[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 274 : Dùng gì giải lo · bí mật (thượng)
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Ban đêm, một khu dân cư cách Thiên Hương uyển không xa.
Đất đai nơi này đắt đỏ, dù là nhà dân bình thường, giá cũng không thấp.
Hoắc Thanh Nhi ở tạm chỗ này.
Sắc trời đã tối, mà trong nhà Hoắc Thanh Nhi vẫn có khách nhân, còn là một nam nhân.
Hoắc Thanh Nhi rót một ly trà đưa cho nam nhân kia nói: "Đường huynh đệ, cảm ơn, cảm ơn ngươi luôn tới nghe nô gia tâm sự. Còn bảo hộ nô gia mỗi ngày, nô gia thật không biết cảm tạ ngươi thế nào."
Đường Dịch khoanh tay cảnh giới xung quanh, cũng không nhìn Hoắc Thanh Nhi.
"Không quan trọng." Ngữ khí hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhận lấy nước trà, nhấp một ngụm xem như uống, "Tuyệt Sắc cô nương là cô cô của đại ca ta, nếu nàng muốn ta bí mật bảo hộ ngươi, ta sẽ không để ngươi có sơ xuất gì."
"Tuyệt Sắc cô nương......"
Kỳ thực Hoắc Thanh Nhi không biết rõ cô nương này, chỉ biết nàng là người quen của Kim lão tông chủ. Đến mang nàng đi, vốn dùng để đả kích Kim Vương Tôn, khiến Kim Vương Tôn không lấy được công chúa. Nhưng không biết vị cô nương này bị làm sao, đột nhiên muốn đi làm hoa khôi, ngăn cũng không được.
Đường Dịch cũng chỉ gặp Minh Tố Vấn vài lần, đương nhiên ngày Lục Phiến môn chiêu mộ là lần đầu tiên, cũng biết nàng là trưởng bối của Minh Phi Chân từ khi đó. Nàng đột nhiên đến tìm Đường Dịch, muốn hắn bảo hộ Hoắc Thanh Nhi mấy ngày. Kết quả bây giờ muốn đi làm hoa khôi, có vẻ muốn hắn tiếp tục bảo vệ. Mỗi ngày Đường Dịch đều ở trong phòng Hoắc Thanh Nhi đến đêm khuya mới đi, cũng khó trách sẽ bị Minh Phi Chân hiểu lầm.
Nhưng nói là bảo vệ, trên thực tế cũng không có việc gì làm. Thiên Hương uyển vốn có tay chân hộ vệ, mỗi ngày hắn đồng tiến đồng xuất, trái lại làm cho người ta lời ong tiếng ve.
Hôm nay cũng thế, thời gian đã đến, cũng không phát sinh chuyện gì. Sau khi từ biệt Hoắc Thanh Nhi, Đường Dịch đi về nơi ở mình mới thuê.
Hoắc Thanh Nhi tiễn biệt Đường Dịch, cũng muốn tắt đèn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, một trận âm phong chợt thổi tới, ánh nến nàng chưa kịp thổi đã tắt.
Sau lưng Hoắc Thanh Nhi hơi rét, cảm thấy hơi quỷ dị. Mặc dù nàng xuất thân võ lâm thế gia, đến cùng vẫn là đại gia khuê tú, sợ những thứ này nhất. Nàng nén sợ, vừa tận lực thuyết phục mình không có gì, đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ hơi mở, nhưng ngoài cửa sổ không có gì, dường như chỉ đơn giản là quên mất.
Hoắc Thanh Nhi khóa kỹ cửa sổ, quay người lại, một người vừa vặn đứng sau lưng nàng.
"A! !"
Hoắc Thanh Nhi hồn phi phách tán!
Người này da mặt xanh trắng, vẻ mặt hung sát như ác quỷ, toàn thân ướt đẫm, không biết bơi từ đâu đến. Nhưng nhìn diện mục lại quen thuộc cực kỳ, chính là Kim Vương Tôn mới bị Minh Phi Chân ném xuống sông.
