[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 291 : Thế gian Tài Hoán · chuyện xưa
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
"Hai người các ngươi...... Giải thích rõ ràng cho ta, vừa nãy lúc ta không ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hai người này nơm nớp lo sợ giải thích cho ta, ta mới biết vòng thứ hai Thiên Lý kết thúc như thế nào.
Bọn hắn sợ vật trong hộp quá quý giá, đưa ra ngoài sư phụ ta sẽ nổi điên, thế là tự tác chủ trương dùng một bản tiểu hoàng thư đối phó. Bởi vì giống bản Kim Vương Tôn đưa lên như đúc, cho nên hoàng thượng bất đắc dĩ tuyên bố vòng thứ hai bất phân thắng bại, tiến vào vòng thứ ba.
Bản « Tán thần tôn X Tây Môn Xuy Đăng » này »...... Là lúc sư huynh đệ chúng ta gặp chút chuyện ở Tây Vực, làm bừa làm càn mới nghĩ ra. Sau đó không biết bị ai trắng trợn đem đi phát hành, kết quả bán được bảy nước Tây Vực đâu đâu cũng có. Nhị sư đệ vốn là một trong những kẻ đầu têu, hắn có một bản cũng không kỳ quái.
Nhưng Kim Vương Tôn...... Chuyển một bản nam nhân tiểu hoàng thư từ Lê Giả quốc xa xôi về? Hắn có bệnh gì?
Ta ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, Kim Vương Tôn đã bị ánh mắt lăng lệ của hoàng thượng quét thành cái sàng, lập tức không cam lòng yếu thế trừng lại, khí thế hùng hồn nói.
"Nhìn cái gì vậy! Nhìn phân chó sao!"
"......"
Vậy mà ta không phản bác được...... Chỉ có thể yên lặng gật gật đầu.
Dường như lúc này mới phát hiện mình nói sai, Kim Vương Tôn vội vàng sửa lời: "Ngươi, ngươi, ngươi nhìn ai như phân chó đấy!"
Ta thử nói: "Ngươi?"
"Lăn! !"
Ngoài vẻ mặt phiền muộn ra, trong mắt Kim Vương Tôn lóe lên mấy phần sát ý, nhưng không biết nhằm vào ai. Rất khác vẻ đắc chí vừa lòng vòng thứ nhất.
Bây giờ ta thắng vòng thứ nhất, vòng thứ hai đánh ngang, cho dù hắn thắng vòng thứ ba cũng vẫn là ngang tay mà thôi. Ta tạm đứng ở thế bất bại.
Ta lại nhìn hai vị công chúa, Hồng Trang điện hạ ngồi một mình tại chỗ, trong tình huống không làm người khác chú ý, hai má ửng đỏ lật thượng tập sách nhỏ mới đến tay, này này này! Ngày đó dạo Quang Minh lý, ngươi mới mua vào tay a! Đã thành fan hâm mộ a!
Tĩnh An lại hoàn toàn khác biệt, một đám vương thân quý tộc vây quanh nàng mời rượu. Có thể tưởng tượng được chắc chắn nhị điện hạ không am hiểu tràng diện này, nhưng Tĩnh An lại ứng đối tiến thoái thoả đáng, mười phần tự nhiên.
"Trưởng công chúa điện hạ lâu không hồi kinh, bây giờ trở về nên ở thêm một thời gian mới đi a. Có thời gian đến nhà quận chúa ngồi chơi, tùy thời hoan nghênh."
"Đúng thế đúng thế, hành cung Hàng Châu tuy lớn, rốt cuộc Nam Kinh mới là nhà mình a. Có thời gian trở về lâu một chút, phò mã gia anh hùng cái thế, chắc sẽ không để ý, không có gì lớn."
Tĩnh An dù bận vẫn ung dung nâng chén mời rượu. Tửu lượng nàng không cao, cạn hai chén đã hơi đỏ mặt. Thỉnh thoảng có người hỏi Tĩnh An phò mã, Tĩnh An nói cười nhẹ nhàng bảo phò mã quá bận rộn, bây giờ không ở kinh thành. Nhưng đồng thời nhanh chóng u oán nhìn ta.
