . Quạt xung quanh. Côn mang rung lên, côn ảnh phân phi, sau đó hai hộ viện bay chếch ra ngoài. Nhìn thảm trạng lúc hai người này bay đi, ta còn tưởng rằng mình dùng quá nhiều sức. Cuối cùng thấy bọn hắn chỉ ngất đi, mới biết mình dùng lực đạo vừa đúng.
Bèn nhớ kỹ lực đạo này.
Thấy bọn gia hỏa này còn không sợ lắm, ta hừ một tiếng: "Lão phu Chung Ngưng, bình sinh thích nữ tử xinh đẹp nhất, đám đáng chém ngàn đao các ngươi đi tới có ích lợi gì?" Ta thi triển thân pháp tung người ra ngoài, sờ soạng gương mặt của một tiểu nha hoàn. Còn không đợi nàng kêu thảm, ta đẩy bả vai làm nàng xoay một vòng, lại vỗ mông đùi căng đầy của nàng một cái, phát ra một tiếng bộp. Tiểu nha hoàn đỏ bừng cả khuôn mặt, bị dọa cho không biết nói gì.
Ta cười quái dị nói: "Như thế này các ngươi cũng nhịn được?"
Một gia đinh không chịu nổi hét lớn: "Cuồng đồ lớn mật! Đến quấy rối Kim Ngân tông ta, muốn chết a!" Tên gia đinh này nhấc đao, đao chiêu cuồn cuộn. Đây nhất định là nhân viên nội bộ mà Kim Ngân tông phái theo Kim Vương Tôn, không biết phủ thượng còn bao nhiêu.
Tên gia đinh này múa đao thành một mảnh hoa tuyết, nhưng ta không quản, nâng gậy tiện tay đâm một cái vào đao của hắn. Đao của hắn bị côn mang đâm vào, như bị đại chùy ngàn cân hung hăng đập một cái, cương đao tuột tay bay đi. Ta y nguyên bất động đâm thêm lần nữa, tên gia đinh này nằm trên mặt đất không động đậy.
Gia đinh còn lại lộ vẻ sợ hãi, sau đó bắt đầu cùng nhau tiến lên, đại loạn đấu lại bắt đầu.
Chung Ngưng ta dựa vào một cây thiết thương độc chiến quần anh, về cơ bản cầm gậy đại tảo một vòng đã đánh bất tỉnh mấy người, sau đó vung thêm mấy lần thì không còn ai đứng được.
Ta nói ra lời thoại đã định: "Kim Ngân tông cũng chẳng có gì ghê gớm a."
Sau đó đi loạn trong hành quán.
"Một đám phế vật, sao có thể ngăn cản thần thương của lão phu a!"
Đều do gia hỏa Chung Ngưng này, lời thoại của ta càng ngày càng tà ác. Thế mà liên tục hô dùng thương, dùng trường thương với người. Đến cuối cùng ngay cả một câu nói phổ thông là xem thương, ta cũng thấy thật thô tục.
Hành quán này rất lớn, chỉ là hồ nước mà ta đi đến bây giờ đã thấy không dưới sáu nơi, đình đài lầu tạ lại càng không ít, biểu hiện trọn vẹn nét đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam. Mỗi khi ta đến một chỗ, đều thi triển sách lược giống nhau, bóp mông tiểu nha hoàn, gây nên quần chúng phẫn nộ, sau đó dùng côn sắt đánh bất tỉnh người nơi đó.
Càng về sau, thậm chí ta cảm thấy dùng gậy quá phiền toái, dứt khoát bắt đầu dùng đậu tằm.
Không sai, là đậu tằm.
Ta cầm một túi đậu tằm chiên xốp giòn, vừa thơm vừa giòn. Cong ngón búng vào gia đinh đang chạy tới chỗ ta, một bóng đen nhỏ bé hiện lên, người kia bị chấn động toàn thân, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Phải nói Kim Ngân tông quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn a, một tên canh cổng cũng chịu được một hạt đậu tằm của ta. Ta còn tưởng rằng lần này sẽ tạo ra trọng thương, kết quả chỉ không động đậy được mà thôi. Dưới tay ta thì bọn gia hỏa này chẳng là gì, nhưng nội tình vẫn vững chắc.
Ta vừa ăn đậu tằm vừa ném một ít ra ngoài đánh huyệt người ta, cứ lười biếng như vậy lại thu thập thêm một đám.
Đến cuối cùng, cũng chọc cho Kim Vương Tôn ở trong phòng đi ra.
Hắn ra khỏi phòng, trông thấy hạ nhân bị ta đánh bất tỉnh đầy đất đầy viện, vội vã không chịu nổi, phẫn nộ dị thường, lập tức lấy một thanh quỷ đầu đại đao xưng là 'Kim Cương' từ trong phòng ra, như kim cương nộ mục quát ta: "Dâm tặc lớn mật, một ngày còn bản công tử, Giang Nam há có chỗ cho ngươi tồn tại. Ăn một đao của bản công tử!"
