[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 265 : Tuế nguyệt tĩnh hảo nguyện quân an (hạ)
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Trước khi động phòng, tổng cộng Tĩnh An phái đi bốn tốp nhân thủ. Bọn hắn đều yếu hơn sát thủ lần đầu, hơn nữa không phải nàng trực tiếp phân phó, cho dù lộ ra cũng không phát giác được chủ sử sau màn là nàng. Nàng không muốn giết Minh Phi Chân, mà muốn thăm dò hư thực của hắn.
Kết quả lại là, võ công người này thâm bất khả trắc, cho dù trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, sợ rằng có thể xếp vào cấp độ chỉ dưới Tuyệt Phong Tam Nhân.
Tĩnh An có sức quan sát hơn người. Dù dịch dung thuật của Minh Phi Chân rất tốt, nhưng không phải không có sơ hở nào. Từ da thịt bàn tay hắn, Tĩnh An kết luận hắn còn trẻ hơn so với bề ngoài. Chỉ hai lăm hai sáu tuổi, làm sao có võ công tinh thâm như vậy.
Minh Phi Chân bị Tĩnh An liên tục quan sát, trên mặt luôn nở nụ cười như mộc xuân phong. Thỉnh thoảng quan sát bộ ngực mềm mịn của Tĩnh An, lại nở nụ cười háo sắc.
Tĩnh An không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cũng nở nụ cười ngượng ngùng.
Trước khi động phòng, Minh Phi Chân ấp a ấp úng, một mực thối lui, không dám đụng vào thân thể Tĩnh An.
Tĩnh An để dược vật lợi hại trên giường, dù là cự thú như voi ngửi cũng cũng phải ngất đi. Thuốc này có thể làm thần trí Minh Phi Chân hỗn độn bất minh, nàng có thể tự mình ám sát. Nếu nội lực của hắn thâm hậu, dược lực giảm đi, Tĩnh An bố trí ba trăm đao phủ thủ bên ngoài, dẫn hắn ra ngoài phòng, là có thể chặt thành thịt muối.
Nào đoán được Minh Phi Chân một mực thoái thác, thế này thì ra tay kiểu gì?
"Phò mã chán ghét nô gia......"
"Không phải như thế!" Minh Phi Chân thu hồi biểu tình bất cần đời, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực môn võ công vi phu luyện, Đại Phương Vô Ngung Đại Âm Hi Thanh Chân Giò Heo Lớn...... Đại Châu Trứu Tử Vô Song Gà Quay...... A không Tịch Tà Thần Công, nhất định phải rời xa nữ sắc. Xin công chúa thông cảm."
Công chúa luôn thông minh, lúc này lại tin là thật. Bởi vì, với hiểu biết về nam nhân của nàng, thực sự không người có thể cự tuyệt.
Tĩnh An lấy mình làm mồi, câu dẫn Minh Phi Chân cắn câu.
"Phò mã...... Nếu thế, trừ phi ngươi đáp ứng ta, sau này mỗi đêm...... Đều ôm nô gia ngủ."
Tĩnh An nhào vào ngực, chung gối với Minh Phi Chân.
Tĩnh An chẳng phải nữ tử mười phần để ý trinh tiết của mình. Không phải nàng tùy ý hầu hạ nam nhân, mà nàng không hề coi thân thể mình là thứ quá quan trọng. Bởi vậy lúc cần thiết, nàng không quan tâm lấy thân thể làm mồi nhử.
Nhưng xảy ra chuyện lúng túng.
Minh Phi Chân không có dấu hiệu ngủ, ngày càng hoạt bát không nói, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Trái lại Tĩnh An...... Ngủ thiếp đi. Đêm đó, không biết vì sao, dường như trở lại tuổi thơ, trở lại lồng ngực ấm áp của nương thân, nàng ngủ vô cùng say sưa trên người Minh Phi Chân.
Lúc tỉnh lại, Tĩnh An mới biết mình đã ngủ, mở mắt nhìn, người bên gối lại đổi diện mạo.
"Phò, phò mã?"
Nàng gần như lập tức che miệng, mới nhịn được không kêu thành tiếng.