Làm gì a! ? Có gì đáng nhìn! Hai ngày trước ta mới trở về được chưa! Ngươi u oán cái gì? ! Bởi vì ta không để ngươi giết sao? Bởi vì ta chạy trốn sát cục, làm danh hào tiểu công chúa thiên tài của ngươi rơi lệ, cho nên ngươi u oán đúng không! Căn bản không để nhân mạng trong mắt a! Lại nói ta trở về còn không phải để ngươi có cơ hội giết ta sao! Làm sao giả bộ như ta trốn lão bà ra ngoài chơi sau đó bị bắt quả tang a!
Nhưng biểu cảm của Kim Vương Tôn lại càng kỳ quái. Dường như hắn đã nhận ra ta có liên hệ gì đó với Tĩnh An, giữa chân mày đã lộ ra không phải ngờ vực vô căn cứ, mà một loại sát cơ xác định nào đó.
Kim Vương Tôn biết thân phận Dạ La bảo chủ của ta, chẳng lẽ hắn còn nhận được tình báo gì khác? Tỉ như ta chính là Tĩnh An phò mã...... Thế này thật làm người khó hiểu. Tĩnh An khôn khéo như vậy, không có khả năng tiết lộ tin tức dễ dàng biến thành chuôi cho hắn a.
Ta còn đang không hiểu, nâng ly cạn chén trên đại điện một vòng, hoàng thượng mang vài phần men say nói.
"Tốt, Tài Hoán cuối cùng này, lúc đầu trẫm cũng đoán được vài phần là không thể không tiến hành. Nhưng không nghĩ đến sẽ nháo kịch như thế. Thôi thôi, hai vị chuẩn phò mã đều lên đây, trẫm có việc muốn nói."
Hoàng thượng dựa lưng vào ghế, đợi ta và Kim Vương Tôn tới gần, mới hơi cau mày nói.
"Vừa nãy hai vị ái khanh so hai vòng, Minh ái khanh đứng đầu. Nhưng bằng tâm mà nói, hai vòng thí nghiệm trước cũng không định ra được ưu khuyết gì. Trẫm nghĩ hai người các ngươi sẽ dùng vòng thứ ba định ra thắng bại, hai vị cảm thấy thế nào a?"
Kim Vương Tôn đương nhiên cầu còn không được: "Thần vạn phần đồng ý, tạ hoàng thượng ân điển."
"Vậy Minh khanh gia thì sao?"
Ta suy nghĩ một lát, cũng chắp tay nói: "Hoàng thượng nói cũng có lý, quả thực vi thần không hề xuất sắc hơn Kim huynh, hai vòng so tài vừa nãy, đều chỉ ỷ vào khôn vặt đầu cơ trục lợi. Vốn thẹn trong lòng, có chủ trương này của hoàng thượng, xoá bỏ áy náy trong lòng vi thần. Bởi vậy vi thần cũng đồng ý."
Hoàng thượng nghe vậy đại duyệt: "Hiếm thấy Minh khanh gia có ý chí này! Thiện tai!"
Ta nói như vậy, nguyên nhân chủ yếu là Phong Quang vừa rồi hơi chói mắt, vì bù đắp sự thật ta quá nổi trội, nhất định phải nhận sợ trước mặt hoàng thượng mới được. Về phần thí tuyển phò mã, dù sao Kim Vương Tôn và ta đều không biết Tài Hoán là gì, cũng là cạnh tranh công bằng...... Chủ yếu là đã đoạt lại Dạ La bảo, hùng hài tử Kim Vương Tôn tiện tay giáo huấn một trận, ném về cho cha hắn nhốt lại là được. Thực sự không được, làm hắn bốc hơi khỏi nhân gian mấy năm, điện hạ cũng không sao rồi.
Ta mang chủ ý này mỉm cười nhìn Kim Vương Tôn, thấy thế hắn hơi không được tự nhiên. Để tránh hắn lại xuất ô ngôn uế ngữ như 'Nhìn phân chó a', ta kịp thời thu hồi ánh mắt.
Hoàng thượng cao giọng tuyên đọc: "Chư vị vương thân, hai vòng so tài trước đã kết thúc. Sẽ bắt đầu vòng danh tác thứ ba Tài Hoán. 'Tài Hoán' tỷ thí này không tầm thường, chính là muốn hai vị chuẩn phò mã giải một nghi ngờ nhiều năm qua trong lòng trẫm."