Nghe nói Giang Nam Đao Vương Kim Vương Tôn có hơn mười thanh bội đao khác nhau. Mỗi một thanh bội đao đều phối hợp đao pháp, tâm pháp bất đồng, cho nên có uy lực khác nhau. Hắn có một thanh Kim Ngân Đao, ngoại trừ bán lấy tiền, thì thích hợp khoái công nhất. Mà hình như thanh Kim Cương Đao này lấy cương mãnh cứng rắn làm chủ, cho nên đao pháp hoành lai thụ khứ, cực chú trọng hai chữ cương mãnh. Loại đao pháp này làm ta nhớ tới các loại chiêu số cương trực lăng lệ như Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao còn có Hổ Ngạch Vương Tự Kiếm.
Chỉ là một cây đao mà cũng có nhiều chiêu số như vậy sao?
Nhưng hắn học được những đao kiếm thuật này từ đâu. Dựa theo thuyết pháp của cha hắn, mặc dù đao pháp của Kim Vương Tôn không tệ, nhưng Kim Ngân tông không có đao pháp nào đáng học, cho nên đao pháp của hắn từ đâu đến a.
Ta không quản nhiều như vậy, một tay vận lực nâng ngang côn, Kim Cương Đao chạm vào côn sắt của ta, tạo ra một trận hỏa hoa!
Kim Vương Tôn thấy ta dùng thủ thế, mừng rỡ trong lòng, lập tức vận đao như gió, chiêu chiêu muốn lấy mạng ta.
Vài đao chém ra, ta lại có cảm giác đã từng quen biết. Kiến thức võ học của ta cũng không cao đến mức vừa nhìn đã có thể nhận ra, mà ta từng giao thủ với chủ nhân của môn đao pháp này, hình như là Tương Tư đao pháp Đường Dịch từng dùng!
Không phải đao pháp này xuất từ Tương Tư hạp Bạch gia, ngoại trừ đồ đệ, bình thường đều không dạy cho ngoại nhân sao! Vì sao ngươi cùng Đường Dịch đều biết a! Đến cùng là kinh lịch giao dịch gì a! !
Ta y nguyên trầm ổn đối mặt, cầm côn sắt đổi vị trí ngang dọc trên dưới, vang lên một trận thanh âm kim thiết giao kích. Vô luận đao Kim Vương Tôn nhanh thế nào hung ác ra sao, tất cả chỉ có thể đâm vào thần thương của ta!
Kim Vương Tôn đánh với ta hơn hai mươi chiêu, cực kỳ phiền muộn. Thứ nhất Kim Cương Đao của hắn chính là lợi khí ít có, vậy mà không chặt đứt được côn sắt của ta, quá không hợp lẽ thường. Sau đó là cho tới bây giờ ta vẫn chưa phản kích, làm hắn càng không rõ ta tới làm gì.
Thật ra, ta đến để xem thực lực chân chính của Kim Vương Tôn thế nào, còn có lực lượng hắn ẩn tàng ở đâu.
Ta thấy hắn một hồi đổi một loại đao pháp, không khỏi nói: "Nghe nói từ tiên tổ trở đi, Kim Ngân tông vơ vét điển tịch võ học khắp thiên hạ, muốn tích lũy bách gia chi trường, làm ra một môn thần công. . ." Khóe miệng ta lộ ra ý cười khinh miệt, "Nguyên lai còn không từ bỏ ý nghĩ phỏng chế « Đại La Ngũ Thần Kinh » a?"
Kim Vương Tôn chấn động toàn thân, ngược lại cả giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"
"Hừ, lão phu nói bậy? Pháp nhãn của lão phu còn chưa mù, tiểu tử, chuyện nhà ngươi đang làm, thật đúng là mất mặt a."
Đã sớm nói từ trước, mấy sư đệ của ta đều có sở trường. Ngoại trừ ta ra, năm đệ tử đời thứ ba của Đại La sơn đều tinh tu một môn võ công mà môn hạ chúng ta đã nghiên cứu đến đăng phong tạo cực. Nếu phân loại những võ công này, đó chính là: Chưởng pháp, khinh công, ngạnh công, chỉ pháp, kiếm thuật.
Năm loại võ công này là sở trường của thái sư phụ ta, lão nhân gia người được người xưng là Thần Châu đại hiệp, một thân tu vi kinh thế hãi tục. Thời trẻ hắn đã vô địch thiên hạ, lại còn sống hơn trăm tuổi, quả thực đến bán tiên chi thể. Lúc tuổi già, thái sư phụ sửa sang võ công cả đời, ghi vào « Đại La Ngũ Thần Kinh ».