Đó là một mái tóc dài tinh khiết như tuyết, chồng chất dày đặc như tuyết đọng, lại như một tấm chăn lông ngỗng mềm mại, tùy ý trải trên mặt hắn.
Chẳng những tóc, ngay cả tướng mạo cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhìn kỹ tướng mạo của hắn, còn xem như anh tuấn, nếu trầm mặc ít nói một chút, cũng coi như tuấn lãng. Đáng tiếc là biểu cảm thiên vị khoa trương, lúc nằm ngáy o o, miệng há to, rất giống hài tử vương. Hơn nữa khóe mắt hắn hơi nhăn, có thể thấy bình thường thích cười.
—— Đây chính là chân diện mục của hắn...... Thì ra hắn trông như vậy, hì...... Thật giống tiểu hài tử.
Ngay lúc Minh Phi Chân cuốn tóc của mình thành một nắm, coi như đùi gà bỏ vào miệng hung hăng cắn, Tĩnh An công chúa không thể nhịn được, cười lên. Cũng bởi vì chấn động nhè nhẹ này, Minh Phi Chân mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm.
Tĩnh An vội vàng nhắm mắt khôi phục tư thế ngủ, nhẹ nhàng hô hấp.
Nghe được người bên gối khẽ kêu: "Con mẹ nó, ta ngủ thiếp đi! Khó khăn lắm mới nhịn đến hừng đông, sao vẫn ngủ thiếp đi."
Nghe được hắn vỗ vỗ mặt lẩm bẩm: "Chín mươi chín bái cũng xong, đến cuối cùng vẫn không thể buông lỏng. Mẹ lão già chết tiệt, sư phụ thối...... Nếu không vì ngươi, ta sẽ luân lạc tới làm phu thê với nữ nhân tâm cơ mặt đơ này......"
Tĩnh An thầm nghĩ: Hắn quả nhiên là đồ đệ của Minh Hóa Ngữ, chỉ không biết vì sao hắn biết biểu, biểu cảm của ta là giả vờ......
Tĩnh An nghe được tiếng động cực nhẹ bên tai, hơi híp mắt nhìn. Tốc độ tay của Minh Phi Chân cực nhanh, đang dịch dung cho mình, bỏ tóc trắng vào gáy áo, tiếp đó đội tóc giả, lại đeo mặt nạ da người. Sau đó là các công việc tinh tế như tô son điểm phấn. Chủ yếu là tiêu trừ những chỗ không đều đặn trên da thịt, như chỗ da thịt bản thân nối với mặt nạ da người trên cổ.
Tĩnh An hơi kinh ngạc: Xem ra hôm qua hắn vội vàng cải trang, nếu không với dịch dung thuật thời khắc này, ta không chắc có thể vừa nhìn đã thấu.
Minh Phi Chân hoàn thành toàn bộ quá trình cực nhanh, nhìn thoáng qua Tĩnh An vẫn đang ngủ say.
Im lặng nhìn chăm chú nàng một lát, đại thủ vuốt ve khuôn mặt nàng, , chậm rãi nói: "Cô nương đẹp mắt như vậy...... Sao toàn nghĩ chiêu giết người? Vì giết người, ngay cả mình cũng không để ý...... Rốt cuộc ngươi vì ai vậy?"
Tĩnh An trầm mặc một lát, lúc này bỗng nói: "Phò mã."
Ngồi dậy, cười một tiếng tinh nghịch với Minh Phi Chân đang trợn mắt há mồm trước mặt: "Ngươi sờ nô gia thật ngứa."
Trong nháy mắt này, Minh Phi Chân cũng nhìn thấu vừa nãy nàng giả vờ ngủ, trái lại cười nói: "Công chúa, ngươi sớm a." Hắn vui vẻ nói thẳng ra.
Tĩnh An lại chỉ nói: "Nô gia ngủ lâu, nếu tướng công đợi nô gia rời giường, thật là không nên. Truyền ra ngoài, người người đều nói tướng công cưới nàng dâu lười."
"Ta cưới công chúa là thiên đại phúc khí, nào có người dám khua môi múa mép?"
