[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 273 : Thiên Hương đạp xử · vô địch (hạ)

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Minh Phi Chân phát ra âm thanh lớn nhất trong ấn tượng với nàng.
"Đây là địa phương nào? Đây là những người nào? Chẳng lẽ ngươi nhất định phải giày vò mình như vậy...... Giày vò ta như vậy mới cam tâm sao?"
Minh Phi Chân xông qua như gió táp, bọn hộ viện không thể nhìn thấy, ngay cả cảm giác cũng không có, Minh Phi Chân đã xuyên thân qua.
Hắn bắt được tay sen trắng nõn tinh tế của nàng, thấp giọng nói: "Tiểu sư di, ngươi đang giận ta cái gì?"
Nhìn mọi người, sau đó dùng truyền âm nhập mật nói: "Ở đây quá nhiều người, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện. Ngươi muốn chọc giận ta, dù sao cũng phải nói nguyên nhân cho ta."
Nhưng Minh Phi Chân còn chưa kịp dùng lực, Minh Tố Vấn đã hất tay hắn ra!
"Ta tức giận vì ngươi cứ như thế!"
Minh Tố Vấn luôn tiêu sái tự nhiên, xinh đẹp phóng khoáng dường như mất khống chế, lớn tiếng nói: "Ngươi luôn phải giải thích với ta, luôn phải dỗ dành ta, luôn không lớn tiếng, luôn để chuyện trong lòng. Ai cần ngươi dỗ! Ai cần ngươi phóng khoáng, ai cần ngươi chiếu cố ta! Ta cho phép ngươi gần ta như vậy sao? Ta cho phép ngươi tốt với ta như vậy sao?"
Minh Phi Chân không nghĩ tới sẽ chọc cho tiểu sư di giận đến không quan tâm thể thống như vậy, nhất thời tay chân luống cuống.
"Ta, ta...... Ta quan tâm ngươi."
Gương mặt xinh đẹp của tiểu sư di trầm xuống, cười lạnh nói: "Tốt, ngươi biết quan tâm người như thế, biết chiếu cố người như thế, sao không đem đi quan tâm nữ nhân khác? Ai bảo ngươi nhất định phải nghe lời ta? Ai bảo ngươi không ngủ không nghỉ đi hái thuốc lúc ta sinh bệnh? Ai bảo ngươi đến cứu khi ta vừa gặp nguy hiểm? Ta cầu ngươi tốt với ta như vậy sao? Ta là gì của ngươi a! Vì sao ngươi phải chịu trách nhiệm với ta?
Ngươi cảm thấy có trách nhiệm như thế, chịu trách nhiệm với người khác đi a! Ngươi cứ chọc ta. Ngươi đã chọc ta, chọc ta......"
Nói đến đây hốc mắt Minh Tố Vấn đỏ lên, rốt cuộc không nói được nữa. Tiếp nữa, ngay cẩ tấm giấy dán cửa sổ cuối cùng giữa bọn hắn cũng không còn tồn tại.
—— Đủ rồi đủ rồi, còn nói thêm nữa, về sư môn, hắn làm người kiểu gì?
Minh Tố Vấn vừa nghĩ, nước mắt đột nhiên chảy xuống từ hốc mắt.
"Ngươi...... tốt với ta như vậy, vì sao không tốt cả đời. Vì sao muốn ta trở về một mình...... Ta sinh bệnh trên Đại La sơn, suýt chết đi, vì sao ngươi không đến thăm ta?"
Minh Phi Chân máu nóng dâng trào, vừa đau lòng vừa hốt hoảng nói: "Ngươi, ngươi ngã bệnh? Vì sao không ai nói cho ta? !"
Minh Tố Vấn cười khổ, Minh Phi Chân lập tức hiểu ra.
Nàng vừa từ Nam Kinh về Đại La sơn liền sinh bệnh, nguyên nhân rõ ràng là tâm bệnh. Với chuyện này, đương nhiên trên dưới Đại La sơn phải thủ khẩu như bình, không thể tiết lộ cho Minh Phi Chân biết. Bằng không hắn nhất định sẽ trở về, đến lúc đó tình cảm của hai người sẽ lại sâu thêm.
"Có mấy lời, ta không nói, ngươi không nói, chẳng lẽ không ai biết sao? Bọn hắn đều biết, biểu ca ta biết, sư phụ ngươi biết, sư thúc ngươi biết, sư nương ngươi cũng biết. Nếu không vì sao ngươi ẩn cư Nam Kinh, hơn một năm ta cũng không gặp được ngươi. Bọn hắn không nói cho ta ngươi ở đâu, cho nên từng bước từng bước, ta đi từ tái ngoại đến Trung Nguyên, một mực tìm ngươi.
Trong mắt bọn hắn, ta chính là nữ nhân điên không biết liêm sỉ. Suy nghĩ của bọn hắn, ta đều không quan tâm. Chuyện của ta ngươi cũng biết, ngay cả ta quan tâm cái gì ngươi cũng biết. Nhưng ngươi không để trong lòng."