Cơ bản các vị vương thân ở đây đều là thân thích của hoàng thượng, hàng năm có thể gặp mặt mấy lần, cũng hết sức quen thuộc hiểu rõ hoàng thượng. Hoàng thượng đã trịnh trọng tuyên bố, nhất định có hậu thoại. Mà nhắc tới nghi hoặc trong lòng...... Nghi hoặc trong lòng đế vương, nếu không liên quan đến khí vận thiên hạ, chí ít cũng là đại sự triều đình. Xem ra hoàng thượng không muốn để chúng ta xem vòng thứ ba a. Thế là đều nhao nhao chuẩn bị tâm lý vòng thứ ba không được dự văn.
Quả nhiên hoàng thượng nói: "Chuyện này liên quan đến gia quốc đại kế, không được tuyên ra ngoài. Ngay cả Hồng nhi Tĩnh nhi, cũng không thể dự văn. Các vị nên thoải mái tinh thần, ngồi ở đây đều là người trẫm tín nhiệm nhất. Nhưng việc này lớn, ngay cả hoàng tử hoàng nữ, Lý Tư đại nhân cũng không thể nói, cũng không phải trẫm không tin được chư vị, phải nói rõ điểm này."
Tất cả mọi người nói: "Mọi người đều biết, xin hoàng thượng yên tâm. Hoàng thượng luôn xử sự công bằng, tất cả mọi người đều tin." Lại nói ngay cả công chúa và thừa tướng đều không được dự văn, đương nhiên bọn hắn cũng không tức giận gì.
Hoàng thượng lập tức tiếp tục nói: "Như vậy hai vị chuẩn phò mã, mời đến. Trẫm có việc muốn nói cho các ngươi."
Đứng dậy rời đi, tất cả vệ sĩ giáp vàng đi theo.
Kim Vương Tôn mang theo A Hổ, ta mang theo Đường Dịch đi theo ra ngoài.
Hoàng thượng chậm rãi nói: "Đây là một chuyện cũ hơn hai mươi năm trước."
Hai người này nơm nớp lo sợ giải thích cho ta, ta mới biết vòng thứ hai Thiên Lý kết thúc như thế nào.
Bọn hắn sợ vật trong hộp quá quý giá, đưa ra ngoài sư phụ ta sẽ nổi điên, thế là tự tác chủ trương dùng một bản tiểu hoàng thư đối phó. Bởi vì giống bản Kim Vương Tôn đưa lên như đúc, cho nên hoàng thượng bất đắc dĩ tuyên bố vòng thứ hai bất phân thắng bại, tiến vào vòng thứ ba.
Bản « Tán thần tôn X Tây Môn Xuy Đăng » này »...... Là lúc sư huynh đệ chúng ta gặp chút chuyện ở Tây Vực, làm bừa làm càn mới nghĩ ra. Sau đó không biết bị ai trắng trợn đem đi phát hành, kết quả bán được bảy nước Tây Vực đâu đâu cũng có. Nhị sư đệ vốn là một trong những kẻ đầu têu, hắn có một bản cũng không kỳ quái.
Nhưng Kim Vương Tôn...... Chuyển một bản nam nhân tiểu hoàng thư từ Lê Giả quốc xa xôi về? Hắn có bệnh gì?
Ta ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, Kim Vương Tôn đã bị ánh mắt lăng lệ của hoàng thượng quét thành cái sàng, lập tức không cam lòng yếu thế trừng lại, khí thế hùng hồn nói.
"Nhìn cái gì vậy! Nhìn phân chó sao!"
"......"
Vậy mà ta không phản bác được...... Chỉ có thể yên lặng gật gật đầu.
Dường như lúc này mới phát hiện mình nói sai, Kim Vương Tôn vội vàng sửa lời: "Ngươi, ngươi, ngươi nhìn ai như phân chó đấy!"
Ta thử nói: "Ngươi?"
"Lăn! !"
Ngoài vẻ mặt phiền muộn ra, trong mắt Kim Vương Tôn lóe lên mấy phần sát ý, nhưng không biết nhằm vào ai. Rất khác vẻ đắc chí vừa lòng vòng thứ nhất.