Vẻ mặt Kim Vương Tôn oán độc, cười lạnh nói: "Tiện nhân!"
"Ngươi! Ngươi! Vương Tôn!"
Còn từ chưa tỉnh hồn, Kim Vương Tôn đã vung mạnh tay phải, một bàn tay quạt ra! Bốp một tiếng, Hoắc Thanh Nhi bị một bạt tai đánh ngã trên mặt đất.
Hoắc Thanh Nhi vốn là một đại tiểu thư trong Kim Ngân tông, chưa từng chịu loại đãi ngộ này, má phải đau nhức, lập tức khóc lên.
"Tặc tiện nhân, ngươi còn mặt mũi khóc!"
Bị lửa giận cùng khuất nhục thôn phệ, Kim Vương Tôn trừng hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng, "Trộm người đến tận đây. Hoắc Thanh Nhi, ngươi thật không làm ta thất vọng. Lúc nghe nói ngươi vào thanh lâu lêu lổng với người, ta còn không tin, không nghĩ tới lại là sự thật. Ngươi và ta cùng nhau lớn lên, sao ta không biết ngươi là dâm phụ như thế!"
"Ta, ta......"
Hoắc Thanh Nhi còn chưa nói xong, Kim Vương Tôn lại đánh một bạt tai.
"Dâm tiện! Ngươi muốn nam nhân đến vào thanh lâu, mất mặt người Kim gia ta!"
"Ngươi cho rằng có Dạ La bảo chủ nâng đỡ, là có thể hoành hành không sợ. Đợi ta chiếm vị trí phò mã, tự có thủ đoạn làm tên kia chết trong tay ta!"
"Ngươi cùng lão đầu tử muốn mượn Đại La sơn để áp chế ta, nghĩ hay thật!"
Mỗi một câu nói, bàn tay của Kim Vương Tôn đổ ập xuống mặt Hoắc Thanh Nhi như không cần tiền. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp bị đánh một hồi, tràn đầy máu me.
"Gọi nhân tình của ngươi tới cứu a! Đi gọi a!"
Dường như muốn phát tiết toàn bộ oán độc trong lòng, mỗi một bạt tai Kim Vương Tôn đều thêm mấy phần lực đạo, một gương mặt xinh đẹp cơ hồ bị đập nát.
Kim Vương Tôn túm quần áo Hoắc Thanh Nhi, xé đi, quát như dã thú: "Đan đâu! Cho ta! Đừng để ta nói lời vô ích."
Khuôn mặt Hoắc Thanh Nhi bị Kim Vương Tôn đánh cho đầy vết thương, lại đột nhiên cười.
"Ta đã biết...... Ngươi là người như vậy."
Kim Vương Tôn đang cơn giận dữ, bực tức nói: "Ta là người thế nào? Ta yêu ngươi tiếc ngươi như vậy, do ngươi không phải với ta."
"Yêu ta tiếc ta?" Hoắc Thanh Nhi cười lạnh: "Ngày trước ngươi luyện đao ta đã biết, ngươi là một người rất ích kỷ. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, bách khí quy nhất, bá đạo mạnh mẽ, không có Thái Âm Kỳ Linh Đan Hoắc gia ta điều chế, cả đời không thể gần nữ sắc. Kim Vương Tôn, ngươi quan tâm ta, hay quan tâm đan?"
Kim Vương Tôn sầm mặt lại: "Ngươi muốn nói gì?"
Hoắc Thanh Nhi cười nói: "Mỗi lần ngươi luyện võ công, chân khí bành trướng không thể tự đè xuống, cần Thái Âm Đan cùng nữ nhân...... Ngày đó, ngươi gạt ta, cướp đi thân thể ta thế nào, đến nay ta vẫn nhớ."
"Chuyện này sao? Ngươi là vị hôn thê của ta, sớm đã định hôn ước. Sớm muộn ngươi cũng là người của ta, sớm chút muộn chút khác nhau chỗ nào?"
Nước mắt của Hoắc Thanh Nhi róc rách chảy xuống, cùng với máu loãng, nhìn thê lương không nói nên lời.