"Tiểu sư di...... Ta......"
Suy nghĩ của Minh Tố Vấn, thực sự hơn Minh Phi Chân có thể tưởng tượng nhiều lắm.
Minh Phi Chân như bị thứ gì đó kẹt trong cổ họng, đau đớn không nói nên lời, miễn cưỡng nói: "Nói tóm lại, ta có lỗi với ngươi."
Trông thấy hắn như thế, Minh Tố Vấn như bị kim châm trong lòng, càng nổi nóng, cơ hồ gầm rú nói.
"Ta không cần ngươi xin lỗi! Ta không cần ngươi quan tâm ta! Ta không cần ngươi quan tâm ta, lừa ta, chiếu cố ta, làm ta hoan hỉ mấy ngày mấy đêm không ngủ được. Sau đó mới biết, thì ra trong lòng ngươi, ta chỉ là một phần trách nhiệm!"
Hai chữ trách nhiệm vừa ra, sắc mặt Minh Phi Chân trắng bệch.
Hắn chưa từng suy xét ý nghĩa của Minh Tố Vấn trong cuộc đời hắn, mà Minh Tố Vấn lại tìm ra đáp án trước. Duyên phận quen biết từ ba tuổi, chẳng lẽ thật sự là trách nhiệm sao?
Cuối cùng nước mắt của Minh Tố Vấn ròng ròng chảy xuống, lông mi cong vểnh như tiết lộ tính cách kiên cường của chủ nhân, sau khi nhiễm nước mắt óng ánh càng lộ vẻ quyết tuyệt.
"Từ hôm nay trở đi, trách nhiệm của ngươi, kết thúc. Bây giờ ngươi đi ngay."
"Ta không làm được."
Minh Tố Vấn dường như có thể trông thấy, phía sau mặt nạ đồng xanh kia, trên gương mặt nhìn từ nhỏ đến lớn, có một nụ cười tịch liêu, ảm đạm.
"Chúng ta đã như thế từ nhỏ...... Ta chỉ biết tốt với ngươi, ta không biết ngươi tức giận, ngoại trừ dỗ dành ngươi, ta còn có thể làm gì? Ta không biết, vì sao ta muốn quan tâm ngươi. Nhưng ta vẫn sẽ làm như vậy."
Tĩnh mịch trầm mặc bao phủ hai người như mưa bụi, dường như hoàn toàn quên trăm ánh mắt trong Họa Ảnh phường đang nhìn màn kịch này. Nhưng người xem lại bị cuốn hút, không người nỡ quấy rối vào lúc này.
"Tốt, vậy ta chỉ hỏi ngươi......" Minh Tố Vấn cắn răng nói: "Đêm tiểu niên, ngươi có thể đến không?"
Minh Phi Chân trầm mặc. Hắn là người ứng cử phò mã, chẳng những đại biểu chính hắn, còn đại biểu cho Lục Phiến môn. Hơn nữa nếu không có thí tuyển phò mã, không thể thuận lợi đoạt lại Dạ La bảo. Càng không biết Tĩnh An đang chuẩn bị âm mưu gì. Bất kể thế nào, hắn cũng không đi được.
Minh Tố Vấn thấp giọng nói: "Không thể tới...... Bây giờ ngươi đi ngay!"
"Tiểu sư di...... Ngươi thật muốn như vậy sao?"
"Ngươi chớ quá mức. Ta chưa bao giờ thiếu ngươi cái gì." Ngọc dung của Minh Tố Vấn lạnh lùng, đầu ngón tay bấm vào mu bàn tay, móng tay đâm vào thịt, không ngờ đau đến không còn tri giác. Lúc nàng mở miệng đã vô cùng cay đắng, "Ngươi có thể cưới người ngoài, ta không gả được cho người sao?"
"Này này này, ta nói, hai người các ngươi xong chưa a."
Dưới ghế, một hán tử say rượu lúc này mới tỉnh, tỉnh lại trông thấy dung nhan tuyệt thế của hoa khôi đã run rẩy, lại trông thấy một người mặt xanh ở chỗ đó thì càng giật mình. Nhưng nghe nửa ngày, thì ra là tiểu nhi nữ cãi nhau huyên náo.
"Đây là chỗ tầm hoan tác nhạc, hai người các ngươi liếc mắt đưa tình đi nơi khác. Ta nói ngươi này, thương con thì không sờ đầu, sờ đầu thì chảy nước mắt a. Đã đưa nàng dâu đến thanh lâu thì phải chịu. Vợ ngươi duyên dáng như thế, đêm đầu tiên lão tử không có tiền, nhưng không sao, buổi tối thứ hai ta chắc chắn sẽ đến. Tiểu hoa nương của ngươi nhìn rất thanh tú, sợ rằng bình thường chung một đêm cũng không ít. Không quan trọng, lão tử hùn vốn với mấy anh em, ta không quan tâm uống nồi nước đục......"
Càng nói càng không ra gì, theo lời của tên say này, liệt hỏa trong mắt Minh Phi Chân càng thêm rừng rực, hỏa khí càng lúc càng lớn. Người vừa thấy Minh Phi Chân xuất thủ, đều làm khẩu hình: Ngươi tìm đường chết a! ! Ngậm miệng!