Bây giờ ta thắng vòng thứ nhất, vòng thứ hai đánh ngang, cho dù hắn thắng vòng thứ ba cũng vẫn là ngang tay mà thôi. Ta tạm đứng ở thế bất bại.
Ta lại nhìn hai vị công chúa, Hồng Trang điện hạ ngồi một mình tại chỗ, trong tình huống không làm người khác chú ý, hai má ửng đỏ lật thượng tập sách nhỏ mới đến tay, này này này! Ngày đó dạo Quang Minh lý, ngươi mới mua vào tay a! Đã thành fan hâm mộ a!
Tĩnh An lại hoàn toàn khác biệt, một đám vương thân quý tộc vây quanh nàng mời rượu. Có thể tưởng tượng được chắc chắn nhị điện hạ không am hiểu tràng diện này, nhưng Tĩnh An lại ứng đối tiến thoái thoả đáng, mười phần tự nhiên.
"Trưởng công chúa điện hạ lâu không hồi kinh, bây giờ trở về nên ở thêm một thời gian mới đi a. Có thời gian đến nhà quận chúa ngồi chơi, tùy thời hoan nghênh."
"Đúng thế đúng thế, hành cung Hàng Châu tuy lớn, rốt cuộc Nam Kinh mới là nhà mình a. Có thời gian trở về lâu một chút, phò mã gia anh hùng cái thế, chắc sẽ không để ý, không có gì lớn."
Tĩnh An dù bận vẫn ung dung nâng chén mời rượu. Tửu lượng nàng không cao, cạn hai chén đã hơi đỏ mặt. Thỉnh thoảng có người hỏi Tĩnh An phò mã, Tĩnh An nói cười nhẹ nhàng bảo phò mã quá bận rộn, bây giờ không ở kinh thành. Nhưng đồng thời nhanh chóng u oán nhìn ta.
Làm gì a! ? Có gì đáng nhìn! Hai ngày trước ta mới trở về được chưa! Ngươi u oán cái gì? ! Bởi vì ta không để ngươi giết sao? Bởi vì ta chạy trốn sát cục, làm danh hào tiểu công chúa thiên tài của ngươi rơi lệ, cho nên ngươi u oán đúng không! Căn bản không để nhân mạng trong mắt a! Lại nói ta trở về còn không phải để ngươi có cơ hội giết ta sao! Làm sao giả bộ như ta trốn lão bà ra ngoài chơi sau đó bị bắt quả tang a!
Nhưng biểu cảm của Kim Vương Tôn lại càng kỳ quái. Dường như hắn đã nhận ra ta có liên hệ gì đó với Tĩnh An, giữa chân mày đã lộ ra không phải ngờ vực vô căn cứ, mà một loại sát cơ xác định nào đó.
Kim Vương Tôn biết thân phận Dạ La bảo chủ của ta, chẳng lẽ hắn còn nhận được tình báo gì khác? Tỉ như ta chính là Tĩnh An phò mã...... Thế này thật làm người khó hiểu. Tĩnh An khôn khéo như vậy, không có khả năng tiết lộ tin tức dễ dàng biến thành chuôi cho hắn a.
Ta còn đang không hiểu, nâng ly cạn chén trên đại điện một vòng, hoàng thượng mang vài phần men say nói.
"Tốt, Tài Hoán cuối cùng này, lúc đầu trẫm cũng đoán được vài phần là không thể không tiến hành. Nhưng không nghĩ đến sẽ nháo kịch như thế. Thôi thôi, hai vị chuẩn phò mã đều lên đây, trẫm có việc muốn nói."
Hoàng thượng dựa lưng vào ghế, đợi ta và Kim Vương Tôn tới gần, mới hơi cau mày nói.
"Vừa nãy hai vị ái khanh so hai vòng, Minh ái khanh đứng đầu. Nhưng bằng tâm mà nói, hai vòng thí nghiệm trước cũng không định ra được ưu khuyết gì. Trẫm nghĩ hai người các ngươi sẽ dùng vòng thứ ba định ra thắng bại, hai vị cảm thấy thế nào a?"