Nói là năm loại võ công, kỳ thực nội dung tu luyện bên trong bác đại tinh thâm, vô cùng phức tạp. Chỉ là một môn « Thần Chưởng Kinh », bên trong đã phân tích kỹ càng yếu quyết, ưu khuyết được mất của chưởng pháp các môn các phái trong thiên hạ, đồng thời ghi chép hơn ba mươi môn chưởng pháp bí truyền hoàn toàn khác nhau, mà trong đó bao gồm tuyệt học của Đại La sơn ta 'Tú Nguyệt Chưởng', ' Không Chưởng'. Không nói đâu xa, chỉ là một môn Không Chưởng đã khuynh đảo chúng sinh, được vinh dự một trong ngũ chưởng thiên hạ. Cũng đủ cho một võ giả cùng kinh hạo thủ nghiên cứu, không có mấy chục năm đừng nghĩ học ra thành quả.
Khinh công thì ghi vào « Ảnh Lược Kinh », di động như phù quang lược ảnh, khiến người ta khó mà phòng bị.
Ngạnh công ghi vào « Kim Tiên Kinh », danh xưng Đại La không ngã Kim Tiên, có Kim Cương Bất Hoại chi năng, hiện nay người thừa kế là tứ sư đệ.
Chỉ pháp ghi vào « Tàn Thí Kinh », kiếm pháp thì là « Tuyệt Kiếm Kinh ». Trước mắt không cần nhắc tới hai môn võ công này, trước tiên đè xuống không nhắc tới.
Toàn gia Đại La sơn, ngoại trừ thái sư phụ ra, không ai có thể một thân một mình tinh thông năm môn thần kinh. Ngay cả sư phụ ta thân là chưởng môn Đại La sơn, cũng chỉ có thể thông hiểu ba môn « Thần Chưởng Kinh », « Ảnh Lược Kinh », « Tuyệt Kiếm Kinh » mà thôi.
Không phải do sư phụ ta không đủ thiên phú, mà là không đủ thời gian a.
Nghe nói lúc gặp thái sư phụ, tuổi sư phụ ta còn nhỏ, chỉ là tiểu mục đồng tinh nghịch. Sau đó một mạch luyện gần ba mươi năm mới được xuống núi. Ba môn võ công này chính là học trong ba mươi năm đó. Sư phụ bị nhốt trên một ngọn núi vắng vẻ không người ba mươi năm, ngột ngạt đến hắn suýt treo cổ. Cho nên sau khi xuống núi, chuyện đầu tiên lão nhân gia người làm chính là đi dạo thanh lâu, lần dạo chơi này mất mấy chục năm. . . Đến nay vẫn chưa dạo xong. Có thể thấy luyện võ công xui xẻo này cho người ta áp lực lớn đến thế nào.
Bằng vào thiên phú của sư phụ ta, thế mà cũng tốn ba mươi năm, người ngoài càng không cần phải nói.
Nhưng chuyện này không làm ta đặc biệt kinh ngạc. Dù sao là thái sư phụ sáng tạo mà.
Với tư chất, tu vi, lịch duyệt của thái sư phụ, cũng dùng trọn vẹn trăm năm mới tạo ra một bản thần công tuyệt học như thế. Bất kể là ai luyện, khẳng định đều phải tốn một đống thời gian a.
Cho nên muốn học được « Đại La Ngũ Thần Kinh », là một sự kiện vô cùng cần thọ mệnh.
Bởi vậy, vì để sư đệ muội của ta không phải lãng phí sinh mệnh, sư phụ đưa ra ý kiến mỗi người học một môn. Lợi dụng thời kỳ luyện công vàng son, luyện xong một môn võ công thích hợp bản thân.
Mà lúc đó quyển sách này cũng không gọi là « Đại La Ngũ Thần Kinh », bởi vì bộ sách này vừa mới chỉnh sửa xong, thái sư phụ cũng không đặt tên. Đến khi thái sư phụ nghe nói chủ ý của sư phụ, lão nhân gia người cười nhạt một tiếng, bèn viết năm chữ to 'Đại La Ngũ Thần Kinh' trên bìa trống.
Lúc ấy ta nghĩ mãi mà không ra, chẳng lẽ danh tự này có quan hệ với chuyện sư đệ muội học năm môn võ công sao?
Cho đến rất lâu về sau ta mới nghĩ thông suốt.
Không sai!
Chính là nghĩa khác của hai chữ thần kinh.
Khi các sư đệ sư muội ta mỗi người luyện một loại thần kinh, luyện thành võ công trên sách, bọn hắn sẽ trở thành Đại La Ngũ Thần Kinh sống sờ sờ! !
Không sai! Mẹ nó thái sư phụ ta đặt danh tự này chỉ để cười đểu a a! ! ! !