[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 272 : Thiên Hương đạp xử · vô địch (trung)

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Ánh mắt chạm nhau, người tránh trước là Minh Tố Vấn. Nàng cúi thấp đầu xuống như không chịu nổi, không dám nhìn ánh mắt sáng rực của Minh Phi Chân.
—— Vì sao, hắn lại đến đây? Còn là hình dáng này?
Minh Tố Vấn dùng tên giả Tuyệt Sắc tiếp cận Minh Phi Chân, nhưng nàng không hề biết Minh Phi Chân đã nhận ra nàng ngay từ đầu. Còn nghĩ mình sẽ yên yên lặng lặng đến đêm tiểu niên trăm ngàn người đấu giá, nhìn nhà nhà đốt đèn, nhìn náo nhiệt, hơi giải tịch mịch. Sau đó nàng sẽ để lại danh tự rồi trốn đi, biến mất mấy năm. Sau khi trở về nói cho Minh Phi Chân, năm đó mình sớm đã thành thân ở kinh thành, khi đó Minh Phi Chân cũng nên thành thân. Đến lúc đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng tâm sự chuyện lý thú khi còn bé, nói về hồi ức năm đó xông xáo giang hồ. Bọn hắn vẫn là thanh mai trúc mã như cũ, vẫn là tiểu sư di và Minh Phi Chân như cũ......
Minh Phi Chân tự sống cuộc đời của hắn, mà mình chỉ cần hồi ức là đủ rồi.
Nhưng vì sao...... Tất cả không giống như nàng nghĩ? Hắn lại xuất hiện trước mặt mình nhanh như vậy?
Từ khi tận mắt thấy hắn và Tĩnh An hôn môi, đây là lần đầu tiên gặp hắn.
Minh Tố Vấn không tự chủ được nghĩ đến cảnh Minh Phi Chân ôm hôn Tĩnh An lúc ấy, trong lòng khó chịu cúi đầu xuống.
Minh Phi Chân hơi không biết làm sao, trong ấn tượng, tiểu sư di rất ít khi lộ vẻ tịch mịch trước nhiều người như vậy. Nhất là lúc địch nhân cũng tại. Nói thực ra, lúc đi tới thấy Kim Vương Tôn, cũng làm trong lòng Minh Phi Chân không thoải mái.
Kim Vương Tôn là kẻ địch chung của bọn hắn, nhưng bây giờ Kim Vương Tôn vênh váo hung hăng chiếm cứ nơi đây như chủ nhân, dùng vàng bạc để mua người hắn coi trọng nhất. Mà người xúc tiến chuyện này, lại chính là tiểu sư di.
Minh Phi Chân không biết Kim Vương Tôn liên hệ với tiểu sư di kiểu gì, nhưng tiểu sư di tùy hứng lại làm hắn không thể dự đoán. Điều này không khỏi làm Minh Phi Chân nhớ tới quyển tâm pháp song tu năm đó. Nhớ tới phong tình ngày đó nhìn thấy...... Thế mà nam nhân trước mắt cũng có thể nhìn thấy phong cảnh tương tự, Minh Phi Chân liền giận không chỗ phát tiết.
Minh Phi Chân cũng hơi tức giận với Minh Tố Vấn. Trách nàng vì sao không nói thẳng cho hắn.
—— Ngươi không muốn ta cưới công chúa, vì sao không trực tiếp nói cho ta? Vì sao phải giẫm đạp mình như vậy? Ngươi biết cái gì ta cũng nghe ngươi, vì sao ngươi không chịu tin ta......
Nhưng nhìn thấy những người này yết giá tiểu sư di như hàng hóa, toàn cảnh tượng không coi nàng là người. Trong lồng ngực Minh Phi Chân càng uất ức cùng nóng nảy, hận không thể ngông cuồng phát tác, san nơi này thành bình địa.
Kim Vương Tôn trông thấy hình tượng tóc dài màu trắng, mặt xanh nanh vàng của Minh Phi Chân. Hắn vốn không biết rõ Tán thần tôn, nhưng án Tranh vương tạo phản sôi sùng sục, theo thám tử hồi báo Ma giáo Tán thần tôn đã từng nhúng tay trong đó. Khi đó hắn mới biết hình ảnh của Tán thần tôn là thế nào.
Kim Ngân tông là Bạch Vương thất quan cao quý, trên lập trường hoàn toàn đối lập với Thần Nguyệt giáo, không thể không nói mấy câu. Nhưng thân phận hắn xấu hổ, bây giờ là lén chạy ra, không nên xuất hiện ở địa phương này, bởi vậy cân nhắc vài câu mới quát: "Tại hạ họ Kim, chính là người vừa ra giá cao nhất cho Tuyệt Sắc cô nương, các hạ là —— "
Minh Phi Chân quát lớn một tiếng: "Im ngay!"
Ta không nói chuyện, ngươi lại gây sự trước!
Minh Phi Chân tới gần Kim Vương Tôn như gió lốc, vung tay một trảo, chân khí thông suốt giữa năm ngón tay, ảnh hóa hồng nhạn, cương mãnh sắc bén phá đầu địch thủ như đập đậu phụ. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết của Kim Vương Tôn thông tập võ công thiên hạ, kiến thức rất rộng, thấy chân khí cực kỳ lăng lệ ẩn chứa trong thức, không dám đối cứng.
Ngoài miệng càng không chịu thiệt: "Thật can đảm! Lại dám đánh lén!"
Quát một tiếng thân thể bay ngược, tay phải rút bội đao bên hông ra. Lần ra ngoài này, hắn giữ bí mật hành động, không dám mang theo vũ khí thành danh, chỉ mang cương đao phổ thông. Hắn ngang đao trước người, dùng một thức cản, hông hạ xuống, bộ pháp hư ngưng không phát, dùng tật phong khoái thối thức. Cho dù một trảo của đối phương lợi hại thế nào, hắn cũng có thể ngăn cản thối lui.