Kim Vương Tôn đương nhiên cầu còn không được: "Thần vạn phần đồng ý, tạ hoàng thượng ân điển."
"Vậy Minh khanh gia thì sao?"
Ta suy nghĩ một lát, cũng chắp tay nói: "Hoàng thượng nói cũng có lý, quả thực vi thần không hề xuất sắc hơn Kim huynh, hai vòng so tài vừa nãy, đều chỉ ỷ vào khôn vặt đầu cơ trục lợi. Vốn thẹn trong lòng, có chủ trương này của hoàng thượng, xoá bỏ áy náy trong lòng vi thần. Bởi vậy vi thần cũng đồng ý."
Hoàng thượng nghe vậy đại duyệt: "Hiếm thấy Minh khanh gia có ý chí này! Thiện tai!"
Ta nói như vậy, nguyên nhân chủ yếu là Phong Quang vừa rồi hơi chói mắt, vì bù đắp sự thật ta quá nổi trội, nhất định phải nhận sợ trước mặt hoàng thượng mới được. Về phần thí tuyển phò mã, dù sao Kim Vương Tôn và ta đều không biết Tài Hoán là gì, cũng là cạnh tranh công bằng...... Chủ yếu là đã đoạt lại Dạ La bảo, hùng hài tử Kim Vương Tôn tiện tay giáo huấn một trận, ném về cho cha hắn nhốt lại là được. Thực sự không được, làm hắn bốc hơi khỏi nhân gian mấy năm, điện hạ cũng không sao rồi.
Ta mang chủ ý này mỉm cười nhìn Kim Vương Tôn, thấy thế hắn hơi không được tự nhiên. Để tránh hắn lại xuất ô ngôn uế ngữ như 'Nhìn phân chó a', ta kịp thời thu hồi ánh mắt.
Hoàng thượng cao giọng tuyên đọc: "Chư vị vương thân, hai vòng so tài trước đã kết thúc. Sẽ bắt đầu vòng danh tác thứ ba Tài Hoán. 'Tài Hoán' tỷ thí này không tầm thường, chính là muốn hai vị chuẩn phò mã giải một nghi ngờ nhiều năm qua trong lòng trẫm."
Cơ bản các vị vương thân ở đây đều là thân thích của hoàng thượng, hàng năm có thể gặp mặt mấy lần, cũng hết sức quen thuộc hiểu rõ hoàng thượng. Hoàng thượng đã trịnh trọng tuyên bố, nhất định có hậu thoại. Mà nhắc tới nghi hoặc trong lòng...... Nghi hoặc trong lòng đế vương, nếu không liên quan đến khí vận thiên hạ, chí ít cũng là đại sự triều đình. Xem ra hoàng thượng không muốn để chúng ta xem vòng thứ ba a. Thế là đều nhao nhao chuẩn bị tâm lý vòng thứ ba không được dự văn.
Quả nhiên hoàng thượng nói: "Chuyện này liên quan đến gia quốc đại kế, không được tuyên ra ngoài. Ngay cả Hồng nhi Tĩnh nhi, cũng không thể dự văn. Các vị nên thoải mái tinh thần, ngồi ở đây đều là người trẫm tín nhiệm nhất. Nhưng việc này lớn, ngay cả hoàng tử hoàng nữ, Lý Tư đại nhân cũng không thể nói, cũng không phải trẫm không tin được chư vị, phải nói rõ điểm này."
Tất cả mọi người nói: "Mọi người đều biết, xin hoàng thượng yên tâm. Hoàng thượng luôn xử sự công bằng, tất cả mọi người đều tin." Lại nói ngay cả công chúa và thừa tướng đều không được dự văn, đương nhiên bọn hắn cũng không tức giận gì.
Hoàng thượng lập tức tiếp tục nói: "Như vậy hai vị chuẩn phò mã, mời đến. Trẫm có việc muốn nói cho các ngươi."
Đứng dậy rời đi, tất cả vệ sĩ giáp vàng đi theo.
Kim Vương Tôn mang theo A Hổ, ta mang theo Đường Dịch đi theo ra ngoài.
Hoàng thượng chậm rãi nói: "Đây là một chuyện cũ hơn hai mươi năm trước."