"Ngươi mãi mãi cũng không thấy mình sai. Ngươi coi khinh ta, lại nói thành yêu ta. Ngươi cường bạo ta, lại nói thành tiếc ta. Khi ngươi có lựa chọn tốt hơn, ngươi lập tức đi tìm công chúa. Ngươi coi đây là tốt với ta?" Hoắc Thanh Nhi quật cường quay mặt đi, "Hôm nay ngươi đánh ta, món nợ này ta nhớ kỹ. Ngươi mơ tưởng nhận thêm bất kỳ Thái Âm Đan nào từ ta.
"Ta cho ngươi biết, ta không cần đan của ngươi! Ta đã đưa khối lãnh địa lão đầu tử thoái ẩn cho hoàng đế làm đồ cưới, hắn tự có triều đình thu thập. Cha ngươi mù quáng đứng ở phe lão đầu tử, há có thể may mắn? Phối phương của nhà ngươi, vận mệnh của nhà ngươi còn không phải mặc ta chi phối! Tốt nhất ngươi nghe lời cho ta, bây giờ giao đan cho ta, nếu không cha ngươi! Mẹ ngươi cùng đệ đệ ngươi, cũng đừng nghĩ còn mạng nhìn thấy ngươi."
Ánh mắt Hoắc Thanh Nhi bắn ra cừu hận, nhưng lại dần dần mềm xuống, lúc Kim Vương Tôn hơi yên tâm, nàng bỗng ưỡn ngực kiên định nói: "Có người sẽ giúp ta!"
"Có người...... Là hắn! Là gian phu kia! ?"
Hoắc Thanh Nhi lấy dũng khí nói: "Đúng! Hắn mạnh hơn ngươi! Hắn cường tráng hơn ngươi, ôn nhu hơn ngươi, lương thiện hơn ngươi, tốt hơn tên đẹp mã giẻ cùi nhà ngươi nhiều!"
"Tiện nhân! !"
Kim Vương Tôn giận dữ muốn điên, một chưởng đập thẳng cổ họng Hoắc Thanh Nhi, muốn một chưởng đánh chết nàng.
Bàn tay còn chưa đập tới, đột nhiên cảm thấy trên tay nóng rực, một luồng nhiệt lưu bay tới ngay sau đó. Theo một bóng tím, Đường Dịch phá cửa sổ vào, một cước đá vào cánh tay Kim Vương Tôn. Nội lực hai người còn chưa phân ra cao thấp, Huyết Dương Chân Khí của Đường Dịch đã đốt cho Kim Vương Tôn lui lại.
"Đủ rồi."
"Đường huynh đệ!"
Ánh mắt Đường Dịch rơi trên mặt Hoắc Thanh Nhi, mắt hổ co rụt lại.
Kim Vương Tôn thấy Đường Dịch, cũng chấn động hổ khu.
Đường Dịch xông lên phía trước, một quyền đảo qua, Kim Vương Tôn lại lấy Hoắc Thanh Nhi làm lá chắn, khiến hắn không thể tiến công.
"Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có một người?"
Một thanh tuyến kiều mị từ bên ngoài truyền vào: "Tại hạ Kỳ Lân vệ Tư Phủ, bình sinh thích đâm thọc nhất. Vị công tử này, ngươi trông quen cực kỳ, hình như bây giờ nên bị nhốt trong trang viên a. Sao có thời gian đi dạo kỹ viện thế."
Kỳ thực nơi này không gần Thiên Hương uyển, nhưng thanh lâu to to nhỏ nhỏ gần Thiên Hương uyển nhiều vô số kể. Nếu nói, trong mười nam nhân đến đây, thường có bảy người không đứng đắn. Nói hắn tới đây dạo kỹ viện, cũng thật khó mà giải thích.
Kim Vương Tôn thấy nhân số đối phương nhiều, võ công lại không cách biệt quá xa, nếu thật đánh tiếp chắc chắc không có lợi. Bèn đẩy Hoắc Thanh Nhi cho Đường Dịch, rời đi từ cửa sổ như một làn khói.
