[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 266 : Muôn hồng nghìn tía · hành mê

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Cáo biệt Tĩnh An công chúa, ta chuyển chân ra khỏi thành. Tìm một chỗ yên tĩnh, muốn nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị thí tuyển phò mã.
Chỉ còn mười ngày cách thí tuyển phò mã.
Ba khảo đề hoàng thượng ra, ta nắm chắc tự mình giải quyết bảy tám phần, nhưng không có nghĩa là ta có thể không chuẩn bị gì, nằm thắng.
Ba khảo đề này, không nói cho chúng ta biết đề thứ ba 'Tài Hoán' là gì, mà hai đề còn lại thì cổ linh tinh quái. Mặc dù cũng có quan hệ với võ công, nhưng nói thật, muốn ẩn tàng võ công trước mặt hoàng thượng, lại muốn đánh thắng Kim Vương Tôn, đích thực không dễ dàng.
Vòng khảo thí thứ nhất gọi là Phong Quang, kiểm tra bản sự trên binh khí còn có bản thân binh khí của song phương. Ngoại trừ võ công phải tốt ra, còn cần một thanh giai binh thượng hạng làm vũ khí. Kim Vương Tôn danh xưng Đao Vương đệ nhất Giang Nam, mặc dù đao pháp của hắn kém xa hai chữ Đao Vương, nhưng cũng có thực học. Cộng thêm nhà hắn có xưởng rèn đúc, vũ khí tùy thân không chỉ một thanh.
Mặc dù ta muốn đi trộm mấy thanh vũ khí của hắn, như Hổ Liêu của cao thủ dùng đao bên cạnh hắn A Hổ, chính là một thanh hảo đao không kém hơn bất kỳ thần binh lợi khí gì. Nhưng sau đó lại bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì binh khí thành danh trên giang hồ tự có lai lịch xuất xứ, không thể giả dối nửa điểm. Không nói gì khác, chỉ là thanh Hổ Liêu kia, Hắc Bạch Giám cũng ghi lại không chỉ một lần. Chính là lợi khí nổi danh. Mà vũ khí nhà Kim Vương Tôn sử dụng, có lẽ đều khắc ấn ký đặc thù của Kim Ngân tông, để phòng mất đi. Vì vậy, ta cũng không thể đi cướp vũ khí của Kim Vương Tôn.
Trên Đại La sơn không phải không có vũ khí, nhưng ta chưa từng luyện võ công dùng binh khí, cho nên không chú ý có binh khí gì tốt. Trái lại tiểu sư di tinh thông mười tám loại vũ khí, đáng tiếc tính cách nàng tiêu sái, không thích gánh nặng, chê binh khí tùy thân quá mức cồng kềnh. Bình thường, lúc động thủ đều lấy tài liệu ngay tại chỗ, cầm thứ gì làm binh khí cũng không thành vấn đề. Thực sự không được, với tạo nghệ Đại La Ngũ Thần Kinh cùng Thiên La Bảo Giám của tiểu sư di, cũng không sợ tay không đối địch.
Cho nên trong khoảng thời gian này, ta nhất định phải tìm một thanh vũ khí có thể đối đầu với binh khí có đẳng cấp như Hổ Liêu.
Vòng thứ hai 'Thiên Lý', là chỉ đi không quá ngàn dặm, tìm sự vật quý hiếm trở về trình diện hoàng thượng. Đồ vật của người nào xa hơn, hiếm có hơn thì thắng. Cửa này so nhân lực vật lực. Kim Ngân tông phú giáp Giang Nam, nếu nói có đồ vật quý hiếm mà bọn hắn không cầm được, vậy cũng thật khó tìm.
Mặc dù ta không sợ đơn đấu với Kim Vương Tôn, nhưng nói thật dường như hai đề thi này đều thiên vị Kim Vương Tôn. Lúc đầu còn không rõ, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải phương pháp Tĩnh An nghĩ ra mới lạ. Loại chi viện vòng vo tam quốc này, chỉ tiểu nha đầu kia mới có thể làm ra a.
Chỉ không biết đề mục thứ ba 'Tài Hoán' là gì.
Ta lại ở ngoài thành một đêm chuẩn bị thí tuyển, cách đủ ba ngày, mới trở về Lục Phiến môn.
Vừa vào đại môn đã cảm thấy bầu không khí rất cổ quái, nhưng không nói ra được vì sao.
Tóm lại hình như người người gặp ta đều cúi đầu đi, đồng liêu ngày thường sẽ chào hỏi thì nhìn trái nhìn phải, nói bọn hắn có việc hoặc là bề bộn nhiều việc rồi đi sang chỗ khác. Chào hỏi mà thôi! Ngươi vội vàng đến mức nào a! Tên phụ trách gửi thư nhà ngươi, giữa trưa còn không ra khỏi cửa, ngươi có thể bận rộn đến mức nào a! !
Đến ngoài khóa viện, nhìn thấy Tô Hiểu đang dẫn một tiểu đội người, định đi ra ngoài.
"Hiểu, phải ra ngoài tuần tra à?"
Ta đưa tay chào hỏi, chỉ thấy Tô Hiểu chu miệng nhỏ, 'Hừ' một tiếng dẫn đại đội quay đầu bước đi.
Ta không hiểu đuổi theo: "Này! Chờ chút, làm sao vậy?"