Minh Phi Chân nói, nhưng trong lòng mặc niệm: Nếu ngươi không vạch trần ta là giả mạo, xem ra chính ngươi cũng không phải quang minh chính đại.
"Hơn nữa ta cũng không ở đây chờ công chúa rời giường. Trong phủ chúng ta a, có thật nhiều đao phủ thủ. Sáng sớm nay, thừa dịp trời còn chưa sáng, vi phu luyện hai tay với bọn hắn, chỉ điểm chút võ công. Hi vọng không quấy rầy giấc ngủ của ngươi."
Minh Phi Chân cười nói, trong ánh mắt ý tứ gây hấn tương đối rõ ràng.
—— Nha đầu, những bố trí của ngươi, không giết được ta.
Tĩnh An trả một nụ cười bình tĩnh.
"Hì hì, về sau nô gia chính là người của phò mã, người trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới của phủ phò mã này, đều phải nhờ phò mã quản giáo, giáo huấn từng tên."
—— Bố trí của ta, cũng không chỉ như thế.
Trong không trung, ánh mắt hai vợ chồng tuôn ra một tia hỏa hoa.
Từ đó hai 'Vợ chồng' này, vì nguyên nhân khác biệt, ở lại bên cạnh đối phương. Lục đục với nhau ròng rã ba năm, đề phòng lẫn nhau ba năm, nhưng đến nay không ai làm gì được ai.
Minh Phi Chân không thể tự thoát khỏi thân phận Tĩnh An phò mã, bởi vì như thế sẽ làm triều đình chú ý, bất lợi cho hắn hành tẩu ở Lục Phiến môn.
Tĩnh An cũng không thể giết Minh Phi Chân, nàng không phải không có thủ đoạn mạnh hơn tuyệt hơn. Nhưng bản thân nàng cũng có vô số sự vụ trong người, không thể chuyên chú vào Minh Phi Chân.
Với Minh Phi Chân, Tĩnh An giống như Thần Nguyệt giáo, là một chướng ngại trước khi hắn thoái ẩn, không thể giải quyết thì không thể thoái ẩn.
Với Tĩnh An, thì Minh Phi Chân là một sai lầm không thể bù đắp trong ván cờ. Trong kế hoạch nguyên bản của nàng, nàng thà ở goá, cũng không muốn một phò mã, mặc dù không động vào nàng, nhưng không thể làm gì được hắn, hơn nữa kiểu gì cũng xuất hiện bên người.
Một duyên phận kết xuống do thất bại và trời xui đất khiến, một hôn nhân phải lấy tử vong định ra thành bại, đến nay không có kết quả.
Chỉ có đang không ngừng hiểu rõ.
Minh Phi Chân biết, sau lưng Tĩnh An có cao thủ võ công cực sâu, đồng thời cũng có thế lực không cạn trên giang hồ cùng trong cung đình chống đỡ.
Mà Tĩnh An cũng biết, Minh Phi Chân chính là đại đệ tử của Minh Hóa Ngữ, cũng là bảo chủ Dạ La bảo, võ công rất mạnh, thậm chí không dưới Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai.
Muốn diễn kịch sao?
Vậy thì tới đi, xem ngươi chết trong tay ta.
Hay ngươi nắm thóp nô gia trước?
Ba năm trôi qua, trong gian phòng của phủ phò mã, Tĩnh An lại lặng lẽ nhìn lên bầu trời, như lúc nàng còn nhỏ, suy nghĩ một ít chuyện không ai biết.
Kim Vương Tôn là nàng sai khiến, hoàng thượng cho Kim Vương Tôn cơ hội cũng là nàng giật dây. Bây giờ, nàng bức Minh Phi Chân dùng thân phận phò mã xuất hiện gặp mặt, cuối cùng thử giết chết hắn lần nữa, vẫn chưa thể thành sự.
Quả nhiên, Minh Phi Chân này, dùng phương pháp bình thường giết không chết.
Nàng không tác tưởng nữa, mà lợi dụng điểm này đến cùng. Công chúa trẻ tuổi sớm đã bày cọc ngầm, nàng thâm trầm và bình tĩnh, ngay cả người cùng một trận tuyến với nàng cũng cảm thấy không bằng.