Lại thấy một trảo thần tốc thẳng tắp của Minh Phi Chân đột nhiên chậm lại, biến đâm thành nắm, thời điểm thức đón đỡ của Kim Vương Tôn sắp hoàn thành, hung hăng mổ vào lưỡi đao của Kim Vương Tôn như chim ưng. Nhẹ nhàng linh hoạt cướp đi, dư kình đánh mở hai tay Kim Vương Tôn.
Minh Phi Chân tiện tay quăng cương đao đi, một chưởng bổ vào trung vị, chính giữa lồng ngực. Thân thể Kim Vương Tôn vút qua, cả người bay ra ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ hung ác bá đạo vừa nãy của Kim Vương Tôn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng người mặt xanh này thu thập hắn không dùng đến một chiêu! Đây là tu vi bực nào? Người trên thuyền vừa thấy Kim Vương Tôn đã hơi muốn chạy, bây giờ thấy Minh Phi Chân càng hận mình sao vừa nãy không chạy trước?
Bây giờ sát tinh tới, chỉ sợ vừa đi là thành mục tiêu, còn đi thế nào a!
Minh Phi Chân không để ý người khác, chậm rãi đi đến trước mặt Minh Tố Vấn. Mấy hộ viện thấy hắn đến, nổi dũng khí lớn lao, tiến lên liều mạng bảo vệ: "Ngừng, mơ tưởng động vào một sợi lông tơ của cô nương!"
Minh Phi Chân nhìn dáng vẻ trung tâm hộ chủ của bọn hắn, không khỏi bật cười: "Ta kính vị cô nương này như thiên nhân, không dám có nửa điểm vô lễ, mời chư vị tránh ra, chúng ta có mấy lời muốn nói."
Kỳ thực những hộ viện này cũng hơi nhìn ra. Khẳng định Tuyệt Sắc cô nương có uyên nguyên với nam tử này, có phải tình duyên hay không thì không biết. Nhưng cho tới bây giờ, bọn hắn chưa từng thấy Tuyệt Sắc cô nương lộ ra cảm xúc nồng đậm như vậy trước mặt người nào. Ánh mắt nàng nhìn hắn, với ánh mắt của nữ nhi gia nhìn người yêu, giống nhau như đúc.
Bọn hắn quay đầu lại nhìn thái độ của Tuyệt Sắc cô nương.
Nhưng nàng chỉ giữ trầm mặc.
Minh Tố Vấn trầm mặc nhìn Minh Phi Chân, nhìn hắn đại phát thần uy, một chiêu đánh Kim Vương Tôn bay xuống sông Tần Hoài. Nhưng không tự hào cùng vui sướng chút nào. Vừa nãy Kim Vương Tôn vũ nhục cũng làm nàng không vui. Nhưng nàng không thích thái độ bây giờ của Minh Phi Chân.
Từ trên người hắn, nàng nhìn thấy phẫn nộ, cũng nhìn thấy trấn định.
Đó là thản nhiên, bình chân như vại.
Dường như hắn tin tưởng, chỉ cần hắn hiện thân nơi đây. Với đường đường uy phong của Tán thần tôn hắn, mình sẽ đi với hắn.
—— Phi Chân, trước kia ngươi từng nói, ngươi không biết võ công, nhưng ngươi biết chiến đấu. Ngươi biết chiến đấu, nhưng vẫn không hiểu nữ nhân.
Trang phục Tán thần tôn giả của Minh Phi Chân, từng giúp hắn kỳ khai đắc thắng vô số lần.
Nhưng trong mắt Minh Tố Vấn, trang phục Tán thần tôn giả này, lại là trốn tránh. Ngươi không mặc vào y phục đại biểu quá khứ này, ngay cả tới gặp ta cũng không dám sao?
Minh Tố Vấn nghĩ đến đây, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, để nam tử trước mặt thấy được dung nhan tuyệt lệ của nàng. Quả nhiên hiệu quả kỳ thần, nếu không biết đánh không lại, chỉ sợ đã có mấy người trong đám công tử ca xông ra cướp giật một phen dưới tay Minh Phi Chân, chỉ vì muốn hồng nhan cười một tiếng.
Minh Phi Chân không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nói: "Đi theo ta đi."
"Nô gia...... Không biết ngươi. Vị công tử này, mời về đi thôi."
Minh Tố Vấn nói một cách quyết liệt.
Nàng trân quý quá khứ của nàng với Minh Phi Chân, nhưng cũng vì như thế, nàng phải có cải biến.
Giữa bọn hắn, còn ít chuyện như thế này sao?
Vì cái gì, nàng mới coi mình như đồ chơi, đặt trong tầm mắt của nam tử kinh thành a.
"Vị công tử ngươi đả thương, vừa nãy đang ra giá cho nô gia. Nếu ngươi không tới quấy rối, chỉ sợ đêm nay nô gia đã sơ long làm tân nương tử. Mời ngươi trở về đi."
Minh Phi Chân đột nhiên lĩnh ngộ được gì đó từ ba chữ tân nương tử, vội vàng nói: "Ngươi là vì ta muốn cưới...... Không, không phải là thật. Ta không muốn cưới nàng, ngươi để ta giải thích rõ ràng."
"Không có gì để giải thích." Minh Tố Vấn cúi đầu thản nhiên nói: "Nô gia không có nửa điểm quan hệ với ngươi, mời ngươi đi thôi, nô gia mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Dứt lời khẽ quay eo dương liễu, chậm rãi rời đi.
"Minh Tố Vấn!"