Đất đai nơi này đắt đỏ, dù là nhà dân bình thường, giá cũng không thấp.
Hoắc Thanh Nhi ở tạm chỗ này.
Sắc trời đã tối, mà trong nhà Hoắc Thanh Nhi vẫn có khách nhân, còn là một nam nhân.
Hoắc Thanh Nhi rót một ly trà đưa cho nam nhân kia nói: "Đường huynh đệ, cảm ơn, cảm ơn ngươi luôn tới nghe nô gia tâm sự. Còn bảo hộ nô gia mỗi ngày, nô gia thật không biết cảm tạ ngươi thế nào."
Đường Dịch khoanh tay cảnh giới xung quanh, cũng không nhìn Hoắc Thanh Nhi.
"Không quan trọng." Ngữ khí hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhận lấy nước trà, nhấp một ngụm xem như uống, "Tuyệt Sắc cô nương là cô cô của đại ca ta, nếu nàng muốn ta bí mật bảo hộ ngươi, ta sẽ không để ngươi có sơ xuất gì."
"Tuyệt Sắc cô nương......"
Kỳ thực Hoắc Thanh Nhi không biết rõ cô nương này, chỉ biết nàng là người quen của Kim lão tông chủ. Đến mang nàng đi, vốn dùng để đả kích Kim Vương Tôn, khiến Kim Vương Tôn không lấy được công chúa. Nhưng không biết vị cô nương này bị làm sao, đột nhiên muốn đi làm hoa khôi, ngăn cũng không được.
Đường Dịch cũng chỉ gặp Minh Tố Vấn vài lần, đương nhiên ngày Lục Phiến môn chiêu mộ là lần đầu tiên, cũng biết nàng là trưởng bối của Minh Phi Chân từ khi đó. Nàng đột nhiên đến tìm Đường Dịch, muốn hắn bảo hộ Hoắc Thanh Nhi mấy ngày. Kết quả bây giờ muốn đi làm hoa khôi, có vẻ muốn hắn tiếp tục bảo vệ. Mỗi ngày Đường Dịch đều ở trong phòng Hoắc Thanh Nhi đến đêm khuya mới đi, cũng khó trách sẽ bị Minh Phi Chân hiểu lầm.
Nhưng nói là bảo vệ, trên thực tế cũng không có việc gì làm. Thiên Hương uyển vốn có tay chân hộ vệ, mỗi ngày hắn đồng tiến đồng xuất, trái lại làm cho người ta lời ong tiếng ve.
Hôm nay cũng thế, thời gian đã đến, cũng không phát sinh chuyện gì. Sau khi từ biệt Hoắc Thanh Nhi, Đường Dịch đi về nơi ở mình mới thuê.
Hoắc Thanh Nhi tiễn biệt Đường Dịch, cũng muốn tắt đèn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, một trận âm phong chợt thổi tới, ánh nến nàng chưa kịp thổi đã tắt.
Sau lưng Hoắc Thanh Nhi hơi rét, cảm thấy hơi quỷ dị. Mặc dù nàng xuất thân võ lâm thế gia, đến cùng vẫn là đại gia khuê tú, sợ những thứ này nhất. Nàng nén sợ, vừa tận lực thuyết phục mình không có gì, đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ hơi mở, nhưng ngoài cửa sổ không có gì, dường như chỉ đơn giản là quên mất.
Hoắc Thanh Nhi khóa kỹ cửa sổ, quay người lại, một người vừa vặn đứng sau lưng nàng.
"A! !"
Hoắc Thanh Nhi hồn phi phách tán!
Người này da mặt xanh trắng, vẻ mặt hung sát như ác quỷ, toàn thân ướt đẫm, không biết bơi từ đâu đến. Nhưng nhìn diện mục lại quen thuộc cực kỳ, chính là Kim Vương Tôn mới bị Minh Phi Chân ném xuống sông.
Vẻ mặt Kim Vương Tôn oán độc, cười lạnh nói: "Tiện nhân!"