Cuối cùng nàng than nhẹ một câu.
"Phò mã, tướng công...... Ngươi tuyệt không được làm nô gia thất vọng a. Tất cả...... Là vì hoàng quyền."
Kết quả lại là, võ công người này thâm bất khả trắc, cho dù trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, sợ rằng có thể xếp vào cấp độ chỉ dưới Tuyệt Phong Tam Nhân.
Tĩnh An có sức quan sát hơn người. Dù dịch dung thuật của Minh Phi Chân rất tốt, nhưng không phải không có sơ hở nào. Từ da thịt bàn tay hắn, Tĩnh An kết luận hắn còn trẻ hơn so với bề ngoài. Chỉ hai lăm hai sáu tuổi, làm sao có võ công tinh thâm như vậy.
Minh Phi Chân bị Tĩnh An liên tục quan sát, trên mặt luôn nở nụ cười như mộc xuân phong. Thỉnh thoảng quan sát bộ ngực mềm mịn của Tĩnh An, lại nở nụ cười háo sắc.
Tĩnh An không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cũng nở nụ cười ngượng ngùng.
Trước khi động phòng, Minh Phi Chân ấp a ấp úng, một mực thối lui, không dám đụng vào thân thể Tĩnh An.
Tĩnh An để dược vật lợi hại trên giường, dù là cự thú như voi ngửi cũng cũng phải ngất đi. Thuốc này có thể làm thần trí Minh Phi Chân hỗn độn bất minh, nàng có thể tự mình ám sát. Nếu nội lực của hắn thâm hậu, dược lực giảm đi, Tĩnh An bố trí ba trăm đao phủ thủ bên ngoài, dẫn hắn ra ngoài phòng, là có thể chặt thành thịt muối.
Nào đoán được Minh Phi Chân một mực thoái thác, thế này thì ra tay kiểu gì?
"Phò mã chán ghét nô gia......"
"Không phải như thế!" Minh Phi Chân thu hồi biểu tình bất cần đời, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực môn võ công vi phu luyện, Đại Phương Vô Ngung Đại Âm Hi Thanh Chân Giò Heo Lớn...... Đại Châu Trứu Tử Vô Song Gà Quay...... A không Tịch Tà Thần Công, nhất định phải rời xa nữ sắc. Xin công chúa thông cảm."
Công chúa luôn thông minh, lúc này lại tin là thật. Bởi vì, với hiểu biết về nam nhân của nàng, thực sự không người có thể cự tuyệt.
Tĩnh An lấy mình làm mồi, câu dẫn Minh Phi Chân cắn câu.
"Phò mã...... Nếu thế, trừ phi ngươi đáp ứng ta, sau này mỗi đêm...... Đều ôm nô gia ngủ."
Tĩnh An nhào vào ngực, chung gối với Minh Phi Chân.
Tĩnh An chẳng phải nữ tử mười phần để ý trinh tiết của mình. Không phải nàng tùy ý hầu hạ nam nhân, mà nàng không hề coi thân thể mình là thứ quá quan trọng. Bởi vậy lúc cần thiết, nàng không quan tâm lấy thân thể làm mồi nhử.
Nhưng xảy ra chuyện lúng túng.
Minh Phi Chân không có dấu hiệu ngủ, ngày càng hoạt bát không nói, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Trái lại Tĩnh An...... Ngủ thiếp đi. Đêm đó, không biết vì sao, dường như trở lại tuổi thơ, trở lại lồng ngực ấm áp của nương thân, nàng ngủ vô cùng say sưa trên người Minh Phi Chân.
Lúc tỉnh lại, Tĩnh An mới biết mình đã ngủ, mở mắt nhìn, người bên gối lại đổi diện mạo.
"Phò, phò mã?"
Nàng gần như lập tức che miệng, mới nhịn được không kêu thành tiếng.
Đó là một mái tóc dài tinh khiết như tuyết, chồng chất dày đặc như tuyết đọng, lại như một tấm chăn lông ngỗng mềm mại, tùy ý trải trên mặt hắn.