Minh Tố Vấn vẫn quyết tuyệt như cũ, không thèm nhìn Minh Phi Chân, đưa lưng về phía hắn, dường như không cho hắn cơ hội nói.
Minh Phi Chân mím môi, sắc mặt dưới mặt nạ từ đỏ chuyển trắng, tiếp theo bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Tốt."
"Tốt."
"Tốt!"
"Sư di của ta nói nàng muốn treo biển sơ long, chuyện nàng muốn làm, ai dám ngăn cản!"
Minh Phi Chân đột nhiên rút bội đao bên hông Kim Vương Tôn lên, đao kia là cương đao lưỡi mỏng phổ biến trên giang hồ, vì không làm người ta sinh nghi, thậm chí Kim Vương Tôn chọn cây đao có chất thép không tốt bằng bên đường bán.
Nhưng Minh Phi Chân vừa cầm lên, nhẹ nhàng gảy mũi nhọn, như vang lên một tiếng long ngâm, tôn lên sát khí của lưỡi đao, chấn cho người máu nóng sôi trào.
Minh Phi Chân vung khẽ một đao, đẩy ra đao khí ngang ngược như tường. Nếu Kim Vương Tôn ở đây, sẽ biết tuyệt đối không nên trêu chọc người này.
Đao khí phát ra hào quang trắng hơn tuyết, nhưng Minh Phi Chân chưa dừng lại, mũi đao của hắn trùng thiên, hít một hơi, tư thế như đao phủ trảm người ở Thái Thị Khẩu.
Chỉ có Minh Tố Vấn nhìn ra cử động của hắn không thích hợp, mà người khác lại không biết Minh Phi Chân đang làm gì.
Nếu nói chém người, quanh hắn không người có thể chém. Nếu nói múa đao, thì màn múa này không có nửa điểm ảo diệu, không quá đặc sắc. Chỉ biết khí thế trên thân người này rất dồi dào, nhưng không nhìn ra môn đạo.
Minh Tố Vấn nhìn ra nguy hiểm: "Ngươi muốn làm gì!"
Minh Phi Chân không trả lời, bỗng nhiên mở mắt, trong giây lát con mắt thành huyết hồng.
Một đao đánh xuống, phong quang chói mắt!
Dường như một sí mang màu trắng bốc cháy trên lưỡi đao, bùng cháy như lửa, hành tẩu như điện, bạch diễm này chợt hiện theo đao quang, chưa xuống mặt đất đã biến mất không thấy gì nữa.
Vừa nãy Minh Phi Chân chỉ bổ bừa một đao, không thấy bất kỳ chiêu số gì, chỉ dựa vào uy thế mà cũng doạ người như vậy.
Nhưng mọi người vừa có ý nghĩ này, chợt thấy dưới chân rung bần bật, tiếp theo vết nứt bắt đầu xuất hiện trên mặt đất —— hoặc là mặt thuyền Minh Phi Chân vừa chém xuống một đao. Vết rạn càng lúc càng lớn như băng nứt, đến cuối cùng rắc rắc một tiếng thật lớn, toàn bộ đầu thuyền ứng thanh tách rời!
Nguyên bản vẫn trong thanh lâu, đột nhiên thành sóng biếc dập dờn, thanh phong phất thủy. Mà sau khi tách rời không lâu, đoạn mũi tàu bên kia không thể ăn nước, hoàn toàn chìm vào trong nước.
Mũi tàu có thể sử dụng làm lầu các, lại bị một đao chém đứt cả đoạn!
Cũng may Họa Ảnh phường vốn do nhiều thuyền liên kết, thiếu một đầu thuyền cũng không chìm nghỉm, nhưng phòng này lập tức thành phế tích. Phía ngoài đã vào đêm, du khách trên bờ nhao nhao chú mục. Mà trong du khách, nếu nhìn kỹ, là có thể phát hiện ngọc dung kinh hãi của nhị điện hạ Lý Hồng Trang.
Hồng Trang công chúa đi theo Minh Phi Chân tới đây, chỉ đến muộn một lát. Vẫn luôn nghe lén trên bờ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Minh Phi Chân sẽ một đao cắt thuyền. Cũng càng không nghĩ ra, Minh Phi Chân nói chuyện trong thuyền, lại có thể hợp làm một với người nàng mong nhớ ngày đêm.
Minh Phi Chân không thấy được nhị điện hạ, sát khí trầm trọng quẳng đao đi, đảo mắt. Người bị ánh mắt huyết hồng của hắn đảo qua, lập tức nổi lên cảm giác đáng sợ như bị lưỡi đao dí vào cổ họng.
"Ta để câu này ở đây. Đêm tiểu niên, có người dám tới, thì lão tử dám giết!"
Dứt lời nhìn tiểu sư di, trong mắt hai người đều có những lời nói không hết, nhưng không nói một câu.
Minh Phi Chân, dứt khoát quay người rời đi.