"Ngươi! Ngươi! Vương Tôn!"
Còn từ chưa tỉnh hồn, Kim Vương Tôn đã vung mạnh tay phải, một bàn tay quạt ra! Bốp một tiếng, Hoắc Thanh Nhi bị một bạt tai đánh ngã trên mặt đất.
Hoắc Thanh Nhi vốn là một đại tiểu thư trong Kim Ngân tông, chưa từng chịu loại đãi ngộ này, má phải đau nhức, lập tức khóc lên.
"Tặc tiện nhân, ngươi còn mặt mũi khóc!"
Bị lửa giận cùng khuất nhục thôn phệ, Kim Vương Tôn trừng hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng, "Trộm người đến tận đây. Hoắc Thanh Nhi, ngươi thật không làm ta thất vọng. Lúc nghe nói ngươi vào thanh lâu lêu lổng với người, ta còn không tin, không nghĩ tới lại là sự thật. Ngươi và ta cùng nhau lớn lên, sao ta không biết ngươi là dâm phụ như thế!"
"Ta, ta......"
Hoắc Thanh Nhi còn chưa nói xong, Kim Vương Tôn lại đánh một bạt tai.
"Dâm tiện! Ngươi muốn nam nhân đến vào thanh lâu, mất mặt người Kim gia ta!"
"Ngươi cho rằng có Dạ La bảo chủ nâng đỡ, là có thể hoành hành không sợ. Đợi ta chiếm vị trí phò mã, tự có thủ đoạn làm tên kia chết trong tay ta!"
"Ngươi cùng lão đầu tử muốn mượn Đại La sơn để áp chế ta, nghĩ hay thật!"
Mỗi một câu nói, bàn tay của Kim Vương Tôn đổ ập xuống mặt Hoắc Thanh Nhi như không cần tiền. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp bị đánh một hồi, tràn đầy máu me.
"Gọi nhân tình của ngươi tới cứu a! Đi gọi a!"
Dường như muốn phát tiết toàn bộ oán độc trong lòng, mỗi một bạt tai Kim Vương Tôn đều thêm mấy phần lực đạo, một gương mặt xinh đẹp cơ hồ bị đập nát.
Kim Vương Tôn túm quần áo Hoắc Thanh Nhi, xé đi, quát như dã thú: "Đan đâu! Cho ta! Đừng để ta nói lời vô ích."
Khuôn mặt Hoắc Thanh Nhi bị Kim Vương Tôn đánh cho đầy vết thương, lại đột nhiên cười.
"Ta đã biết...... Ngươi là người như vậy."
Kim Vương Tôn đang cơn giận dữ, bực tức nói: "Ta là người thế nào? Ta yêu ngươi tiếc ngươi như vậy, do ngươi không phải với ta."
"Yêu ta tiếc ta?" Hoắc Thanh Nhi cười lạnh: "Ngày trước ngươi luyện đao ta đã biết, ngươi là một người rất ích kỷ. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, bách khí quy nhất, bá đạo mạnh mẽ, không có Thái Âm Kỳ Linh Đan Hoắc gia ta điều chế, cả đời không thể gần nữ sắc. Kim Vương Tôn, ngươi quan tâm ta, hay quan tâm đan?"
Kim Vương Tôn sầm mặt lại: "Ngươi muốn nói gì?"
Hoắc Thanh Nhi cười nói: "Mỗi lần ngươi luyện võ công, chân khí bành trướng không thể tự đè xuống, cần Thái Âm Đan cùng nữ nhân...... Ngày đó, ngươi gạt ta, cướp đi thân thể ta thế nào, đến nay ta vẫn nhớ."
"Chuyện này sao? Ngươi là vị hôn thê của ta, sớm đã định hôn ước. Sớm muộn ngươi cũng là người của ta, sớm chút muộn chút khác nhau chỗ nào?"
Nước mắt của Hoắc Thanh Nhi róc rách chảy xuống, cùng với máu loãng, nhìn thê lương không nói nên lời.