Chẳng những tóc, ngay cả tướng mạo cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhìn kỹ tướng mạo của hắn, còn xem như anh tuấn, nếu trầm mặc ít nói một chút, cũng coi như tuấn lãng. Đáng tiếc là biểu cảm thiên vị khoa trương, lúc nằm ngáy o o, miệng há to, rất giống hài tử vương. Hơn nữa khóe mắt hắn hơi nhăn, có thể thấy bình thường thích cười.
—— Đây chính là chân diện mục của hắn...... Thì ra hắn trông như vậy, hì...... Thật giống tiểu hài tử.
Ngay lúc Minh Phi Chân cuốn tóc của mình thành một nắm, coi như đùi gà bỏ vào miệng hung hăng cắn, Tĩnh An công chúa không thể nhịn được, cười lên. Cũng bởi vì chấn động nhè nhẹ này, Minh Phi Chân mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm.
Tĩnh An vội vàng nhắm mắt khôi phục tư thế ngủ, nhẹ nhàng hô hấp.
Nghe được người bên gối khẽ kêu: "Con mẹ nó, ta ngủ thiếp đi! Khó khăn lắm mới nhịn đến hừng đông, sao vẫn ngủ thiếp đi."
Nghe được hắn vỗ vỗ mặt lẩm bẩm: "Chín mươi chín bái cũng xong, đến cuối cùng vẫn không thể buông lỏng. Mẹ lão già chết tiệt, sư phụ thối...... Nếu không vì ngươi, ta sẽ luân lạc tới làm phu thê với nữ nhân tâm cơ mặt đơ này......"
Tĩnh An thầm nghĩ: Hắn quả nhiên là đồ đệ của Minh Hóa Ngữ, chỉ không biết vì sao hắn biết biểu, biểu cảm của ta là giả vờ......
Tĩnh An nghe được tiếng động cực nhẹ bên tai, hơi híp mắt nhìn. Tốc độ tay của Minh Phi Chân cực nhanh, đang dịch dung cho mình, bỏ tóc trắng vào gáy áo, tiếp đó đội tóc giả, lại đeo mặt nạ da người. Sau đó là các công việc tinh tế như tô son điểm phấn. Chủ yếu là tiêu trừ những chỗ không đều đặn trên da thịt, như chỗ da thịt bản thân nối với mặt nạ da người trên cổ.
Tĩnh An hơi kinh ngạc: Xem ra hôm qua hắn vội vàng cải trang, nếu không với dịch dung thuật thời khắc này, ta không chắc có thể vừa nhìn đã thấu.
Minh Phi Chân hoàn thành toàn bộ quá trình cực nhanh, nhìn thoáng qua Tĩnh An vẫn đang ngủ say.
Im lặng nhìn chăm chú nàng một lát, đại thủ vuốt ve khuôn mặt nàng, , chậm rãi nói: "Cô nương đẹp mắt như vậy...... Sao toàn nghĩ chiêu giết người? Vì giết người, ngay cả mình cũng không để ý...... Rốt cuộc ngươi vì ai vậy?"
Tĩnh An trầm mặc một lát, lúc này bỗng nói: "Phò mã."
Ngồi dậy, cười một tiếng tinh nghịch với Minh Phi Chân đang trợn mắt há mồm trước mặt: "Ngươi sờ nô gia thật ngứa."
Trong nháy mắt này, Minh Phi Chân cũng nhìn thấu vừa nãy nàng giả vờ ngủ, trái lại cười nói: "Công chúa, ngươi sớm a." Hắn vui vẻ nói thẳng ra.
Tĩnh An lại chỉ nói: "Nô gia ngủ lâu, nếu tướng công đợi nô gia rời giường, thật là không nên. Truyền ra ngoài, người người đều nói tướng công cưới nàng dâu lười."
"Ta cưới công chúa là thiên đại phúc khí, nào có người dám khua môi múa mép?"
Minh Phi Chân nói, nhưng trong lòng mặc niệm: Nếu ngươi không vạch trần ta là giả mạo, xem ra chính ngươi cũng không phải quang minh chính đại.