Đôi trường ngoa của Tô Hiểu dài đến cặp đùi mảnh thẳng, trông như giày thô nhỏ của nữ tử. Thấy ta đuổi theo, Tô Hiểu hung hăng dừng bước, suýt đụng vào ta.
Tô Hiểu mình cũng giật nảy mình, nhưng được ta đỡ.
"Ngươi cẩn thận chút a."
Không ngờ Tô Hiểu dùng sức hất tay ta ra: "Ta, ta cứ không cẩn thận! Ta chết đi cũng không cần ngươi quản!"
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Còn hỏi ta làm sao vậy?" Tô Hiểu cả giận: "Họ Minh! Ngươi làm chuyện tốt gì tự ngươi biết! Không cần phải biết rõ còn cố hỏi! Hừ!" Dứt lời lắc eo nhỏ rời đi.
Rốt cuộc là thế nào a? !
Sau đó ta đi khắp Lục Phiến nha môn, cũng dần dần nhìn ra. Bọn hắn không chỉ trốn tránh ta, quả thực là đang khinh bỉ ta a.
Các ngươi có nhận lầm ta không a.
Người đội nón xanh cho Kim Vương Tôn cùng thịt vị hôn thê của người ta là Đường Dịch, không phải là ta a!
Hôm nay, bầu không khí trong Lục Phiến môn thực sự kỳ quái.
Ngay cả nhị sư đệ lớn giọng của ta cũng bị cảm, giọng thành oa oa. Mặc dù do hắn uống say, cởi sạch quần áo ngủ ngoài đường trong trời đại hàn, nhưng quả nhiên vẫn rất kỳ quái.
Khí áp trầm thấp này luôn có cảm giác quỷ dị không rõ, cảm giác này tựa như...... Ngươi đi tiểu bên cạnh vách núi, luôn có cảm giác sau lưng có người muốn đẩy ngươi một cái.
Bao nhiêu buổi tối không trở về, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ta đi vào phòng mình...... Ai, lại là mấy đêm không ngủ. Gần đây hình như xung đột với hai chữ giấc ngủ, nếu không phải Tô Hiểu chuyển vào, thì là Hồng Trang điện hạ chiếm giường ta, hại ta không một ngày an giấc ngủ ngon.
Thật hoài niệm ngày lão đại còn ở Lục Phiến môn. Nếu vẫn còn Thẩm lão đại, ta mới không bị hai thiếu nữ các ngươi...... Một thiếu nữ, một Tô Hiểu khi phụ cho ngay cả giường cũng không có mà ngủ.
Ta không thấy bóng dáng Hồng Trang điện hạ đâu. Đoán chừng lúc ta không ở đây, nàng không tiện một người ngủ chung dưới mái hiên với Tô Hiểu, cho nên tối hôm qua ra ngoài tìm trụ sở. Ta đẩy cửa vào phòng, trực tiếp đi về phía giường mình.
Đột nhiên ngửi được một chút vị ngọt, mùi thơm này không giống hương hoa trên người Tô Hiểu, cũng không giống phấn thơm điện hạ thích dùng. Nhưng lại có chút quen thuộc khó hiểu.
Lập tức, lòng hiếu kỳ của ta đại thịnh, sải bước đi đến trước giường, vén màn lên.
Thấy một thiếu nữ tuổi xuân xinh xắn lanh lợi, da trắng mông vểnh, đang nằm trên cái giường không tính là rộng của ta. Nàng nằm úp mặt trên giường, tóc dài che khuất non nửa khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẫn có thể thấy được một phần. Dáng vẻ đoan chính thanh nhã, môi hồng răng trắng. Nhìn qua dường như còn nhỏ hơn Tô Hiểu chưa đủ mười sáu tuổi, chỉ có mười ba mười bốn tuổi. Lại là thiếu nữ sát thủ Ti Ti từng gặp ở Thiên Hương uyển.
Lần trước gặp mặt, nữ hài này còn muốn giết ta a. Nhưng sau khi bị ta nhìn thấu, hẳn không dám tới trong thời gian ngắn a. Sao nàng lại trên giường ta, còn đang ngủ?
Dường như nghe được động tĩnh, thiếu nữ nằm rạp xuống như mèo con lại không ngủ, đầu nhỏ ngẩng lên đề phòng, quay lại nhìn ta. Thấy người tiến vào là ta, lấy làm kinh hãi.
"Sao, sao lại là ngươi?"
Ta không khỏi cười nói: "Nơi này là phòng ta, sao ngươi lại hỏi ta."
Ta đi hai bước tới, Ti Ti giãy dụa toàn thân như muốn chạy trốn, nhưng dường như không thể động đậy. Ta nhìn kỹ mới biết, nàng bị trói dây thừng, bị khống chế toàn bộ hành động. Nàng không phải nằm ngủ trên giường ta, mà không thể không chờ trên giường ta.
"Ngươi...... Đăng đồ lãng tử không biết xấu hổ nhà ngươi!"
Sắc mặt Ti Ti ửng hồng, hét lớn: "Ngươi gặp ta một lần không thể đắc thủ, vậy mà ỷ vào uy thế của Lục Phiến môn, đòi Thiên Hương uyển giao người! Ngươi biết rõ ta không phải cô nương của Thiên Hương uyển, thế mà vẫn mặt dạn mày dày làm loại chuyện này, uổng cho ngươi tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm!"