"Ngươi mãi mãi cũng không thấy mình sai. Ngươi coi khinh ta, lại nói thành yêu ta. Ngươi cường bạo ta, lại nói thành tiếc ta. Khi ngươi có lựa chọn tốt hơn, ngươi lập tức đi tìm công chúa. Ngươi coi đây là tốt với ta?" Hoắc Thanh Nhi quật cường quay mặt đi, "Hôm nay ngươi đánh ta, món nợ này ta nhớ kỹ. Ngươi mơ tưởng nhận thêm bất kỳ Thái Âm Đan nào từ ta.
"Ta cho ngươi biết, ta không cần đan của ngươi! Ta đã đưa khối lãnh địa lão đầu tử thoái ẩn cho hoàng đế làm đồ cưới, hắn tự có triều đình thu thập. Cha ngươi mù quáng đứng ở phe lão đầu tử, há có thể may mắn? Phối phương của nhà ngươi, vận mệnh của nhà ngươi còn không phải mặc ta chi phối! Tốt nhất ngươi nghe lời cho ta, bây giờ giao đan cho ta, nếu không cha ngươi! Mẹ ngươi cùng đệ đệ ngươi, cũng đừng nghĩ còn mạng nhìn thấy ngươi."
Ánh mắt Hoắc Thanh Nhi bắn ra cừu hận, nhưng lại dần dần mềm xuống, lúc Kim Vương Tôn hơi yên tâm, nàng bỗng ưỡn ngực kiên định nói: "Có người sẽ giúp ta!"
"Có người...... Là hắn! Là gian phu kia! ?"
Hoắc Thanh Nhi lấy dũng khí nói: "Đúng! Hắn mạnh hơn ngươi! Hắn cường tráng hơn ngươi, ôn nhu hơn ngươi, lương thiện hơn ngươi, tốt hơn tên đẹp mã giẻ cùi nhà ngươi nhiều!"
"Tiện nhân! !"
Kim Vương Tôn giận dữ muốn điên, một chưởng đập thẳng cổ họng Hoắc Thanh Nhi, muốn một chưởng đánh chết nàng.
Bàn tay còn chưa đập tới, đột nhiên cảm thấy trên tay nóng rực, một luồng nhiệt lưu bay tới ngay sau đó. Theo một bóng tím, Đường Dịch phá cửa sổ vào, một cước đá vào cánh tay Kim Vương Tôn. Nội lực hai người còn chưa phân ra cao thấp, Huyết Dương Chân Khí của Đường Dịch đã đốt cho Kim Vương Tôn lui lại.
"Đủ rồi."
"Đường huynh đệ!"
Ánh mắt Đường Dịch rơi trên mặt Hoắc Thanh Nhi, mắt hổ co rụt lại.
Kim Vương Tôn thấy Đường Dịch, cũng chấn động hổ khu.
Đường Dịch xông lên phía trước, một quyền đảo qua, Kim Vương Tôn lại lấy Hoắc Thanh Nhi làm lá chắn, khiến hắn không thể tiến công.
"Ngươi nghĩ chúng ta chỉ có một người?"
Một thanh tuyến kiều mị từ bên ngoài truyền vào: "Tại hạ Kỳ Lân vệ Tư Phủ, bình sinh thích đâm thọc nhất. Vị công tử này, ngươi trông quen cực kỳ, hình như bây giờ nên bị nhốt trong trang viên a. Sao có thời gian đi dạo kỹ viện thế."
Kỳ thực nơi này không gần Thiên Hương uyển, nhưng thanh lâu to to nhỏ nhỏ gần Thiên Hương uyển nhiều vô số kể. Nếu nói, trong mười nam nhân đến đây, thường có bảy người không đứng đắn. Nói hắn tới đây dạo kỹ viện, cũng thật khó mà giải thích.
Kim Vương Tôn thấy nhân số đối phương nhiều, võ công lại không cách biệt quá xa, nếu thật đánh tiếp chắc chắc không có lợi. Bèn đẩy Hoắc Thanh Nhi cho Đường Dịch, rời đi từ cửa sổ như một làn khói.