"Hơn nữa ta cũng không ở đây chờ công chúa rời giường. Trong phủ chúng ta a, có thật nhiều đao phủ thủ. Sáng sớm nay, thừa dịp trời còn chưa sáng, vi phu luyện hai tay với bọn hắn, chỉ điểm chút võ công. Hi vọng không quấy rầy giấc ngủ của ngươi."
Minh Phi Chân cười nói, trong ánh mắt ý tứ gây hấn tương đối rõ ràng.
—— Nha đầu, những bố trí của ngươi, không giết được ta.
Tĩnh An trả một nụ cười bình tĩnh.
"Hì hì, về sau nô gia chính là người của phò mã, người trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới của phủ phò mã này, đều phải nhờ phò mã quản giáo, giáo huấn từng tên."
—— Bố trí của ta, cũng không chỉ như thế.
Trong không trung, ánh mắt hai vợ chồng tuôn ra một tia hỏa hoa.
Từ đó hai 'Vợ chồng' này, vì nguyên nhân khác biệt, ở lại bên cạnh đối phương. Lục đục với nhau ròng rã ba năm, đề phòng lẫn nhau ba năm, nhưng đến nay không ai làm gì được ai.
Minh Phi Chân không thể tự thoát khỏi thân phận Tĩnh An phò mã, bởi vì như thế sẽ làm triều đình chú ý, bất lợi cho hắn hành tẩu ở Lục Phiến môn.
Tĩnh An cũng không thể giết Minh Phi Chân, nàng không phải không có thủ đoạn mạnh hơn tuyệt hơn. Nhưng bản thân nàng cũng có vô số sự vụ trong người, không thể chuyên chú vào Minh Phi Chân.
Với Minh Phi Chân, Tĩnh An giống như Thần Nguyệt giáo, là một chướng ngại trước khi hắn thoái ẩn, không thể giải quyết thì không thể thoái ẩn.
Với Tĩnh An, thì Minh Phi Chân là một sai lầm không thể bù đắp trong ván cờ. Trong kế hoạch nguyên bản của nàng, nàng thà ở goá, cũng không muốn một phò mã, mặc dù không động vào nàng, nhưng không thể làm gì được hắn, hơn nữa kiểu gì cũng xuất hiện bên người.
Một duyên phận kết xuống do thất bại và trời xui đất khiến, một hôn nhân phải lấy tử vong định ra thành bại, đến nay không có kết quả.
Chỉ có đang không ngừng hiểu rõ.
Minh Phi Chân biết, sau lưng Tĩnh An có cao thủ võ công cực sâu, đồng thời cũng có thế lực không cạn trên giang hồ cùng trong cung đình chống đỡ.
Mà Tĩnh An cũng biết, Minh Phi Chân chính là đại đệ tử của Minh Hóa Ngữ, cũng là bảo chủ Dạ La bảo, võ công rất mạnh, thậm chí không dưới Kỳ Lân Chiến Thần Dịch Nhai.
Muốn diễn kịch sao?
Vậy thì tới đi, xem ngươi chết trong tay ta.
Hay ngươi nắm thóp nô gia trước?
Ba năm trôi qua, trong gian phòng của phủ phò mã, Tĩnh An lại lặng lẽ nhìn lên bầu trời, như lúc nàng còn nhỏ, suy nghĩ một ít chuyện không ai biết.
Kim Vương Tôn là nàng sai khiến, hoàng thượng cho Kim Vương Tôn cơ hội cũng là nàng giật dây. Bây giờ, nàng bức Minh Phi Chân dùng thân phận phò mã xuất hiện gặp mặt, cuối cùng thử giết chết hắn lần nữa, vẫn chưa thể thành sự.
Quả nhiên, Minh Phi Chân này, dùng phương pháp bình thường giết không chết.
Nàng không tác tưởng nữa, mà lợi dụng điểm này đến cùng. Công chúa trẻ tuổi sớm đã bày cọc ngầm, nàng thâm trầm và bình tĩnh, ngay cả người cùng một trận tuyến với nàng cũng cảm thấy không bằng.
Cuối cùng nàng than nhẹ một câu.
"Phò mã, tướng công...... Ngươi tuyệt không được làm nô gia thất vọng a. Tất cả...... Là vì hoàng quyền."